Tiêu Lan chưa bao giờ thấy Diên Mi nhưvậy, nhất thời không kiêng dè gì nữa, vội vàng dùng tay giữ lấy bả vainàng, ghì chặt trong lòng mình, vỗ lưng nàng từng cái, từng cái một đểthuận khí.
Trong miệng Diên Mi phát ra tiếng ô ô, ở trước ngực đang ướt đẫm của Tiêu Lan giãy dụa.
Tiêu Lan nhíu nhíu mi, tiến lên phía trước hai bước, trực tiếp ômnàng tựa lên trụ giường, buông vai nàng ra, lại nâng mặt nàng lên.
”Nàng sao vậy?”
Gần trong gang tấc, Tiêu Lan phát hiện Diên Mi cũng không khóc, thậm chí cũng không có nước mắt, chỉ là trong mắt có chứa sát ý, giống nhưmột con chó mẹ có thể cắn người bất cứ lúc nào.
Tiêu Lan không hiểu, trên tay hơi dùng lực, lại hỏi: “Nàng làm sao? Nói chuyện.”
Diên Mi còn chưa hết thở dốc, trên người Tiêu Lan ướt nhẹp, gần sátnàng thế này làm cho nàng thấy giọng mình đau đớn, tay đau, ngực cũng bị thắt chặt, nàng bắt đầu giãy dụa, trong miệng nói: “Khó chịu, đau!”
Diên Mi chưa bao giờ có cảm giác này, giống như có người đang níu lấy ngực của nàng, cực kỳ khổ sở, lại không biết tại sao.
”Nơi nào khó chịu? Hửm?”
Diên Mi không nói, chỉ cảm thấy cả người đều không thoải mái, cànglúc càng khó chịu, đúng lúc Đào Diệp mang người vào đổ nước nóng, TiêuLan hơi buông lỏng tay.
Diên Mi được thoát ra, nhưng cũng không có bộ dạng thả lỏng, nàngvòng quanh Tiêu Lan một vòng, lại kéo tay áo hắn, hỏi: “Ai?”
Cái này thì Tiêu Lan hiểu, nàng là hỏi “Ai làm tay hắn bị thương?”,Tiêu Lan cảm thấy ấm áp, nên huơ huơ tay, “Người Hung Nô, thế nào? Nàngsẽ giúp ta chém lại ngón tay bọn chúng sao?”
Diên Mi ngửa đầu nhìn Tiêu Lan, đột nhiên, nàng duỗi tay cầm lấychuôi kiếm bên hông hắn, đồng thời, tay Tiêu Lan cũng giữ lấy tay nàng,ánh mắt thật sâu: “Không ai hết, ta không sao.”
Trong mắt của Tiêu Lan lộ ra trấn an, lẳng lặng nhìn nàng, Diên Minhìn chăm chú một lát, cố chấp và sát ý trên mặt chậm rãi tiêu tán,người thả lỏng xuống.
Tiêu Lan xoay người đi tắm, nhưng đi được hai bước thì trong lònglại khẽ động, quay trở lại đi thẳng đến chỗ chậu hoa đặt trên của sổ của Diên Mi, cầm ở trong tay, giơ lên muốn ném.
”A!” quả nhiên bộ dạng Diên Mi giống hệt lúc nãy, vội vàng xông đến, lấy đầu húc hắn.
Tiêu Lan đứng không vững, Diên Mi lại nóng nảy, một cái kia trựctiếp làm cho hắn phải lui lại ba bốn bước, chậu hoa bị đoạt mất.
... Bộ dạng “che chở” hắn hồi nãy đi đâu mất rồi?
Thăm dò đã rõ.
- - Hắn và cái cây nhỏ xíu trong chậu này, còn có con rùa đen trongchậu sứ nữa, là cùng một đẳng cấp, người khác động vào bọn họ, Diên Misẽ cùng “người khác” liều mạng; nhưng nếu mình mà đụng hai cái kia thửcoi, Diên Mi... cũng liều mạng với hắn.
Diên Mi nhăn mặt lại, bất đắc dĩ cùng đi qua, Tiêu Lan đã ngồi trong thùng gỗ, nhắm mắt hồi thần.
Nàng cầm lấy khăn nhỏ, vòng qua rèm ngăn cách, một chút thì dừng lại, không biết nên làm cái gì bây giờ.
- - không phải nàng không làm, mà là từ trước đến nay nàng đều thấyTiêu Lan khi mặc y phục, bộ dạng trước mắt làm cho nàng cảm thấy là lạ.
Tiêu Lan ngâm nóng người lên, chậm chạp không thấy động tĩnh, mở mắt nhìn nàng: “Không làm?” Nói rồi lướt mắt ra bên ngoài, Diên Mi rất sợhắn lại cướp chậu hoa của mình, đành phải quệt mồm lại đây.
Khăn nhỏ đặt lên vai Tiêu Lan rồi, Diên Mi nghiêng đầu, chà xát vàicái, nàng cảm thấy giống như đang cách tay áo sờ này nọ, cũng không chán ghét, chậm chạp di chuyển.
Bả vai của Tiêu Lan rất rắn chắc, tẩy đi máu đen, mơ hồ đều là hơithở Diên Mi quen thuộc, nàng dần dần buông lỏng, muốn đem khăn vây quanh cổ Tiêu Lan, giống như khi mặc y phục.
Nhưng mà, lúc khăn vải mới vừa kề đến cổ Tiêu Lan, Tiêu Lan độtnhiên mở mắt, dùng sức kéo một cái đem Diên Mi tới trước người, siếtchặt cổ nàng.
Diên Mi theo bản năng ngưng bặt, chỉ nhìn hắn vừa hoảng sợ vừa mờ mịt.
Tiêu Lan nhìn chằm chằm nàng một lát, tỉnh táo lại, buông tay ho hai tiếng, mở to mắt nói: “Xin lỗi.”
Một tay Diên Mi vuốt vuốt cổ, kinh ngạc sững sờ quên cả phản ứng, khăn nhỏ rơi vào thùng tắm, nàng ngơ ngác đi ra ngoài.
Hầu như từ lúc này đến tối, hai người đều không nói một câu.
Lúc ngủ Diên Mi vẫn nằm ở bên trong, nhưng nàng quay lưng lại, không nhúc nhích.
Tiêu Lan nằm thẳng, không có ý nói chuyện, giơ cánh tay lên nhìn một chút, không còn đãi ngộ “thổi thổi” cho nữa, nhưng buổi chiều đã bôithuốc giảm đau nhức, có tác dụng an thần, hắn cũng rất mệt mỏi, khôngbao lâu đã ngủ.
Mà bên trong, Diên Mi dùng sức nhắm hai mắt lại, làm sao cũng không ngủ được.
Vẻn vẹn nửa buổi chiều, tâm tình lên lên xuống xuống, nàng vốn cònkhông quên chuyện hồi nãy, sau đó người này lại không giải thích cũngkhông làm gì hết, làm cho nàng giống như bị treo ở giữa không trung,không có cảm giác chân thật.
Nàng muốn kêu một tiếng, hoặc là làm chút gì, nhưng đêm khuya yên tĩnh thì không thể kêu được, có lẽ... Có thể nghe người ta nói chuyện?
Diên Mi nhịn rồi nhịn, cuối cùng nhịn không được vụng trộm lén quayđầu lại nhìn, - - nhưng mà, người bên kia dây đỏ đã ngủ say mất rồi.
Nàng chỉ có thể rầu rĩ cuộn người lại, dùng chăn che đầu lại.
Ngày thứ hai, trời chưa sáng Tiêu Lan đã ra phủ, Nhữ Dương thất thủ, Bộc Dương tất phải gia tăng phòng vệ, đợi lúc đến được cửa thành, Lưuthái thú đã có mặt, đang tranh chấp với Thường Tự.
Tiêu Lan đứng ở trên tường thành nhìn xuống, không khác hắn đã đoánlắm, dân chúng chạy khỏi Nhữ Dương, trước hết sẽ đến thành Bộc Dương.
Hai người đơn giản là tranh chấp chuyện mở cửa thành.
Lưu thái thú nói: “Thường tướng quân, ngươi không quản gia nên không biết điều làm ta khó xử nha, trước mắt đang mùa mưa, trong thành làm gì còn chỗ ở với lương thực để cứu tế chứ? Còn nữa, bọn họ đều đến từ NhữDương, lỡ có thám tử Hung Nô trà trộn vào thì làm sao đây?”
Thường Tự biết ông ta đã sắp hết nhiệm kỳ, thực ra là nghĩ, nhiềumột chuyện không bằng bớt một chuyện, nên lạnh mặt nói: “Lưu đại nhânnhìn xem, ngoài thành, trừ phụ nữ và trẻ em thì chính là trẻ sơ sinh, có mấy nam nhân? Ta là người đánh trận, còn nhìn không ra có phải thám tửhay không sao? Lương thực dư không đủ, bọn ta trong quân doanh sẽ tiếtkiệm mỗi người một chút là được rồi.”
”Vậy sao được?” Lưu thái thú làm bộ dạng khó xử, “Hiện...”
”Đều dừng lại”, Tiêu Lan nói: “nếu Lưu đại nhân cảm thấy lương thựckhông đủ, phủ của ta có thể hỗ trợ một chút. Dân chúng ngoài thành không nhiều, ba bốn trăm người, đêm qua mưa lớn, khó nổi lửa, người Hung nôtàn sát hàng loạt dân trong thành, chỉ có những người này trốn ra được.Bây giờ chúng ta đóng cửa không cho vào, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn người Hung Nô tàn sát lần nữa? Vài tùy tùng trong phủ ta đều có thể đưa chođại nhân sai khiến, dựng lều, chạy việc đều làm được.”
Lưu thái thú đã nghe nói hành động của Tiêu Lan hôm qua, bây giờnhìn hắn thì có hơi sợ hãi, vẻ mặt đau khổ nói: “Nếu, nếu Hầu gia vàThường tướng quân đều nói như vậy, thì liền theo nhị vị, bất quá, khụkhụ”, Tiêu Lan biết rõ ông ta còn lợi dụng cơ hội này, vì vậy gật đầu:“Nếu có chuyện gì, đại nhân cứ việc tìm ta.”
”vâng vâng”, bây giờ, Lưu thái thú mới đáp ứng, đồng ý mở cửa thành, còn mình thì trở về nha môn tính toán sổ sách.
Cửa thành mở một cái, mấy trăm người lập tức ùa vào, đám người Trình Ung đứng ở cửa thành, lớn giọng kêu lên, mới vừa trải qua đại kiếp nạn, dân chúng chạy nạn còn chưa hoàn hồn, vào thành rồi mới nhìn lại, người không có cha mẹ, người thì trượng phu, thê nhi đã mất, tất cả đều yênlặng, nước mắt ròng ròng, ai nhìn thấy cũng chua xót.
Thường Tự nhìn mấy lần, cắn răng, Tiêu Lan nói: “Thành đã phá, nghĩnhiều cũng vô dụng. Đoán không tới vài ngày, Hung Nô sẽ tấn công đến chỗ chúng ta, tướng quân mau chuẩn bị.”
”Vâng”, rõ ràng Thường Tự khiêm tốn, gần gũi hơn không ít, lại nhìn tay Tiêu Lan, muốn nói lại thôi.
”Tháng sau Sứ đoàn vào kinh”, Tiêu Lan không quá để ý khoát khoáttay, ý bảo chuyện hôm qua đã qua rồi, không cần nhắc lại, còn nói:“Chúng ta chỉ cần bảo vệ nửa tháng này, chờ kết quả trong triều.”
Thường Tự gật gật đầu, lại lắc đầu, giống như muốn nói cái gì, lại có cảm giác tri giao, không nói nhiều nữa.
Dân chạy nạn vào thành, Tiêu Lan vừa đáp ứng cung cấp lương thực,thái thú cũng sẽ cấp người, nên bảo phu nhân nhà mình đi mời Diên Micùng nhau phát cháo miễn phí, tạo danh tiếng cho Hầu phủ.
Tiêu Lan hỏi Diên Mi có muốn đi không, mấy ngày nay Diên Mi cực kỳ ỉu xìu, hỏi nàng, nàng liền trả lời “Đi”.
Trong lòng Tiêu Lan có chút không được tự nhiên.
Tiêu Lan không nghĩ nhiều, mấy ngày này quả thực không có thời gian, hầu như đều tiêu tốn chỗ thủ thành, lúc đi thì Diên Mi còn chưa tỉnh,buổi tối trở về thì Diên Mi lại ngủ rồi, hơn nữa trong lòng hắn đangtính toán nhiều chuyện, cũng không để ý lắm.
Giờ Ngọ hôm nay, Tiêu Lan chỉ ăn qua loa vài miếng cơm, lúc xuốngkhỏi tường thành thì thấy Trình Ung và Phùng Thiêm một trước một sau lại đây, Phùng Thiêm rất gấp gáp, thấy hắn lập tức bẩm báo: “Hầu gia, phunhân bị bệnh.”
”Hửm?” Tiêu Lan ngẩng đầu, “Khi nào?” - - Buổi sáng, lúc hắn đi nàng còn đang ngủ rất ngon.
”Trưa nay”, Phùng Thiêm nói, “Buổi sáng đi phát cháo cùng thái thúphu nhân, bọn thuộc hạ đều ở bên ngoài, lúc trưa lại nghe thấy Đào Diệpcô nương bên cạnh phu nhân gọi người, sau đó Cảnh nương tử trực tiếpcõng người ra, phu nhân ngất ở kia!”
Trên mặt Tiêu Lan không có biểu cảm gì, Trình Ung đã dắt ngựa đến, “Mời đại phu chưa?” Hắn hỏi.
”Còn chưa”, Trình Ung lau mồ hôi: “Thuộc hạ đến báo cho Hầu...”