Lương Hi nhin chàng trai trẻ tên Tần Dương này, chỉ cảm thấy đầu cậu ta bị úng nước.
Cô không giơ tay ra, chỉ hơi bất lực mà nói: “Không cần bắt tay đâu, tôi đã nói mục đích của tôi rồi, không muốn nhắc lại lần nữa.“
“Cô muốn tìm hiểu tình hình về mặt nào?” Tần Dương hỏi.
Lương Hi nói: “Tối hôm kia các cậu ở đâu?”
Tần Dương ngẩn ra, cười cợt: “Chúng tôi ở đây.”
Lương Hi: “Có ai chứng minh không?”
Tần Dương nhướn mày: “Chúng tôi có thể chứng minh cho nhau.”
“Đây không được tính là chứng minh.” Lương Hi đáp trả: “Mấy người các cậu là một hội.”
“Ôi, có phải cô đang kiếm chuyện không…”
Tên thấp bé chưa nói xong thì Tần Dương đã xua tay. Tên thấp bé im bặt, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng bất mãn.
“Ông chủ quán game có thể chứng minh hướng đi của chúng tôi, không tin thì cô có thể đi hỏi ông ấy.” Tần Dương giơ tay chỉ vào cửa quán game: “Cô có thể đi vào hỏi ông ấy thử xem.”
Lương Hi không đi vào trong quán game, nếu bọn họ thường xuyên chơi ở đây thì chắc hẳn là cũng thân thiết với chủ quán, tất nhiên là không thể moi được thông tin chính xác từ miệng ông chủ.
“Ông chủ với các cậu thì không phải cùng một giuộc à?” Lương Hi phản vấn.
Tần Dương cong môi: “Cô nói đúng, ông chủ là họ hàng của tôi, đúng thật là một giuộc với chúng tôi ”
Lương Hi nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ của cậu ta, đúng là vô cùng đáng ghét, cô đanh mặt lại mà nói: “Phiền cậu nghiêm túc một chút, bây giờ tôi đang nghi ngờ các cậu có liên quan đến cái chết của Lâm Tiểu Hà, nếu cần thiết, tôi sẽ đưa các cậu về đồn tra hỏi.”
“Xí!” Tên tóc dài lại nói: “Đừng tưởng là cảnh sát thì oai lắm nhé, chúng tôi không phạm pháp thì cô dựa vào đâu mà bắt chúng tôi lại?”
Lương Hi: “Làm cảnh sát chẳng có gì là oai cả, các cậu phạm pháp hay không thì tôi nói cũng vô ích, tôi chỉ mong các cậu trả lời thành thật, nếu không thì hậu quả nghiêm trọng hơn đang chờ các cậu đấy.”
Mấy tên thanh niên nhìn nhau, dường như đã bị khiếp sợ bởi lời nói của Lương Hi.
Tên tóc dài đắn đo một lúc, hỏi: “Vậy chúng tôi nói, cô sẽ tin à?”
Lương Hi. “Các cậu không nói gì thì sao biết tôi không tin.”
Tên tóc dài liếc mắt ra hiệu cho Tần Dương. Tần Dương nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc, rồi cậu ta nói với Lương Hi: “Đồng chỉ cảnh sát, hay là đợi chúng tôi tan làm rồi chúng ta ra chỗ quán ăn dì Vương ở đầu cầu, tôi sẽ nói cho cô nghe.”
Lương Hi nhìn Tần Dương, cô bán tin bán nghi.
Tần Dương nói tiếp: “Nếu tôi giết cô ấy thì tôi đã trốn từ lâu lắm rồi, còn phải đợi cô đến đây mà tìm à?”
Tần Dương nói cũng đúng, nhưng hẹn gặp một tên lưu manh ở quán ăn dường như không phải là tác phong nên có của một cảnh sát.
Lương Hi không đồng tình với Tần Dương, cô chỉ thầm suy tính đến độ khả dụng của trường hợp này.
Tần Dương tiếp tục thuyết phục Lương Hi: “Tôi phải về nhà lấy chút đồ, không thì sao cô biết được tôi và Tiểu Hà có quan hệ gì với nhau?”
Lương Hi ngờ vực nhìn Tần Dương, nói: “Được, đừng hòng lén lút giở mảnh khoé với tôi, dù cậu có chạy đến chân trời góc bể, thì chúng tôi cũng có thể bắt cậu về.”
Tần Dương cong khoé môi, nhún vai chẳng sợ gì.
“Đừng mặc bộ quần áo này, bắt mắt quá đấy.”
Lương Hi nhìn bộ đồng phục trên người mình, đúng là đi trên đường nom rất bắt mắt.
Sau khi tan làm, Lương Hi viện cớ cơ thể khó chịu nên không ăn tối ở đồn cảnh sát, cô về uỷ ban xã thay đồ rồi đi đến quán ăn dì Vương.
Mặt tiền của quán ăn dì Vương không lớn, biển hiệu trước cửa rực rỡ, trông khá lâu đời, bếp than tổ ong ngoài cửa đang đun một ấm nước nóng đen xì, một người phụ nữ trung niên đeo tạp dề, nhìn thấy Lương Hi đi đến trước cửa thì nhanh chóng nhiệt tình chào đón.
“Ăn cơm à?”
“Tìm người.” Lương Hi nhìn quanh một vòng, nhìn thấy Tần Dương ngồi ở bàn ăn trong cùng, miệng cậu ta đang ngậm một điếu thuốc, cả khuôn mặt đang chìm trong khói thuốc, trên bàn có một chai bia, còn có một chiếc gạt tàn.
“Có ăn không” Bà chủ lại hỏi.
Lương Hi rầu rĩ, sao mình nói rồi mà bà chủ vẫn hỏi lại, cô đang định nói không ăn thì Tần Dương đã nói: “Tai bà chủ hơi kém, cô phải nói to một chút.”
Lương Hi hơi ngẩn người, cái tên này, không ngờ lại chọn chỗ thế này, xem ra đúng là cậu ta muốn nói vài ba chuyện, mà đây lại là những chuyện không muốn bị ai nghe thấy.
Lương Hi vẫy tay với bà chủ rồi đi ra bàn của Tần Dương, ngồi xuống.
“Tôi không ăn cơm, cũng không uống rượu, có gì thì cậu nói nhanh đi.” Mặt Lương Hi lạnh tanh.
Tần Dương cong khóe môi, cậu ta nâng cốc lên, uống một ngụm bia, hỏi: “Đồng chí cảnh sát, cô tên là gì?”
“Lương Hi, Lương trong đống lương (trụ cột), Hi trong hi vọng.”
Tần Dương: “Tên hay lắm, cô đang điều tra vụ án của Lâm Tiểu Hà thật à?”
Lương Hi: “Chuyện này cũng có giả à?”
Ánh mắt Tần Dương loé lên một dòng cảm xúc mà người ta chẳng dễ nắm bắt, cậu ta ung dung nói: “Nhưng cô ấy tự sát mà, người cũng đã được chôn rồi, cô có thể tra hỏi được gì nữa đây?”
Lương Hi. “Không liên quan gì đến cậu, cậu chỉ cần nói những thứ cậu biết cho tôi là được.”
Tần Dương cười mỉa, cậu ta vứt đầu thuốc xuống đất, giơ chân lên dẫm. Sau đó cậu ta lại ngồi thẳng dậy, lấy một chiếc túi vải bạt màu xanh quân đội ở ghế bên cạnh sang. Cậu ta đưa tay ra mò vào trong chiếc túi, lấy ra hai bức ảnh.
“Tôi và Lâm Tiểu Hà là bạn cấp một, cấp hai, hai bức ảnh này có thể chứng minh mối quan hệ của chúng tôi.” Tần Dương đưa ảnh cho Lương Hi.
Lương Hi ngờ vực nhận lấy bức ảnh, hai bức ảnh này được giữ gìn nên vẫn còn nguyên vẹn, Lương Hi liếc nhìn hai bức ảnh là nhận ra Tần Dương ngay, nhưng cô không chắc ai là Lâm Tiểu Hà.
Dù sao thì cô mới chỉ nhìn thấy dáng vẻ khi chết của cô ấy, không biết gì về cô ấy khi còn sống.
Tần Dương chỉ vào cô gái đứng giữa hàng đầu tiên trong ảnh tốt nghiệp cấp hai, nói: “Đây là Lâm Tiểu Hà.”
Lương Hi nhìn kỹ cô gái ấy, cô ấy ăn mặc giản dị, buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt căng tràn nét cười tươi tắn, quả thật là trông rất giống với Lâm Tiểu Hà khi chết.
“Đây là cô ấy?” Lương Hi khó lòng mà tin nổi.
“Ừ.” Tần Dương gật đầu, nói: “Cô ấy khi đó có thành tích rất tốt, rất hoạt bát, rất được yêu thích trong lớp.”
Lương Hi không ngốc, ngay lập tức, cô đã hiểu ra được hàm ý trong lời nói của Tần Dương. Cô quan sát Tần Dương, có gì đấy khác với khi cô nhìn thấy ở quán game, bây giờ, trong mắt cậu ta có đôi chút dịu dàng mà Lương Hi chưa từng thấy.
Nhưng, cũng có thể là do cậu ta đang diễn.
“Tôi và cô ấy quen nhau từ nhỏ, hồi tiểu học cô ấy cao hơn tôi một cái đầu, lúc cấp hai thì tôi cao hơn cô ấy một cái đầu, gia cảnh cô ấy không tốt, nhưng chưa bao giờ vì điều kiện gia đình không tốt mà thấy tự ti, điểm này thì cô ấy mạnh mẽ hơn tôi.”
Lương Hi im lặng lắng nghe, không đưa ra bất kỳ nhận xét gì về lời nói của Tần Dương.
“Chúng tôi hồi cấp hai từng là bạn cùng bàn một thời gian, lúc học tôi hay ngủ gật, cô ấy toàn gọi tôi dậy, lúc đầu tôi thấy rất phiền, nhưng sau này cũng dần quen rồi. Cô ấy nói nếu chúng tôi không học hành thì mãi mãi không thể ra khỏi ngọn núi này.” Tần Dương lộ ra vẻ mặt chua chát: “Chẳng phải cô ấy cũng đã học hành cần mẫn rồi đấy sao, vậy mà vẫn rơi vào kết cục này.”
Lương Hi: “Cậu nói những thứ này là có ý gì?”
Tần Dương: “Tôi cảm thấy không đáng cho cô ấy, học hay không học thì có gì to tát đâu, không ngờ lại vì chút chuyện này mà phát điên, hủy hoại hết cuộc đời của mình.”
Lương Hi giải thích thay cho Lâm Tiểu Hà: “Năng lực chịu đựng của mỗi người mỗi khác.”
Sau khi nói ra câu nói này, bản thân Lương Hi cũng thấy bất ngờ. Tần Dương liếc nhìn Lương Hi, chua chát mà nói: “Nếu khi ấy tôi ở nhà thì đã tốt hơn rồi, có lẽ những chuyện này đã không xảy ra.”
Lương Hi hỏi: “Cậu đi đâu?”
Tần Dương: “Tôi ra ngoài đi làm. Thật là, người đã đen thì uống nước cũng giắt răng, còn chưa kiếm được tiền ở ngoài mà đã dính phải mùi hôi tanh.”
Sắc trời cứ tối dần, bà chủ mở đèn điện lên, Tần Dương lại gọi một chai bia.
Lương Hi đói cồn cào, ngồi ở đây nãy giờ mà chẳng ăn gì, trông có vẻ không phù hợp. Cô gọi một phần cơm chiên, bà chủ lập tức phấn khởi mà bật bếp lên làm.
“Vậy nên, những điều cậu nói thì liên quan gì đến cái chết của Lâm Tiểu Hà bây giờ?”
“Nếu tôi không nói những thứ này, thì cô vẫn tưởng rằng Lâm Tiểu Hà là do tôi giết.” Tần Dương ngả người về sau: “Là Trương Vạn Lâm nói cái chết của Tiểu Hà liên quan đến chúng tôi đúng không? Thằng súc sinh, thường ngày đối xử tệ bạc với Tiểu Hà thì chớ, vậy mà còn vu oan cho kẻ khác, đúng là gã phế vật!”
“Ý của cậu là Trương Vạn Lâm hắt nước bẩn lên người cậu? Vì sao gã ta lại làm như thế? Chẳng lẽ cậu chưa từng nghĩ đến hay sao?” Lương Hi biết thừa mà còn hỏi.
Tần Dương dùng ánh mắt sâu xa mà nhìn Lương Hi, nói: “Dĩ nhiên là tôi đã từng nghĩ đến, trước đây tôi chướng mắt gã súc sinh đó đối xử tệ với Tiểu Hà nên đã ra mặt mấy lần, bị thằng đấy nhớ mặt. Thằng đấy cứ nói tôi có ý với Tiểu Hà, còn nói tôi lúc nào cũng muốn… ấy ấy… với cô ấy.”
Lương Hi ngưng lại rồi nói: “Vậy là cậu không… ấy ấy với cô ấy à?”
Một đôi nam nữ trẻ tuổi mà lại nói những chuyện này ở quán ăn, vậy nên họ cũng sẽ thấy ngại, hai người dùng từ ngữ cẩn thận, nhưng vẫn đủ để đôi bên đều hiểu.
“Dĩ nhiên là không rồi!” Tần Dương phủ nhận: “Tôi thừa nhận hồi còn đi học tôi thích cô ấy, nhưng từ lúc cô ấy xảy ra chuyện này, tôi không có suy nghĩ như vậy nữa, tôi chỉ muốn bảo vệ cô ấy cho tốt.”
“Bảo vệ?”
“Ừ.”
Lương Hi hít sâu một hơi: “Cậu không làm chuyện gì khác thật à?”
“Tôi thề là không.”
“Bạn của cậu cũng không tiếp xúc cơ thể gì với cô ấy?”
“Chắc chắn không, đều là Trương Vạn Lâm vu oan chúng tôi, đợi đã…” Tần Dương lộ ra vẻ mặt ngờ vực: “Cô hỏi thế này, có phải là cô đã phát hiện ra điều gì đó trên người Tiểu Hà không?”
Đã nói đến đây rồi thì Lương Hi không định giấu giếm thêm bữa, cô nói thẳng: “Nghe họ nói là Lâm Tiểu Hà mang thai.”
“Mang thai?” Tần Dương bất ngờ: “Của tên súc sinh đó à?”
Lương Hi lắc đầu: “Gã ta nói không phải.”
“Mẹ nó!” Nắm đấm của Tần Dương đập mạnh trên bàn, rượu trong bình sứ suýt thì bắn hết ra ngoài: “Tôi biết là ai rồi, tôi phải giết chết thằng đấy!”
“Giết ai?”
Vẻ mặt Tần Dương càng thêm tức giận, trán nổi đầy gân xanh.
“Thằng chó chết, không ra thể thống gì!”
Lương Hi mù mờ: “Rốt cuộc cậu đang nói đến ai?”
Tần Dương tức giận nói: “Vu Lại Tử, trong đầu của cái thằng tạp chủng đấy chỉ toàn là mấy thứ bẩn thỉu, ngày thường giả vờ tốt bụng, còn cho Tiểu Hà quà vặt nữa chứ, nhưng ham muốn được phát tiết mới là thật…”
Lương Hi nhìn tứ phía, cũng may mà quán ăn nhỏ này không có ai, bà chủ cũng không nghe thấy gì. Cô lập tức khuyên bảo: “Cậu bình tĩnh chút đi, từ từ hẵng nói, nói rõ ngọn ngành đầu đuôi sự việc cho tôi nghe đi.”
Tần Dương nén giận mà nói: “Có lần tôi đang ở đầu cầu thì bắt gặp Vu Lại Tử kéo Tiểu Hà đi ra rừng cây nhỏ, hoá ra là vì nó bảo Tiểu Hà sờ chỗ ấy của nó… Tôi và anh em tẩn nó một trận, rồi cảnh cáo nó đừng có đến gần Tiểu Hà nữa. Nhưng, sau này, có lần tôi về thôn lo việc cày cấy, không ngờ Vu Lại Tử lại…”
Yết hầu Tần Dương chuyển động lên xuống, cậu ta cắn chặt môi, nắm đấm nắm chặt hơn.
“Nếu không phải anh em tôi đến kịp thì tôi cũng không biết Vu Lại Tử là loại người này. Bọn họ nói với tôi, quần Vu Lại Tử lúc ấy chưa kéo lên hết, quần áo của Tiểu Hà cũng…”
Thịt hai bên má Tần Dương bị dằn xuống, cuối cùng cũng không tài nào nói ra được những lời nói ấy.
Nhưng Lương Hi đã hiểu hết rồi.
Đây là lúc tâm trạng Tần Dương kích động nhất ngày hôm nay.
Những gì cậu ta nói có thật hay không? Nhìn biểu cảm của cậu ta, trông không giống như là đang diễn, nếu có thể diễn được đến mức này, thì diễn xuất của cậu ta quá tốt.
Nhưng nếu cậu ta nói thật… Vậy Lâm Tiểu Hà bị mang vạ quá lớn, bị cưỡng… hiếp vào lúc tâm thần hỗn loạn?
Điều này… chỉ nghĩ thôi mà Lương Hi cũng chẳng dám nghĩ đến.
“Các cô có thể bắt Vu Lại Tử lại không? Gần như tôi dám chắc đến tám, chín phần là do nó làm.” Trông Tần Dương như thể là chẳng sợ gì, cậu ta hỏi cô như thế.
Lương Hi khó xử lắc đầu: “Đa phần là chúng tôi sẽ tra hỏi như tôi với cậu bây giờ, trừ phi có chứng cứ xác đáng, thế thì mới có thể tiến hành bắt giữ Vu Lại Tử.”
Tần Dương hừ lạnh: “Tôi biết ngay mà, có nói với các người thì cũng vô ích, chẳng thà để tội tự giải quyết chuyện này cho xong.”
“Cậu đừng làm bậy!” Lương Hi kích động.
“Cô không can thiệp vào chuyện này được đâu, chúng tôi sẽ tự dựa vào sức của mình.” Tần Dương đạp đất mà đứng dậy khỏi ghế, vứt năm tệ xuống rồi tức tối xông ra khỏi quán ăn.
Lương Hi nhìn bóng lưng cậu ta đã đi khuất, một nỗi lo lắng mãnh liệt dấy lên trong lòng, cô có cảm giác rằng, dường như chuyện này đang ngày càng nan giải.