[Hạt bụt nào hóa kiếp thân tôi.
Để một mai vươn hình hài lớn dậy.
Ôi cát bụi tuyệt vời.
Mặt trời soi một kiếp rong chơi.
Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi.
Để một mai tôi về làm cát bụi.
Ôi cát bụi mệt nhoài.
Tiếng động nào gõ nhịp không nguôi.]
“Cắt!” Mặt Anh Quân đen như đít nồi. “Mày đang khóc đám tang cho ai đấy.”
Hệ thống thút thít. [Oni chan thông cảm, đây là bài hát mà A Ma thích nhất, ông thường hát vào những buổi chiều mưa, hoặc một ngày đau buồn nào đó. Có vẻ như ông quá thích nên mới lưu trữ nó vào trong bộ nhớ của tôi. Bài hát này là của một nhạc sĩ rất nổi tiếng. Anh biết chứ?]
“Biết, Trịnh Công Sơn, nhưng mày làm ơn đừng gào, giọng mày để bác Sơn nghe được bác đội mồ sống dậy không chừng.”
Biết Tuốt lật sổ xoành xoạch: [Nghe bảo đến khoảng năm thứ 10 của kỷ tiến hóa sẽ có một vài sinh vật có thể làm cho người chết sống lại, lúc đó chắc tôi có thể hát bài này để xem có gặp được bác Trịnh Công Sơn không, tôi muốn xin chữ ký để dành tặng cho A Ma trong thế giới này.]
“Ồ, đúng rồi, A Ma tạo ra mày đã chết nhưng ở thời này thì chắc chắn vẫn còn sống đúng không?”
[Đúng rồi, nhưng hiện tại ông ấy chỉ là một người bình thường thôi, khoảng vài tháng sau ông thức tỉnh thiên phú thời gian và thế giới, lúc đó ông gia nhập vào căn cứ người sống sót tại thành phố S, trở thành một Tiến hóa giả cực mạnh. Tôi khuyên anh nếu được hãy tìm cách rời khỏi đây tới thành phố S, nơi đó chính là căn cứ cuối cùng của loài người tồn tại đến tận 100 năm sau.]
“Bây giờ ông ta bao nhiêu tuổi?”
Biết Tuốt lẩm nhẩm tính toán: [Tầm này chắc 20 tuổi, còn khá trẻ trâu.]
Nếu bây giờ là 20 tuổi vậy đến 100 năm sau ông ta sẽ là 120. “Cha sống thọ thế.”
[Khi con người tiến hóa mọi bộ phận trong cơ thể của họ đều đồng loạt tiến hóa, tuổi thọ cũng tăng lên. Lúc ông ấy chết là 120 tuổi nhưng vẻ bề ngoài mới chỉ như thanh niên 30 tuổi chưa lập gia đình.]
“Sống giai thật, kiểu này không nhờ quái vật giết thì đến bao giờ mới chết.”
[Câu nói này tôi không có câu trả lời, chỉ đành mời anh tự kiểm chứng.]
“Chỉ có tiến hóa giả mới có được sức sống bền bỉ như thế đúng không?”
[Đúng rồi đấy, người thường chẳng được thế đâu.] Biết Tuốt nói thêm. [Mà này bên ngoài có biến rồi đấy, đừng đứng đây nói nhảm nữa, ra nhìn xem khu vườn thảo dược của anh đã tiến hóa thành hình dạng gì.]
Anh Quân liền chạy ra ngoài, nước đã rút sạch từ bao giờ, đường xá lộ ra cây cỏ bắt đầu đâm chồi nảy lộc trên mặt đất, nhưng chúng không còn mang hình dạng như ban đầu nữa, rất quái dị.
Cây hương nhu hắn trồng ngay trước sân nhà cao lên khoảng một mét, lá không còn nhiều như trước kia nhưng những bông hoa tím thì to ra bất thường, nơi đó như treo từng con mắt màu đen có lớp lông mi màu tím, nó đang nhìn về phía hắn, bên dưới bộ rễ như thể có sức sống lồm cồm chui ra khỏi mặt đất.
[Thực vật biến dị tên Hương nhu.
Thiên phú: Có thể nhìn và di chuyển trên mặt đất.
Linh lực: cấp F 200.
Phương hướng biến dị quái vật hóa hệ nhện.
Vào nhà, đừng để nó tấn công về phía này.] Biết Tuốt cảnh báo.
“Á!”
Tiếng hét thất thanh vang lên ở nhà đối diện. Ngay lập tức cây hương nhu làm ra hành động như một con người, toàn bộ bông hoa trên đầu nó đồng loạt hướng về phía có tiếng động, sau đó bộ rễ chùm bật hoàn toàn khỏi mặt đất, vươn ra giống như chân của lũ nhện bò cực nhanh về nơi có âm thanh vọng tới, nhảy tót qua hàng rào như một cao thủ phóng thẳng vào nhà bếp của nhà Minh Tiêu.
Một mảng rêu xanh ngay bên thềm vươn lên những sợi xanh bé tí quấn lấy hương nhu bẻ từng đoạn thân của nó rồi kéo vào trong lớp rêu xanh nuốt chửng. Mọi thứ diễn ra chỉ trong vài phút nhưng đủ để Anh Quân nhớ suốt đời.
[Thực vật biến dị Rêu địa y.
Thiên phú: sinh sản nhanh.
Linh lực: cấp F 300.
Phương hướng biến dị quái vật hóa xúc tua.
Mỗi chủng loài ở kỷ tiến hóa đều có một bảng thông số riêng, riêng cấp độ linh lực được phân loại chung từ cấp F tới cấp S. Cấp F là 0 đến 500. E là 500 đến 1000. D từ 1000 đến 2000. C từ 2000 đến 4000. B từ 4000 đến 8000. A từ 8000 đến 10.000. Cấp S là 10.000 trở lên. Mỗi cấp linh lực thể hiện cho sức mạnh của chúng, nếu không bằng cấp thì tốt hơn nên chuồn.]
[Trên đây là bảng thông tin về quái vật trong phạm vi anh quan sát được, hãy làm quen với thông số này. Sau này khi gặp Tiến hóa giả, Chủng phàm ăn và cả Quái vật hóa tôi cũng sẽ thông báo các thông số cho anh biết để lường trước.]
Anh Quân nuốt nước bọt hắn không ngờ tiến hóa cũng có chỉ số. “Mày có thể nói thêm thông tin về hai chủng tiến hóa rêu địa y và hương nhu không?”
[Đó là chủng thực vật tự nhiên hóa Quái vật, chúng cực thính với tiếng động và mùi máu, chỉ những loài cây nào mở được mắt mới có thể săn mồi bằng cách nhìn. Loại mở được mắt phải là loại ăn qua động vật hoặc con người nói chung là những sinh vật có mắt, sau đó hòa trộn lại với chúng. Như cây hương nhu vừa rồi rất có thể nó đã tóm được một vài con nhện nào đó trong nước hấp thụ lấy da thịt của chúng sau đó kết hợp thành những con mắt mọc dưới từng cánh hoa.
Còn tảng rên trước cửa bếp nhà bé Minh Tiêu chúng là thực vật nhiễm khuẩn rồi tiến hóa thành, vẫn chưa tiến tới giai đoạn kết hợp với chủng loài khác. Hiện tại chúng săn mồi bằng tiếng động. Đây có thể được xem là một trong những loài quái vật có khả năng săn mồi cực đỉnh vì chúng thường nằm yên một chỗ trông như vô hại, nhưng chỉ cần dẫm vào xương tan thịt nát là điều không thể tránh khỏi.
Hiện tại lớp rêu này chỉ đang tiến hóa đợt đầu, chờ tới lúc nó hấp thu nhiều sinh vật khác nhau thân thể của nó sẽ thay đổi, có khi là hình dạng, có khi là cách săn mồi.
Hiện tại có lẽ một thành viên nào đó trong nhà Minh Tiêu đã thành phân bón cho lớp rêu này rồi.]
“Cô bé còn sống chứ?”
[Còn, nhóc này sợ quá ngồi yên trong góc trợn tròn mắt chứng kiến cảnh tượng mẹ mình bị lớp rêu cuốn đi. Còn cha thì ngủ lăn quay, hai anh nó thì tôi không đảm bảo, chúng la hét kinh quá, điều này chỉ làm cho lớp rêu nhận ra chúng và xử gọn thôi.]
Đúng như Biết Tuốt miêu tả, bên trong nhà bếp chật chội ẩm ướt Minh Tiêu thu mình trong góc, cô bé sợ tới mức toàn thân không thể nào hoạt động, cảnh tượng rêu xanh cuốn lấy chân mẹ cô rồi tha bà vào lớp cỏ mềm mại, từng sợi xanh vươn lên quấn chặt lấy người bà, tiếng xương gãy kết hợp cùng tiếng kêu đau đớn của bà vang lên, máu ứa ra từ những sợi dây xé nhỏ người bà sau đó toàn bộ rêu xanh như được bón chất dinh dưỡng tốt lên nhấn chìm toàn bộ thân xác, quần áo và máu của bà vào bên trong chúng. Giờ đây lớp rêu ấy đang lan ra gần hết nền nhà bếp, bố cô bé say rượu nằm trong góc ngủ ngon lành, không hề nghe thấy tiếng động, bên kia hai anh trai sợ hãi ôm nhau khóc lớn.
Trên sàn những sợi dây thực vật tí hon vươn lên cao ngoe nguẩy như những sợi ăng-ten tìm kiếm mục tiêu, chúng đang hướng về phía hai anh trai.
“Không... đừng.” Minh Tiêu run lẩy bẩy, cô bé muốn kêu hai anh trai im lặng đi nhưng đã quá muộn.
Giống như cách chúng bắt lấy mẹ, những sợi thực vật vươn ra tóm lấy anh trai cả kéo mạnh vào lớp rêu màu xanh mềm lại, những sợi thực vật bé tí vươn lên, tiếng xương bị bẻ nát, máu chảy ra toàn thân nát thành từng đoạn nhỏ, máu bắn nhuốm cả một khu rêu xanh và sau đó anh trai bị nhấn chìm, tiếp đó là đến người anh thứ hai.
Ánh mắt trước khi chết của hai anh trai đều hướng về phía Minh Tiêu cầu cứu trong tuyệt vọng lẫn sợ hãi nhưng cô bé không thể làm gì, chân cô tê cứng muốn đứng lên nhưng chẳng được.
Ăn xong hai người anh lớp rêu xanh nằm im bất động trên sàn nhà cách vị trí cha cô bé khoảng vài mét, những sợi thực vật màu xanh như ăng-ten dò tìm thu xuống, tảng rêu địa y quay về nguyên bản là những thực vật bé nhỏ vô hại, chỉ mình Minh Tiêu biết bên dưới đó giấu những gì.
Minh Tiêu thu mình thật chặt trong góc, cô bé không dám kêu khóc lớn tiếng, dù rất đói nhưng nỗi sợ đã khiến cô chẳng dám tiến tới lấy thức ăn ngay vị trí bố mình đang nằm.
Cùng lúc này ở phía nhà bác Vương cũng lâm vào tình trạng hỗn loạn không kém. Sau khi nước rút, cây cỏ dại mang hình dáng miệng cá sấu lộ ra hoàn toàn, để lộ hình dáng thật, nó khá nhỏ không biết là loại cây gì, phần ngọn cây kết thành một cái miệng của thằn lằn, thân dưới cắm chặt vào đất, một số rễ ngoi ra bên ngoài giống như chân thằn lằn.
Lâm Khánh kéo vợ mình vào trong yêu cầu mọi người trong nhà lục tìm khắp nơi vứt hết mọi cây cảnh trong nhà đi.
“Á!!!”
Tiếng hét thất thanh vang lên. Mọi người liền đổ xô chạy vào bếp, vợ của em trai Khánh là Diễm Mi đang chịu trách nhiệm giải quyết những cây trúc cảnh trang trí gần nhà bếp.
Khi mọi người tới nơi tất cả đều đứng hình nhìn những chiến lá sắc nhọn đâm thẳng vào lồng ngực Diễm Mi máu đang chảy ra ồ ạt tưới đỏ cả một khoảng sân, tiếng nhai nuốt vang lên, tay của Diễm Mi bị một số lá trúc xé đứt nhét xuống phần rễ, rễ cây trúc cảnh giờ đây tiến hóa như vòi bạch tuộc vươn lên tua tủa tranh nhau cướp lấy từng bộ phận được lá trúc xé xuống, ngấu nghiến chia nhau không chừa một mảnh.
Vợ của chú ba nhìn thấy cảnh này nhịn không được ngất lịm đi, mấy đứa nhỏ trong nhà hét toáng lên. Tiếng hét vừa vang động tác ăn uống của cây trúc cảnh ngừng lại, toàn bộ lá trúc như những lưỡi dao sắc bén hướng về phía bọn họ.
Lâm Khánh phản cứng cực nhanh đóng chặt cửa lại.
Rầm.
Tiếng va đập mạnh vang lên ngay khi hắn chốt xong cửa.
“Không được khóc.” Nhịp tim trong lồng ngực Lâm Khánh nện thình thịch, hắn nạt. “Tiếng động sẽ kéo chúng tới, mau vào trong đóng hết mọi cánh cửa lại.”
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?