Là Ai Cưa Ai Khác Biệt Sao?

Chương 17: Ai dám nói hai người không phải có một chân?



Ngày khai giảng, Lữ Thiên Luân sáng sớm lại chạy đến nhà Doãn Khả Vy ăn trực, sau đó chở cô đến trường.

Từ sau hôm gặp ba mẹ Doãn, không biết hắn thủ thỉ bên tai hai vị phụ huynh thế nào mà họ mặc nhiên để hắn làm càn, xem nhà cô cứ như nhà của mình.

Đã vậy thì thôi đi, ba mẹ Doãn còn bao cơm nuôi hắn, còn hắn đổi lại làm tài xế đưa đón cô đi học.

Hiển nhiên hôm nay cũng không ngoại lệ.

Dù sao cô hiện tại thật sự vẫn còn ám ảnh vụ tai nạn kia cho nên không dám tự mình lái xe, có tài xế miễn phí tại sao lại không tận dụng cơ chứ?

Lại nói, người được lợi hình như là cô thì phải, vậy thì việc gì phải giả bộ thanh cao? Cô còn mừng thầm nữa là khác.

Hễ cứ gặp nhau thì lại dính như sam, trên xe thì ôm chặt cứng, lên lớp cũng ngồi sát cạnh...

Ai nha, con đường cưa đổ nam thần có vẻ như càng ngày càng thắng lợi rồi nhỉ?

Người trước người sau xuất hiện tại phòng hội nghị Hội học sinh khiến cả đám người đang nhao nhao bỗng chốc rủ nhau ngậm miệng lại.

Mọi ánh mắt của những người có mặt đổ dồn về phía Doãn Khả Vy khiến cô bất giác lạnh sống lưng.

Làm sao lại nhìn cô như vậy chứ?

Cảm giác bức bối không tên vô cùng khó chịu, Doãn Khả Vy ghé vào tai cô bạn thân là Trình Như Ngọc hỏi thăm: "Này, sao mọi người nhìn tớ kinh thế? Trên mặt tớ có dính gì à?"

Trình Như Ngọc nhìn cô tủm tỉm cười: "Không có."

Doãn Khả Vy nhíu mày: "Vậy rốt cuộc vì sao ai nấy đều nhìn tớ bằng cặp mắt như nhìn quái nhân vậy?"

Cô nàng kia lia ánh mắt nhìn một vòng phòng hội nghị, sau đó mới nhìn Doãn Khả Vy trả lời: "Mọi người đang đánh cược xem giữa cậu và Hội trưởng là ai cưa ai?"

Trình Như Ngọc nhìn cô bằng ánh mắt gian manh, nụ cười cũng gian xảo không kém, hỏi tiếp: "Tớ là bạn thân cậu đấy! Cậu và Hội trưởng có một chân từ lúc nào sao tớ lại không biết? Nói xem, hai người là ai theo đuổi ai?"

Doãn Khả Vy khoé miệng chợt co rút.

Cái gì mà ai cưa ai rồi có một chân từ lúc nào? Cô vẫn còn đang trên đường cưa cẩm đấy, còn chưa thành công đâu mà sao lại khiến cho đám người này hiểu lầm đến mức này a?

Nhưng mà có đánh chết cô cũng không nhận bản thân đang đi cưa người ta đâu, mất mặt chết đi được. Cho nên, cứ chối là xong.

"Cậu đừng có mà nghĩ linh tinh. Tớ với Hội trưởng chỉ là quan hệ bạn bè, bọn tớ nào có phải như mọi người nghĩ!"

Trình Như Ngọc hiển nhiên không tin lời cô nói, bĩu môi: "Đừng có chối. Hai người không có gì mờ ám thì tớ chồng cây chuối cho cậu xem."



Doãn Khả Vy tỏ ra vô tội, gật gật đầu: "Vậy cậu mau trồng cây chuối đi."

"Cậu bớt xạo lại đi. Hai người không có gì mà lại cứ kè kè bên nhau, cùng nhau đi chung xe lại còn ôm nhau tình tứ nữa chứ? Cả trường đều nhìn thấy rõ ràng mà cậu còn chối được à?"

Cô nhún nhún vai, tiếp tục bày ra dáng vẻ vô tội: "Mắt nhìn thấy không có nghĩa là sự thật. Không tin cậu đi hỏi Hội trưởng đi. Hai bọn tớ vô cùng vô cùng trong sáng."

Trình Như Ngọc huơ huơ nắm đấm trước mặt cô, cặp mắt hạnh nheo nheo lại ra vẻ cứng rắn: "Cậu cứ đợi đấy, để bọn tớ tra ra mà không giống như cậu nói thì cậu đợi tớ đến dạy dỗ đi."

Doãn Khả Vy ngồi thẳng người, ánh mắt khẽ liếc qua người ngồi đối diện lại vô tình chạm phải ánh mắt nóng rực của hắn khiến cô có chút chột dạ.

Hắn sẽ không thật sự cho rằng cô đang có ý nghĩ không đúng đắn đấy chứ?

Vội vã thu hồi tầm mắt, Doãn Khả Vy cầm lấy điện thoại giả vờ xem tin tức hòng ổn định tâm tư của chính mình.

Chỉ là cô không hề nghĩ tới hành động này của cô lại vô tình bán đứng cô rồi.

Lữ Thiên Luân ánh mắt sâu kín nhìn cô, khoé miệng khẽ nhếch lên nở nụ cười tự đắc.

Hắn làm sao không biết mọi người đang bàn tán điều gì sau lưng hắn chứ? Hắn chính là cố tình khiến cho mọi người hiểu lầm giữa hai người có mờ ám, gián tiếp tuyên bố chủ quyền để cho những tên nhóc kia biết khó mà lui, càng đừng mơ tưởng động đến nữ nhân của hắn.

Cách chỗ ngồi của Lữ Thiên Luân một ghế, ánh mắt của La Trọng Huy tối đi vài phần, hai tay bất giác nắm chặt thành quyền từ lúc nào không hay. Trong lòng hắn dấy lên ngọn lửa không tên khiến hắn vô cùng khó chịu.

Có lẽ hắn phải làm chút gì đó để cứu vãn tình hình, nếu không hắn thật sự chưa ra trận đã bị đánh bại mất.

Lúc này, thầy Chu phụ trách Hội học sinh cũng đã xuất hiện, cả phòng hội nghị mới trở về trạng thái nghiêm túc.

Sau khi phổ biến những công việc của ngày hôm nay và được mọi người nhất trí tán đồng thì cũng giải tán ai làm việc người nấy, chỉ còn một mình Lữ Thiên Luân ở lại gặp thầy Chu để xem qua bài phát biểu chào đón học sinh mới.

Doãn Khả Vy cùng Trình Như Ngọc đi xuống sân trường nhưng chỉ đi được một quãng, La Trọng Huy bước nhanh đi đến chỗ cô gọi với theo: "Doãn Khả Vy!"

Cô dừng lại cước bộ, quay người nhìn hắn nhíu mày: "Có chuyện gì sao?"

La Trọng Huy liếc mắt nhìn Trình Như Ngọc. Cô nàng dường như hiểu được ánh mắt của hắn, lả giả cười nói với cô: "Vy Vy, tớ xuống dưới trước. Hai người cứ từ từ nói chuyện."

Cô gật đầu: "Ừm, lát tớ đi tìm cậu."

Bóng Trình Như Ngọc vừa khuất, Doãn Khả Vy lại lên tiếng hỏi người đang đứng trước mặt: "Có chuyện gì quan trọng sao mà cần phải nói riêng với tớ?"

"Sau lễ khai giảng có thể gặp nhau nói chuyện không?" Sắc mặt La Trọng Huy chợt trở nên nghiêm túc.

"Hiện tại không phải chỉ có hai chúng ta sao?"



"Không tiện và cũng không đủ thời gian."

Doãn Khả Vy nhìn vẻ mặt trầm trọng của hắn, mày liễu khẽ nhăn, cân nhắc về lời đề nghị của hắn.

Áng chừng mười giây sau, cô gật đầu: "Được."

Sắc mặt La Trọng Huy lúc này mới giãn ra, khoé môi giương lên nở nụ cười nhẹ: "Vậy cuối giờ tớ tìm cậu."

Cô lại gật đầu: "Được, vậy tớ xuống dưới trước. Lát gặp sau."

"Ừm, lát gặp."

Trình Như Ngọc hôm nay phụ trách dẫn chương trình cho lễ khai giảng cho nên hiện tại cô nàng đang ngồi một chỗ xem lại tài liệu đã được chuẩn bị.

Doãn Khả Vy đi đến vỗ vai cô nàng, nhỏ giọng hỏi: "Sao rồi, vẫn còn chưa nhớ hết sao?"

Trình Như Ngọc nhe răng cười: "Xem lại một lần cũng không được à?"

Nhìn Doãn Khả Vy bằng ánh mắt dò xét, cô nàng nổi hứng buôn dưa: "Tên kia tìm cậu làm gì thế?"

Cô không hề giấu giếm, nhún nhún vai tỏ vẻ không quan tâm: "Tớ cũng không biết cậu ta muốn tìm tớ làm gì. Hắn nói cuối giờ muốn gặp tớ nói chuyện."

Hai mắt Trình Như Ngọc híp lại ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ, sau đó lại nhìn cô bằng ánh mắt tràn ngập ý vị thâm trường, khoé miệng khẽ nhếch lên: "Này sẽ không phải hắn thấy cậu và Hội trưởng có một chân, không cam lòng nên muốn tìm cậu tỏ tình đấy chứ?"

Khoé miệng Doãn Khả Vy bất giác co giật, bày ra dáng vẻ không tin cho lắm: "Này sao có thể, cậu đừng có nói giỡn a. Tớ đã nói rồi, tớ và Hội trưởng là hoàn toàn trong sạch, nào có một chân như cậu nói. Nếu mà có thì tớ đã mừng."

Hai mắt Trình Như Ngọc bất chợt sáng lên, nắm bắt trọng điểm trong lời của cô, cười gian xảo: "Ai nha, tớ vừa nghe được câu gì ấy nhỉ? Vậy ra Hội phó của chúng ta cũng mơ mộng Hội trưởng đã lâu mà giấu nha."

Bị cô bạn thân trêu chọc, Doãn Khả Vy thập phần bối rối. Vậy mà cô lại lỡ miệng nói ra tiếng lòng của mình rồi.

Làm sao đây làm sao đây? Lỡ để hắn biết được cô ôm tâm tư không thuần khiết đối với hắn, hắn có khi nào dè chừng cách xa cô ba vạn tám ngàn dặm hay không?

Ôm lấy cánh tay Trình Như Ngọc, cô tha thiết nài nỉ: "Như Ngọc à, bạn thân yêu của tớ, cậu làm ơn đừng nói với ai có được hay không? Tớ còn muốn sống những ngày tháng bình yên, không muốn bị toàn thế giới ghét bỏ đâu!"

Trình Như Ngọc cốc đầu cô một cái: "Cái con nhỏ này! Lữ Thiên Luân là nhân vật gì chứ? Con gái toàn trường này hơn một nửa là yêu thầm hắn rồi, có thêm cậu thì có gì để nói đâu."

Cô nàng dừng lại nhìn cô đầy ẩn ý, nói tiếp: "Nhưng mà Hội trưởng nam thần của chúng ta chẳng phải bị cậu bắt đi rồi à? Không biết bao nhiêu người âm thầm nhỏ lệ đâu!"

Doãn Khả Vy buông tay Trình Như Ngọc ra, ngồi thẳng người, bày ra dáng vẻ nghiêm túc chưa từng thấy, lặp lại câu nói kia thêm một lần: "Tớ đã nói hai chúng tớ không phải như cậu nghĩ đâu mà!"

Trình Như Ngọc dí trán cô một cái, lắc lắc đầu: "Cô nương của tôi ơi, đúng là người ngoài cuộc thì sáng tỏ, người trong cuộc thì u mê mà. Nếu mà cậu nhìn thấy ánh mắt của hắn mỗi khi nhìn cậu, cậu có còn dám nói hắn không có ý gì với cậu không? Lại nói, cậu là người đầu tiên được hắn chở đi đấy, cậu còn ôm hắn nữa. Hai người suốt ngày kè kè bên nhau như thế, ai dám nói hai người không phải có một chân?"