"Anh ta sẽ rất nhanh quên đi quá khứ của mình, thậm chí không nhớ mình từng là một người như thế." - Hóa thân của Kafka.
...
Người ngoài nhìn vào Kinh Tố Đường thấy anh sống quá kỷ luật và nghiêm cẩn. Đến nỗi cả ân sư kiêm ông chủ của anh là Sử Đông cũng tin tưởng anh có bệnh lãnh cảm.
Cho nên không có ai biết anh còn một mặt như vậy.
Trời còn chưa sáng, anh lại đến một lần nữa. Gậy mát xa một nửa không có điện, làm anh đến mức thắt lưng mềm nhũn, chỉ có thể cố gắng tự chống đỡ mình động thủ cắm sâu vào nhiều lần.
Anh không còn sức lực, động tác dù có nhanh hơn nữa cũng không bằng máy móc. Như mong đợi, anh miễn cưỡng đón lấy cơn cao trào, anh không có cảm giác thỏa mãn hưng phấn nào, ngược lại là vô cùng chán ghét.
Trong gương sắc mặt anh ửng hồng, phơi bày ra hậu huyệt dâm đãng vừa đỏ vừa sưng. Giống như con sâu uống rượu độc giải khát, giống như kỹ nữ đắm chìm trong biển dục.
Bản thân như vậy khiến anh ghê tởm.
Vì vậy anh đến chỗ hẹn sớm hơn nửa tiếng.
Anh dừng xe cách cửa tiểu khu một đoạn, vị trí đó có thể nhìn thấy người ra vào lại không quá gần. Anh còn chưa châm thuốc đã thấy Lương Duyệt Nhan dắt một bé trai đi ra từ tiểu khu Duyệt Dương. Bao thuốc bị anh ném vào trong xe, Kinh Tố Đường xuống xe đi tới trước mặt cô.
"Cô Lương, chào buổi sáng."
"Chào ngài luật sư." Lương Duyệt Nhan nhìn Kinh Tố Đường, khuôn mặt có vẻ hơi kinh ngạc, "Tôi phải đưa Dương Dương đến nhà trẻ trước. Dương Dương, chào chú Kinh đi con."
"Cháu chào chú ạ." Viên Dương ngoan ngoãn lễ phép chào anh, đứa trẻ cũng không né tránh mà nhìn người lớn. Kinh Tố Đường nhìn thấy cậu bé có đôi mắt đen giống hệt Lương Duyệt Nhan.
"Chào Dương Dương." Anh cười với cậu bé rồi nói: "Cô Lương, tôi có thể đưa Dương Dương đi học."
Đôi mắt đen như mực của Lương Duyệt Nhan cũng nhìn anh.
Cô đồng ý rồi.
Sự chú ý của Dương Dương phần lớn tập trung trên người Kinh Tố Đường. Quãng đường không xa, đứa trẻ có lòng tò mò rất lớn đối với anh.
"Chú Kinh là chữ Kinh nào ạ?"
"Mẹ, hôm nay cô giáo nói sẽ đưa chúng con đi trồng bí ngô. Con và Lộ Lộ chung một nhóm. Hôm nay mẹ sẽ làm gì?"
"Chú Kinh, chú đẹp trai thật, không giống các chú khác. Cháu có thể gọi chú là anh không?"
"Sao chú Kinh lại quen mẹ cháu vậy?"
"Mẹ ơi, hôm qua con nghe thấy trong bếp có tiếng động lạ, đến sáng lại không thấy gì nữa."
"Chú ơi, cổ chú đỏ thế. Không phải mẹ vừa nói hôm nay không nóng sao?"
Lương Duyệt Nhan dùng giọng điệu nghiêm túc mà trả lời từng vấn đề của Dương Dương, cũng bình tĩnh trả lời một số vấn đề mà Kinh Tố Đường khó có thể trả lời.
Đến nhà trẻ, Viên Dương mới dừng nói chuyện. Trước khi đi vào nhà trẻ cậu bé nói với Lương Duyệt Nhan: "Mẹ ơi, hôm nay mẹ đến đón con nha."
"Ừm." Lương Duyệt Nhan đồng ý. Khi nói chuyện với con trai, giọng điệu của cô quá mức trịnh trọng. Kinh Tố Đường nhìn chăm chú vào sườn mặt của cô, anh cũng không chú ý đến Viên Dương đang nhìn anh.
...
"Cô là một người mẹ tốt." Cayenne rẽ ra khỏi trường mẫu giáo, trầm mặc một lúc sau Kinh Tố Đường mới nói.
"Sao lại nói vậy?"
"Tôi không biết. Có lẽ có quá nhiều bậc cha mẹ coi con cái mình là một con vật, nghĩ chỉ cần nuôi chúng là được. Còn một số người thì để chúng tự sinh tự diệt." Anh không nên nói những lời này nhưng Kinh Tố Đường không nhịn được.
"Nó cũng có lúc giống như động vật. Lúc đó rất tệ, tôi hận không thể giết chết nó cùng cha nó." Lương Duyệt Nhan bình tĩnh đáp.
"Cô sẽ không. Nói như vậy quá khoa trương rồi."
"Sao anh biết tôi sẽ không?"
Xe dừng lại ở trước đèn đỏ, có một cơn lạnh toát chạy dọc từ sống lưng Kinh Tố Đường vọt thẳng lên.
Anh nhìn chằm chằm đèn đỏ, anh thừa nhận mình có một loại tò mò không biết từ đâu ra với Lương Duyệt Nhan. Loại tò mò này đã sớm vượt qua chừng mực chú ý bình thường. Kinh Tố Đường không khống chế được chính mình, anh liên tục mở vòng bạn bè của cô, lưu tất cả các bức ảnh của cô, phóng to thu nhỏ lặp lại nhiều lần, tìm kiếm quá khứ của cô trong cơ sở dữ liệu.
Rốt cuộc đã trải qua chuyện gì?
Kinh Tố Đường vô ích chắp vá những mảnh vỡ ấy.
Anh luôn có một loại dự cảm xấu, anh giống như đang mở ra cánh cửa nối liền nhân gian và địa ngục, những ác quỷ vô số năm đều đang chờ cánh cửa ấy mở ra phong ấn, chúa tể và ác ma như ôn dịch bẩn thỉu vẫn luôn chờ đợi sau cánh cửa ấy.
"Nhưng có một số chuyện tôi rất chắc chắn, tôi sẽ không chạy trốn cũng sẽ không thay đổi chủ ý." Lương Duyệt Nhan nói, mắt cô nhìn bàn tay cầm vô lăng của Kinh Tố Đường, mang theo một chút bất đắc dĩ.
Quả nhiên hành vi của anh vẫn làm cho cô cảm thấy kỳ lạ.
"Tôi không có..." Kinh Tố Đường có chút hoảng loạn thốt lên.
Sớm hơn nửa tiếng đã chờ ở cửa tiểu khu của cô, còn chủ động đề nghị đưa con trai cô đi học, giống như là giám thị. Nếu đổi lại là anh, anh cũng sẽ nghĩ như vậy.
Quá đường đột, Kinh Tố Đường. Sự bình tĩnh và tự kiềm chế đâu rồi? Nhiều năm làm luật sư thành vô ích rồi à?
Anh âm thầm mắng chính mình.
"Thật xin lỗi, đó là thói quen nghề nghiệp của tôi. Tôi thích đến sớm một chút." Kinh Tố Đường thành thật xin lỗi, thẳng thắn chẳng khác nào mất bò mới lo làm chuồng: "Tôi không phải đang nghi ngờ cô, thật sự không phải."
Lương Duyệt Nhan khẽ cười, lại như không phải.
"Vậy có thể nói cho tôi biết chúng ta đang đi đâu không, ngài luật sư?" Lương Duyệt Nhan hỏi.
Thật quá đáng, Kinh Tố Đường.
Thật quá đáng.
Hiện giờ anh rất muốn móc não ra để xem nước và phế thải bên trong rốt cuộc có bao nhiêu.
"Phòng nghiên cứu pháp y, ở bệnh viện quân đội số 1 Dương Thành." Kinh Tố Đường nói, cổ anh như càng đỏ hơn, anh hy vọng Lương Duyệt Nhan không nhìn thấy. "Rất xin lỗi."