Lạc Trần

Chương 70



Huyền Vương có việc sao?

Nhìn người ngồi đối diện mình, Liên Tư Vũ ôn tồn hỏi.

- Không có việc không thể gặp ngươi sao, Vũ Vương ?

- Đương nhiên có thể.

Liên Tư Vũ cười nhẹ, sau đó gắp món ngon nhất trên bàn vào bát của Vũ Lam.

Vũ Lam bị khí lạnh trên người Thương Huyền đông đến cứng nhắc, nàng cắn cắn đũa, cầu cứu nhìn ca ca.

...Liên Tư Vũ xoa xoa đầu nàng, sủng nịnh cười....

- Không phải muội thích ăn món này nhất sao? Ăn nhiều vào.

Vũ Lam cười cứng nhắc, nàng đúng là muốn ăn, nhưng mà tên Huyền Vương kia cứ lia mắt lạnh về phía nàng, nàng... ăn không nổi a!

Thương Huyền thấy hình ảnh ấm áp trước mắt thật là chướng mắt, cho nên hắn lên tiếng.

- Vũ Vương đúng là thần long thấy đầu không thấy đuôi, không biết bổn Vương có vinh hạnh mời Vũ Vương đến tộc của ta chơi một lần ?

- Nếu Huyền Vương đã mời, ta cũng không tiện từ chối.

Dù sao y cũng cần đến Hắc tinh linh tộc, tìm một người... à, tìm một Tinh linh.

Liên Tư Vũ khách khí cười, như vậy càng làm Thương Huyền trướng mắt, thầm nghĩ muốn xử tên kiêu ngạo này một phen.

Về vấn đề tại sao lại nói Liên Tư Vũ kiêu ngạo?

A, y có thể dành nụ cười sủng nịnh ấm áp cho Tinh linh bên cạnh, thế mà chỉ dành nụ cười giả tạo khách khí cho hắn, như vậy không kiêu ngạo à!

( Linh Lan Hoa * đỡ trán * : Thượng đế khi tạo ra Thương Huyền đã quên thêm IQ. Mọi người rộng lượng thông cảm một chút nha ~)

- A, vậy muội không thể đi cùng ca ca rồi, muội về trước nha.

Thấy ánh mắt bên cạnh như kim nhọn, đâm đến mức nàng cảm thấy đau lưng, Vũ Lam vội vàng cười cười, sau đó chạy về phía hộ vệ, trong lòng thầm xin lỗi ca ca , không phải vì nàng nhát gan nên trốn trước đâu , là tên kia không mời nàng nên nàng ngại đi!

- Các ngươi đưa Lam Lam về trước đi. Ta đi cùng Huyền Vương.

- Vâng.

Mấy người vốn muốn ngăn cản, nhưng thấy ánh mắt kiên trì của Liên Tư Vũ thì đành thôi.

Vương của bọn họ, bọn họ hiểu.

Bình thường mọi chuyện đều có thể thương lượng, nhưng chuyện mà ngày ấy quyết định, cho dù dùng sức cả tộc để kéo, cũng kéo không lại.

Hơn nữa...

Vương của bọn họ giỏi như vậy! Một tên Vương của Hắc tinh linh thì có thể làm gì Vương chứ!

(٥↼_↼) Đây là nội tâm của đám fan não tàn.

Hộ vệ vui vẻ nâng giáo, hộ tống Vũ Lam trở về tộc.

...

Khung cảnh trong xe ngựa vô cùng tĩnh lặng, không hiểu tại sao khiến lòng Thương Huyền dâng lên một chút hối hận.

Hắn nhìn qua Tinh linh tao nhã bên cạnh, y đang nhấm trà, động tác bình thản, không có đề phòng hay cảnh giác.

Thương Huyền nhíu mày, sau đó chợt câu môi, trong lòng tự nhiên cảm thấy thất vọng.

Người này không hoàn mỹ như hắn vẫn hình dung.

Đẹp thì đẹp đó, nhưng lại tựa như một bông hoa được chăm sóc cẩn thận, không chịu được chút bão táp.

Hắn không thích một người mềm yếu đơn thuần như vậy, so ra, một con báo trong rừng sâu càng hợp khẩu vị của hắn.

Thấy chuyện không thú vị, Thương Huyền nhắm mắt, môi hơi câu, nhưng không giống dáng vẻ đang cười.

Liên Tư Vũ nhấm trà, yên lặng nghe thông báo độ hảo cảm giảm xuống.

- Vương! Cự nhân chặn đường!

Hắc tinh linh bên ngoài hoảng hốt kêu lên.

Thương Huyền nheo mắt đứng dậy, vén mành xe ngựa đi ra ngoài.

Cự nhân cao gần 3 mét, vẻ mặt hung ác, trên tay cầm mấy vũ khí có vẻ rất nặng, miệng phát ra âm thanh gầm gừ chửi rủa oán hận, nhưng không cùng chủng tộc, bất đồng ngôn ngữ, Liên Tư Vũ cũng không nghe ra cự nhân nói cái gì.

Thương Huyền không rảnh cãi nhau, hắn hừ lạnh, để mấy Hắc tinh linh xử lí những cự nhân khác, còn hắn đối phó với "đầu lĩnh."

Cự nhân và Hắc tinh linh vốn không ưa nhau, nhất là mấy tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển đó còn thường xuyên khinh thường Hắc tinh linh, khiến bọn họ có chút táo bạo, bản tính khát máu tàn nhẫn liền lộ ra.Cự nhân này Thương Huyền có quen, hình như là hôm trước hắn và thủ hạ đi qua địa bàn của cự nhân, "vô tình " xử chết một cự nhân trẻ tuổi, mà cha của cự nhân đó chính là tên này.

Trên tay chợt xuất hiện 5 móng vuốt đen nhọn sắc bén, ỷ vào đôi cánh và thân hình nhanh nhẹn, Hắc tinh linh ác ý đùa giỡn cự nhân, thỉnh thoảng cào ra vài vết máu, nhưng lại không trực diện đánh giết.

Cự nhân sức mạnh không thể khinh thường, nhưng hình thể quá lớn, thành ra động tác có chút chậm chạp , khiến Hắc tinh linh chiếm lợi thế.

"Rắc."

Tiếng xương cốt giòn tan vang lên, một Hắc tinh linh sơ sẩy, bị cự nhân nắm được cánh tay, cự nhân hơi dùng sức, xương liền dễ dàng bị bẻ gãy .

Những Hắc tinh linh khác thấy vậy tức đến đỏ mắt , động tác trên tay càng tàn bạo hơn vài phần.

Liên Tư Vũ vén mành, nhìn khung cảnh bên dưới xe ngựa.

Hắc tinh linh có ma pháp, nhưng cự nhân lại miễn dịch với thứ này, thành ra Hắc tinh linh chỉ có thể công kích vật lý, nhưng cuộc chiến này ban đầu đã nghiên về phía Hắc tinh linh có lợi thế về số lượng và đặc thù chủng tộc, vậy nên không lâu sau , cự nhân toàn bộ đều bị giải quyết.