Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982)

Chương 45: Lên Bảng





*: ý là nói ra bảng danh sách điểm
Ngày ra thành tích kia, Diệp Tuệ sớm đã dậy, lúc này đây kết quả là không biết, nhưng cô vẫn xem như bình tĩnh như cũ, bởi vì cô biết học đại học cũng không phải toàn bộ cuộc đời, cho dù không thi đại học, cô biết cô cũng có thể đem cuộc đời trải qua thật sự xuất sắc.
Lúc cô xuống lầu, Lưu Hiền Anh đang làm bữa sáng trong phòng bếp, cười tủm tỉm nói với cô: “Dậy rồi? Lập tức là có thể ăn sáng.

Dì luộc 2 quả trứng cho con, chốc nữa ăn, phù hộ con thi được 100 điểm.”
Diệp Tuệ không nhịn được mà bật cười, mấy người lớn đều như vậy, trước ngày con cái đi thi luộc 2 quả trứng gà, ngụ ý có thể thi được 100 điểm, nhưng mà cô sớm đã thi xong hết rồi mà: “Cảm ơn dì.”
Không bao lâu, Diệp Thụy Niên cũng mua đồ ăn ở ngoài rồi về lại rồi, ông mua một con cá chép tươi sống về, cười ha ha nói: “Đây là dùng để chúc mừng cho con, cá nhảy Long môn, bao chắc có thể thi đậu.”
Diệp Tuệ dở khóc dở cười, ông đây lại là nghe ở đâu ra vậy? “Vạn nhất không thi đậu thì sao?”
Diệp Thụy Niên đánh gãy Diệp Tuệ: “Nói mê sảng cái gì, chắc chắn có thể thi đậu!”
Diệp Tuệ chỉ đành cười cười.

Diệp Chí Phi cũng xuống lầu, trong khoảng thời gian trong nhà sửa nhà này, anh ấy vẫn luôn hỗ trợ, trừ bỏ trên đường đi Quảng Châu nhập hàng một lần, liền chưa từng rời nhà quá xa: “Hôm nay ra thành tích nhỉ? Cần anh đi với em chứ?”
Diệp Tuệ nhanh chóng xua tay: “Vẫn là không cần, tự em đi thôi.”
Diệp Chí Phi cười nói: “Anh cảm thấy anh vẫn là đi thôi, lỡ mà không thi đậu, anh còn có thể cho em mượn bả vai khóc một trận.”
Diệp Thụy Niên thổi râu trừng mắt: “Con nói bậy bạ gì đó hả?”
Diệp Chí Phi cười ha hả: “Đùa thôi.”

Cuối cùng, Diệp Tuệ vẫn là một mình đến trường, năm nay trường học tập trung hết tất cả các bạn học thi đậu cùng với nhau, dán ở cổng trường, chỗ dán bảng bị mọi người vây cho chật như nêm cối, Diệp Tuệ đứng ở ngoài đám người, ý đồ chờ cơ hội đi vào đó tìm xem có tên mình không, nhưng mà vẫn là không đợi được cơ hội, nhưng mà gặp được mấy người bạn cùng lớp, mọi người bất đắc dĩ cười: “Không nhìn được, đi chỗ thầy cô tra đi.”
“Được.” Diệp Tuệ đang chuẩn bị đi phòng học, lại trông thấy một người ra sức chen ra khỏi đám người, hai bên vừa đối mặt, đều ngây ngẩn cả người, Đào Tư Mẫn gặp mặt liền nói: “Cậu thi đậu, 499 điểm.”
“À, cám ơn!” Nội tâm Diệp Tuệ kinh ngạc lớn hơn kinh hỉ khi biết được thành tích, sao Đào Tư Mẫn lại ở chỗ này, cậu ta sẽ không cố ý đến xem thành tích của mình chứ nhỉ?
Đào Tư Mẫn lau mồ hôi trên trán một cái, cười nói: “Chúc mừng cậu nha.”
Bạn học Diệp Tuệ cũng nhanh chóng chúc mừng cô, Diệp Tuệ nói cảm ơn xong, vẫn là tính muốn đi chỗ thầy cô nhìn điểm cụ thể xem, Đào Tư Mẫn đuổi kịp cô: “Cậu báo trường gì?”
Diệp Tuệ nói: “Học viện Công nghiệp Nam Tinh.”
Trên mặt Đào Tư Mẫn lóe qua một tia thất vọng, chẳng qua lại đổi thành một khuôn mặt tươi cười: “Vậy nhất định là có thể thi đậu, chúc mừng nha.”
Diệp Tuệ không hỏi Đào Tư Mẫn vì sao lại ở trường, sợ hỏi ra thì xấu hổ, chỉ nói: “Các cậu đã nghỉ à?”
“Ừ, cho nghỉ một trận, mình thấy hình như là nhà cậu đang sửa nhà.” Đào Tư Mẫn thuận miệng tán gẫu.
“Đúng vậy.”
Hai người lại lâm vào trong trầm mặc ngắn ngủi, bạn học Diệp Tuệ khẩn trương muốn biết thành tích của mình, đã đi trước rồi, Diệp Tuệ cũng nhanh chóng nói lời từ biệt với Đào Tư Mẫn rồi đến phòng học.

Mãi cho đến khi nhìn thấy phiếu điểm của mình, Diệp Tuệ mới có cảm giác vui sướng thi đậu chân thật, cuối cùng được như ý nguyện, có thể học đại học.

Bạn học trong lớp thi đậu vượt quá một nửa, dù sao cũng là lớp học lại, tỉ suất thi đậu vẫn là được, nhưng vẫn là còn có gần một nửa bạn học không thi đậu như cũ, cũng là mấy nhà vui mấy nhà sầu.
Diệp Tuệ tìm được Trần Phân ở lớp khoa văn cách vách, cô ấy trên tuyến trúng tuyển của trung chuyên, báo Sư phạm Nam Tinh, cho nên xem như là hữu kinh vô hiểm, về sau ít nhất là có thể làm được giáo viên tiểu học, mạnh hơn làm công nhân ở xưởng.
Hai người kết bạn ra ngoài, lại gặp Đào Tư Mẫn, cậu ta còn chưa có rời đi.

Trần Phân nhìn Đào Tư Mẫn, tiến đến bên tai Diệp Tuệ: “Đào Tư Mẫn sáng sớm đã qua rồi, còn hỏi mình về cậu, cậu ra lại không cần tra thành tích, hơn nửa là tới gặp cậu.”
Diệp Tuệ che miệng cô ấy để cổ đừng nói bừa, miễn cho biến thành mọi người đều xấu hổ.
Trần Phân kinh ngạc trợn to mắt: “Cậu không thích Đào Tư Mẫn?”
Diệp Tuệ nói: “Không thích, đừng nói bừa.”
Đào Tư Mẫn đã tới trước mặt, hai người không thảo luận đề tài này nữa.
“Diệp Tuệ, cậu về chứ?” Đào Tư Mẫn hỏi.
Diệp Tuệ gật đầu: “Về.” Người trong nhà còn đang chờ tin của cô đây.
“Vậy đi cùng đi thôi.” Đào Tư Mẫn nói.
Diệp Tuệ không biết cự tuyệt cậu ta như nào, sau khi cô không để cậu ta viết thư nữa, thư của cậu ta liền thật sự ít đi, có điều học kỳ này vẫn là viết hai ba phong, Diệp Tuệ lại chỉ trả lời một phong, số chữ ít ỏi, khách khí mà xa cách.
Diệp Tuệ đẩy xe, cùng nhau đi tới cổng trường với Đào Tư Mẫn, lại nhìn thấy Ngụy Nam mặc cảnh phục ở trước bảng vàng danh dự, anh ấy đang nghển cổ nhìn về phía giấy đỏ trên tường.

Diệp Tuệ nhanh chóng dừng xe đi qua: “Anh Ngụy Nam, anh đang nhìn cái gì đó?”
Ngụy Nam vừa quay đầu, trông thấy Diệp Tuệ mặc váy hoa nhí màu trắng, tươi mát xinh đẹp giống như cây kim ngân mang sương sáng sớm ngày hè vậy: “Thế nào? Thi đậu đúng không?”
Trên mặt Diệp Tuệ là ngậm cười, tình cảm vui sướng khó diễn tả bằng lời: “Thi được 449 điểm, hẳn là thi đậu.”
Ngụy Nam nở nụ cười: “Chúc mừng em.”

Diệp Tuệ nói: “Anh làm gì ở đây vậy?”
“À, không có việc gì, chỉ là đi ngang qua đây, thuận tiện xem thành tích của em.” Anh nhìn thoáng qua Đào Tư Mẫn với Trần Phân cùng đi đến với Diệp tuệ, nói, “Anh còn phải đi làm việc.

Vậy em về nói tin tốt này cho người trong nhà trước đi, tối anh lại tới chúc mừng thay em.”
“Tốt, tạm biệt!” Diệp Tuệ vẫy tay nói lời từ biệt với Ngụy Nam.
Diệp Tuệ nhìn theo anh ấy rời đi, lúc này mới trở về đẩy xe, mặt mũi Trần Phân đều là tươi cười ái muội: “Oa, anh cảnh sát vừa nãy kia thật soái nha, cậu quen?”
Diệp Tuệ cười cười: “Bạn anh trai mình.”
“À há, hấp dẫn nha, ban công gần nước! Soái như vậy, nhanh nhanh bắt lấy!” Trần Phân cổ động cô.
Diệp Tuệ đỏ mặt: “Đừng nháo.”
Sắc mặt Đào Tư Mẫn có chút trắng, anh cảnh sát kia cậu ta cũng quen, còn từng giúp mình tìm về tiền bị trộm, mỗi lần lúc mình đến tìm Diệp Tuệ đều có thể gặp phải đối phương, thật là hơi bị khéo quá rồi, vẻ mặt lúc Diệp Tuệ nhìn thấy đối phương với lúc nhìn thấy mình khác hẳn.

Đàn ông có cẩu thả đi nữa, lúc đối mặt với tình địch đều là nhìn rõ mọi chuyện, huống hồ Đào Tư Mẫn cũng không phải là người cẩu thả, đáy mắt cậu ta một mảnh ảm đạm, thì ra không chỉ là học tập nên không có thời gian, mà là vì có người trong lòng sao?
Ra khỏi cổng trường, Trần Phân đi về trước, cô ấy cũng phải đi về báo tin vui.

Đào Tư Mẫn đột nhiên nói cậu ta còn có chút việc phải đi làm, không cùng đường với Diệp Tuệ, Diệp Tuệ có chút ngoài ý muốn, nhưng mà không hỏi gì nhiều, tự mình đi về.

Người trong nhà biết được tin Diệp Tuệ thi đậu, hưng phấn đến cơ hồ là muốn khua chiêng gõ trống, trong nhà ra một sinh viên đầu tiên, tự nhiên là đáng giá ăn mừng, Diệp Thụy Niên vì chờ kết quả, sáng sớm nay ngay cả xe cũng không có lái đi.
Chúng xóm giềng cũng nghe nói tin tức tốt, đi lại chúc mừng.

Diệp Tuệ nói, còn chưa có lấy được thư thông báo, chỉ là biết trên tuyến, có thể trúng tuyển hay không còn khó mà nói đâu.

Nhưng mà loại lời này đối với mọi người đều là vô dụng, dù sao thì mọi người đều nhận định là thi đậu đại học.
Buổi tối Ngụy Nam lại đây, anh ấy mang theo một chậu hoa nguyệt quý* màu hồng nhạt lại cho Diệp Tuệ: “Quà tặng em, nghe nói trong vườn hoa của em còn chưa có trồng hoa, anh khai trương giúp bọn em vậy.”
*: đây là một giống hoa hồng trung quốc, sự thật thì nó cũng là hoa hồng thôi, nên mọi người biết hình dạng nó rồi nhỉ (dù sao thì mình năm nào cũng mua tặng thầy cô).
Tiểu Vũ Tiểu Tuyết vây lại đây: “Wow, thật đẹp! Đây là hoa nguyệt quý sao, sao lại không giống với nguyệt quý mà bọn em thường thấy?”
Diệp Tuệ từng trồng hoa, biết đây là nguyệt quý giống hiện đại, cũng chính là hoa hồng phấn như tục xưng, đóa hoa phi thường xinh đẹp, màu sắc cũng là hồng nhạt thuần khiết.

Cô nhận lấy chậu hoa: “Cảm ơn! Thật đẹp!”
Ngụy Nam lại lấy một cái túi giấy ra đưa cho Diệp Tuệ: “Cái này cũng cho em.”
Diệp Tuệ thả chậu hoa xuống, mở túi giấy ra, nhìn thấy bên trong là năm sáu thứ hình dạng như củ tỏi, bỗng chốc liền hiểu rõ, đây là tulip, chị em Tiểu Vũ Tiểu Tuyết xáp lại đây: “Em xem với, là gì vậy nha? Tỏi sao?”
Ngụy Nam nói: “Không phải, đây là tulip, bây giờ còn chưa trồng được, em để nó ở chỗ râm mát, đợi đến gần đến mùa đông lại trồng, chúng nó chịu rét sợ nóng.”
Diệp Tuệ vui mừng nhận lấy, mỉm cười nói: “Hoa này cũng rất ít gặp, đâu ra vậy?”
Ngụy Nam cười cười: “Một ông lão thích trồng hoa đưa cho anh.”
“Cám ơn!” Không biết là màu gì, Diệp Tuệ còn rất có chút chờ mong, Ngụy Nam vẫn là một người vô cùng lãng mạn, tặng quà còn biết tặng cái người ta thích.

Bọn họ chuyển nguyệt quý đến trên lầu, trải chiếu trên sân thượng, hoặc ngồi hoặc nằm, hóng mát tán gẫu, ánh sao trên đỉnh đầu còn chưa bị xa lánh ra khỏi thành thị, còn có thể nhìn thấy đom đóm, thật sự là buổi tối thích ý.

Ngụy Nam hỏi Diệp Chí Phi: “Nhà sửa tốt lắm rồi, kế tiếp có tính toán gì không?”
Diệp Chí Phi nói: “Chuẩn bị đi dạo Quảng Châu với Tuệ Tuệ.”
Ngụy Nam xoay đầu về phía bên Diệp Tuệ: “Em cũng phải đi Quảng Châu?”
“Ừm, dù sao ở nhà cũng là nhàn rỗi, đi ra cho thấy việc đời.” Thuận tiện xem có thể tìm chút thương cơ không, không thể lãng phí kỳ nghỉ hè này.
Doãn Văn Doãn Võ đều ồn ào: “Em cũng muốn đi.”
“Em không học hát rồi?” Một câu của Diệp Tuệ chặn yêu cầu của Doãn Văn trở lại, Doãn Võ tuy không cần đi học, nhưng mà khá là dễ thuyết phục.
Ngụy Nam một tay nâng ót, nhìn bầu trời đầy sao nói: “Thật hâm mộ các cậu, muốn đi chỗ nào liền đi chỗ đó.”
Diệp Chí Phi cười: “Nếu không cậu cũng đừng đi làm, làm một trận với mình.”
Ngụy Nam cười cười, không nói chuyện.
Diệp Chí Phi nói: “Ngụy Nam, lần này bọn mình tính làm một bút mua bán lớn, còn thiếu chút tiền vốn, nếu cậu có tiền không bằng cũng đến nhập chút cổ phần đi, đến lúc đó kiếm được tiền chia hoa hồng cho cậu, lỗ cũng không tính cho cậu.” Đây là Diệp Tuệ nhắc với anh, để anh xem xem liệu có cơ hội giúp Ngụy Nam một chút hay không.
Ngụy Nam cười: “Chính là muốn vay tiền mình à? Tiền của mình không nhiều lắm à, cũng chỉ hai ba trăm đồng, nếu cậu cần, quay đầu lại mình đưa cho cậu.” Mỗi tháng anh chỉ lấy về được chút tiền lương chết này, còn phải chi tiêu nữa, thật sự không tích góp được tiền gì.
Diệp Chí Phi nói: “Có thể hỏi ba mẹ cậu xem xem có hay không, tận lực mượn nhiều chút đi, lần này tiền vốn càng nhiều càng tốt.”
“Mua bán gì? Nói đến khoa trương như vậy, đừng có trái pháp luật nha.” Ngụy Nam nhắc nhở bạn tốt.
“Đều là làm ăn đứng đắn, sẽ không trái pháp luật.” Diệp Chí Phi nói, “Mình tính đi mua một đám vải về nhuộm kiếm tiền.

Cậu về hỏi cô chú chút xem, cứ nói trả lợi tức cho bọn họ, sẽ không để các cậu chịu thiệt.”
Ngụy Nam nửa tin nửa ngờ: “Vậy giờ mình về nói với ba mẹ mình.”
“Nhanh nhanh nha, bọn mình rất nhanh liền muốn xuất phát.” Diệp Chí Phi nói.
Ngụy Nam cũng nhắc nhở anh ấy: “Vậy chính cậu cũng ổn thỏa chút, trên đường phải phá lệ mà cẩn thận, càng là mỗi lần các cậu ra cửa còn mang nhiều tiền như vậy.

Gần nhất xảy ra chuyện quá nhiều.”
“Mình biết, cũng không phải lần đầu ra ngoài.” Diệp Chí Phi nói.
Ngụy Nam quay đầu nhìn về phía Diệp Tuệ: “Tiểu Tuệ, em cũng phải cẩn thận chút đó.”
“Dạ, em biết.” Diệp Tuệ chẳng phải người chưa từng trải việc đời, tính cảnh giác vẫn là còn đủ mạnh..