Mọi nơi trên trên thế giới giờ đây đang chịu chung một cảnh tượng, số người sống sót đang giảm xuống chóng mặt, những khu rừng nguyên sinh bị cháy trụi lần nữa mọc lại nhưng chúng chẳng còn mang hình dáng ban đầu, tất cả đều tu thành chính quả biến mình thành loài quái vật yêu thích thịt tươi.
[Rừng nguyên sinh Phước Bửu một cái tên quen thuộc với anh đúng không?] Biết Tuốt lên tiếng, giọng nó có vẻ khá sung sướng. [Nó đã chính thức trở thành một địa điểm chết rồi, toàn bộ thực vật nơi đó đều biến thành quái vật, hiện tại chúng không tìm được thức ăn nên đang tự giết hại lẫn nhau, con nào còn sống sót con đó sẽ là con mạnh nhất. Những loài quái vật thuộc các quần thể như rừng nguyên sinh là thứ mà con người đến Chủng phàm ăn chẳng dám động vào, chúng cực mạnh độ linh lực toàn trên 10.000 rất trâu bò. Đến khoảng năm 90 một số loài ăn được bộ não con người và phát triển trí khôn cho mình, tuy chỉ như đứa trẻ vài tuổi nhưng chúng rất nguy hiểm uy hiếp cả Tiến hóa giả và Chủng phàm ăn, buộc bọn họ phải một lần hợp tác cùng nhau mới diệt được vài con.]
Anh Quân đứng nhìn về phía nhà Minh Tiêu, hiện tại vườn thảo dược trước mặt hắn đã có một số loại cây mọc lại, nhưng chúng đều bất thường, may mắn không có cây nào mở mắt như hương nhu nên hắn chỉ cần không tạo ra tiếng động sẽ được an toàn. Điều hắn lo lúc này là cô bé Minh Tiêu.
“Mày không cần trường thuật cho tao chuyện thiên hạ, nói xem cô bé Minh Tiêu sao rồi, có cách nào để cứu nó ra khỏi đó không?”
[Có, hiện tại rêu địa y vẫn chưa bao phủ toàn nhà nên anh có thể cứu được nó. Đi khẽ nói nhẹ vào nhà lấy dao đi, sau đó chờ hiệu lệnh của tôi chúng ta sẽ hành động.]
Vào giờ phút này Anh Quân chọn phục tùng mọi mệnh lệnh của Biết Tuốt, đi nhẹ vào nhà mắt liếc khắp nơi chỉ cần thấy bóng dáng màu xanh hắn sẽ khử chúng ngay, dù chỉ là một cọng rêu xanh héo úa hắn cũng sẽ đào chúng ra băm nhỏ ném ra ngoài.
“Á!”
Tiếng hét vang lên ở phía trước nhà hắn, không rõ là nam hay nữ. Biết Tuốt liền ra lệnh: [Bắt đầu, toàn bộ thực vật mọc trước nhà anh đang hướng mục tiêu về phía nhà bác Vương đây là lúc thích hợp để xông ra ngoài. Đi nhanh trở về thật nhanh, sức sống của thực vật sau cơn mưa rất khủng khiếp đặc biệt là bọn rêu địa y chúng có thể sinh sản bằng bào tử, cứ một cây rêu nhỏ là có một bào tử, bào tử mở nắp thì không biết có bao nhiêu mầm cây non được sinh ra đâu. Có thể sau vài giờ ngôi nhà của bé Minh Tiêu sẽ được bao phủ hoàn toàn trong rêu xanh, lúc đó thì nơi ấy chính là một khu vực chết. Còn nữa tôi khuyên anh ngay sau khi cứu người ra anh phải kiểm tra khu vực nhà mình đốt sạch lũ rêu địa y đi, chúng sợ lửa.]
Anh Quân mang theo dao chạy nhanh về phía nhà Minh Tiêu, tinh thần hắn rơi vào căng thẳng tột độ khi tiến dần về phía mảng xanh trước nhà bếp. Biết Tuốt liên tục hướng dẫn hắn cách tránh né những nơi có rêu địa y vươn tới, chân hắn chạm vào đất cực nhẹ mắt không dám rời lũ rêu vô hại bò lê trên đất.
Tiếng la hét bên nhà bác Vương vang lên không ngừng, có lẽ bên đó đã thất thủ, đáng tiếc hắn không phải anh hùng của nhân loại không thể tới nơi đó cứu người, lời cảnh cáo đêm qua của hắn chính là sự giúp đỡ cuối cùng.
Minh Tiêu đang chìm trong tuyệt vọng liền nhìn thấy có bóng người phủ lên rêu xanh, cô bé quay đầu liền trông thấy anh trai hàng xóm, đôi mắt ngấn lệ ánh lên hy vọng, nhưng tuyệt nhiên cô nhóc không hề kêu gào lớn tiếng, còn lắc đầu nguầy nguậy chỉ vào rên địa y bò trên sàn như nhắc nhở.
Anh Quân làm động tác ngón tay chạm môi để cô bé giữ im lặng.
[Nhóc này đáng cứu đấy, rất thông minh, biết có tiếng động sẽ thu hút rêu địa y nên im lặng. Còn nữa nó không muốn anh vì cứu nó mà chết, quả là cô dâu tám tuổi nhà họ Lâm, tuổi còn nhỏ mà đã biết thương chồng.]
Giờ phút này Anh Quân chẳng còn tâm trạng nào để đối đáp lại với con mắm hệ thống, tinh thần hắn tập trung cao độ tiến lại gần Minh Tiêu ôm lấy cô bé. Minh Tiêu bám chặt vào tay anh trai mắt nhìn về phía bố mình.
“Em muốn anh cứu ông ta không?” Anh Quân hỏi nhỏ. Hắn biết thời thế này mà mang theo một con người suốt ngày chỉ biết say xỉn thích đập vợ đánh con sống không có trách nhiệm như cha của Minh Tiêu chắc chắn sẽ bị kéo chân sau, nhưng đó là cha của cô bé, hắn muốn Minh Tiêu tự lựa chọn.
“Rêu sẽ không tấn công người im lặng.” Cô bé rơi nước mắt quay mặt đi. “Ông ta sẽ không chết nếu biết im lặng.”
Anh Quân ngạc nhiên, hắn không ngờ một cô nhóc mới tám tuổi ít ăn học lại có thể nói những lời này, đây là câu trả lời của cô bé, nếu cha cô im lặng ông ta sẽ sống, còn nếu không sẽ chết, nhưng người đàn ông này liệu có im lặng nổi không?
Anh Quân vuốt ve đầu cô bé. “Từ nay theo anh, anh sẽ chăm sóc em.”
Minh Tiêu chôn đầu mình vào vai Anh Quân. Anh Quân mang cô nhóc ra ngoài, khi vừa đặt chân xuống sân nhà hắn sững sờ, một số thực vật vừa đây thôi còn nhỏ bé giờ đã cao tới tận năm mét, cây thầu đâu gần nhà hắn đã cao tới tận mười mét, trái mọc ra treo trĩu cành.
[Bên phải có chuối biến dị cấp F 200 vẫn thấp hơn rêu địa y, nhưng em bên trái thì hơi căng nè thầu đâu biến dị cấp F 400 cao nhất trong tất cả những loài vật biến dị ở đây, cẩn thận di chuyển đừng đánh động chúng.] Biết Tuốt nhắc nhở.
Nhịp tim trong lồng ngực hắn nện thịnh thịch, bước chân nâng lên nhẹ nhàng đi ra khỏi nhà Minh Tiêu, mắt dáo dác nhìn quanh đề phòng những cây cỏ dưới chân tập kích bất ngờ. May mắn trước khi cơn mưa tới trái đất đã có một thời kì khô nóng cây cối chết đi không ít.
[Má nó một loài biết ẩn mình! Cẩn thận, có thực vật tấn công bằng mùi.] Biết Tuốt vừa nói xong, một làn hương màu đỏ bay qua mũi hắn, mùi hắc của ớt, hít phải mùi này thì không một ai có thể chịu đựng, cả Minh Tiêu và Anh Quân đều hắt xì.
Tiếng hắt xì vừa vang lên toàn bộ thực vật xung quanh như thể bị đánh thức ngóc đầu quay phắt về phía hắn. Ở khu vườn bên cạnh nhà Minh Tiêu một cây ớt chỉ thiên ló đầu ra, toàn thân nó tiến hóa thành màu đỏ, một trái ớt to như chiếc mũ của ông già noel mọc trên đỉnh đầu, thân mình không quá cao chỉ độ vài mét, lấp ló bên dưới lũ câu chuối mọc răng bên viền lá.
Toàn thân nó đang tỏa ra một lớp khói màu đỏ, có lẽ đây chính là mùi hương của nó.
[Chạy mau!] Biết Tuốt gào lên trong đầu Anh Quân. [Loại săn mồi bằng mùi hương này rất khó nhằn chúng có thể kéo đồng bọn tới, đánh một một còn thắng chứ chơi hội đồng anh và Minh Tiêu không đủ cho chúng xỉa răng đâu.]
Lá chuối mọc răng nhảy tót qua hàng rào, bộ rễ tiến hóa thành đôi chân mạnh mẽ lao tới, từng chiếc lá vươn ra quét về phía trước. Răng chúng có màu xanh trông từ xa khá mềm nhưng chắc chắn không thể khinh thường.
Anh Quân vươn con dao làm bếp về phía nó thành công đỡ được một chiêu, nhưng hắn cũng bị chấn động lùi về sao.
Bộp.
Một quả chuối bắn ra từ thân cây chuối nổ mạnh trước mặt hắn, một buồng độ vài chục trái hướng thẳng về phía hắn sẵn sàng nã đạn.
[Lùi lại.]
Hệ thống ra lệnh, giờ Anh Quân không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nghe lời hệ thống như một bản năng. Một quả chuối bắn xuống trước mặt hắn.
[Ngồi xuống.]
Một quả sượt qua đầu hắn, nổ bùm sau lưng, lớp chất nhầy màu vàng chảy ra ăn mòn lớp gạch trên sân vang lên tiếng xèo xèo.
[Nghiêng sang phải.]
Một quả nữa bắn sít sao qua vai hắn.
[Lùi lại.]
Hai quả nổ tanh bành ngay trước mặt hắn.
[Nhảy qua trái.]
Ba quả liên tiếp đập thẳng vào bên phải hắn.
[Lùi lại.]
Tiếp tục bốn quả đâm sầm vào trước mũi chân hắn.
[Quay lưng chạy.]
Phụt phụt.
Phía bên tay phải gần cột điện cây thầu đâu cao hơn mười mét có vẻ ngoài bình thường như những cây thầu đâu trước Kỷ tiến hóa, bắn từng chùm trái của nó về phía hắn, nó tính ăn hôi nhưng Anh Quân nhờ có hệ thống tính toán đã thành công mượn tay thầu đâu hạ sát chuối biến dị.
Những quả thầu đâu bắn tới liên tục đâm nát bét chuối biến dị, hợp chất màu xanh đen bắn ra từ cây chuối có mùi gây mũi.
Anh Quân vừa chạy vào sân nhà, Biết Tuốt liền gào lên.
[Nghiêng sang bên tay phải.]
Cả người hắn theo phản xạ nghiêng hẳn về một bên, cánh tay ôm Minh Tiêu mất lực đánh rơi cô bé xuống sân lăn hai vòng, từ trên bầu trời một thân cây màu đỏ đáp xuống ngay vị trí cô bé, quả ớt trên đầu tách ra làm bốn bên trong mọc ra một chiếc lưỡi dài đầy răng cư, phóng tới chỗ Minh Tiêu.
“Anh mau chạy đi!” Minh Tiêu gào lớn.
Lưỡi của ớt đỏ cuốn cô bé vào miệng nó rồi đóng chặt lại, mọi thứ diễn ra quá nhanh hắn chỉ kịp nhìn thấy biểu cảm đầy đau đớn cùng sợ hãi của Minh Tiêu mà không kịp làm gì.
[Vào nhà, nó đang tiêu hóa con mồi không có sức tấn công anh đâu.]
Chân Anh Quân lùi lại hắn theo bản năng nghe lời Biết Tuốt nhưng bỗng đứng sững lại nhìn chằm chằm vào ớt biến dị.
[Này anh, sao vậy không chạy ngay chờ nó tiêu hóa Minh Tiêu xong chắc chắn linh lực sẽ tăng lên, lúc đó anh không thể làm gì được đâu.] Hệ thống cố gắng khuyên nhủ.
“Tao là người đã cứu cô bé ra.”
[Thế thì sao?]
“Tao phải chịu trách nhiệm với cô nhóc. Chết thấy xác sống thấy người.”
[ Ấy anh dai không được đâu, hiện tại anh đang là chủng người thường linh lực 0 phần trăm, anh chẳng là cái đinh gì với ớt biến dị đâu.]
“Tao biết chứ, nhưng tao không thể bỏ mặc Minh Tiêu được.”
Anh Quân nhớ lại lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô bé đó là lúc hắn đứng trước cổng nhà cố gắng mở khóa. Cô bé xuất hiện trước mặt hắn, dáng vẻ gầy gò, khuôn mặt nhỏ chỉ bằng một lòng bàn tay hắn, chân không mang dép lem luốc, ở bắp chân còn có vài vết roi, nhưng đôi mắt cô bé lại rất sáng, khi bị hắn nhìn Minh Tiêu ngại ngùng chạy đi.
Hắn cảm nhận được nỗi cô đơn của cô bé, hình ảnh của cô chồng lên ký ức của hắn. Hắn đã từng bị bố đánh, cũng từng chịu sự cô đơn như thế, nếu họ không ly hôn hắn sẽ không được bà mang về không thể thoát khỏi cuộc sống bạo hành từ một người bố vô dụng và một người mẹ vô tâm.
Minh Tiêu hình như chưa được hưởng lấy một ngày hạnh phúc vì thế hắn không muốn đến lúc chết cô bé cũng không được chôn cất đàng hoàng.
Tay cầm dao của hắn siết chặt, mắt nhìn thẳng vào quả ớt đang dần to ra, nơi ấy co thắt liên tục, bên trong lớp da màu đỏ đó chính là cô nhóc tội nghiệp mà hắn phải cứu.
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?
[Rừng nguyên sinh Phước Bửu một cái tên quen thuộc với anh đúng không?] Biết Tuốt lên tiếng, giọng nó có vẻ khá sung sướng. [Nó đã chính thức trở thành một địa điểm chết rồi, toàn bộ thực vật nơi đó đều biến thành quái vật, hiện tại chúng không tìm được thức ăn nên đang tự giết hại lẫn nhau, con nào còn sống sót con đó sẽ là con mạnh nhất. Những loài quái vật thuộc các quần thể như rừng nguyên sinh là thứ mà con người đến Chủng phàm ăn chẳng dám động vào, chúng cực mạnh độ linh lực toàn trên 10.000 rất trâu bò. Đến khoảng năm 90 một số loài ăn được bộ não con người và phát triển trí khôn cho mình, tuy chỉ như đứa trẻ vài tuổi nhưng chúng rất nguy hiểm uy hiếp cả Tiến hóa giả và Chủng phàm ăn, buộc bọn họ phải một lần hợp tác cùng nhau mới diệt được vài con.]
Anh Quân đứng nhìn về phía nhà Minh Tiêu, hiện tại vườn thảo dược trước mặt hắn đã có một số loại cây mọc lại, nhưng chúng đều bất thường, may mắn không có cây nào mở mắt như hương nhu nên hắn chỉ cần không tạo ra tiếng động sẽ được an toàn. Điều hắn lo lúc này là cô bé Minh Tiêu.
“Mày không cần trường thuật cho tao chuyện thiên hạ, nói xem cô bé Minh Tiêu sao rồi, có cách nào để cứu nó ra khỏi đó không?”
[Có, hiện tại rêu địa y vẫn chưa bao phủ toàn nhà nên anh có thể cứu được nó. Đi khẽ nói nhẹ vào nhà lấy dao đi, sau đó chờ hiệu lệnh của tôi chúng ta sẽ hành động.]
Vào giờ phút này Anh Quân chọn phục tùng mọi mệnh lệnh của Biết Tuốt, đi nhẹ vào nhà mắt liếc khắp nơi chỉ cần thấy bóng dáng màu xanh hắn sẽ khử chúng ngay, dù chỉ là một cọng rêu xanh héo úa hắn cũng sẽ đào chúng ra băm nhỏ ném ra ngoài.
“Á!”
Tiếng hét vang lên ở phía trước nhà hắn, không rõ là nam hay nữ. Biết Tuốt liền ra lệnh: [Bắt đầu, toàn bộ thực vật mọc trước nhà anh đang hướng mục tiêu về phía nhà bác Vương đây là lúc thích hợp để xông ra ngoài. Đi nhanh trở về thật nhanh, sức sống của thực vật sau cơn mưa rất khủng khiếp đặc biệt là bọn rêu địa y chúng có thể sinh sản bằng bào tử, cứ một cây rêu nhỏ là có một bào tử, bào tử mở nắp thì không biết có bao nhiêu mầm cây non được sinh ra đâu. Có thể sau vài giờ ngôi nhà của bé Minh Tiêu sẽ được bao phủ hoàn toàn trong rêu xanh, lúc đó thì nơi ấy chính là một khu vực chết. Còn nữa tôi khuyên anh ngay sau khi cứu người ra anh phải kiểm tra khu vực nhà mình đốt sạch lũ rêu địa y đi, chúng sợ lửa.]
Anh Quân mang theo dao chạy nhanh về phía nhà Minh Tiêu, tinh thần hắn rơi vào căng thẳng tột độ khi tiến dần về phía mảng xanh trước nhà bếp. Biết Tuốt liên tục hướng dẫn hắn cách tránh né những nơi có rêu địa y vươn tới, chân hắn chạm vào đất cực nhẹ mắt không dám rời lũ rêu vô hại bò lê trên đất.
Tiếng la hét bên nhà bác Vương vang lên không ngừng, có lẽ bên đó đã thất thủ, đáng tiếc hắn không phải anh hùng của nhân loại không thể tới nơi đó cứu người, lời cảnh cáo đêm qua của hắn chính là sự giúp đỡ cuối cùng.
Minh Tiêu đang chìm trong tuyệt vọng liền nhìn thấy có bóng người phủ lên rêu xanh, cô bé quay đầu liền trông thấy anh trai hàng xóm, đôi mắt ngấn lệ ánh lên hy vọng, nhưng tuyệt nhiên cô nhóc không hề kêu gào lớn tiếng, còn lắc đầu nguầy nguậy chỉ vào rên địa y bò trên sàn như nhắc nhở.
Anh Quân làm động tác ngón tay chạm môi để cô bé giữ im lặng.
[Nhóc này đáng cứu đấy, rất thông minh, biết có tiếng động sẽ thu hút rêu địa y nên im lặng. Còn nữa nó không muốn anh vì cứu nó mà chết, quả là cô dâu tám tuổi nhà họ Lâm, tuổi còn nhỏ mà đã biết thương chồng.]
Giờ phút này Anh Quân chẳng còn tâm trạng nào để đối đáp lại với con mắm hệ thống, tinh thần hắn tập trung cao độ tiến lại gần Minh Tiêu ôm lấy cô bé. Minh Tiêu bám chặt vào tay anh trai mắt nhìn về phía bố mình.
“Em muốn anh cứu ông ta không?” Anh Quân hỏi nhỏ. Hắn biết thời thế này mà mang theo một con người suốt ngày chỉ biết say xỉn thích đập vợ đánh con sống không có trách nhiệm như cha của Minh Tiêu chắc chắn sẽ bị kéo chân sau, nhưng đó là cha của cô bé, hắn muốn Minh Tiêu tự lựa chọn.
“Rêu sẽ không tấn công người im lặng.” Cô bé rơi nước mắt quay mặt đi. “Ông ta sẽ không chết nếu biết im lặng.”
Anh Quân ngạc nhiên, hắn không ngờ một cô nhóc mới tám tuổi ít ăn học lại có thể nói những lời này, đây là câu trả lời của cô bé, nếu cha cô im lặng ông ta sẽ sống, còn nếu không sẽ chết, nhưng người đàn ông này liệu có im lặng nổi không?
Anh Quân vuốt ve đầu cô bé. “Từ nay theo anh, anh sẽ chăm sóc em.”
Minh Tiêu chôn đầu mình vào vai Anh Quân. Anh Quân mang cô nhóc ra ngoài, khi vừa đặt chân xuống sân nhà hắn sững sờ, một số thực vật vừa đây thôi còn nhỏ bé giờ đã cao tới tận năm mét, cây thầu đâu gần nhà hắn đã cao tới tận mười mét, trái mọc ra treo trĩu cành.
[Bên phải có chuối biến dị cấp F 200 vẫn thấp hơn rêu địa y, nhưng em bên trái thì hơi căng nè thầu đâu biến dị cấp F 400 cao nhất trong tất cả những loài vật biến dị ở đây, cẩn thận di chuyển đừng đánh động chúng.] Biết Tuốt nhắc nhở.
Nhịp tim trong lồng ngực hắn nện thịnh thịch, bước chân nâng lên nhẹ nhàng đi ra khỏi nhà Minh Tiêu, mắt dáo dác nhìn quanh đề phòng những cây cỏ dưới chân tập kích bất ngờ. May mắn trước khi cơn mưa tới trái đất đã có một thời kì khô nóng cây cối chết đi không ít.
[Má nó một loài biết ẩn mình! Cẩn thận, có thực vật tấn công bằng mùi.] Biết Tuốt vừa nói xong, một làn hương màu đỏ bay qua mũi hắn, mùi hắc của ớt, hít phải mùi này thì không một ai có thể chịu đựng, cả Minh Tiêu và Anh Quân đều hắt xì.
Tiếng hắt xì vừa vang lên toàn bộ thực vật xung quanh như thể bị đánh thức ngóc đầu quay phắt về phía hắn. Ở khu vườn bên cạnh nhà Minh Tiêu một cây ớt chỉ thiên ló đầu ra, toàn thân nó tiến hóa thành màu đỏ, một trái ớt to như chiếc mũ của ông già noel mọc trên đỉnh đầu, thân mình không quá cao chỉ độ vài mét, lấp ló bên dưới lũ câu chuối mọc răng bên viền lá.
Toàn thân nó đang tỏa ra một lớp khói màu đỏ, có lẽ đây chính là mùi hương của nó.
[Chạy mau!] Biết Tuốt gào lên trong đầu Anh Quân. [Loại săn mồi bằng mùi hương này rất khó nhằn chúng có thể kéo đồng bọn tới, đánh một một còn thắng chứ chơi hội đồng anh và Minh Tiêu không đủ cho chúng xỉa răng đâu.]
Lá chuối mọc răng nhảy tót qua hàng rào, bộ rễ tiến hóa thành đôi chân mạnh mẽ lao tới, từng chiếc lá vươn ra quét về phía trước. Răng chúng có màu xanh trông từ xa khá mềm nhưng chắc chắn không thể khinh thường.
Anh Quân vươn con dao làm bếp về phía nó thành công đỡ được một chiêu, nhưng hắn cũng bị chấn động lùi về sao.
Bộp.
Một quả chuối bắn ra từ thân cây chuối nổ mạnh trước mặt hắn, một buồng độ vài chục trái hướng thẳng về phía hắn sẵn sàng nã đạn.
[Lùi lại.]
Hệ thống ra lệnh, giờ Anh Quân không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nghe lời hệ thống như một bản năng. Một quả chuối bắn xuống trước mặt hắn.
[Ngồi xuống.]
Một quả sượt qua đầu hắn, nổ bùm sau lưng, lớp chất nhầy màu vàng chảy ra ăn mòn lớp gạch trên sân vang lên tiếng xèo xèo.
[Nghiêng sang phải.]
Một quả nữa bắn sít sao qua vai hắn.
[Lùi lại.]
Hai quả nổ tanh bành ngay trước mặt hắn.
[Nhảy qua trái.]
Ba quả liên tiếp đập thẳng vào bên phải hắn.
[Lùi lại.]
Tiếp tục bốn quả đâm sầm vào trước mũi chân hắn.
[Quay lưng chạy.]
Phụt phụt.
Phía bên tay phải gần cột điện cây thầu đâu cao hơn mười mét có vẻ ngoài bình thường như những cây thầu đâu trước Kỷ tiến hóa, bắn từng chùm trái của nó về phía hắn, nó tính ăn hôi nhưng Anh Quân nhờ có hệ thống tính toán đã thành công mượn tay thầu đâu hạ sát chuối biến dị.
Những quả thầu đâu bắn tới liên tục đâm nát bét chuối biến dị, hợp chất màu xanh đen bắn ra từ cây chuối có mùi gây mũi.
Anh Quân vừa chạy vào sân nhà, Biết Tuốt liền gào lên.
[Nghiêng sang bên tay phải.]
Cả người hắn theo phản xạ nghiêng hẳn về một bên, cánh tay ôm Minh Tiêu mất lực đánh rơi cô bé xuống sân lăn hai vòng, từ trên bầu trời một thân cây màu đỏ đáp xuống ngay vị trí cô bé, quả ớt trên đầu tách ra làm bốn bên trong mọc ra một chiếc lưỡi dài đầy răng cư, phóng tới chỗ Minh Tiêu.
“Anh mau chạy đi!” Minh Tiêu gào lớn.
Lưỡi của ớt đỏ cuốn cô bé vào miệng nó rồi đóng chặt lại, mọi thứ diễn ra quá nhanh hắn chỉ kịp nhìn thấy biểu cảm đầy đau đớn cùng sợ hãi của Minh Tiêu mà không kịp làm gì.
[Vào nhà, nó đang tiêu hóa con mồi không có sức tấn công anh đâu.]
Chân Anh Quân lùi lại hắn theo bản năng nghe lời Biết Tuốt nhưng bỗng đứng sững lại nhìn chằm chằm vào ớt biến dị.
[Này anh, sao vậy không chạy ngay chờ nó tiêu hóa Minh Tiêu xong chắc chắn linh lực sẽ tăng lên, lúc đó anh không thể làm gì được đâu.] Hệ thống cố gắng khuyên nhủ.
“Tao là người đã cứu cô bé ra.”
[Thế thì sao?]
“Tao phải chịu trách nhiệm với cô nhóc. Chết thấy xác sống thấy người.”
[ Ấy anh dai không được đâu, hiện tại anh đang là chủng người thường linh lực 0 phần trăm, anh chẳng là cái đinh gì với ớt biến dị đâu.]
“Tao biết chứ, nhưng tao không thể bỏ mặc Minh Tiêu được.”
Anh Quân nhớ lại lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô bé đó là lúc hắn đứng trước cổng nhà cố gắng mở khóa. Cô bé xuất hiện trước mặt hắn, dáng vẻ gầy gò, khuôn mặt nhỏ chỉ bằng một lòng bàn tay hắn, chân không mang dép lem luốc, ở bắp chân còn có vài vết roi, nhưng đôi mắt cô bé lại rất sáng, khi bị hắn nhìn Minh Tiêu ngại ngùng chạy đi.
Hắn cảm nhận được nỗi cô đơn của cô bé, hình ảnh của cô chồng lên ký ức của hắn. Hắn đã từng bị bố đánh, cũng từng chịu sự cô đơn như thế, nếu họ không ly hôn hắn sẽ không được bà mang về không thể thoát khỏi cuộc sống bạo hành từ một người bố vô dụng và một người mẹ vô tâm.
Minh Tiêu hình như chưa được hưởng lấy một ngày hạnh phúc vì thế hắn không muốn đến lúc chết cô bé cũng không được chôn cất đàng hoàng.
Tay cầm dao của hắn siết chặt, mắt nhìn thẳng vào quả ớt đang dần to ra, nơi ấy co thắt liên tục, bên trong lớp da màu đỏ đó chính là cô nhóc tội nghiệp mà hắn phải cứu.
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?