Hắn đã âm thầm khiến con gái người ta không thể ‘lớn lên’ được nữa, không chịu trách nhiệm đúng là không được.
“Được rồi tao sẽ cố gắng.”
[Đã xong thiên phú, anh có thể hướng dẫn cô ấy chiến đấu. Nào chúng ta đến với hai thông số đặc biệt của cô ấy.
Độ biến dị 0%.
Phương hướng biến dị không tồn tại.
Điều này chứng tỏ Minh Anh sẽ không bao giờ bị ảnh hưởng bởi độ biến dị, cũng chẳng thể trở thành loài nào khác ngoài Thiên thần thế giới.]
“Hai chỉ số này đặc biệt nhỉ, nếu là Tiến hóa giả và Chủng phàm ăn sở hữu nó thì chắc bọn họ sướng lắm.”
[Không sướng đâu, chỉ số biến dị và phương hướng biến dị một phần nào đó cho phép chủng loài có cơ hội đột phá. Như Minh Anh sẽ chẳng có cơ hội nào cho cô ấy đột phá thành chủng loài khác, vĩnh viễn chỉ có thể là Thiên thần thế giới mà thôi.]
“Vậy các Thiên thần thế giới khác đều vậy?”
[Tôi không rõ, mỗi người có một cách thể hiện riêng phải gặp mới biết được.]
“Tới rồi.” Minh Anh dừng lại, phía trước có một bầy thỏ đang tụ tập cùng nhau dùng bữa tối, dưới chân chúng là xác một con vật khá lớn như bò. Dáng vẻ bề ngoài của thỏ trông rất lạ.
“Con này hình như không phải là thỏ bình thường.” Minh Anh gãi đầu, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy loại thỏ có sừng hươu đi bên cạnh đôi tai dài của mình, đã thế thân thể của nó rất cao, bốn chân dài bất thường.
“Thỏ này đã biến dị.” Minh Tiêu nói nhỏ.
Anh Quân lại gần: “Nó hình như là lai với hươu.”
“Ăn được không?” Minh Anh nhìn hắn.
“Đôi mắt dược sư.” Hắn hô lớn. Vẫn có linh lực không thuần khiết tụ trong người thỏ biến dị.
[Ăn được, trước khi ăn nhớ dùng thiên phú ‘đường đao tinh chuẩn’ loại bỏ mầm bệnh của nó đi là được. Thật ra nếu có gia vị do anh chế biến bỏ vào, nguồn linh lực không thuần khiết sẽ được loại bỏ gần hết nhưng do gia vị anh mang theo đã mất nên giờ chỉ có thể nấu không.]
“Có thể nhờ Minh Anh thanh lọc nó không?”
[Không nên, nếu để cô ấy lọc lại sạch quá không có chất, anh là người lý tưởng nhất.]
Anh Quân nói với hai người: “Có thể ăn được, săn đi.”
Lần này hắn cũng không đứng sau lưng hai đồng đội nữ, tự tin tiến lên, lấy ra con dao dùng thiên phú: “Đường đao tinh chuẩn.”
Xoẹt.
Chỉ nghe thấy một tiếng cùng đường cong ánh sáng lóe lên, năm con thỏ biến dị to cỡ con hươu trưởng thành bị hạ gục.
Anh Quân kinh ngạc nhìn lưỡi dao trên tay mình, hắn chỉ tính thử xem thiên phú này có thể công kích như bình thường hay không bất ngờ nó lại hơn mong đợi, đã thế khi không có ý định xử lý mầm bệnh của đối thủ chỉ muốn chiến đấu thông thường không gian sẽ không tối lại.
“Quá tuyệt!” Hắn rít lên một tiếng.
Phía Minh Tiêu và Minh Anh cũng thành công hạ được hai con, lũ còn lại thấy đồng bọn bị hạ liền chạy mất, tốc độ của chúng rất nhanh khó bọc kịp.
[Loài này tiến hóa thiên phú chạy nhanh, đừng đuổi mất công. Hơn nữa với nhiêu đây thịt là thừa mứa rồi.]
Biết Tuốt hưng phấn: [Ký chủ thiên phú ‘đường đao tinh chuẩn’ của anh cũng đã tiến hóa, giờ đây nó cho phép anh chiến đấu theo một cách thông thường. Chỉ cần trong đầu anh không nghĩ tới việc loại bỏ bệnh độc cho đối tượng thì nó sẽ chuyển sang cách chiến đấu bình thường chém đối thủ, chém rất ngọt. Từ nay với thiên phú này và độ linh lực cấp C anh có thể chiến đấu thoải mái, nhưng tôi đề nghị để độ linh lực được củng cố chắc anh cần ăn thêm 5 bào tử của Minh Anh, lần này sẽ không hấp thụ linh lực của cô ấy mà là tự cấy một hơi thở rêu Warnstorfia bên trong cơ thể để nguồn linh lực hấp thụ được xem anh là cơ thể chủ không phân tán đi.
Đây cũng là công thức chuẩn cho anh sau này. Khi hấp thụ linh lực của ai, theo cách nào anh cần thực hiện thêm 5 lần như thế để nạp vào cơ thể mình hơi thở quen thuộc để nguồn linh lực ăn cắp được vững.
Nguyên nhân phải làm như vậy là do nguồn linh lực vốn được sinh ra dựa trên vật ô nhiễm ký sinh vào người, nếu không có nguồn ô nhiễm đó linh lực sẽ dần hao mòn. Anh nhớ rồi chứ.]
Anh Quân thở dài gật đầu. Thật không ngờ con đường linh lực của hắn lại gian nan đến vậy.
[Phải cố duy trì linh lực, nhờ có linh lực mà thiên phú ‘đường đao tinh chuẩn’ mới tiến hóa đó, không có linh lực xem như bỏ.]
Anh Quân nhìn chín con thỏ biến dị dưới đất, gần chỗ này có một con suối, hắn liền kéo thỏ biến dị tới bên suối, nhìn chằm chằm con dao trên tay, quyết định sử dựng thiên phú ‘đường đao tinh chuẩn’.
“Đường đao tinh chuẩn.” Hắn nâng dao lên chém vài đường, khi thu lại thiên phú cả năng con thỏ biến dị đều bị cắt thành những lát bằng nhau vô cùng ngọt.
“Oa!” Minh Tiêu và Minh Anh ồ lên.
Anh Quân mỉm cười, thiên phú này tiến hóa theo hướng hắn rất thích, chỉ là con dao trên tay không được vừa tầm với sức mạnh hiện tại của hắn lắm.
Biết Tuốt thấy hắn dùng thiên phú để chặt thịt liền quở trách: [Sao anh có thể phí phạm đến vậy, dùng thiên phú để cắt thịt.]
Anh Quân cúi xuống lấy nội tạng ra khỏi bụng thỏ rửa sạch. “Thiên phú sinh ra vốn phục vụ con người vậy thì dùng vào gì chả được.”
Sau khi có được thịt bọn họ lấy dây buộc lại chia nhau mang về khu vực Minh Anh ở lúc trước, nơi đó vốn là địa bàn của cô nên rất có thể là nơi an toàn nhất.
Trời đã tối hẳn, Anh Quân nhờ Minh Tiêu đốt một đống lửa, nhưng khi lửa cháy hắn phải đề nghị dập tắt vì nó quá hắc không thể ngồi gần. Không còn cách nào khác Anh Quân đành để cả bọn ăn thịt sống.
Lần đầu tiên ăn thịt sống Anh Quân hơi chần chừ, nhưng để có được sức khỏe tốt hắn buộc phải ăn. Vừa cho thịt vào miệng cắn một ngụm hắn cảm nhận được một mùi vị vô cùng đặc biệt, rất thơm ngon không tanh tưởi như hắn tưởng.
[Một khi con người thay đổi thì khẩu vị cũng thay đổi, ăn thịt sống cũng sẽ ngửi ra hương vị, miễn anh vượt qua được tâm lý ăn chín uống sôi của con người. Hơn nữa tiện đây cũng nhắc cho anh đôi chút kiến thức cũ. Nếu ăn thịt sống quá thường xuyên mà chưa qua xử lý mầm độc thì độ biến dị hay độ quái vật hóa sẽ tăng lên, nhưng nếu được xử lý mầm độc thì cứ thưởng thức không sao hết, nhưng nên hạn chế ăn sống quá nhiều, vì độ biến dị vẫn sẽ nhảy lên một vài số.]
Sau khi ăn xong bữa tối mọi người chia nhau mỗi người một vị trí nằm ngủ, lần đầu tiên ở ngoài Anh Quân không thể nào ngủ được, ngược lại Minh Tiêu và Minh Anh lại ngủ rất ngon.
“Biết Tuốt mày ngủ chưa?”
[Tôi không có chế độ ngủ đêm, ngủ hay không phụ thuộc vào anh.]
“Vậy mày nói xem bây giờ tao đã có linh lực có thể dùng thiên phú ký sinh không?”
[Không thể, thiên phú ký sinh dùng nguồn linh lực riêng, anh phải cắn thuốc theo hướng dẫn mới có thể dùng nó được. Lời khuyên cho anh cố gắng để kích hoạt thiên phú ký sinh đó mỗi ngày đề phòng gặp phải đối thủ mạnh, hơn nữa một khi giúp cho ‘cây thế giới’ lớn lên anh sẽ có được sức mạnh to lớn khó nói trước được.]
“Tao biết rồi. Chúng ta còn bao nhiêu lâu nữa sẽ đến khu căn cứ an toàn?”
[Sáng mai đi hai mươi phút dùng linh lực để di chuyển sẽ tới. À nhắc nhẹ có người đang tới, Tiến hóa giả.]
Anh Quân ngồi bật lên lùi lại gần đánh thức Minh Tiêu và Minh Anh. “Giữ im lặng, có người tới.”
Hắn cùng hai cô gái trốn ra sau một thân cây lớn, ngồi im.
Nhóm người đó đi lại gần, trên tay không hề cầm đèn, nhưng lại di chuyển rất tự nhiên như thể họ có thể nhìn thấy trong bóng tối.
“Phía trước có gì đó, tôi thấy một đống củi.” Có người lên tiếng, giọng nam.
[Thiên phú của hắn là ‘nhãn thần’ cho phép nhìn thấy cho dù ở trong môi trường nào, đặc biệt hắn có thể chia sẻ tầm nhìn cho ít nhất 10 người, giúp họ cũng nhìn thấy giống như hắn. Một thiên phú hỗ trợ rất có ích.] Biết Tuốt lên tiếng giải thích.
Ba người bọn họ đi tới kiểm tra đống lửa.
“Nguội ngắt chắc những người ở đây đã đi lâu rồi.” Giọng nữ vang lên.
[Có cần báo cáo thông số của người nữ kia không?] Biết Tuốt hỏi.
Anh Quân cảm thấy con mắm hệ thống ngày càng chủ động hơn, hắn hơi ngạc nhiên.
“Bọn họ có gây nguy hiểm gì cho bọn tao không?”
[Anh và Minh Anh thì không nhưng Minh Tiêu thì có. Tôi kiến nghị nếu như anh có thể che chắn cho Minh Tiêu thì nên ra mặt nhập hội với nhóm này, bọn họ đến từ hướng căn cứ an toàn, có thể đi cùng rất tiện.]
Anh Quân nhìn qua Minh Tiêu, hiện tại hắn không có quần áo để thay cho cô bé, cả Minh Anh nữa. “Thôi khỏi bỏ qua họ đi tao sẽ tự mang hai người bọn họ tới căn cứ.”
“Theo thông tin thì lũ ve chó sống ở khu vực này sao hôm nay lại không có?” Giọng nam vang lên.
“Có kẻ đã tiêu diệt ve chó, anh không thấy tro bụi nằm khắp nơi sao.” Giọng nữ đáp lại.
“Không biết đó là kẻ nào chắc chắn rất mạnh. Chờ trời sáng chúng ta tìm chút xương cốt của ve chó đem về căn cứ hoàn thành nhiệm vụ kiếm điểm cống hiến.” Giọng nam đề nghị.
Cả ba liền đứng lên rời đi, nghe được thông tin này Anh Quân lập tức nảy ra ý định. “Chúng ta quay lại lấy chút đầu và chân ve chó mang tới căn cứ đi.”
Hắn không quên Biết Tuốt đã từng nhắc tới điểm cống hiến có giá trị ngang tiền, nếu ở căn cứ có phần nhiệm vụ tiêu diệt ve chó sao hắn có thể bỏ qua được chứ.
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?
“Được rồi tao sẽ cố gắng.”
[Đã xong thiên phú, anh có thể hướng dẫn cô ấy chiến đấu. Nào chúng ta đến với hai thông số đặc biệt của cô ấy.
Độ biến dị 0%.
Phương hướng biến dị không tồn tại.
Điều này chứng tỏ Minh Anh sẽ không bao giờ bị ảnh hưởng bởi độ biến dị, cũng chẳng thể trở thành loài nào khác ngoài Thiên thần thế giới.]
“Hai chỉ số này đặc biệt nhỉ, nếu là Tiến hóa giả và Chủng phàm ăn sở hữu nó thì chắc bọn họ sướng lắm.”
[Không sướng đâu, chỉ số biến dị và phương hướng biến dị một phần nào đó cho phép chủng loài có cơ hội đột phá. Như Minh Anh sẽ chẳng có cơ hội nào cho cô ấy đột phá thành chủng loài khác, vĩnh viễn chỉ có thể là Thiên thần thế giới mà thôi.]
“Vậy các Thiên thần thế giới khác đều vậy?”
[Tôi không rõ, mỗi người có một cách thể hiện riêng phải gặp mới biết được.]
“Tới rồi.” Minh Anh dừng lại, phía trước có một bầy thỏ đang tụ tập cùng nhau dùng bữa tối, dưới chân chúng là xác một con vật khá lớn như bò. Dáng vẻ bề ngoài của thỏ trông rất lạ.
“Con này hình như không phải là thỏ bình thường.” Minh Anh gãi đầu, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy loại thỏ có sừng hươu đi bên cạnh đôi tai dài của mình, đã thế thân thể của nó rất cao, bốn chân dài bất thường.
“Thỏ này đã biến dị.” Minh Tiêu nói nhỏ.
Anh Quân lại gần: “Nó hình như là lai với hươu.”
“Ăn được không?” Minh Anh nhìn hắn.
“Đôi mắt dược sư.” Hắn hô lớn. Vẫn có linh lực không thuần khiết tụ trong người thỏ biến dị.
[Ăn được, trước khi ăn nhớ dùng thiên phú ‘đường đao tinh chuẩn’ loại bỏ mầm bệnh của nó đi là được. Thật ra nếu có gia vị do anh chế biến bỏ vào, nguồn linh lực không thuần khiết sẽ được loại bỏ gần hết nhưng do gia vị anh mang theo đã mất nên giờ chỉ có thể nấu không.]
“Có thể nhờ Minh Anh thanh lọc nó không?”
[Không nên, nếu để cô ấy lọc lại sạch quá không có chất, anh là người lý tưởng nhất.]
Anh Quân nói với hai người: “Có thể ăn được, săn đi.”
Lần này hắn cũng không đứng sau lưng hai đồng đội nữ, tự tin tiến lên, lấy ra con dao dùng thiên phú: “Đường đao tinh chuẩn.”
Xoẹt.
Chỉ nghe thấy một tiếng cùng đường cong ánh sáng lóe lên, năm con thỏ biến dị to cỡ con hươu trưởng thành bị hạ gục.
Anh Quân kinh ngạc nhìn lưỡi dao trên tay mình, hắn chỉ tính thử xem thiên phú này có thể công kích như bình thường hay không bất ngờ nó lại hơn mong đợi, đã thế khi không có ý định xử lý mầm bệnh của đối thủ chỉ muốn chiến đấu thông thường không gian sẽ không tối lại.
“Quá tuyệt!” Hắn rít lên một tiếng.
Phía Minh Tiêu và Minh Anh cũng thành công hạ được hai con, lũ còn lại thấy đồng bọn bị hạ liền chạy mất, tốc độ của chúng rất nhanh khó bọc kịp.
[Loài này tiến hóa thiên phú chạy nhanh, đừng đuổi mất công. Hơn nữa với nhiêu đây thịt là thừa mứa rồi.]
Biết Tuốt hưng phấn: [Ký chủ thiên phú ‘đường đao tinh chuẩn’ của anh cũng đã tiến hóa, giờ đây nó cho phép anh chiến đấu theo một cách thông thường. Chỉ cần trong đầu anh không nghĩ tới việc loại bỏ bệnh độc cho đối tượng thì nó sẽ chuyển sang cách chiến đấu bình thường chém đối thủ, chém rất ngọt. Từ nay với thiên phú này và độ linh lực cấp C anh có thể chiến đấu thoải mái, nhưng tôi đề nghị để độ linh lực được củng cố chắc anh cần ăn thêm 5 bào tử của Minh Anh, lần này sẽ không hấp thụ linh lực của cô ấy mà là tự cấy một hơi thở rêu Warnstorfia bên trong cơ thể để nguồn linh lực hấp thụ được xem anh là cơ thể chủ không phân tán đi.
Đây cũng là công thức chuẩn cho anh sau này. Khi hấp thụ linh lực của ai, theo cách nào anh cần thực hiện thêm 5 lần như thế để nạp vào cơ thể mình hơi thở quen thuộc để nguồn linh lực ăn cắp được vững.
Nguyên nhân phải làm như vậy là do nguồn linh lực vốn được sinh ra dựa trên vật ô nhiễm ký sinh vào người, nếu không có nguồn ô nhiễm đó linh lực sẽ dần hao mòn. Anh nhớ rồi chứ.]
Anh Quân thở dài gật đầu. Thật không ngờ con đường linh lực của hắn lại gian nan đến vậy.
[Phải cố duy trì linh lực, nhờ có linh lực mà thiên phú ‘đường đao tinh chuẩn’ mới tiến hóa đó, không có linh lực xem như bỏ.]
Anh Quân nhìn chín con thỏ biến dị dưới đất, gần chỗ này có một con suối, hắn liền kéo thỏ biến dị tới bên suối, nhìn chằm chằm con dao trên tay, quyết định sử dựng thiên phú ‘đường đao tinh chuẩn’.
“Đường đao tinh chuẩn.” Hắn nâng dao lên chém vài đường, khi thu lại thiên phú cả năng con thỏ biến dị đều bị cắt thành những lát bằng nhau vô cùng ngọt.
“Oa!” Minh Tiêu và Minh Anh ồ lên.
Anh Quân mỉm cười, thiên phú này tiến hóa theo hướng hắn rất thích, chỉ là con dao trên tay không được vừa tầm với sức mạnh hiện tại của hắn lắm.
Biết Tuốt thấy hắn dùng thiên phú để chặt thịt liền quở trách: [Sao anh có thể phí phạm đến vậy, dùng thiên phú để cắt thịt.]
Anh Quân cúi xuống lấy nội tạng ra khỏi bụng thỏ rửa sạch. “Thiên phú sinh ra vốn phục vụ con người vậy thì dùng vào gì chả được.”
Sau khi có được thịt bọn họ lấy dây buộc lại chia nhau mang về khu vực Minh Anh ở lúc trước, nơi đó vốn là địa bàn của cô nên rất có thể là nơi an toàn nhất.
Trời đã tối hẳn, Anh Quân nhờ Minh Tiêu đốt một đống lửa, nhưng khi lửa cháy hắn phải đề nghị dập tắt vì nó quá hắc không thể ngồi gần. Không còn cách nào khác Anh Quân đành để cả bọn ăn thịt sống.
Lần đầu tiên ăn thịt sống Anh Quân hơi chần chừ, nhưng để có được sức khỏe tốt hắn buộc phải ăn. Vừa cho thịt vào miệng cắn một ngụm hắn cảm nhận được một mùi vị vô cùng đặc biệt, rất thơm ngon không tanh tưởi như hắn tưởng.
[Một khi con người thay đổi thì khẩu vị cũng thay đổi, ăn thịt sống cũng sẽ ngửi ra hương vị, miễn anh vượt qua được tâm lý ăn chín uống sôi của con người. Hơn nữa tiện đây cũng nhắc cho anh đôi chút kiến thức cũ. Nếu ăn thịt sống quá thường xuyên mà chưa qua xử lý mầm độc thì độ biến dị hay độ quái vật hóa sẽ tăng lên, nhưng nếu được xử lý mầm độc thì cứ thưởng thức không sao hết, nhưng nên hạn chế ăn sống quá nhiều, vì độ biến dị vẫn sẽ nhảy lên một vài số.]
Sau khi ăn xong bữa tối mọi người chia nhau mỗi người một vị trí nằm ngủ, lần đầu tiên ở ngoài Anh Quân không thể nào ngủ được, ngược lại Minh Tiêu và Minh Anh lại ngủ rất ngon.
“Biết Tuốt mày ngủ chưa?”
[Tôi không có chế độ ngủ đêm, ngủ hay không phụ thuộc vào anh.]
“Vậy mày nói xem bây giờ tao đã có linh lực có thể dùng thiên phú ký sinh không?”
[Không thể, thiên phú ký sinh dùng nguồn linh lực riêng, anh phải cắn thuốc theo hướng dẫn mới có thể dùng nó được. Lời khuyên cho anh cố gắng để kích hoạt thiên phú ký sinh đó mỗi ngày đề phòng gặp phải đối thủ mạnh, hơn nữa một khi giúp cho ‘cây thế giới’ lớn lên anh sẽ có được sức mạnh to lớn khó nói trước được.]
“Tao biết rồi. Chúng ta còn bao nhiêu lâu nữa sẽ đến khu căn cứ an toàn?”
[Sáng mai đi hai mươi phút dùng linh lực để di chuyển sẽ tới. À nhắc nhẹ có người đang tới, Tiến hóa giả.]
Anh Quân ngồi bật lên lùi lại gần đánh thức Minh Tiêu và Minh Anh. “Giữ im lặng, có người tới.”
Hắn cùng hai cô gái trốn ra sau một thân cây lớn, ngồi im.
Nhóm người đó đi lại gần, trên tay không hề cầm đèn, nhưng lại di chuyển rất tự nhiên như thể họ có thể nhìn thấy trong bóng tối.
“Phía trước có gì đó, tôi thấy một đống củi.” Có người lên tiếng, giọng nam.
[Thiên phú của hắn là ‘nhãn thần’ cho phép nhìn thấy cho dù ở trong môi trường nào, đặc biệt hắn có thể chia sẻ tầm nhìn cho ít nhất 10 người, giúp họ cũng nhìn thấy giống như hắn. Một thiên phú hỗ trợ rất có ích.] Biết Tuốt lên tiếng giải thích.
Ba người bọn họ đi tới kiểm tra đống lửa.
“Nguội ngắt chắc những người ở đây đã đi lâu rồi.” Giọng nữ vang lên.
[Có cần báo cáo thông số của người nữ kia không?] Biết Tuốt hỏi.
Anh Quân cảm thấy con mắm hệ thống ngày càng chủ động hơn, hắn hơi ngạc nhiên.
“Bọn họ có gây nguy hiểm gì cho bọn tao không?”
[Anh và Minh Anh thì không nhưng Minh Tiêu thì có. Tôi kiến nghị nếu như anh có thể che chắn cho Minh Tiêu thì nên ra mặt nhập hội với nhóm này, bọn họ đến từ hướng căn cứ an toàn, có thể đi cùng rất tiện.]
Anh Quân nhìn qua Minh Tiêu, hiện tại hắn không có quần áo để thay cho cô bé, cả Minh Anh nữa. “Thôi khỏi bỏ qua họ đi tao sẽ tự mang hai người bọn họ tới căn cứ.”
“Theo thông tin thì lũ ve chó sống ở khu vực này sao hôm nay lại không có?” Giọng nam vang lên.
“Có kẻ đã tiêu diệt ve chó, anh không thấy tro bụi nằm khắp nơi sao.” Giọng nữ đáp lại.
“Không biết đó là kẻ nào chắc chắn rất mạnh. Chờ trời sáng chúng ta tìm chút xương cốt của ve chó đem về căn cứ hoàn thành nhiệm vụ kiếm điểm cống hiến.” Giọng nam đề nghị.
Cả ba liền đứng lên rời đi, nghe được thông tin này Anh Quân lập tức nảy ra ý định. “Chúng ta quay lại lấy chút đầu và chân ve chó mang tới căn cứ đi.”
Hắn không quên Biết Tuốt đã từng nhắc tới điểm cống hiến có giá trị ngang tiền, nếu ở căn cứ có phần nhiệm vụ tiêu diệt ve chó sao hắn có thể bỏ qua được chứ.
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?