Kỷ Tiến Hóa: Ta Thống Nhất Loài Người

Chương 111: Kẻ chưởng quản muông thú.



Soobin chuyên tâm vận dụng thiên phú mới bộc phát, cậu gọi nó là ‘hiểu đúng tương lai gần’ với hiểu đúng đặc biệt này cho phép cậu bắt thóp mọi chiêu thức của đối thủ trước 10 giây, giúp Minh Anh phản công vô cùng chuẩn xác.

“Bọn này khó nhằn phết.” Những kẻ nhắm mục tiêu vào nhóm Minh Anh dần lùi lại.

“Sắp đủ 7 người chưa?” Có người lên tiếng hỏi.

“Đủ rồi, thằng cha dùng 1 đao chém được 3 tên 2 tên còn lại một tên do nhóm người của hắn sát hại, 2 tên cuối cùng do anh Tám ra tay.”
Cuộc hội thoại kỳ lạ này vừa dứt cuộc chiến cũng dừng lại, số lượng 7 người theo yêu cầu đã đủ. Kẻ đối đầu với Phan Yến khá tiếc khi phải dừng sớm vì hiếm lắm hắn mới gặp được một đối thủ xứng tầm như vậy.

Nhưng rất nhanh hắn lấy lại được trạng thái nhớ tới những lần đánh sau không khỏi hưng phấn. “Tôi và cô từ giờ cho tới khi một người chết đi chúng ta sẽ là đối thủ của nhau.”

Phan Yến cười nhạt, cô không quan tâm ai là đối thủ của mình, thứ cô bận lòng lúc này là làm sao để thoát khỏi đây. Vốn muốn đáp lại vài câu nhưng Phan Yến lại lười nói cô quay lại hội tụ với nhóm mình.

Anh Quân lần này vô cùng xuất sắc khi một mình hắn hạ tận 3 tên, nhóm Minh Anh cũng không kém cạnh hợp lực hạ được 2 tên.
“Bọn họ nhắm chủ yếu vào chúng ta.” Quách Kỳ không hài lòng nhổ một hơi trọc khí ánh mắt nảy lửa nhìn về hướng nhóm người.

An Khê ung dung đi tới, trông trạng thái của hắn thì có vẻ trận chiến vừa rồi chỉ giống như một tiết thể dục. “Lần này mọi người tiến bộ phết.”

Hắn chỉ vào Song Liên. “Đặc biệt là cô đã sở hữu thiên phú.”

Song Liên nhìn tay mình. “Tôi không biết thiên phú của mình là gì.”

“Cảm nhận đi.” Phan Yến chỉ bảo. “Thử nhớ lại xem khi thiên phú thi triển nó sẽ hành động như thế nào.”

“Nó cướp lấy sức mạnh trong vũ khí của đối thủ sau đó sao chép ra một cái như vậy.” Song Liên miêu tả, cô chỉ cho mọi người khẩu súng trên tay mình. “Đây chính là thứ nó sao chép được.”

Cô chỉ tới thân xác do chính mình bắt hạ. “Đó chính là người tôi đã giết.”

Lúc này một nhóm người đi tới nâng xác chết lên đưa ra trước lối vào nhà thờ đặt xuống, rồi lùi vào trong ánh mắt đề phòng nhìn ra ngoài, không ai hó hé câu nào, dường như kẻ sắp xuất hiện không đơn giản.

Nhóm Minh Anh vì thế cũng căng thẳng theo bọn họ, Anh Quân di chuyển lúc đi qua chiếc lều màu hồng của lão Giang hắn tốt bụng vỗ nhẹ lên lều, nhưng lều này vô cùng chắc, đã thế còn cách âm rất tốt, nên hắn có gõ thế nào lão Giang cũng không thể nghe thấy.

Bên trong lão vẫn đinh ninh cuộc chiến đang diễn ra, lão có hơi tự trách khi chỉ đi một mình mà không mang theo mấy người khác.

“Xin lỗi mọi người!” Lão xấp tay cúi lạy tứ phương để hối lỗi, rồi chán nản chống cằm tự hỏi. “Bên ngoài không biết đánh nhau thế nào rồi, hay ra thử xem.”

Đang lúc lão lên tinh thần liền thấy lều hồng chấn động một góc vì thế lão tịt luôn, ngồi xuống im lặng chờ đợi. Nhưng lão đâu biết rằng bên ngoài người gây ra chấn động lại chính là Anh Quân đang muốn báo cho lão tình hình trận chiến.

Thấy gõ thế nào cũng không ới được lão Giang, Anh Quân bèn bỏ qua đi tới hội họp cùng nhóm mình.

“Song Liên thức tỉnh thiên phú.” Quách Kỳ báo cáo, ánh mắt vẫn không rời cửa ra vào hồi hộp chờ đợi.

Anh Quân biết điều này sẽ xảy ra khi cho cô ăn linh lực và uống máu mình, nhưng sau khi ăn xong không thấy có động tĩnh gì hắn cứ ngỡ sẽ khó để kích hoạt thiên phú làm thay đổi con người cô, không ngờ lại đến nhanh hơn hắn tưởng, hắn nở nụ cười chân thành chúc mừng. “Vậy thì tốt rồi, thiên phú của cô là gì?”

Song Liên hơi suy tư, lát sau cô dựa vào những đặc điểm của thiên phú nói ra một cái tên: “Tước đoạt. Hiện tại tôi chỉ biết được nó có khả năng tước đoạt vật chất và năng lực, còn thứ khác tôi vẫn chưa rõ cần phải tìm hiểu thêm.”

“Sẽ còn nhiều cơ hội cho cô kiểm tra.” An Khê hất đầu ra ngoài cửa. “Mối nguy mới của chúng ta tới rồi đó.”

Người đàn ông mặc áo choàng trùm kín mít, trên vai đậu con chim trinh sát mà bọn họ đã thấy lúc bước vào nơi này xuất hiện. Hắn nhìn chằm chằm 7 xác chết trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: “Không có người tôi cần.”

Mọi người trong nhà thờ giật mình. Người thanh niên đánh nhau với Phan Yến bước lên phía trước, khó chịu ra mặt chất vấn. “Ai là người ông cần? Bao nhiêu trận đánh vừa rồi ông có gửi yêu cầu xuống đâu, lần này tính trở quẻ à?”

Người đàn ông trùm kín bình tĩnh nói: “Không đổi luật chỉ là trong số các ngươi có vài kẻ là kẻ thù của tôi. Thù giết con.”

Nghe tới đây mọi người đều hít khí, thù giết con, đứa nào ngáo tới độ giết chết con của tên sát thần này vậy.

Người thanh niên nhìn một vòng nhóm người đang đứng phía sau mình, tỏ vẻ bất lực nói: “Ai mạnh tới nỗi giết được con của người đàn ông chưởng quản muôn thú này thì đứng ra đi, đừng để mọi người phải chịu tội cùng.”

Ai cũng lắc đầu nguầy nguậy không muốn dính vào vụ này. Thấy mọi người đều đứng im, người thanh niên hướng về phía gã đáp lại: “Ông có nhận ra ai trong này không?”

Người áo đen gật đầu, chỉ tay về một hướng. Hướng đó không may lại chính là nhóm Anh Quân, bọn họ hoảng hốt nhìn nhau, người đàn ông xa lạ này họ chưa từng gặp mặt chứ huống gì là giết con gái ông ta.

“Ông có nhận nhầm người không, bọn tôi đây lần đầu tiên gặp ông đó.” Anh Quân nhíu mày.

Ông ta thu tay, bình tĩnh đáp. “Cậu không phải là người đó, chỉ có hai người đã hại con gái tôi.”

Gã nâng bước chân hướng về phía bọn họ, từng bước của gã rất chậm nện vào nền nhà dính đầy máu phát ra tiếng lộp cộp như dùi sắt đập vào lồng ngực tất cả những người đang hiện diện nơi đây.

Tất cả những ai đã ở đây từ sớm đều biết người này khủng bố thế nào, hắn chính là kẻ chưởng quản muôn thú ở nơi này, bình thường hắn sẽ không xuất hiện cho tới khi ngày thu hoạch tới, hắn tới đây để lấy những kẻ dư thừa.

Mỗi lần ánh sáng gửi tới 100 hạt hắn sẽ tới lấy người thừa chỉ để lại 100 người, số lượng này ngày càng giảm, lần này chỉ có 90 hạt ánh sáng, vậy mà có thêm tới 7 người mới, vì thế bọn họ phải giết chết 7 người mặc kệ đó là ai. Thông thường hắn chỉ tới để lấy xác chết hay còn gọi là thức ăn cho bọn thú, sau đó sẽ đi ngay nhưng lần này có vẻ hắn sẽ nán lại hơi lâu để hỏi tội kẻ thù.

Theo sau bước chân của hắn là lũ thú vật được hắn quản lý xuất hiện, lần này là hai con voi to lớn da đỏ ánh mắt trắng dã kì dị, chúng bước tới dùng vòi cuốn lấy những xác chết rồi lẳng lặng lùi ra ngoài không làm ảnh hưởng tới việc của chủ nhân.

Gã tiến gần tới nhóm Anh Quân, những người đứng xung quanh sợ liên lụy dạt về một hướng cố gắng cách xa nhóm người, càng xa càng tốt.

Nhóm Anh Quân nâng cao tinh thần, bọn họ biết ở nơi như thế này không thể nào tránh những cuộc đụng độ, dù có giết con gái của hắn ta hay không thì hôm nay tất cả chắc chắn sẽ phải đối mặt với một trận đánh sống chết.

“Không ngờ hai người lại có thể quên. Đồng đội!” Hắn nói giọng khàn khàn vang dội khi nghe vào tai không khác gì diêm vương chui lên từ địa phủ để bắt lấy linh hồn kẻ dám chống lệnh.


Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?
— QUẢNG CÁO —