Kiều Sủng Vi Thượng

Chương 70: 70




Bùi Vân Khiêm giật mình, lông mi khẽ run, ngăn chặn ánh sáng lạnh lẽo vụn vặt, đôi mắt âm u.

“Thuộc hạ đi theo kiệu liễn của phu nhân đi tới sườn núi thì gặp phải người của Phùng thượng thư, ban đầu số người tướng quân phái đi bảo vệ phu nhân đối phó với người của Phùng thượng thư cũng rất dư dả, nhưng không biết sát thủ từ đâu xuất hiện, ra tay tàn nhẫn trí mạng, thuộc hạ bị bọn họ bao vây, chờ tới lúc thuộc hạ cảm thấy thấy không thích hợp thì phu nhân đã bị bọn họ mang đi, sau đó…”
Nói đến đây, Chu Tước dừng một chút, cẩn thận nhìn Bùi Vân Khiêm.

Sắc mặt Bùi Vân Khiêm còn âm trầm hơn cả bầu trời ngày hôm nay, sát khí trong mắt hiện rõ, cụp mắt nhìn Chu Tước từ trên cao xuống, giọng nói lạnh nhạt trước sau như một không mang theo độ ấm.

“Nói tiếp.


Thấy thế, thân mình Chu Tước run lên, theo bản năng cúi thấp đầu thỉnh tội, “Là thuộc hạ đáng chết, không bảo vệ tốt cho phu nhân, thuộc hạ đuổi theo, trong lúc đánh nhau khiến ngựa kinh hãi, xe ngựa rơi khỏi vách đá.


Nghe vậy, sắc mặt Bùi Vân Khiêm đột ngột thay đổi, chiếc nhẫn bị hắn bóp nát, mảnh vụn rơi từ khe hở ngón tay xuống dưới, không nặng không nhẹ rơi xuống mặt đất, vùi vào trong tuyết.

Bùi Vân Khiêm cụp mắt lạnh lùng nhìn nàng, “Phái người phong toả ngọn núi, đưa ám vệ đi tìm cho bổn tướng quân.


Nói rồi, vẻ âm u trong mắt Bùi Vân Khiêm càng sâu, gằn từng chữ, “Cho dù đào ba thước đất cũng phải tìm người về cho ta, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.


Nếu như Thẩm Xu xảy ra chuyện, hắn cũng không ngại để người Phùng gia chôn cùng.

“Vâng, tướng quân.

” (EbookTruyen.

Net)
“Tìm được người rồi, ngươi tự mình tới chỗ quản gia phạt theo quân pháp.


Chu Tước khom người, “Vâng, tướng quân.


Chu Tước nhắm mắt, nguyên nhân của việc này là do nàng ấy thất trách, đừng nói là quân pháp, cho dù Bùi Vân Khiêm thật sự muốn giết nàng ấy thì nàng ấy cũng không dám lên tiếng cãi lại.

Một lát sau, Chu Tước đứng dậy, không hề trì hoãn xoay người ra khỏi sân.


Bùi Vân Khiêm nhíu mày đứng tại chỗ suy tư điều gì đó, lát sau lại xoay người đi ra khỏi cửa.

Vừa mới cất bước đã bắt gặp Tần Tuần vội vàng gấp gáp trở về.

“Tướng quân, đã trói Phùng đại nhân vào hậu viện chờ tướng quân xử lý.


Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm lạnh lùng nhìn qua, kích động đỏ mắt, “Huỷ hết toàn bộ xương cốt của ông ta.


Trầm mặc một hồi, Bùi Vân Khiêm lại nói, “Không phải Thái Hậu nương nương thích xem múa rối bóng sao, còn lại làm thành da người đưa qua cho Thái Hậu đi, để cho bà ta có thứ tưởng niệm.


Khuôn mặt Bùi Vân Khiêm không mang theo chút biểu tình, giọng nói lãnh đạm giống như huỷ cốt lột da là chuyện tầm thường, như đang phân phó người chuẩn bị bữa tối hàng ngày vậy.

Cả người Tần Tuần cứng đờ.

Từ sau khi thành thân với Thẩm Xu, đây là lần đầu tiên Bùi Vân Khiêm đưa ra mệnh lệnh tàn bạo như thế.

Trước kia Bùi Vân Khiêm đã thu bớt rất nhiều, vậy nên phải mất nửa ngày trời Bùi Vân Khiêm mới lần nữa thích nghi dáng vẻ giống như lúc đầu này của Bùi Vân Khiêm.

Bùi Vân Khiêm đứng ở trong sân, tuy rằng sắc mặt như thường nhưng cặp mắt đen nhánh kia lại lạnh lẽo khiến cho người ta sợ hãi.

Một lát sau, Tần Tuần khom người đáp lời rồi xoay người rời đi.

Khi đến chạng vạng, Bùi Vân Khiêm mới tìm được Thẩm Xu đang hôn mê ở giữa sườn núi Phật Sơn.

Búi tóc Thẩm Xu tán loạn nằm ở ngay trên sườn núi, cho dù cách lớp quần áo cũng có thể nhìn thấy vết thương trên người nàng, bây giờ là mùa đông giá rét, thời tiết buốt lạnh, máu đều đã đông lại hết.

Tầm mắt chuyển xuống phía dưới, trong tay Thẩm Xu còn đang nắm chặt chuỷ thủ mà Bùi Vân Khiêm để Chu Tước đưa nàng.

Trái tim Bùi Vân Khiêm run rẩy, đáy lòng như bị kim đâm, đau đớn tràn lan suốt toàn cơ thể.

Bên trong Bùi phủ, Thẩm Xu nằm ở trên giường, sau khi Bùi Vân Khiêm kiểm tra mới biết, vật liêu may mặc trên người Thẩm Xu hơn nửa đều đã bị nhánh cây cắt qua, sau khi trong phòng trở nên ấm áp, đồ trên người Thẩm Xu dần dần đã thấm máu.

Gầy yếu nằm đó, đỏ tới chói mắt.


Chỉ nhìn một cái thôi cũng đủ để khiến đáy mắt Bùi Vân Khiêm lên men.

Hắn thu hồi tầm mắt, đáy mắt dần dần tràn ngập sát khí.

Một lúc lâu sau, Bùi Vân Khiêm nhíu mày lạnh lùng nói, “Diệp Minh Tu đâu? Sao vẫn chưa thấy đâu?”
Giọng nói lạnh lùng không mang theo chút độ ấm nào.

Nghe vậy, gã sai vặt ở cửa run rẩy thân mình, nơm nớp lo sợ nói, “Bẩm tướng quân, Tần Tuần đã đi mời, rất nhanh sẽ tới thôi.


Lời còn chưa dứt đã ‘ầm’ một tiếng, chén trà không biết từ đâu bay qua, trực tiếp rơi dưới chân hắn ta, mảnh sứ tung toé, nước trà bắn đầy đất.

Sát khí trong mắt Bùi Vân Khiêm không giảm, “Bò đi mời sao? Phái người tới thúc giục mau!”
Gã sai vặt đáp lời rồi té lộn nhào từ trong phòng chạy ra, hiện giờ Thẩm Xu hôn mê bất tỉnh, không có ai dám ở lâu trước mặt Bùi Vân Khiêm.

Trước kia Bùi Vân Khiêm bộc phát tính tình còn có Thẩm Xu vuốt lông cho hắn, hiện giờ Thẩm Xu nằm trên giường chưa rõ sống chết, ai cũng không dám đâm đầu vào họng súng của Bùi Vân Khiêm.

Chuyện tế tổ ban sáng rất lớn, không tới nửa ngày toàn bộ Sở Kinh thành đã biết Phùng thượng thư có ý đồ mưu phản, Bùi Vân Khiêm có công cứu giá, mà trong trận chiến này Linh An công chúa bị trọng thương, sinh tử chưa biết.

Bùi Vân Khiêm đưa Thẩm Xu về nhà, Tưởng Diệu đã nghe tiếng gió vội vàng đuổi tới, không đợi nàng ta vào cửa đã nhìn thấy một màn Bùi Vân Khiêm nổi trận lôi đình đuổi gã sai vặt kia ra.

Tưởng Diệu đứng ở cửa ló đầu nhìn vào phòng, nhưng Bùi Vân Khiêm vẫn luôn canh giữ bên giường, Tưởng Diệu không hề nhìn thấy tình hình của Thẩm Xu lúc này.

Sau khi do dự, nàng ta mới bước vào trong, không đợi nàng ta kịp đặt một chân xuống đất, một chén trà khác trên bàn đã rơi xuống dưới chân nàng ta.

“Cút ngay!”
Đáy mắt Bùi Vân Khiêm đỏ ngầu, giọng nói lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi, tới đuôi mắt cũng không bố thí cho Tưởng Diệu.

“Vân Khiêm ca ca, ta…”
“Cút!”
Giọng nói lạnh lùng không có chút tình cảm.

Vành mắt Tưởng Diệu đỏ bừng, không đợi nàng ta nói chuyện, Tần Tuần đã mang theo Diệp Minh Tu vội vàng từ ngoài phủ vào trong.

Thấy Diệp Minh Tu đã tới, Bùi Vân Khiêm giống như gặp được cứu tinh, đôi mắt đáng sợ cũng lần nữa chứa chút ánh sáng.


Bùi Vân Khiêm đứng dậy, tránh chỗ cho Diệp Minh Tu, cụp mắt đứng ở một bên.

Nhìn Thẩm Xu sắc mặt trắng bệch quần áo nhiễm máu nằm trên giường, tuy rằng Diệp Minh Tu đã quen với chuyện sống chết cũng không nhịn được run lên.

Ông nhíu mày, ngồi trước giường, lấy thuốc cầm máu ra rồi thở dài, “Trời ạ, sao lại thế này, vết thương này là sao, sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy?”
“Tìm được người ở đáy vực núi Phật Sơn.


Giọng nói Bùi Vân Khiêm trầm thấp khàn khàn.

Nghe vậy, Diệp Minh Tu càng nhíu chặt lông mày, ông nhìn Thẩm Xu một cái rồi cũng không hỏi nhiều, chuyên tâm bắt mạch cho Thẩm Xu.

“Thế nào rồi?”
Diệp Minh Tu không nhúc nhích, chỉ nhíu mày lắc đầu.

Một lúc lâu sau, Diệp Minh Tu khẽ thở dài, “Trên người phu nhân có rất nhiều chỗ ngoại thương, hẳn là do lúc rơi xuống vực bị nhánh cây làm tổn thương, máu ngừng chảy cũng không có gì đáng ngại.


Nói rồi, Diệp Minh Tu dừng một chút, cân nhắc hồi lâu mới nhìn về phía Bùi Vân Khiêm nói, “Hẳn là dưới đáy vực nhiều cành cây khô, hơn nữa tối qua lại có tuyết, vẫn chưa tổn thương tới phổi, nhưng trên đầu có vết thương nghiêm trọng, nếu ta không nhìn lầm, có lẽ là do trước khi rơi xuống vực, bây giờ có bị thương bên trong không vẫn chưa biết.


Diệp Minh Tu ngước mắt nhìn vẻ mặt âm trầm của Bùi Vân Khiêm, “Ngươi cứ chuẩn bị sẵn sàng tinh thần đi.


Nghe vậy, khoé mắt Bùi Vân Khiêm lại càng đỏ hơn, mắt cụp xuống ngăn chặn ánh mắt của mình.

Bắt mạch xong xuôi Diệp Minh Tu mới lấy một bình thuốc từ trong hòm ra, sau đó đút cho Thẩm Xu vài viên rồi xoay người cầm đơn thuốc vừa kê ra khỏi phòng.

Diệp Minh Tu đi rồi, Bùi Vân Khiêm đứng giữa phòng, trước sau không dám nhìn thêm dáng vẻ cả người nhuốm máu của Thẩm Xu lần nào nữa.

Một hồi lâu sau, Bùi Vân Khiêm mới động đậy, từng bước một đi tới trước giường Thẩm Xu.

Hắn cúi người xuống, chậm rãi ngồi trước giường Thẩm Xu, đáy mắt đè nén, tầm mắt dừng trên mặt nàng.

Bùi Vân Khiêm nhìn chằm chằm Thẩm Xu hồi lâu, chậm rãi đưa tay lau vết máu khô trên mặt Thẩm Xu, rồi sau đó đắp chăn lên người nàng, nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay đang lộ ra bên ngoài.

Sau đó, hắn khàn giọng gọi một tiếng, “Xu Nhi.


Chất lỏng nóng bỏng bất tri bất giác rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống lòng bàn tay Thẩm Xu.

“Xin lỗi nàng, ta lại không thể bảo vệ nàng thật tốt.



Cũng chỉ có lúc xác định được Thẩm Xu không nghe thấy lời mình, hắn mới dám yên tâm nói ra.


“Đời này nhìn như ta có được rất nhiều thứ, nhưng trên thực tế lại chưa thể sống vì mình một ngày nào cả.


“Phần lớn ký ức khi còn nhỏ đều đã trở nên mơ hồ, trong trí nhớ mẫu thân bệnh tật ốm yếu, thường xuyên ăn không đủ no, bằng tuổi những đứa trẻ khác nhưng ta đã phải bôn ba vì kế sinh nhau.


“Sau khi lớn lên phải ở lại Bùi phủ thay người chịu tội, mỗi ngày trôi qua sống như nước sôi lửa bỏng, vốn dĩ ta còn cho rằng cả đời này sẽ mãi tiếp tục như vậy, mãi cho tới năm ấy, ta theo phụ thân tiến cung, gặp được nàng ở dưới gốc hoa đào.


Nói đến đây, vẻ mặt Bùi Vân Khiêm nhu hoà vài phần, khoé miệng cũng không tự giác khẽ cong lên cười.

Hắn vĩnh viễn không thể nào quên được, năm ấy hoa đào ở Ngự Hoa Viên nở rộ, còn chưa bước vào trong đã có thể ngửi thấy hương hoa ngào ngạt, một cơn gió khẽ thổi qua, cánh hoa bay trong gió, trong không khí tràn ngập hương hoa đào.

Thiếu nữ mặc một thân váy áo màu trắng như ánh trăng đứng dưới tàng cây, cơn gió nhẹ thổi qua khẽ cuốn làn váy của nàng, đã mấy năm không gặp, thiếu nữ đã trút đi vẻ non nớt, trổ mã duyên dáng yêu kiều.

Bên tai Bùi Vân Khiêm vọng lại câu gọi của Thẩm Xu, “Họ Bùi kia, ngươi lại đây.


Khi đó, có lẽ Thẩm Xu không nhận ra hắn.

Bây giờ đã quá canh ba, ánh nến trong phòng phản chiếu bóng dáng hai người lên tường.

Không khí xung quanh im lặng, mọi âm thanh dường như hoàn toàn biến mất.

Hắn mặc áo choàng màu tím đen đẩy cửa ra ngoài từng bước từng bước đón trận gió tuyết, Bùi Vân Khiêm chậm rãi ngẩng đầu, tuyết rơi phủ lên đầu vai.

Trong đầu bỗng nhiên hiện lên dáng vẻ Thẩm Xu vô ưu vô lự dưới sự bảo vệ của tiên đế và mẫu thân nàng, cuối cùng, hình ảnh lại dừng ở lúc tìm thấy Thẩm Xu ở dưới đáy vực.

Bỗng nhiên, Bùi Vân Khiêm xoay người nhìn thoáng qua Thẩm Xu đang nằm trên giường, rất bình tĩnh cong môi.

Hắn biết, hắn không phải người tốt, nhưng hắn khẩn cầu thần linh, hắn nguyện lấy thân này bọc da ngựa thây hoá thành xương khô.

Hắn có thể chết không tử tế, xương có thể nghiền nát thành tro.

Chỉ cần Thẩm Xu tỉnh lại.