Là Yêu Hay Hận

Chương 35: Tình đẹp như hoa



Cả người Lâm Hàng Cảnh run rẩy, chóp mũi chua xót, trong cơ thể cô bỗng nhiên xuất hiện một loại cảm giác hoảng sợ, cô lùi lại vài bước. Dì bảy đã bước nhanh tới, nắm chặt lấy tay cô, rơi nước mắt: "Con ngoan, con ngoan, để dì nhìn con nào. Dì còn tưởng chúng ta không còn duyên gặp lại nữa. Lần này nhất định không được đi đâu..."

Cô cảm thấy viền mắt mình nóng lên, nhẫn nhịn không rơi nước mắt, cô rút tay khỏi tay dì bảy, nói nhỏ: "Dì bảy, giờ con phải đi rồi."

Dì bảy ngẩn người, nhìn theo Lâm Hàng Cảnh đi ra phía cổng, bà quay đầu lại thấy ánh mắt Tiêu Bắc Thần, bà tức khắc hiểu ra. Bà vội vội vàng vàng chạy lên kéo tay Lâm Hàng Cảnh, mở miệng nghẹn ngào hỏi: "Hàng Cảng, dì hỏi con, suy cho cùng thì trái tim con làm bằng gì vậy? Sao lại lạnh lùng đến thế! Đã đến nước này rồi còn còn muốn đi, con muốn đi đâu nữa chứ?!"

Mắt Lâm Hàng Cảnh cũng đỏ lên: "Dì bảy..."

Bà không nói nhiều nữa, chỉ kéo cô đến trước mặt Tiêu Bắc Thần, tay còn lại của bà túm bàn tay phải của hắn, giơ mu bàn tay đầy những vết sẹo lên trước mặt cô, đau lòng nói: "Còn nhìn tay nó đi, đây là lúc con đi, nó tự đập vào kính. Con nhìn nó đi, nó vì con mà chạy đến tận đảo Tân Bình xa xôi này lãnh đạn. Hai năm nay con đi, nó không nói nhưng dì biết hết, ngày nào đêm nào nó cũng nhớ con đến khó chịu, đến cả mơ cũng gọi tên con."

Đôi mắt cô đã đong đầy nước, cô không dám nhìn Tiêu Bắc Thần, cô mím chặt môi, nỗi tủi thân lan tràn khắp trong cô. Cô giãy khỏi tay bà. Từng lời của bà như đang ép cô, cô làm như không nghe thấy gì hết. Bà tiếp tục giữ cô lại: "Coi như ngày xưa nó khốn nạn, đã làm chuyện có lỗi với con, nhưng con cũng đã giày vò nó hơn hai năm nay rồi, cũng nên bỏ qua đi. Con không theo nó thì còn muốn theo ai. Sao mà tính tình con ngang bướng thế! Tình cảm của cậu ba nhà chúng ta đối với con có trời đất chứng dám, tim con có làm bằng sắt đá cũng nên tan chảy vì nó đi thôi."

Những lời bà nói khiến nội tâm cô giằng xé, trong lúc hoảng loạn, cô ngẩng đầu lên, lập tức đối diện với đôi mắt đen nhánh đầy tình cảm của hắn. Cả người cô run run, tất cả tường thành trong lòng như sụp đổ trong nháy mắt. Tiếng dì bảy cứ vang bên tai, lòng cô rối loạn, cô lại vùng khỏi tay bà, nhẫn nhịn không rơi nước mắt và bước tiếp về phía cổng. Dì bảy thấy vậy vội vàng đuổi theo, mới được vài bước đã ngã phịch ra đất. Tiêu Bắc Thần gọi to một tiếng: "Dì bảy!" Hắn nhanh chóng đỡ bà dậy, bà lườm hắn một cái, cũng không chịu đứng lên, chỉ duỗi tay về phía Lâm Hàng Cảnh: "Con à, dù sao dì cũng coi như một người mẹ thứ hai của con mà..."

Lâm Hàng Cảnh quay đầu lại, nhìn thấy bà ngã trên đất, cô không dám đi tiếp nữa, quay người lại đỡ bà và nghẹn ngào nói: "Dì, dì để con đi đi."

Bà nắm lấy tay cô, đặt vào tay Tiêu Bắc Thần, nhìn cô rồi nhẹ nhàng nói: "Con ơi, con còn đi đâu được nữa! Đây là cái số của con!"

Cô xúc động, trong lòng như có hàng ngàn cảm tình quấn lại với nhau, bện chặt đến mức làm cô không nói nên lời. Miệng cô khẽ mở, nước mắt rơi xuống như mưa.

***

Cuối thu vắng lặng, trời lạnh hơn nhiều so với năm ngoái. Còn chưa đến mùa đông mà thành Bắc Tân đã có tuyết, tuy nhiên tuyết rơi xuống đất thì tan ngay nên càng khiến không khí lạnh hơn. Tiêu Bắc Thần bị công sứ người Nhật làm phiền liên tục mấy ngày nay, khó khăn lắm mới đợi được đến lúc bọn họ chuẩn bị về nước, lúc này hắn mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tối nay, Tiêu Bắc Thần bày tiệc chia tay cho công sứ Sato và tổng lãnh sự Nhật Bản Yoshida. Hứa Tử Tuấn và Mạc Vỹ Nghị cũng theo tiếp khách. Rượu quá tam tuần, mặt mày đỏ bừng, lúc này vị công sứ Nhật Sato liền đưa ra một chiếc hộp gấm nhỏ, đưa đến trước mặt Tiêu Bắc Thần bằng cả hai tay, giọng nói trịnh trọng: "Đây là huân chương thiên hoàng Nhật Bản chúng tôi trao tặng cho Tiêu tổng tư lệnh. Tổng tư lệnh còn trẻ nhưng là rồng giữa muôn người, xứng dáng được nhận huân chương này."

Tiêu Bắc Thần cười cười, hắn mở chiếc hộp ra, quả nhiên nhìn thấy chiếc huân chương màu vàng kim bên trong. Hắn cũng không hề nói gì, đóng hộp lại đặt sang bên rồi mới cười nói: "Các vị khen ngợi thế này thật khiến cho tôi không dám nhận." Tổng tư lệnh Yoshida thấy thái độ của Tiêu Bắc Thần vẫn qua loa cho có như trước, lòng thầm nhủ lần này không thể nào mà về không được, thế là hắn bèn nói một tràng tiếng Nhật. Người phiên dịch lập tức dịch lại: "Tổng lãnh sự nói, đã nghe tiếng Tiêu tổng tư lệnh giỏi Quốc học từ lâu, nay rất muốn được tận mắt thấy, không biết có thể mời Tiêu tổng tư lệnh hạ bút để Tổng lãnh sự mang về Nhật không?"

Tiêu Bắc Thần uống rượu rồi cười cười thờ ơ: "Các vị khen nhầm rồi, giỏi Quốc học gì chứ, tôi cầm bút là quên cả chữ, mấy bài thơ ngày xưa học đều trả hết cho thầy, quên sạch sạch sanh. Xin tổng lãnh sự đừng làm khó tôi."

Vị tổng lãnh sự Yoshida kia thấy Tiêu Bắc Thần từ chối thẳng thì đành ngồi chúc rượu với Hứa Tử Tuấn, sau đó lẳng lặng nói với công sứ Sato bằng tiếng Nhật: "Làm cho hắn để lại một cái gì đó đi, chúng ta đăng nó lên báo, bảo là lòng cảm ơn của hắn đối với huân chương Thiên hoàng ban thưởng. Rồi sau đó chuyện gì cũng dễ dàng hơn."

Lúc này công sứ Sato mới hiểu kế của Yoshida, biết rằng đây chính là cơ hội tốt nhất cho việc hợp tác giữa Dĩnh quân và Nhật Bản, khiến Tiêu Bắc Thần gánh cái danh phản quốc. Hắn liền sai lính Nhật một câu, một lát sau, thấy người lính đó mang nghiên mực giấy bút vào, đặt lên trên bàn. Công sứ Sato thông thạo tiếng Trung, cũng không cần phiên dịch mà quay người nói thẳng với Tiêu Bắc Thần, hắn cười: "Hôm nay Tổng tư lệnh thưởng cho chúng tôi vài chữ, cũng xem như chúng tôi không phí công đi chuyến này."

Hắn vừa nói xong, Mạc Vỹ Nghị và Hứa Tử Tuấn đều tái mặt. Đây khác nào ép người, không thể từ chối được nữa, không thể không viết, nhưng dù viết gì thì cũng sẽ bị người Nhật lấy làm cái cớ. Hứa Tử Tuấn bèn nói: "Anh ba, để em viết!" Ý hắn là sẽ thay Tiêu Bắc Thần đội cái danh phản quốc, nhưng người Nhật đâu có cần chữ của hắn. Tiêu Bắc Thần thản nhiên nhìn Sato đang cười khẽ. Yoshida giơ tay thành tư thế mời, hắn bèn đứng dậy, xắn tay áo rồi cười nói: "Được, vậy tôi đành phải viết vậy, nếu đặt bút xuống rồi còn quên cả chữ thì mong công sứ thông cảm cho."

Vị công sứ người Nhật cười cười. Tiêu Bắc Thần bèn đi đến bên chiếc bàn, cầm bút lên, nháy mắt đã viết xong một câu, chính là "Mây đen như mực, tuyết bay khắp trời". Lạc khoản là ba chữ "Tiêu Bắc Thần", viết xong hắn liền ném bút sang bên, cười thản nhiên: "Câu này đi. Nếu nói về khí thế thì tặng cho hai vị không thể chuẩn hơn."

Yoshida vội vàng cầm lấy tờ giấy, lòng thầm nhủ bút tích chính tay Tiêu Bắc Thần viết ra này mà đăng lên báo thì đừng hòng phủi sạch quan hệ với người Nhật chúng ta! Hắn định cất tờ giấy đi, không ngờ vị công sứ Sato đứng bên tái cả mặt, nhanh chóng ngăn Yoshida lại. Sato đã ở đây lâu, là một người Nhật vô cùng thông thạo văn hóa người Hán, ông ta nhìn kỹ câu mà Tiêu Bắc Thần viết, một lát sau mới cười nhẹ: "Chữ của Tổng tư lệnh quả là đẹp."

Tiêu Bắc Thần cười đáp: "Sato tiên sinh quá lời rồi."

Công sứ Sato không đáp lại, đứng dậy nói với Tiêu Bắc Thần: "Chúng tôi đã làm phiền Tổng tư lệnh mấy ngày nay, hôm nay uống đến đây thôi, chúng tôi phải đi đây."

Tiêu Bắc Thần cùng Mạc Vỹ Nghị, Hứa Tử Tuấn đứng dậy tiễn khách. Binh lính Nhật Bản bên ngoài cũng đi theo khi thấy công sứ Sato đưa tổng lãnh sự Yoshida ra.

Công sứ Sato đi thẳng xuống lầu, vẻ mặt khó chịu đến cực độ, quay đầu lại thấy Yoshida vẫn đang giữ tờ giấy không nỡ buông, hắn liền đi tới xé toang tờ giấy đó. Yoshida ngẩn người, định cản lại, Sato tức giận nói: "Anh còn định lập mưu với hắn, hắn đã bẫy lại anh đây này. Đăng những chữ này lên báo khác nào tự tay vả miệng mình, mặt mũi của Thiên hoàng cũng bị mất hết vì chúng ta!"

Yoshida vẫn không hiểu gì, Sato bèn nói: "Đây là thơ của Lục Du triều Tống. Câu đầu tiên vốn là 'Vân phiên nhất thiên mặc' (1), thằng khốn Tiêu Bắc Thần nó cố tình viết thành 'Vân phiên nhất thiên hắc' (2). Nghĩa rõ ràng là người ta không cho anh một tấc đất (3) nào cả, càng thêm uy phong cho đất nước người ta, dập tắt khí thế của chúng ta. Anh lại còn ở đây mà vui vẻ, lẽ nào anh quên câu chuyện về vị đại tướng quân viết Hắc (4) kia rồi à!"

1. 云翻一天墨: mây đen quay cuồng, bầu trời như được vẩy mực

2. 云翻一天黑: mây đen quay cuồng, một trời đen sì

3. Hai câu trên, chữ "Mặc" được thay bằng chữ "Hắc", chữ "Hắc" thiếu một bộ Thổ (đất đai) so với chữ "Mặc"

4. Tương tự như với Tiêu Bắc Thần, khi đại tướng quân này viết chữ cho người Nhật, ông đã viết "Hắc" thay vì chữ "Mặc", ý là không cho một tấc đất nào.

Yoshida tức thì hiểu ra, định chửi to lên. Sato cười lạnh lùng: "Chúng ta không cần phí thời gian với thằng nhãi đó. Có ai mà không biết trẻ con thì nghe lời người lớn chứ, chi bằng tìm thẳng tới Tiêu đại soái, chắc chắn ông ta sẽ thức thời hơn thằng khốn Tiêu Bắc Thần này!"

Yoshida nói: "Nếu Tiêu đại soái không đồng ý điều kiện của chúng ta thì phải làm sao?"

Sato bèn cười thoải mái: "Vậy thì Tiêu đại soái không hiểu thời thế rồi. Coi như sau này ông ta có không chịu đi chăng nữa, thì tôi thấy, ông ta cha tài mà con ngu, vị thiếu soái đào hoa này chẳng qua cũng hơi thông minh một chút, xem ra còn dễ khống chế lắm!"

***

Tối đó, dì bảy đã sai người báo Tiêu Bắc Thần làm việc xong phải quay về phủ đại soái. Hắn cũng không dám lề mề, nhưng vì phải mở tiệc tiễn người Nhật nên tốn rất nhiều thời gian. Lúc hắn về thì đã hơi muộn. Không khí trong phủ đại soái ấm áp như mùa xuân, trăm hoa đua nở. Hoa thủy tiên đẹp đẽ được trồng trong chậu thủy tinh, nhụy hoa màu vàng, cánh trắng muốt, trông dáng như đĩnh vàng.

Hắn vừa mới vào phòng khách thì thấy đèn sáng ngời, Tiêu Thư Nghi và Lâm Hàng Cảnh đều ở đó. Dì bảy thấy hắn bước vào thì liền cười đón: "Nhân vật lớn nhà chúng ta đã về rồi đây. Ngoài trời đang có tuyết, con mau cởi áo choàng ra cho người làm phủi tuyết đi, đừng để nó tan lại làm con chết cóng."

Tiêu An ở bên bèn đi tới nhận lấy áo choàng của Tiêu Bắc Thần để đi phủi. Tiêu Bắc Thần thấy Lâm Hàng Cảnh đang ngồi bên cạnh dì bảy bóc vỏ quất, hắn bèn đi tới, cầm lấy quả quất đã được bóc vỏ xong trong tay cô. Ban đầu cô ngạc nhiên, ngẩng đầu lên thấy là hắn thì lập tức cúi xuống, cô nói: "Em bóc vỏ cho dì bảy."

Hắn nếm thử rồi cười nói: "Dì bảy muốn ăn thì bảo em tư bóc cho."

Tiêu Thư Nghi đang ôm Kha Tư Hành chưa được một tuổi, cô cười đáp: "Anh ba thế này là không được đâu, chúng ta không ai được phép sai em Lâm, uổng công dì bảy hôm nay cố ý đón bằng được em ấy từ trường về đây. Dì bảy, mau mau sai người đưa em Lâm về đi, dù gì chúng ta cũng mất công hết cả."

Dì bảy ngả lưng trên chiếc ghế mềm, khẽ cười: "Làm thế sao được, hôm nay nếu Hàng Cảnh không đồng ý với dì một chuyện thì dì sẽ không để nó về đâu."

Tiêu Thư Nghi đã biết tỏng từ trước, lúc này còn giả vờ phụ họa theo: "Chuyện gì vậy?"

Dì bảy lấy ra một chiếc hộp dạng ống, đặt lên bàn trà nhỏ khảm hoa văn như ý, bà cũng không nói gì, chỉ ra hiệu bằng mắt với Tiêu Thư Nghi, sau đó nói: "Cô tư, chuyện này vẫn phải để anh ba con đích thân nói, chúng ta không chen vào được. Đi ra đằng sau xem hoa đã nở chưa nào."

Tiêu Thư Nghi cười híp mắt rồi ôm Kha Tư Hành đứng lên, đi với dì bảy ra ngoài. Tiêu Bắc Thần cầm chiếc hộp, nên trong chính là giấy kết hôn, là của hắn và cô. Từ hai năm trước nó đã được chuẩn bị sẵn, nhưng đến hôm nay mới đặt trước mặt hai người.

Lâm Hàng Cảnh không hề liếc vào bên trong hộp, cô hơi cúi đầu nhìn quả quất trong tay mình, lẳng lặng nói: "Trời cũng tối rồi, em nên về thôi. Anh thay em chào dì bảy một tiếng."

Hắn chầm chậm đặt chiếc hộp xuống.

Cô đã đứng dậy, hắn cũng đứng dậy theo cô, khẽ cười: "Bên ngoài tuyết đang rơi, anh đưa em về."
— QUẢNG CÁO —