Kỷ Tiến Hóa: Ta Thống Nhất Loài Người

Chương 16: Phát hiện mới.



Minh Tiêu không hề biết nhóm cô đang bị theo dõi, cô lấy nước khoáng rửa sạch đùi ếch dùng chính bàn tay mình lột lớp da bẩn thỉu đi. Đùi thịt được làm sạch sẽ chỉ còn lại lớp thịt đỏ nhạt thơm ngon, nhìn thôi đã khiến cô bé chảy nước miếng.

Lạch cạch.

Tiếng cửa mở vang lên, với đôi tai đã được cường hóa sau tiến hóa cô nàng dễ dàng nghe thấy được những âm thanh dù là nhỏ nhất ở cách mình khá xa. Minh Tiêu hí hửng mang theo đùi ếch biến dị được làm sạch chạy thẳng về phía Anh Quân.

“Anh ơi!”

Anh Quân nhìn qua, trông thấy một miếng thịt thơm ngon trên tay cô bé, nụ cười của Minh Tiêu rất tươi.

“Anh biết nấu không, chế biến nó đi, thịt ếch đấy, em vừa tóm được.”

[Ồ! Ếch biến dị, linh lực đạt cấp C 2000 chỉ cần một chút nữa thôi nó sẽ bước sang cấp C. Mùi vị thơm ngon và cực kỳ có lợi cho việc tăng cường lượng linh lực.] Biết Tuốt không nhịn được phải tán dương.

[Còn nữa thông báo lại cho anh một tin, linh lực của Minh Tiêu đã tăng lên một chút, từ 2500 lên 2550, đây chắc chắn là do đã ăn thịt ếch biến dị.]

Nghe được công dụng từ thịt ếch Anh Quân không nề hà nhận lấy, cũng không hỏi Minh Tiêu đã ăn như thế nào, hắn mang đùi ếch vào bếp, lấy gia vị bắt đầu nấu nướng. Minh Tiêu lẽo đẽo theo sau, vui cười hớn hở khác với cô nàng tóc đỏ hùng hổ lúc chiến với con ếch ban nãy.

“Anh nghiên cứu xong loại thuốc mới chưa? Lá và vỏ của cây thầu đâu có tác dụng gì không?”

Anh Quân từ tốn trả lời cô bé. “Nghiên cứu xong rồi, đã làm thành gia vị, vì mùi hương giống với nhục khấu nên anh đã chế biến theo cách các nhà thảo dược học thường làm với nhục khấu, nghiền nát thành bột dùng như một loại gia vị.”

Không biết Minh Tiêu có hiểu những gì mình nói hay không, nhưng Anh Quân rất muốn tâm sự những hiểu biết và cách làm của mình với một ai đó.

Minh Tiêu không hiểu nhưng điều đó không có nghĩa là cô bé không ủng hộ cách làm của anh trai hàng xóm.

“Vậy tuyệt quá, anh thử lấy ra dùng xem.”

Anh Quân nhận được sự ủng hộ của cô bé liền đi vào phòng lấy ra một lọ thủy tinh nhỏ, bên trong là hợp chất đen xanh đan xen, trông khá giống hạt đậu nành xay nhuyễn, khi mở ra mùi hương nhục khấu thơm lừng bay khắp phòng, thơm tới nỗi Minh Tiêu nhỉ nước miếng.

Anh Quân cho nó vào nồi thịt ếch, vận dụng thiên phú ‘đôi mắt dược sư’ nhìn xem biến chuyển của chất thịt.

Thịt ếch khi cho vào nồi vẫn còn những sợi tơ màu đen len lỏi giữa các thớ, đây chính là linh lực không thuần khiết, nhưng sau khi cho bột đậu khấu vào toàn bộ sợi đen như bị tẩy trừ, sạch bóng, món thịt ếch kho đã hoàn toàn được tẩy sạch.

Hắn mỉm cười hài lòng với thứ gia vị mình mới tậu được.

[Nếu anh có thể thay thế được những gia vị bình thường hiện đang dùng sang các loại gia vị từ thực vật hay động vật biến dị tôi đảm bảo sẽ có thay đổi còn đáng ngạc nhiên hơn.]

Anh Quân hiểu điều Biết Tuốt đang nói, hắn cũng âm thầm lên kế hoạch từ hôm nay trở đi sẽ bắt tay vào việc thu thập các loại thực vật biến dị để thay thế cho những loại thảo dược bình thường trước kia. Nhưng khi nhìn ra ngoài, trông xa xa thấy những tán lá có hình răng cưa, những bông hoa khổng lồ nở bung đang tỏa hương dụ dỗ con mồi tới để chén, hắn thở dài. Con đường này chắc chắn không dễ đi.

[Anh yên tâm, bên anh còn có tôi và cô dâu tám tuổi, chúng ta không có gì là không thể làm được. Tương lai đứng trên đỉnh nhân sinh đang nằm trong tay chúng ta. Ganbaru!]

“Mày làm ơn xem ít phim hoạt hình Nhật lại giúp tao.”

Biết tuốt hết hồn: [Hể. Anh biết tôi xem phim hoạt hình?]

“Mày đang ở trong đầu tao đó, đến tiếng đánh rắm của mày tao còn nghe được mà.”

Mặt Biết Tuốt đỏ ửng lên, khói bốc ra từ đỉnh đầu, gào lên: [Anh nói bậy, tôi không có chức năng đó, cơ thể của tôi được cấu tạo như một thể đơn bào, với rất nhiều tế bào đơn lẻ hợp lại, bên trong đó không có tế bào nào hỗ trợ xì hơi. Anh không biết thì im đi, đồ khốn nạn, đồ trai lơ!]

Trai lơ?

Khóe miệng Anh Quân như kẹt cứng, nhếch lên không nổi.

May mắn nồi thịt ếch đã chín tới, mùi thơm tới độ Minh Tiêu chẳng thể nhịn được, kéo áo hắn đòi ăn. Anh Quân dọn đồ lên bàn cùng cô dâu tám tuổi ăn bữa trưa. Hương vị thơm ngon ăn cùng cơm, chất thịt mềm mại bở tơi ra ngay khi cho vào miệng, nước sốt đậm đà, đặc biệt mùi của nhục khấu cứ lởn vởn dưới từng chân răng, đầu lưỡi khiến cho hai người ăn tới mức không thèm giữ hình tượng, ăn tới độ đít nồi bóng loáng, ăn tới độ Biết Tuốt một thể đơn bào đơn giản, được tập hợp lại từ nhiều tế bào, cũng muốn tự mình sản sinh thêm một tế bào nữa để chứa đựng thức ăn.

Sau khi ăn no xong Anh Quân nằm dài ra giường vỗ bụng yêu cầu Biết Tuốt thông báo chỉ số biến dị của hắn và Minh Tiêu.

Biết Tuốt chộp được thời cơ trả thù, cười khinh bỉ: [Đáng thương cho đồ ‘trai lơ’ linh lực của cô dâu tám tuổi tăng nhẹ lên từ 2550 thành 2553 thì anh lại chẳng nhỉnh lên tí nào, 0 vẫn hoàn 0. Hô hô!]

Nghe xong Anh Quân chẳng muốn nói năng gì, nhắc Minh Tiêu đi ngủ trưa. Cô bé sà lại gần, nằm bên cạnh anh trai, ôm chặt lấy cánh tay anh, đôi mắt đỏ rực, giọng nói mềm mại, thân thể được trùng tu lại bởi ớt chỉ thiên nóng rực, thỏ thẻ kể: “Em vừa gặp được người sống sót khác khi đuổi theo ếch biến dị, hắn cũng có thiên phú, hình như là điều khiển thực vật, hắn muốn thành lập căn cứ người sống sót.”
Nghe tới đây cơn buồn ngủ của Anh Quân bay biến sạch, hắn hỏi vị trí, đặc điểm của người đó. Minh Tiêu biết hết mọi người trong làng, chỉ cần vẫn còn sinh sống trong làng cô bé đều biết tên.

“Lâm Minh Hà, 18 tuổi, hiện hắn đang học lớp 11, em nghe mọi người trong làng kể nguyên nhân hắn học muộn như vậy là do năm mười tuổi có gặp phải một biến cố, lúc đó cả nhà bọn họ rủ nhau lên thị xã xem ca sĩ về biểu diễn, trên đường đi gặp tai nạn, may mắn lúc đó chị hắn là Lâm Minh Nguyệt xả thân ôm lấy hắn vào lòng nên Minh Hà chỉ bị thương nhẹ gãy một cái chân, còn chị hắn Minh Nguyệt thì liệt toàn thân. Hồi đó Minh Nguyệt vừa tròn đôi mươi, sắp kết hôn, thấy cô bị như vậy nhà trai liền từ hôn, từ đó em không còn thấy Minh Nguyệt ra ngoài nữa.”

Anh Quân chưa từng nghe về chuyện Minh Nguyệt, thời gian xảy ra tai nạn của gia đình cô ta hắn đang ở thành phố học tập, còn đối với Minh Hà hắn chẳng có một tí thông nào. Dù một nửa tuổi thơ lớn lên ở xã Thanh nhưng do tính cách không mấy hòa đồng nên độ hiểu biết của hắn với ngôi làng này thậm chí còn thấp hơn cô bé bị bạo hành Minh Tiêu nhiều.

“Em có cảm giác gì với cậu ta không?” Anh Quân hỏi.

[Này xem lại từ ngữ, dùng từ hơi sai sai nha.] Biết Tuốt nhắc nhở.

May mắn Minh Tiêu không nhiều chuyện như nó, cô nàng hiểu đúng ý của hắn. “Em không thích, trông anh ta rất kiêu ngạo. Lúc trước khi chưa xảy ra biến động, tính tình của Minh Hà đã rất quái dị, hắn ít khi chơi thân với ai, luôn thui thủi một mình. Em khá ngạc nhiên khi thấy hắn chủ động bắt chuyện với em lúc nãy, thái độ hoàn toàn khác với trước kia, tự tin hơn.”

[Này, cô dâu của anh không chỉ tiến hóa về sức mạnh mà hình như còn tiến hóa cả về trí thông minh nữa thì phải!] Biết Tuốt kinh ngạc nhìn Minh Tiêu, một cô nhóc tám tuổi không được đến trường, lại có thể nói chuyện như một người lớn. Không lẽ trước kỷ tiến hóa con nít đều lớn nhanh hết như thế sao?

“Không phải đâu, đây không phải là tiến hóa về trí khôn, nó là thứ được hình thành từ chính cuộc sống bị ghẻ lạnh, cô đơn và bạo hành của cô bé. Những đứa trẻ sống thiếu thốn về tình cảm thường sẽ trưởng thành sớm, điều đó không có gì là lạ.”


Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc
— QUẢNG CÁO —