Lâm Minh Hà sống gần đây, từ khi cây cối biến thành quái vật ăn thịt người hắn may mắn sống sót còn bộc phát được năng lực kỳ lạ có thể sai khiến được thực vật xung quanh làm theo ý mình, nhờ năng lực này hắn bảo vệ người nhà được an toàn thậm chí còn cứu được không ít hàng xóm thân thiết, cứ tưởng ngoài bản thân có năng lực ra người trong làng đều đã chết hết không ngờ vẫn có người giống hắn thậm chí năng lực còn mạnh hơn.
Hắn nhận ra người đứng trước mặt mình chính là Lâm Minh Tiêu cô con gái út của gia đình sống gần khu đất làm ruộng, vốn là một đứa nhóc không được thương yêu, gầy yếu chẳng được học hành, loại người này vốn chẳng có tí thể lực hay sức mạnh nào vậy mà có thể kích phát ra năng lực.
Hắn bước lên tươi cười cố gắng tỏ ra thân thiện: “Em là Minh Tiêu đúng không? Anh là Minh Hà, anh không có ý gì khác, chỉ là anh khá ngạc nhiên cứ tưởng mọi người trong làng chết hết rồi không ngờ hôm nay lại gặp em.”
Minh Tiêu thu lại mái tóc đỏ rực của mình nhưng không chuyển về trạng thái người thường, nguồn linh lực trong cơ thể không ngừng vận động, chỉ cần kẻ trước mắt có ác ý cô sẽ xiên hắn ngay.
Minh Hà thấy Minh Tiêu thu lại tóc tưởng rằng cô bé đã bắt đầu mềm lòng, tự tin bước lên, tự hào giới thiệu. “Anh kích phát năng lực có thể nói chuyện với thực vật, anh có thể sai khiến chúng làm việc theo ý mình.”
Vừa nói hắn vừa chạm tay vào lớp cây cỏ thẹn, chỉ thấy những tán lá sắc bén tựa chân rít, bông hóa cứng cáp tựa lông nhím co lại nằm rạp xuống đất như thể thuần phục hắn, những cành cây gần đó cũng đồng dạng rủ xuống.
Minh Tiêu nhìn những cây bàng, cây phi lao to lớn mọc gần đó, chúng không hề bị ảnh hưởng bởi năng lực của Minh Hà, sừng sững hiên ngang một góc, điều đặc biệt lũ cây này giống hệt thầu đâu mọc gần nhà Anh Quân không có vẻ gì là biến dị bề ngoài, nhưng Minh Tiêu vẫn cảm nhận được chúng không hề đơn giản.
Thấy cô nàng không có phản ứng gì với tài năng của mình mặt Minh Hà sa sầm, mỗi lần hắn sử dụng năng lực mọi người trong nhà lẫn những người được hắn giúp đỡ đều như muốn quỳ rạp xuống xem hắn thành thần. Vì sự xem trọng ấy hắn quyết định sẽ thành lập một khu căn cứ do mình đứng đầu tại xã Thanh này, nhưng đáng tiếc trong tay không có người mạch khiến cho công việc dọn dẹp thực vật bị kéo dài, đến nay chỉ có một góc nhỏ nhà hắn và nhà hàng xóm được dọn sạch. Hắn cần đồng bọn mạnh hơn, Minh Hà cố nhịn xuống tính tình của bản thân, bỏ qua sắc mặt không lạnh cũng không nóng của Minh Tiêu tiếp tục lôi kéo.
“Anh tính mở một khu căn cứ tập hợp những người sống sót lại, sau đó chúng ta sẽ tiêu diệt hết lũ thực vật trong làng rồi đưa mọi người quay lại cuộc sống như trước kia.”
Minh Tiêu hờ hững nhìn hắn, không buồn phát biểu ý kiến.
Nụ cười của Minh Hà như muốn nứt ra, nếu không vì sức mạnh của Minh Tiêu hắn đã ra lệnh cho lớp cỏ thẹn dưới chân xiên nát con nhỏ lùn tịt trước mặt.
“Anh mời em cùng anh đồng hành thành lập căn cứ, công việc đơn giản thôi, dọn dẹp cây cối và cứu giúp những người đang mắc kẹt.”
“Anh chơi mình đi.” Minh Tiêu để lại một câu liền quay lưng rời đi.
Minh Hà đờ người nhìn theo bóng lưng của cô, lát sau hắn nghiến răng chạm tay vào lớp cỏ thẹn. “Theo vết xem nó sống ở đâu, mới tí tuổi đầu mà dám hống hách.”
Một bông hoa cỏ thẹn vỡ tung thả ra các cách hoa li ti cứng như lông nhím lao về phía Minh Tiêu cắm nhẹ lên áo cô.
Minh Tiêu sử dụng thiên phú ‘bước nhảy của ếch’ nhanh chóng trở về nhà. Vừa vào tới ngõ cô bé thu lại dị năng trở về hình dạng một con người bình thường.
Lúc này khi thấy đùi ếch to lớn đang cầm trên tay, lớp da nó đầy chất nhầy dính dớp, máu đỏ tanh nồng nhỏ xuống đất, cô hốt hoảng nhìn quanh, chạy vội tới bên lũ cây chuối biến dị thỏ thẻ với chúng: “Làm ơn cho tao một tán lá để đựng cái này đi, không thể để máu nhỏ giọt khắp sân nhà được.”
Cây chuối biến dị run rẩy bứt xuống một tán lá cứng cáp như da cá của mình hiến dâng cho chủng tiến hóa có linh lực cao hơn. Từ khi tiến hóa bất kỳ loài thực vật hay động vật nào đều đã sản sinh ra máu mủ riêng, khi lá chuối lớn rời cành, chất lỏng màu trắng xám chảy ra nơi vết cắt, có vẻ chuối biến dị rất đau nó dùng một tán lá khác lành lặn bịt lại vết thương ngăn không cho máu chảy thêm.
Nhận được lá chuối Minh Tiêu mỉm cười cảm ơn chuối biến dị, gói cẩn thận đùi ếch chạy về nhà, cô bé biến Anh Quân thích sạch sẽ, bản thân nhóc cũng không muốn dâng lên cho anh trai một món ăn còn dính máu với lớp da nhầy nhụa bẩn tưởi như này được.
Cô chạy ra sân giếng, bên trong sau khi con ếch biến dị rời đi mực nước rút xuống rất sâu với thân hình bé nhỏ của mình cô không thể đưa gàu nước xuống được vị trí có nước.
“Phải làm sao đây?” Minh Tiêu lo lắng, cô chạy vào nhà kho mở cửa nhìn căn phòng chất đầy thức ăn, tìm kiếm nước khoáng.
Với năng lực của mình Minh Hà không chỉ sai khiến được thực vật hắn còn có thể thông qua chúng để nhìn thấy một vài hình ảnh không gian nơi có chủng thực vật mình tác động lên.
Cảnh tượng thức ăn chất chồng đồ sộ trong phòng kho nhà Anh Quân khiến Minh Hà chảy nước miếng, thông qua kết cấu của ngôi nhà hắn biết được nơi Minh Tiêu đang ở chính là nhà của Anh Quân, câu chuyện có chàng trai chuẩn bị đồ cho tận thế hắn từng đã nghe, lúc đầu còn hùa cùng nhóm bạn cười cợt người ta nhưng giờ khi nhìn thấy đống thức ăn trong nhà kho, hắn thèm.
“Tốt lắm, chuẩn bị cướp đồ.”
Hắn đứng lên đi về phía nhà mình, vừa vào tới ngõ hắn liền nghe thấy tiếng chửi bới quen thuộc, chân mày nhăn tít đầy khó chịu.
“Đồ vô dụng, tao nuôi mày bao nhiêu năm mày đã làm gì được cho tao ngoài ăn bám chưa. Tận thế đến rồi sao mày không chết đi hả đồ ăn hại!”
Theo sau tiếng chửi bới đó là tiếng roi quất mạnh vang lên. Một vài người dân được Minh Hà cứu mang về chạy vội ra hướng Minh Hà nhỏ giọng nói: “Mẹ cậu lại lên cơn đánh chị gái cậu. Thời buổi khó khăn cũng làm khó bà ấy, thức ăn thì đang khan hiếm, không ai biết xử thế nào với Minh Nguyệt.”
Minh Hà mở cửa bước vào nhà, đi thẳng tới phòng chứa củi, một mùi hôi thối hòa trộn từ nước tiểu và phân người bốc lên. Bên trong phòng bóng tối bao trùm khắp mọi nơi hơi ẩm ướt đậm tới mức vừa bước vào đã khiến người khác liên tưởng tới nơi đây là một vùng đầm lầy.
Bên trong có hai người, một người đang nằm trên đống rơm ướt đẫm, quần áo rách rưới, mặt úp vào rơm rạ không biết được sống chết, tấm lưng thấm đẫm máu, một người khác đang đứng tay cầm dây thừng không ngừng quất vào tấm lưng đầy máu bên dưới.
“Mẹ!” Minh Hà lên tiếng, giọng không mấy hài lòng.
Người phụ nữ được gọi là mẹ quay đầu, khuôn mặt vốn đầy biểu cảm hiểm ác thay đổi tức khắc, cười ngọt ngào bước tới. “Con về rồi à, ăn cơm chưa để mẹ đi làm.”
“Còn bao nhiêu gạo nữa?” Hắn lạnh lùng hỏi, dường như đối với hắn người phụ nữ trước mặt không phải là người thân của hắn.
“À thì còn khoảng vài yến.” Người bà ta khá gầy, hai gò má cao, khuôn mặt ác nghiệt. Nhưng khi đứng trước con trai mình bà ta lại khúm núm như đứng trước mặt một kẻ quyền cao chức trọng mà bà ta đang phục vụ.
“Nếu vậy cắt khẩu phần ăn của những người vô dụng đi.” Hắn nhìn về phía chị gái mình. “Nể tình chị ta từng cứu con, mẹ đừng đánh chị ta nữa, cứ để chị ta tự sinh tự diệt trong đây, sống được là do số trời, chết là do số mệnh.”
Hắn cố tình nói lớn: “Thời thế đã đổi khác, mạng sống con người vô cùng mỏng manh, nếu không có sức mạnh hay sức khỏe để lao động sớm muộn gì cũng thành thức ăn cho lũ quái vật bên ngoài, chết toàn thân được chôn cất là quý lắm rồi. Em sẽ chôn cất chị đàng hoàng khi chết, xem như trả xong ơn nghĩa chị dành cho em.”
Dứt lời hắn quay người rời đi, người mẹ cay nghiệt ném dây thừng lên người cô ta. “Mày nên đi chết đi, loại con gái nuôi tốn cơm, thời bình chẳng giúp tao nở mày nở mặt, đến khi loạn lạc lại vướng chân tao và con trai, thứ như mày được chết toàn thân là ơn phúc lắm rồi.”
Nói rồi bà ta bước ra ngoài đóng chặt cửa lại, hòa nhập vào tiếng đón chào tung hô cung phụng của những người làng xóm được chính con trai bà ta cứu giúp.
Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc
Hắn nhận ra người đứng trước mặt mình chính là Lâm Minh Tiêu cô con gái út của gia đình sống gần khu đất làm ruộng, vốn là một đứa nhóc không được thương yêu, gầy yếu chẳng được học hành, loại người này vốn chẳng có tí thể lực hay sức mạnh nào vậy mà có thể kích phát ra năng lực.
Hắn bước lên tươi cười cố gắng tỏ ra thân thiện: “Em là Minh Tiêu đúng không? Anh là Minh Hà, anh không có ý gì khác, chỉ là anh khá ngạc nhiên cứ tưởng mọi người trong làng chết hết rồi không ngờ hôm nay lại gặp em.”
Minh Tiêu thu lại mái tóc đỏ rực của mình nhưng không chuyển về trạng thái người thường, nguồn linh lực trong cơ thể không ngừng vận động, chỉ cần kẻ trước mắt có ác ý cô sẽ xiên hắn ngay.
Minh Hà thấy Minh Tiêu thu lại tóc tưởng rằng cô bé đã bắt đầu mềm lòng, tự tin bước lên, tự hào giới thiệu. “Anh kích phát năng lực có thể nói chuyện với thực vật, anh có thể sai khiến chúng làm việc theo ý mình.”
Vừa nói hắn vừa chạm tay vào lớp cây cỏ thẹn, chỉ thấy những tán lá sắc bén tựa chân rít, bông hóa cứng cáp tựa lông nhím co lại nằm rạp xuống đất như thể thuần phục hắn, những cành cây gần đó cũng đồng dạng rủ xuống.
Minh Tiêu nhìn những cây bàng, cây phi lao to lớn mọc gần đó, chúng không hề bị ảnh hưởng bởi năng lực của Minh Hà, sừng sững hiên ngang một góc, điều đặc biệt lũ cây này giống hệt thầu đâu mọc gần nhà Anh Quân không có vẻ gì là biến dị bề ngoài, nhưng Minh Tiêu vẫn cảm nhận được chúng không hề đơn giản.
Thấy cô nàng không có phản ứng gì với tài năng của mình mặt Minh Hà sa sầm, mỗi lần hắn sử dụng năng lực mọi người trong nhà lẫn những người được hắn giúp đỡ đều như muốn quỳ rạp xuống xem hắn thành thần. Vì sự xem trọng ấy hắn quyết định sẽ thành lập một khu căn cứ do mình đứng đầu tại xã Thanh này, nhưng đáng tiếc trong tay không có người mạch khiến cho công việc dọn dẹp thực vật bị kéo dài, đến nay chỉ có một góc nhỏ nhà hắn và nhà hàng xóm được dọn sạch. Hắn cần đồng bọn mạnh hơn, Minh Hà cố nhịn xuống tính tình của bản thân, bỏ qua sắc mặt không lạnh cũng không nóng của Minh Tiêu tiếp tục lôi kéo.
“Anh tính mở một khu căn cứ tập hợp những người sống sót lại, sau đó chúng ta sẽ tiêu diệt hết lũ thực vật trong làng rồi đưa mọi người quay lại cuộc sống như trước kia.”
Minh Tiêu hờ hững nhìn hắn, không buồn phát biểu ý kiến.
Nụ cười của Minh Hà như muốn nứt ra, nếu không vì sức mạnh của Minh Tiêu hắn đã ra lệnh cho lớp cỏ thẹn dưới chân xiên nát con nhỏ lùn tịt trước mặt.
“Anh mời em cùng anh đồng hành thành lập căn cứ, công việc đơn giản thôi, dọn dẹp cây cối và cứu giúp những người đang mắc kẹt.”
“Anh chơi mình đi.” Minh Tiêu để lại một câu liền quay lưng rời đi.
Minh Hà đờ người nhìn theo bóng lưng của cô, lát sau hắn nghiến răng chạm tay vào lớp cỏ thẹn. “Theo vết xem nó sống ở đâu, mới tí tuổi đầu mà dám hống hách.”
Một bông hoa cỏ thẹn vỡ tung thả ra các cách hoa li ti cứng như lông nhím lao về phía Minh Tiêu cắm nhẹ lên áo cô.
Minh Tiêu sử dụng thiên phú ‘bước nhảy của ếch’ nhanh chóng trở về nhà. Vừa vào tới ngõ cô bé thu lại dị năng trở về hình dạng một con người bình thường.
Lúc này khi thấy đùi ếch to lớn đang cầm trên tay, lớp da nó đầy chất nhầy dính dớp, máu đỏ tanh nồng nhỏ xuống đất, cô hốt hoảng nhìn quanh, chạy vội tới bên lũ cây chuối biến dị thỏ thẻ với chúng: “Làm ơn cho tao một tán lá để đựng cái này đi, không thể để máu nhỏ giọt khắp sân nhà được.”
Cây chuối biến dị run rẩy bứt xuống một tán lá cứng cáp như da cá của mình hiến dâng cho chủng tiến hóa có linh lực cao hơn. Từ khi tiến hóa bất kỳ loài thực vật hay động vật nào đều đã sản sinh ra máu mủ riêng, khi lá chuối lớn rời cành, chất lỏng màu trắng xám chảy ra nơi vết cắt, có vẻ chuối biến dị rất đau nó dùng một tán lá khác lành lặn bịt lại vết thương ngăn không cho máu chảy thêm.
Nhận được lá chuối Minh Tiêu mỉm cười cảm ơn chuối biến dị, gói cẩn thận đùi ếch chạy về nhà, cô bé biến Anh Quân thích sạch sẽ, bản thân nhóc cũng không muốn dâng lên cho anh trai một món ăn còn dính máu với lớp da nhầy nhụa bẩn tưởi như này được.
Cô chạy ra sân giếng, bên trong sau khi con ếch biến dị rời đi mực nước rút xuống rất sâu với thân hình bé nhỏ của mình cô không thể đưa gàu nước xuống được vị trí có nước.
“Phải làm sao đây?” Minh Tiêu lo lắng, cô chạy vào nhà kho mở cửa nhìn căn phòng chất đầy thức ăn, tìm kiếm nước khoáng.
Với năng lực của mình Minh Hà không chỉ sai khiến được thực vật hắn còn có thể thông qua chúng để nhìn thấy một vài hình ảnh không gian nơi có chủng thực vật mình tác động lên.
Cảnh tượng thức ăn chất chồng đồ sộ trong phòng kho nhà Anh Quân khiến Minh Hà chảy nước miếng, thông qua kết cấu của ngôi nhà hắn biết được nơi Minh Tiêu đang ở chính là nhà của Anh Quân, câu chuyện có chàng trai chuẩn bị đồ cho tận thế hắn từng đã nghe, lúc đầu còn hùa cùng nhóm bạn cười cợt người ta nhưng giờ khi nhìn thấy đống thức ăn trong nhà kho, hắn thèm.
“Tốt lắm, chuẩn bị cướp đồ.”
Hắn đứng lên đi về phía nhà mình, vừa vào tới ngõ hắn liền nghe thấy tiếng chửi bới quen thuộc, chân mày nhăn tít đầy khó chịu.
“Đồ vô dụng, tao nuôi mày bao nhiêu năm mày đã làm gì được cho tao ngoài ăn bám chưa. Tận thế đến rồi sao mày không chết đi hả đồ ăn hại!”
Theo sau tiếng chửi bới đó là tiếng roi quất mạnh vang lên. Một vài người dân được Minh Hà cứu mang về chạy vội ra hướng Minh Hà nhỏ giọng nói: “Mẹ cậu lại lên cơn đánh chị gái cậu. Thời buổi khó khăn cũng làm khó bà ấy, thức ăn thì đang khan hiếm, không ai biết xử thế nào với Minh Nguyệt.”
Minh Hà mở cửa bước vào nhà, đi thẳng tới phòng chứa củi, một mùi hôi thối hòa trộn từ nước tiểu và phân người bốc lên. Bên trong phòng bóng tối bao trùm khắp mọi nơi hơi ẩm ướt đậm tới mức vừa bước vào đã khiến người khác liên tưởng tới nơi đây là một vùng đầm lầy.
Bên trong có hai người, một người đang nằm trên đống rơm ướt đẫm, quần áo rách rưới, mặt úp vào rơm rạ không biết được sống chết, tấm lưng thấm đẫm máu, một người khác đang đứng tay cầm dây thừng không ngừng quất vào tấm lưng đầy máu bên dưới.
“Mẹ!” Minh Hà lên tiếng, giọng không mấy hài lòng.
Người phụ nữ được gọi là mẹ quay đầu, khuôn mặt vốn đầy biểu cảm hiểm ác thay đổi tức khắc, cười ngọt ngào bước tới. “Con về rồi à, ăn cơm chưa để mẹ đi làm.”
“Còn bao nhiêu gạo nữa?” Hắn lạnh lùng hỏi, dường như đối với hắn người phụ nữ trước mặt không phải là người thân của hắn.
“À thì còn khoảng vài yến.” Người bà ta khá gầy, hai gò má cao, khuôn mặt ác nghiệt. Nhưng khi đứng trước con trai mình bà ta lại khúm núm như đứng trước mặt một kẻ quyền cao chức trọng mà bà ta đang phục vụ.
“Nếu vậy cắt khẩu phần ăn của những người vô dụng đi.” Hắn nhìn về phía chị gái mình. “Nể tình chị ta từng cứu con, mẹ đừng đánh chị ta nữa, cứ để chị ta tự sinh tự diệt trong đây, sống được là do số trời, chết là do số mệnh.”
Hắn cố tình nói lớn: “Thời thế đã đổi khác, mạng sống con người vô cùng mỏng manh, nếu không có sức mạnh hay sức khỏe để lao động sớm muộn gì cũng thành thức ăn cho lũ quái vật bên ngoài, chết toàn thân được chôn cất là quý lắm rồi. Em sẽ chôn cất chị đàng hoàng khi chết, xem như trả xong ơn nghĩa chị dành cho em.”
Dứt lời hắn quay người rời đi, người mẹ cay nghiệt ném dây thừng lên người cô ta. “Mày nên đi chết đi, loại con gái nuôi tốn cơm, thời bình chẳng giúp tao nở mày nở mặt, đến khi loạn lạc lại vướng chân tao và con trai, thứ như mày được chết toàn thân là ơn phúc lắm rồi.”
Nói rồi bà ta bước ra ngoài đóng chặt cửa lại, hòa nhập vào tiếng đón chào tung hô cung phụng của những người làng xóm được chính con trai bà ta cứu giúp.
Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc