Chim trinh sát bay đi càng làm cho nhóm Anh Quân thêm cẩn thận, bọn họ rón rén từng bước một tiến lên. Anh Quân chưa một lần ngơi dùng thiên phú ‘đôi mắt dược sư’ hắn nghiêm túc nhìn xung quanh, chỉ cần một động tĩnh lạ hắn sẽ chăm chú quan sát cho tới khi xác nhận được nó an toàn với bọn họ hắn mới yên tâm tiến bước.
Lượng linh lực không thuần khiết trong hạt mưa đang giảm dần, đồng nghĩa với đó chính là cơn mưa nhỏ đi, sau vài phút liền dừng hẳn. Nhưng điều quái dị đã xảy ra, sau khi cơn mưa ngừng, nước được lũ thực vật hấp thụ, nguồn linh lực không thuần khiết bắt đầu xâm chiếm cơ thể chúng..
“Cây cối trở nên bất thường rồi.” Hắn nói.
“Từ lúc vào đây tới giờ anh đều duy trì thiên phú sao?” Phan Yến hiếu kỳ.
“Đúng vậy.”
Mọi người nhìn hắn với ánh mắt vô cùng phức tạp, thiên phú là một loại năng lực khi xài cần tiêu tốn rất nhiều linh lực cùng sức chịu đựng của bản thân, vậy mà Anh Quân có thể duy trì nó không ngừng nghĩ. Quách Kỳ mở thiên phú ‘cảm nhận linh lực’ để điều tra Anh Quân, nhưng không thể quan sát được, người này càng ngày càng bí ẩn.
Anh Quân không biết bọn họ nghĩ gì, hắn thật thà nói lại. “Tôi đã từng rơi vào tình trạng quá độ. Trước kia thời gian dùng thiên phú của tôi rất ít, mãi tới khi vào vùng đất này tôi bắt đầu tăng cường thời gian sử dụng thiên phú. Cách đây vài giờ đồng hồ tôi cảm nhận được bản thân đang chuẩn bị rơi vào tình trạng quá độ nên đã ngưng lại sau đó dùng tiếp.”
Hắn dừng lại nhớ tới tình trạng của bản thân lúc đó, đầu lóe lên một điều mới mẻ. Khi bản thân đang rơi vào tình trạng mệt mỏi hệ thống đã yêu cầu hắn ăn những linh hồn, vậy có nghĩa là không chỉ cơ thể phải ăn mà thiên phú cũng cần phải ăn.
“Mọi người.” Hắn quay đầu nhìn họ. “Có lẽ tôi đã phát hiện ra cách để trị quá độ.”
Quách Kỳ khó tin nhìn hắn, người này vừa khiến hắn hoang mang về độ linh lực bí ẩn khó nắm bắt giờ lại bổ xuống một thông tin chấn động, quá độ đó không phải là điều người bình thường có thể chữa được, thậm chí đến viện trưởng của Viện nghiên cứu S1 cũng chưa chắc đã làm được điều này. Nhiệm vụ của hắn và Phan Yến là đi tìm nhà ‘thảo dược online’ nhưng giờ hắn muốn chuyển mục tiêu, đem người này về để nghiên cứu.
“Anh có thể chia sẻ không?” An Khê lên tiếng. Hắn vốn là một người không có quá nhiều cảm xúc, nhưng lúc này đây tông giọng cũng phải nâng lên vài nhịp vì phương pháp điều trị quá độ.
Có thể chữa quá độ đây chắc chắn không phải là một điều dễ làm, hắn dù chưa từng quá độ lần nào, nhưng bản thân đã trải qua cảm giác không thể khống chế bản thân, thấy thịt tươi là nhào tới.
Hắn nhìn tay mình, chính đôi tay này đã tóm lấy người hắn yêu và cắn vào cổ cô ấy, chỉ tới khi hắn no nê tỉnh lại mới phát hiện bản thân đã ăn mất một phần cơ thể của bạn gái, từ đó hắn không chỉ hận bản thân còn sợ hãi chính mình, nên đã tự làm cho mình một cái rọ chó đặt niềm tin rằng, chỉ cần có nó trên miệng hắn sẽ không bao giờ rơi vào tình trạng đó nữa.
An Khê hỏi thêm lần nữa: “Quá độ sẽ khiến con người ta mất khống chế đúng không?”
“Đúng vậy, chính tôi còn không nhớ mình làm những gì.” Quách Kỳ thở dài. “Nếu được tôi cũng hy vọng mình đừng bao giờ mắc lại chứng bệnh đó nữa.”
“Có lẽ quá độ tương lai sẽ là căn bệnh của con người.” Thái trầm tư, với thiên phú thiên về dạng chữ lành nên Thái có một quan tâm rất đặc biệt tới các loại bệnh và vết thương, dù bản thân hiện tại còn rất nhỏ suy nghĩ chưa sâu sắc nhưng cậu cũng muốn bản thân tiến bộ hơn.
“Anh Quân, anh mau nói đi, phải làm gì để điều trị quá độ.” Thái trông mong nhìn hắn.
“Đó là linh lực, ngay khi thấy tình trạng cơ thể có vấn đề tìm ngay nguồn linh lực ăn vào cơ thể để bổ sung, như vậy quá độ sẽ không xảy ra.”
“Khó quá!” Phan Yến nhăn mặt. “Làm sao có thể tìm được nguồn linh lực ngay lúc đó, khi ấy chắc chắn chúng ta rất yếu, đến một con muỗi chưa chắc đã đánh được, phương pháp này quá mạo hiểm.”
Thinh lặng bao trùm lấy bọn họ, lát sau có tiếng gió rít vút qua tai, quần áo vốn dính nước mưa khô nhanh nhờ gió, bầu trời bắt đầu chuyển mây, từ đen sang xám có ánh sáng trắng nhàn nhạt phủ xuống hướng từ phía đông.
Chữa quá độ tạm thời bị bỏ qua vì biến động lạ, ai cũng ngước mắt nhìn về phía đông. Nơi đó có khoảng 90 hạt ánh sáng trắng đang bay, khi di chuyển qua một khoảng không ánh sáng đột ngột bị rơi xuống, ai đó đang tấn công để tóm lấy ánh sáng.
Anh Quân không chần chừ khai mở ‘đôi mắt dược sư’ một nguồn linh lực thuần khiết nằm trong hạt ánh sáng.
Hắn chỉ về phía đó. “Linh lực thuần khiết, chúng ta mau tới đó.”
Bọn họ nhanh chân chạy tới phía đông, trên cao các hạt ánh sáng ít dần đi rất nhanh Anh Quân sốt ruột. “Chúng ta cần tăng tốc, lấy được linh lực thuần khiết có thể lấp đầy bụng, quan trọng hơn là chữa quá độ.”
Hắn đẩy linh lực xuống chân tốc độ nhanh hơn, nhưng phía sau Thái và Soobin lại tụt lại. Anh Quân vội la lên: “Đẩy linh lực xuống chân. Đây cũng là một cách luyện tập.”
Hai cậu bé làm theo quả nhiên tốc độ tăng lên rất nhanh, tàn tích dần lùi lại phía sau bọn họ, khung cảnh trước mắt thay đổi, có một khối kiến trúc lớn còn nguyên vẹn.
Là nhà thờ với lối kiến trúc phương tây thời Phục Hưng, thánh giá trên đỉnh tháp gãy ngang, dây leo bám kín mít mọi mặt tường. Trước sân nhà thờ có một nhóm người đang đứng, bọn họ tranh nhau tung thiên phú để cướp lấy ánh sáng.
"Nơi đây còn có nhóm người khác." Minh Anh nói nhỏ.
"Xem ra không chỉ có nhóm chúng ta là bị đưa tới đây." An Khê lẩm bẩm.
"Chắc chắn có rất nhiều người cũng bị tóm như chúng ta." Lão Giang đáp thêm.
Trong sân, khi đã có ánh sáng trong tay kẻ đó nhét nhanh vào miệng nhai ngấu nghiến, thậm chí có kẻ còn ra tay với người bên cạnh để cướp lấy ánh sáng, hiện trường đánh nhau bát nháo không cần biết ai sống ai chết khiến cả nhóm phải chùn chân.
Họ dừng lại đứng cách xa nơi đang hỗn chiến.
“Chuyện gì vậy?” Minh Anh lên tiếng. “Hỗn loạn quá.”
“Không biết.” Lão Giang quay mặt đi, lão rất ghét phải nhìn cảnh tượng con người tàn sát lẫn nhau, đây là việc vô lý và vô bổ nhất mà con người thích làm, dù là ở thời kỳ nào.
Vút.
Rầm.
Một cơ thể bị chém rách bụng bay về phía bọn họ, rơi thẳng xuống trước mặt Anh Quân. Kẻ bị thương đưa ánh mắt sung huyết hoảng loạn nhìn về phía Anh Quân, đồng tử mở căng hết cỡ như muốn bay ra ngoài, mặt mày xanh xao, râu cằm lúng phúng, đã thế cơ thể gầy gò như một kẻ suy dinh dưỡng.
Miệng hắn mở ra, run rẩy nói. “Đi... đừng ở đây...”
Máu từ bụng hắn ồ ạt chảy xuống thấm vào đất lan tới chân Anh Quân, hắn lùi lại. Soobin tiến lên phía trước, ngồi xuống chạm vào tay hắn. “Hiểu đúng, hãy nghĩ về hoàn cảnh của anh, câu chuyện của anh.”
Thiên phú ‘hiểu đúng’ được thực hiện trong hai điều kiện, điều tra những câu trả lời, hai là điều tra hoàn cảnh với điều kiện phải khiến cho đối tượng nghĩ tới vấn đề mình đang quan tâm, chỉ cần hướng đầu óc bọn họ về phía đó thì dù không cần kẻ khác mở miệng trả lời câu hỏi, thiên phú ‘hiểu đúng’ vẫn có thể làm được việc của nó.
Hai phút sau chàng trai xấu số trước mặt họ ngừng thở thiên phú của Soobin đột ngột bị cắt ngang, nhưng với hai phút đã đủ cho Soobin điều tra được tình hình hiện tại.
“Bọn họ tranh nhau lấy hạt ánh sáng vì đó là thức ăn. Dựa theo ký ức của anh ta thì trước khi biết ánh sáng có thể ăn nguồn lương thực chủ yếu của bọn họ chính là thịt người và thịt động vật. Nhưng thịt người phải giết người bên cạnh, còn động vật rất khó săn bắt, chúng hung bạo và dường như có ai đó điều khiển chúng. Rất nhiều người đã chết. Sau đó một kẻ trong số họ đã vô tình tóm được ánh sáng ăn vào nên bọn họ mới biết ánh sáng có thể ăn được.
Theo ký ức của người này thì ánh sáng không xuất hiện thường xuyên, nó xuất hiện vào ngày chẵn, số lượng có hạn và thường xuyên sụt giảm sau mỗi lần xuất hiện, nên bọn họ phải tranh nhau sứt đầu mẻ trán. Điều đặc biệt số lượng ánh sáng quyết định người sống sót, nếu vượt quá số người theo hạt ánh sáng quy định kẻ chưởng quản muôn thú sẽ xuất hiện để thu nhặt những kẻ dư thừa.”
Soobin nói ra những gì mình tra được, cuộc chiến trước mắt bọn họ lúc này cũng đã kết thúc, kẻ không được ăn trốn vào một góc, kẻ có đồ ăn ngấu nghiến nhét ánh sáng to chỉ bằng lòng bàn tay vào miệng mình, thỏa mãn hít một hơi dài.
Những kẻ dành được ánh sáng đa số đều có thân hình to cao vạm vỡ, xem ra đây là những người liên tục được ăn uống.
Hú!!!
Có tiếng sói tru vang lên. Cả Nhóm Anh Quân lùi về sau núp vào bức tường đầy dây leo, nơi đây là góc khuất khá kín, nên có thể đảm bảo an toàn tạm thời khi bị tấn công.
Rầm rầm.
Có tiếng bước chân chạy ào ào vang lên, nhóm người nơi nhà thờ vội vàng bỏ chạy vào bên trong nhà thờ, bước chân bọn họ hấp tấp hoang mang ánh mắt láo liên nhìn quanh như đang lo sợ điều gì đó.
Hú!!!
Thêm tiếng sói tru, lát sau ở phía tây xuất hiện một đàn sói năm con to lớn, bốn chân sói bình thường, chỉ có hai cánh tay con người mọc ra ở phần cổ, tiếp đó đỉnh đầu xuất hiện hai sừng trâu đen cong cong nhọn hoắt. Tốc độ của chúng rất nhanh, khi tới gần những xác chết hai tay trước của chúng nắm lấy xác chết ném lên lưng, một con như vậy phải chất được hai người.
Chúng làm nhanh và hưng phấn như đang thu hoạch thành quả của mình sau một vụ mùa.
Đột nhiên một con đứng im, quay người nhìn về vị trí nơi nhóm Anh Quân đang ẩn nấp, hai chi trước của nó di chuyển từ từ hướng tới chỗ bọn họ.
Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc
Lượng linh lực không thuần khiết trong hạt mưa đang giảm dần, đồng nghĩa với đó chính là cơn mưa nhỏ đi, sau vài phút liền dừng hẳn. Nhưng điều quái dị đã xảy ra, sau khi cơn mưa ngừng, nước được lũ thực vật hấp thụ, nguồn linh lực không thuần khiết bắt đầu xâm chiếm cơ thể chúng..
“Cây cối trở nên bất thường rồi.” Hắn nói.
“Từ lúc vào đây tới giờ anh đều duy trì thiên phú sao?” Phan Yến hiếu kỳ.
“Đúng vậy.”
Mọi người nhìn hắn với ánh mắt vô cùng phức tạp, thiên phú là một loại năng lực khi xài cần tiêu tốn rất nhiều linh lực cùng sức chịu đựng của bản thân, vậy mà Anh Quân có thể duy trì nó không ngừng nghĩ. Quách Kỳ mở thiên phú ‘cảm nhận linh lực’ để điều tra Anh Quân, nhưng không thể quan sát được, người này càng ngày càng bí ẩn.
Anh Quân không biết bọn họ nghĩ gì, hắn thật thà nói lại. “Tôi đã từng rơi vào tình trạng quá độ. Trước kia thời gian dùng thiên phú của tôi rất ít, mãi tới khi vào vùng đất này tôi bắt đầu tăng cường thời gian sử dụng thiên phú. Cách đây vài giờ đồng hồ tôi cảm nhận được bản thân đang chuẩn bị rơi vào tình trạng quá độ nên đã ngưng lại sau đó dùng tiếp.”
Hắn dừng lại nhớ tới tình trạng của bản thân lúc đó, đầu lóe lên một điều mới mẻ. Khi bản thân đang rơi vào tình trạng mệt mỏi hệ thống đã yêu cầu hắn ăn những linh hồn, vậy có nghĩa là không chỉ cơ thể phải ăn mà thiên phú cũng cần phải ăn.
“Mọi người.” Hắn quay đầu nhìn họ. “Có lẽ tôi đã phát hiện ra cách để trị quá độ.”
Quách Kỳ khó tin nhìn hắn, người này vừa khiến hắn hoang mang về độ linh lực bí ẩn khó nắm bắt giờ lại bổ xuống một thông tin chấn động, quá độ đó không phải là điều người bình thường có thể chữa được, thậm chí đến viện trưởng của Viện nghiên cứu S1 cũng chưa chắc đã làm được điều này. Nhiệm vụ của hắn và Phan Yến là đi tìm nhà ‘thảo dược online’ nhưng giờ hắn muốn chuyển mục tiêu, đem người này về để nghiên cứu.
“Anh có thể chia sẻ không?” An Khê lên tiếng. Hắn vốn là một người không có quá nhiều cảm xúc, nhưng lúc này đây tông giọng cũng phải nâng lên vài nhịp vì phương pháp điều trị quá độ.
Có thể chữa quá độ đây chắc chắn không phải là một điều dễ làm, hắn dù chưa từng quá độ lần nào, nhưng bản thân đã trải qua cảm giác không thể khống chế bản thân, thấy thịt tươi là nhào tới.
Hắn nhìn tay mình, chính đôi tay này đã tóm lấy người hắn yêu và cắn vào cổ cô ấy, chỉ tới khi hắn no nê tỉnh lại mới phát hiện bản thân đã ăn mất một phần cơ thể của bạn gái, từ đó hắn không chỉ hận bản thân còn sợ hãi chính mình, nên đã tự làm cho mình một cái rọ chó đặt niềm tin rằng, chỉ cần có nó trên miệng hắn sẽ không bao giờ rơi vào tình trạng đó nữa.
An Khê hỏi thêm lần nữa: “Quá độ sẽ khiến con người ta mất khống chế đúng không?”
“Đúng vậy, chính tôi còn không nhớ mình làm những gì.” Quách Kỳ thở dài. “Nếu được tôi cũng hy vọng mình đừng bao giờ mắc lại chứng bệnh đó nữa.”
“Có lẽ quá độ tương lai sẽ là căn bệnh của con người.” Thái trầm tư, với thiên phú thiên về dạng chữ lành nên Thái có một quan tâm rất đặc biệt tới các loại bệnh và vết thương, dù bản thân hiện tại còn rất nhỏ suy nghĩ chưa sâu sắc nhưng cậu cũng muốn bản thân tiến bộ hơn.
“Anh Quân, anh mau nói đi, phải làm gì để điều trị quá độ.” Thái trông mong nhìn hắn.
“Đó là linh lực, ngay khi thấy tình trạng cơ thể có vấn đề tìm ngay nguồn linh lực ăn vào cơ thể để bổ sung, như vậy quá độ sẽ không xảy ra.”
“Khó quá!” Phan Yến nhăn mặt. “Làm sao có thể tìm được nguồn linh lực ngay lúc đó, khi ấy chắc chắn chúng ta rất yếu, đến một con muỗi chưa chắc đã đánh được, phương pháp này quá mạo hiểm.”
Thinh lặng bao trùm lấy bọn họ, lát sau có tiếng gió rít vút qua tai, quần áo vốn dính nước mưa khô nhanh nhờ gió, bầu trời bắt đầu chuyển mây, từ đen sang xám có ánh sáng trắng nhàn nhạt phủ xuống hướng từ phía đông.
Chữa quá độ tạm thời bị bỏ qua vì biến động lạ, ai cũng ngước mắt nhìn về phía đông. Nơi đó có khoảng 90 hạt ánh sáng trắng đang bay, khi di chuyển qua một khoảng không ánh sáng đột ngột bị rơi xuống, ai đó đang tấn công để tóm lấy ánh sáng.
Anh Quân không chần chừ khai mở ‘đôi mắt dược sư’ một nguồn linh lực thuần khiết nằm trong hạt ánh sáng.
Hắn chỉ về phía đó. “Linh lực thuần khiết, chúng ta mau tới đó.”
Bọn họ nhanh chân chạy tới phía đông, trên cao các hạt ánh sáng ít dần đi rất nhanh Anh Quân sốt ruột. “Chúng ta cần tăng tốc, lấy được linh lực thuần khiết có thể lấp đầy bụng, quan trọng hơn là chữa quá độ.”
Hắn đẩy linh lực xuống chân tốc độ nhanh hơn, nhưng phía sau Thái và Soobin lại tụt lại. Anh Quân vội la lên: “Đẩy linh lực xuống chân. Đây cũng là một cách luyện tập.”
Hai cậu bé làm theo quả nhiên tốc độ tăng lên rất nhanh, tàn tích dần lùi lại phía sau bọn họ, khung cảnh trước mắt thay đổi, có một khối kiến trúc lớn còn nguyên vẹn.
Là nhà thờ với lối kiến trúc phương tây thời Phục Hưng, thánh giá trên đỉnh tháp gãy ngang, dây leo bám kín mít mọi mặt tường. Trước sân nhà thờ có một nhóm người đang đứng, bọn họ tranh nhau tung thiên phú để cướp lấy ánh sáng.
"Nơi đây còn có nhóm người khác." Minh Anh nói nhỏ.
"Xem ra không chỉ có nhóm chúng ta là bị đưa tới đây." An Khê lẩm bẩm.
"Chắc chắn có rất nhiều người cũng bị tóm như chúng ta." Lão Giang đáp thêm.
Trong sân, khi đã có ánh sáng trong tay kẻ đó nhét nhanh vào miệng nhai ngấu nghiến, thậm chí có kẻ còn ra tay với người bên cạnh để cướp lấy ánh sáng, hiện trường đánh nhau bát nháo không cần biết ai sống ai chết khiến cả nhóm phải chùn chân.
Họ dừng lại đứng cách xa nơi đang hỗn chiến.
“Chuyện gì vậy?” Minh Anh lên tiếng. “Hỗn loạn quá.”
“Không biết.” Lão Giang quay mặt đi, lão rất ghét phải nhìn cảnh tượng con người tàn sát lẫn nhau, đây là việc vô lý và vô bổ nhất mà con người thích làm, dù là ở thời kỳ nào.
Vút.
Rầm.
Một cơ thể bị chém rách bụng bay về phía bọn họ, rơi thẳng xuống trước mặt Anh Quân. Kẻ bị thương đưa ánh mắt sung huyết hoảng loạn nhìn về phía Anh Quân, đồng tử mở căng hết cỡ như muốn bay ra ngoài, mặt mày xanh xao, râu cằm lúng phúng, đã thế cơ thể gầy gò như một kẻ suy dinh dưỡng.
Miệng hắn mở ra, run rẩy nói. “Đi... đừng ở đây...”
Máu từ bụng hắn ồ ạt chảy xuống thấm vào đất lan tới chân Anh Quân, hắn lùi lại. Soobin tiến lên phía trước, ngồi xuống chạm vào tay hắn. “Hiểu đúng, hãy nghĩ về hoàn cảnh của anh, câu chuyện của anh.”
Thiên phú ‘hiểu đúng’ được thực hiện trong hai điều kiện, điều tra những câu trả lời, hai là điều tra hoàn cảnh với điều kiện phải khiến cho đối tượng nghĩ tới vấn đề mình đang quan tâm, chỉ cần hướng đầu óc bọn họ về phía đó thì dù không cần kẻ khác mở miệng trả lời câu hỏi, thiên phú ‘hiểu đúng’ vẫn có thể làm được việc của nó.
Hai phút sau chàng trai xấu số trước mặt họ ngừng thở thiên phú của Soobin đột ngột bị cắt ngang, nhưng với hai phút đã đủ cho Soobin điều tra được tình hình hiện tại.
“Bọn họ tranh nhau lấy hạt ánh sáng vì đó là thức ăn. Dựa theo ký ức của anh ta thì trước khi biết ánh sáng có thể ăn nguồn lương thực chủ yếu của bọn họ chính là thịt người và thịt động vật. Nhưng thịt người phải giết người bên cạnh, còn động vật rất khó săn bắt, chúng hung bạo và dường như có ai đó điều khiển chúng. Rất nhiều người đã chết. Sau đó một kẻ trong số họ đã vô tình tóm được ánh sáng ăn vào nên bọn họ mới biết ánh sáng có thể ăn được.
Theo ký ức của người này thì ánh sáng không xuất hiện thường xuyên, nó xuất hiện vào ngày chẵn, số lượng có hạn và thường xuyên sụt giảm sau mỗi lần xuất hiện, nên bọn họ phải tranh nhau sứt đầu mẻ trán. Điều đặc biệt số lượng ánh sáng quyết định người sống sót, nếu vượt quá số người theo hạt ánh sáng quy định kẻ chưởng quản muôn thú sẽ xuất hiện để thu nhặt những kẻ dư thừa.”
Soobin nói ra những gì mình tra được, cuộc chiến trước mắt bọn họ lúc này cũng đã kết thúc, kẻ không được ăn trốn vào một góc, kẻ có đồ ăn ngấu nghiến nhét ánh sáng to chỉ bằng lòng bàn tay vào miệng mình, thỏa mãn hít một hơi dài.
Những kẻ dành được ánh sáng đa số đều có thân hình to cao vạm vỡ, xem ra đây là những người liên tục được ăn uống.
Hú!!!
Có tiếng sói tru vang lên. Cả Nhóm Anh Quân lùi về sau núp vào bức tường đầy dây leo, nơi đây là góc khuất khá kín, nên có thể đảm bảo an toàn tạm thời khi bị tấn công.
Rầm rầm.
Có tiếng bước chân chạy ào ào vang lên, nhóm người nơi nhà thờ vội vàng bỏ chạy vào bên trong nhà thờ, bước chân bọn họ hấp tấp hoang mang ánh mắt láo liên nhìn quanh như đang lo sợ điều gì đó.
Hú!!!
Thêm tiếng sói tru, lát sau ở phía tây xuất hiện một đàn sói năm con to lớn, bốn chân sói bình thường, chỉ có hai cánh tay con người mọc ra ở phần cổ, tiếp đó đỉnh đầu xuất hiện hai sừng trâu đen cong cong nhọn hoắt. Tốc độ của chúng rất nhanh, khi tới gần những xác chết hai tay trước của chúng nắm lấy xác chết ném lên lưng, một con như vậy phải chất được hai người.
Chúng làm nhanh và hưng phấn như đang thu hoạch thành quả của mình sau một vụ mùa.
Đột nhiên một con đứng im, quay người nhìn về vị trí nơi nhóm Anh Quân đang ẩn nấp, hai chi trước của nó di chuyển từ từ hướng tới chỗ bọn họ.
Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc