[Mặt trời chuẩn bị lặn, anh Wagashi đang ở đâu? Mako đã chia sẻ vị trí của mình trên bản đồ với anh. Có thể trở về đây được không? Vì Mako cần phải quay về thị trấn để sửa chữa trang bị.]
Mako sốt ruột nhắn tin cho Thiên Đăng, độ bền thanh pháp trượng trong tay của cô đã xuống dưới mức 5/100, không thể cố sử dụng được nữa. Vả lại, hành trang của cô bé hiện giờ chất đầy chiến lợi phẩm, phụ trọng khá nặng, khó có thể tiếp tục đi săn quái.
Thiên Đăng dù đã nhận được tin nhắn, nhưng lúc này anh lại không tiện trả lời vì còn phải vừa chạy, vừa luồn lách qua lại giữa hàng tá cây cối, vừa phải tránh né sự tấn công của những bầy ong trong khu rừng. Hầu như không có một giây phút nào Thiên Đăng được nghỉ ngơi vì bị hết đàn ong đến đàn ong khác tấn công loạn xạ, anh phải cố hết sức để tránh những mũi kim của bọn chúng.
"Duy trì tốc độ hơn 100 Km/Giờ trong khu vực đầy chướng ngại vật đúng là không dễ dàng gì."- Tuy thầm thở than, nhưng đây lại là phương pháp tăng cấp độ của kĩ năng Phản Xạ nhanh nhất mà Thiên Đăng đã khám phá ra. So với việc chạy chay ngoài địa hình đồng cỏ thì phương án này có tốc độ lên cấp kĩ năng Phản Xạ nhanh hơn phải cả ngàn lần. Khu rừng nãy đã bị anh làm náo loạn, Ong Bạc và Gấu Đen thi nhau đuổi theo anh, tiếng huyên náo vang lên khắp nơi.
Chờ mãi chán chê cũng chưa thấy Thiên Đăng quay trở lại, Mako ngồi ở một gò cao trên đồng cỏ, nhóm một đống lửa lớn, đứng sau lưng cô là Xích Thố Đại Vương. Tiếng lách tách của cỏ và củi khô bị đốt cháy, cộng với tiếng lụp bụp do khói đen thoát ra từ người con thỏ càng làm khung cảnh thêm phần quái dị. Một bàn tay đặt lên vai Mako, cô bé liền giật mình quay lại.
- Anh Wagashi, sao Mako nhắn tin mà không thấy anh trả lời? - Mako thốt lên khi quay đầu lại nhìn thấy chủ của bàn tay ấy là Thiên Đăng.
Thiên Đăng mỉm cười đáp:
- Tôi hơi bận.
Nói xong anh ngồi xuống phía trái của Mako, đoạn cất tiếng hỏi:
- Sao cô không về thị trấn luôn đi, ở đây chờ tôi làm gì?
Mako dở khóc dở cười, cô cũng muốn lắm chứ, nhưng mà...
- Anh nghĩ làm sao mà Mako có thể tự mình về được.
Thiên Đăng ngạc nhiên:
- Sao vậy? Đã có Xích Thố Đại Vương đi theo bảo vệ cô mà.
Mako chỉ tay về hướng con thỏ, rầu rĩ đáp:
- Cũng chính vì có nó đi theo nên Mako mới không tự mình trở về được, mọi người mà thấy Mako đi với một con trùm về đó sẽ nghĩ gì ai mà biết được.
Lần này đến lượt Thiên Đăng dở khóc dở cười, anh đã quên mất, đến quyển tự điển sống còn ngạc nhiên vì anh có thể triệu hồi được quái vật thì những người khác còn có thể sốc đến mức nào. Thiên Đăng đưa tay về phía Xích Thố Đại Vương, ngay lập tức nó hoá thành một làn khói mỏng, bay đến gần rồi chui tọt vào bàn tay của anh.
- Đã giải quyết xong vấn đề, bây giờ đi thôi. -Thiên Đăng cất tiếng.
Mako ra hiệu cho anh ngồi xuống rồi nói:
- Anh Wagashi ăn một tối đi, tranh thủ hồi phục lại thể lực lại rồi về.
Nghe cô nhắc nhở về thanh thể lực, Thiên Đăng mới để ý dưới thanh Sinh Lực của anh, phần hiển thị Thể Lực chỉ còn là con số 300/1200. Anh nhớ đến 10 cái bánh bao dành cho Tân Thủ, Thiên Đăng lấy chúng ra, đặt lên miệng, kỳ lạ thay miếng bánh không biến mất và thanh Thể Lực cũng không tăng lên một điểm nào.
Nhưng cô bé Mako lại cười lớn khi anh nói vậy, cô bé đáp:
- Anh Wagashi mới là kỳ đó, không nhai, không nuốt thì làm gì mà ăn được nó.
Thiên Đăng ngờ vực đưa bánh bao lên miệng nhai thử, nó có vị thực sự của bánh bao, bột tuy mềm nhưng hơi khô, có chút vị ngọt. Anh la lên:
- Ồ, thật sự có thể ăn như thật trong trò chơi này.
Mako mỉm cười gật đầu:
- Đúng, đây là một trong những yếu tố đặc biệt đã đem lại cho trò chơi này sức hút vô cùng lớn, đó là ẩm thực. Cách đây 10 năm, sau khi Chính Phủ Mỹ chính thức thông qua dự luật cho phép các mọi người được tiếp cận, ứng dụng các giác quan vào hệ thống điều khiển bằng trí não, thì Kingdom Of Heaven đã xuất hiện và đánh bại tất cả những đối thủ khác cùng thể loại trên toàn thế giới, chính thức trở thành trò chơi được yêu thích nhất của toàn nhân loại trên hành tinh này.
- Vì sao phải được Chính Phủ Mỹ cho phép?
Mako vừa lấy một cành cây khô chọt vào đống lửa, khiến bụi lửa bay ra kêu tanh tách, vừa đáp:
- Bởi vì Chính Phủ Mỹ mà nói cụ thể hơn là Cục An Ninh Quốc Gia của họ, đã sáng tạo ra một hệ thống giam giữ kiểu mới. Hệ thống này cho phép một tù nhân thụ án lên đến cả ngàn năm, khiến cho án tử hình được bãi bỏ trên toàn nước Mỹ.
- Một ngày trong trò chơi này là một giờ ở thế giới thực... - Thiên Đăng nói.
Mako cười cười đáp:
- Anh nghĩ đúng rồi đó, tùy mức án mà một tù nhân có thể ngồi tù trong thế giới ảo bao nhiêu lâu, có thể là 1 phút bằng một ngày, hoặc 1 giây bằng một ngày.Tuy nhiên có một số tên tội phạm giết người hàng loạt hoặc khủng bố, gián điệp... lại rất ung dung chịu thứ án ảo này một cách vô cùng thoải mái, không chút hối hận về hành vi của chúng. Vì vậy Cục An Ninh Quốc Gia đã nghiên cứu đưa vào hệ thống giam giữ ảo này tất cả giác quan mà con người sở hữu để trừng phạt họ. Ví dụ như kẻ có sở thích ăn ngon sẽ bị hành hạ bằng cơn đói, sau đó cho ăn những thứ thức ăn vô cùng kinh tởm. Người sợ lạnh sẽ bị giam vào một hệ thống mà ở nơi đó, ngày nào nhiệt độ cũng dưới mức 0 độ chẳng hạn. Theo luật, sau 20 năm, nếu phát minh nào của chính phủ không ảnh hưởng đến an ninh quốc gia thì phải công bố ra ngoài và cho phép mọi người tiếp cận. Vì vậy ở cuộc họp Quốc Hội Mỹ cách đây 10 năm, họ đã thông qua dự luật đó và biến nó trở thành luật, cho phép mọi người tiếp cận và sử dụng có hạn chế.
- Có hạn chế nữa sao?- Thiên Đăng tò mò.
Mako liền giải thích:
- Phải có hạn chế để tránh lạm dụng, chẳng hạn như ngưỡng cơn đau trong trò chơi mà chúng ta đang chơi, chỉ được cho phép tối đa bằng 20% so với thế giới thực. Tránh bọn tội phạm sử dụng nó để làm công cụ tra tấn ảo.
Thiên Đăng cảm thán:
- Mako, không ngờ là ngoài trò chơi thì kiến thức của cô quả thật rất rộng.
Mako bật cười:
- Dù sao Mako cũng từng là sinh viên khoa Luật và khoa Kinh Tế của Đại Học Havard, hơn nữa lại còn tốt nghiệp loại ưu mà.
- Cô đã tốt nghiệp Havard sao? Mà lại còn học cả hai khoa à? Cô tốt nghiệp năm nào?- Thiên Đăng trố mắt hỏi dồn.
Mako bỗng nhiên nheo mắt cười tinh nghịch:
- Mako năm nay hai mươi tám tuổi.
Thiên Đăng "ồ" lên mộr tiếng, một lúc sau mới đáp lại lời của Mako.
- Tôi đâu có hỏi tuổi của cô.
Mako nở một nụ cười, chỉ tay vào đầu mình đáp:
- Mako là một cô gái rất thông minh, cả ba câu hỏi của anh Wagashi chẳng phải cùng một mục đích là hỏi Mako bao nhiêu tuổi đó sao.
Thiên Đăng bật cười đáp lại:
- Là con gái mà thông minh quá sẽ không tốt lắm, đó là người ta nói vậy. Còn tôi thì rất thích những người thông minh.
Mako khều từ đống lửa ra một bọc đất lớn, nóng hổi, lăn nó vào một mớ cỏ dày trước mặt, trước ánh mắt của Thiên Đăng, cô lườm anh rồi cất tiếng:
- Anh Wagashi tuy nhỏ tuổi hơn Mako, nhưng lời nói rất khôn khéo và già dặn.
- Sao cô biết tôi nhỏ tuổi hơn cô?
Nhìn gương mặt ngơ ngác của Thiên Đăng, Mako phì cười, chúm môi lại, trợn mắt, "Ồ" lên một tiếng rồi nói:
- Không phải khi nãy anh đã "Ồ" lên như thế này khi tôi nói mình hai mươi tám sao? Chứng tỏ anh bất ngờ vì đã biết chẳng những Mako lớn tuổi hơn anh, mà còn lại là lớn hơn nhiều nữa là đằng khác.
Thiên Đăng phì cười, anh nói:
- Tôi hai mươi hai tuổi, nhỏ hơn cô có sáu tuổi thôi, nhưng nói trươc đừng bắt tôi gọi cô là chị.
Bốp, Mako lấy cây pháp trượng đập vỡ bọc đất, mùi thịt nướng và thảo mộc bốc ra ngào ngạt.
- Chúng ta cùng ăn đi, món thịt thỏ ướp với một ít rau và hoa mà Mako đã hái ven đường. Thứ này vừa ngon vừa có thể hồi phục Thể Lực nhiều hơn cái bánh bao lạt nhách của anh Wagashi nhiều lắm.
Thiên Đăng không khách sáo, dù thịt trong bọc đất vẫn còn bốc khói, anh vẫn thò tay xé một miếng thịt lớn cho vào miệng. Thịt vừa béo vừa thơm, gần như tan ngay trong miệng. Thiên Đăng cất tiếng khen:
- Cô làm đồ ăn ngon ghê, cảm ơn chị Mako.
Mako cười rúc rích đáp:
- Anh Wagashi đã nói không gọi "chị" mà, anh cứ gọi Mako là được rồi.