Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982)

Chương 60: Vô Tội





Ngụy Nam đáp ứng là sau khi hiểu rõ tình huống sẽ liền tới nói cho bọn họ, Diệp Tuệ cũng liền không cần ra cửa, ở nhà chờ Ngụy Nam.

Cả nhà ai cũng tâm thần bất an ngồi ở cạnh bàn, không có ai nói chuyện.

Lưu Hiền Anh rửa chén trong nhà bếp, bởi vì không yên lòng mà còn làm vỡ một cái muỗng.
Tiếng vang này đánh vỡ yên tĩnh đè nén đầy phòng, Diệp Thụy Niên nhíu mày nhìn thoáng qua nhà bếp: “Em chậm một chút.”
Diệp Tuệ đột nhiên bừng tỉnh lại, nói với mấy em trai em gái: “Mấy đứa làm xong bài tập hết chưa? Chưa có làm xong thì đi làm bài tập đi.” Chính cô thì đứng lên, đi phòng bếp rửa chén giùm Lưu Hiền Anh.
Mấy đứa nhỏ đều lấy sách khỏi cặp ra mà xem, đến cuối kỳ, bài tập cũng không nhiều, chủ yếu là ôn tập.

Mọi người đều không đi cách vách, đều không yên lòng mà lật sách, cứ thường thường nhìn một cái ra ngoài cửa, chờ Ngụy Nam mang tin của anh cả về.
Diệp Thụy Niên thở dài, đưa tay vỗ ngực một chút: “Ba cứ cảm thấy như vậy không quá kiên định, quả nhiên vẫn là xảy ra chuyện mà.

Hai anh em tụi con cũng quá lớn gan, nếu không bán vải, chỉ mở cái tiệm nhỏ thôi, trong nhà cũng đủ xài rồi.” Trong giọng nói tràn đầy ý hối hận.
Diệp Tuệ biết, sẽ biến thành cục diện hôm nay chủ yếu vẫn là vì chính cô, cô sơ suất quá, bước chân sải quá nhanh, không có cân nhắc đến hiện trạng xã hội hiện tại, cho nên nếu anh cả thật sự phải ngồi tù, trách nhiệm này thuộc về cô: “Thật xin lỗi, ba, là con không nên khuyến khích anh cả đi làm ăn.”
Diệp Thụy Niên quay đầu dùng đôi mắt mang tơ máu nhìn Diệp Tuệ, muốn nói gì đó, rốt cuộc vẫn là gì cũng không nói, ông không đành lòng trách cứ con bé, tất cả biến hóa tốt mà trong nhà có đều là con bé mang đến, điều kiện kinh tế được cải thiện, xây nhà, mua máy kéo, mấy đứa em út tiến bộ thấy rõ, thậm chí là hôn sự của chính ông cũng là con bé hỗ trợ thúc đẩy.

Diệp Thụy Niên thở dài, cuối cùng nói: “Về sau chờ anh con đi ra, vẫn là thật sự về đi làm đi, đừng có ép buộc.”
Diệp Tuệ cúi đầu không nói chuyện, cô biết đây là kết quả tất nhiên của sự cố lần này, bị hiện thực đả kích đến nỗi nửa bước chân đã bước ra rồi nhưng không thể không thụt lại, bỏ đi, chờ 2 năm rồi nói sau, chờ chính sách quốc gia lại trong sáng hóa một chút, đến lúc đó liền không có nhiều ước thúc cùng mạch nước ngầm như vậy, giờ chỉ cần anh cả tốt đẹp, hết thảy đều dễ thương lượng.
Lúc 9 giờ, Ngụy Nam rốt cuộc lại đây.


Cả nhà nhanh chóng vây quanh lấy anh, bảy miệng tám lời hỏi: “Chí Phi (anh cả của em) thế nào?”
Ngụy Nam nhìn sáu bảy đôi mắt gấp gáp cùng thần sắc vô cùng lo lắng, nói: “Yên tâm, Chí Phi tốt lắm, đồn công an chỉ là làm theo phép thẩm vấn một chút, giờ bị giam giữ còn chưa thể thả, chờ tòa án phán quyết.

Ngày mai mọi người có thể đi gặp cậu ấy.”
Diệp Tuệ vội hỏi: “Không có bị đánh chứ?”
“Không có, thái độ cậu ấy tốt, bàn giao vấn đề phối hợp 10 phần, cho nên không làm khó cậu ấy, anh cũng bàn giao với đồng nghiệp bên kia rồi, bọn họ sẽ không làm khó cậu ấy.

Thật xin lỗi nhé, hôm nay anh có việc đi ra ngoài, không thì có thể chào hỏi trước với bên kia.” Lúc Ngụy Nam nói lời này thì nhìn Diệp Tuệ.
Hốc mắt Diệp Tuệ có chút ướt át, hỏi: “Chuyện này của anh em, tình huống nghiêm trọng nhất sẽ phán thế nào?”
Ngụy Nam nói: “Nhiều nhất chính là 3 năm tù có thời gian, hoặc là trực tiếp phạt tiền, tịch thu tài sản.”
Diệp Tuệ vừa nghe 3 năm, không khỏi lộp bộp một chút, tốt nhất vẫn là đừng ngồi tù, phạt tiền là được.
Thần sắc Diệp Thụy Niên mười phần ảm đạm: “Người không sao là tốt rồi.

Phạt tiền liền phạt tiền đi.”
Bụng Ngụy Nam đột nhiên kêu lên, anh có chút xấu hổ sờ sờ bụng dưới, Diệp Tuệ nhanh chóng nói: “Có phải anh còn chưa ăn cơm hay không? Em đi làm chút đồ ăn cho anh.

Cơm vẫn còn, em xào trứng cho anh nhé.” Đồ ăn dì Lưu làm sớm đã nguội, hơn nữa mùi vị cũng không tốt.
Ngụy Nam nói: “Được, làm phiền.

Nếu không thì liền làm món cơm chiên trứng đi.”
Lúc này Lưu Hiền Anh mới nhớ tới: “Tiểu Tuệ, ba con cũng còn chưa ăn cơm, để dì xào đi.”
“Không sao, để con làm đi.” Diệp Tuệ cự tuyệt Lưu Hiền Anh, tự mình đi chiên cơm.
Diệp Thụy Niên ngồi cạnh bàn, xua xua tay: “Không có khẩu vị, không muốn ăn.”
Diệp Tuệ cũng chả để ý, chiên hai phần cơm chiên ra.

Đám em trai em gái đều bị đuổi đi ngủ rồi, 4 người lớn ngồi ở cạnh bàn trò chuyện, Lưu Hiền Anh nói: “Nếu tịch thu tài sản, có phải mấy đám vải kia đều phải bị tịch thu? Tiền bán được thì sao?”
Diệp Thụy Niên ăn hai miếng cơm, dừng lại hút thuốc, thở dài một tiếng: “Không biết, xem chính phủ xử lý như nào đi.” Hơn 10.000 đồng tiền vốn đó, này đây tất cả đều phải tát nước, đặt vào ai thì ai không đau lòng chứ, còn mượn nhiều tiền như vậy, sang năm tất cả liền phải vội vàng trả nợ.
Diệp Tuệ nhìn Ngụy Nam: “Là ai tố cáo anh em?”
“Cái này thì anh tạm chưa hỏi thăm, chờ về sau lại đi tìm hiểu.” Ngụy Nam vừa và cơm vừa nói, “Tiểu Tuệ, em đi thu dọn chăn đệm của anh trai em một chút, chăn trong phòng tạm giam quá mỏng, chốc nữa anh đưa qua cho cậu ấy.”
“Dạ, vậy thật làm phiền anh.” Diệp Tuệ nhanh chóng chạy lên lầu thu xếp chăn của Diệp Chí Phi.
Ngụy Nam ăn cơm xong, đem chăn Diệp Tuệ cầm đến buộc trên ghế sau xe, Diệp Tuệ hỗ trợ ở một bên, Ngụy Nam buộc xong rồi, nhỏ giọng nói: “Đừng lo lắng, so với mấy án kiện hình sự đánh nghiêm kia mà nói, chuyện của anh trai em không xem là chuyện gì lớn.

Anh đi tìm người hỗ trợ khơi thông một chút, xem có thể cố mà hóa nhỏ chuyện này không.”
Diệp Tuệ gật mạnh đầu: “Vâng, cám ơn anh! Nếu cần dùng tiền, anh cứ nói với em.”
“Hẳn là không cần.” Ngụy Nam nhìn thoáng qua đằng sau, vợ chồng Diệp Thụy Niên không có đi ra, anh đưa tay nắm lấy tay Diệp Tuệ, phát hiện tay cô phi thường lạnh, anh dùng sức nắm lấy, nói: “Sao tay lại lạnh như vậy, đừng lo, không sao.

Không cần xa lạ với anh như thế, Chí Phi cũng là bạn tốt của anh, huống chi cũng là anh trai em nữa, anh vợ tương lai của anh, sao anh không cố mà giúp cậu ấy được.

Được rồi, để ý nhé, vào nhà đi.”
Diệp Tuệ cắn môi dưới, nói: “Nếu như thật sự phải phạt tiền, tiền của anh với ba mẹ anh có thể phải nợ trước một chốc đã, thật xin lỗi nha, Ngụy Nam.”
“Haiz, giờ đã lúc nào rồi, còn nói cái này chi, em tốt lành không có việc gì là được.


Em đừng lo cái này, quay đầu lại anh nói một tiếng với ba mẹ anh, bọn họ sẽ hiểu.

Đi ngủ đi, nha!” Ngữ điệu của một chữ cuối cùng nâng lên, có vẻ đặc biệt ôn nhu.
Diệp Tuệ gật gật đầu, vẫy tay với anh: “Tạm biệt! Trên đường cẩn thận!”
Đêm nay đối với rất nhiều người mà nói đều là đêm không ngủ, Diệp Tuệ chính là chả thế nào ngủ được, trong đầu cô cứ lặp lại mà xuất hiện sắc mặt trắng bệch ** thị chúng của anh cả đời trước, thật vất vả mới ngủ được, cũng vẫn là khuôn mặt kia, dứt khoát ngồi dậy bật đèn đọc sách, vẫn là xem không vào được, cô mặc quần áo xong, chạy lên sân thượng hóng gió, để chính mình bình tĩnh một chút.

Bây giờ vẫn là trăng non, lại là trời đầy mây, yên tĩnh đáng sợ, chỉ còn lại gió lạnh gào thét mà qua, thật sự là lạnh như băng đến thấu xương.

Loại rét lạnh này để Diệp Tuệ rốt cuộc cũng bình tĩnh một chút, cô quấn chặt áo bông, ngồi trong đình hóng mát kiểm điểm chính mình, có phải trùng sinh trở về trôi chảy quá mức rồi, thế cho nên quá thiếu cảnh giác, cô lợi dụng rất nhiều tiện lợi của biết trước, nhưng mà chung quy vẫn là không tránh khỏi lốc xoáy kiếp này.

Có lẽ trong mệnh của anh cả nên có một kiếp như vậy đi, hi vọng một kiếp này anh có thể thuận lợi vượt qua.
Sắc trời dần dần sáng lên, hết thảy chung quanh cũng dần dần hiện ra hình dáng cùng màu sắc, để Diệp Tuệ chú ý trước hết, là cây hoa hồng phấn Ngụy Nam tặng kia, nó không sợ vào đông rét lạnh, thế mà còn nở ra được hai đóa hoa tươi phấn nộn, nhìn như yếu đuối, lại nở đến xinh đẹp như vậy, làm đáy lòng Diệp Tuệ không khỏi sinh ra một tia ấm áp cùng hi vọng, tâm tình không khỏi tốt hơn một chút.
Diệp Tuệ đến trường, cô còn có tiết phải lên, lúc tan học, lại gặp được một người không tưởng được —– Tân Bội.

Đôi mắt Tân Bội có chút sưng, sắc mặt tái nhợt, nhìn qua rất là tiều tụy, câu nói đầu tiên khi thấy Diệp Tuệ là: “Em có thể mang chị đi thăm anh trai em không? Bọn họ nói phải là người nhà mới có thể đi thăm hỏi, chị không có tư cách.”
Diệp Tuệ mười phần ngoài ý muốn: “Sao chị Tân Bội lại biết anh trai em đã xảy ra chuyện?” Hôm qua mới xảy ra chuyện, dù cho các hàng xóm láng giềng đều biết, nhưng bọn họ cũng không quen Tân Bội nha, tin tức này cũng chạy quá nhanh.
Tân Bội liếm môi một chút: “Quách Mỹ Quyên nói vói chị.”
“Sao cô ta biết được?” Ánh mắt Diệp Tuệ sắc bén hẳn lên, ngữ khí cũng có chút phẫn nộ, quả nhiên có liên quan đến đám chúng nó sao?
Tân Bội có chút không hiểu: “Sao vậy? Chị không biết làm sao mà cô ta biết được, đêm qua cô ta nói với chị.

Nói Chí Phi bi bắt rồi, sẽ ngồi tù, là thật vậy sao?”
Diệp Tuệ nhìn cô ấy: “Nếu như anh em ngồi tù, chị sẽ chờ anh ấy sao?”
Tân Bội dời ánh mắt đi, nói: “Chị không biết.

Chị muốn gặp anh ấy.”
Diệp Tuệ nói: “Chuyện anh em phạm phải cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng, nhiều nhất cũng chỉ là ngồi tù hai ba năm, có lẽ ngay cả ngồi tù cũng không cần ngồi.

Có điều cứ như vậy, anh em có khả năng sẽ chẳng còn gì cả, anh ấy phải bắt đầu lại hết thảy từ đầu, chị sẽ ghét bỏ anh ấy sao?”
Tân Bội tránh mà không đáp vấn đề của cô: “Chừng nào em có rảnh, dẫn chị đi gặp anh ấy đi.”
“Bây giờ đi đi, em học xong rồi, vừa lúc cũng phải đi gặp anh trai em.”
Lên xe, Tân Bội mới nói: “Lúc chị quen biết anh trai em, anh ấy cũng là hai bàn tay trắng, chị cũng không ghét bỏ anh ấy, cho nên không tồn tại vấn đề này.

Chỉ cần anh ấy không ngồi tù, cái gì cũng dễ nói.”
Diệp Tuệ hiểu rõ, Tân Bội hẳn là thích anh cô thật cho nên mới yêu đương với anh ấy, nhưng không phải hoàn toàn vô điều kiện, đối tượng yêu đương có thể không có gì cả, nhưng mà lại không thể có loại chỗ bẩn như ngồi tù này.

Thật ra điểm ấy Diệp Tuệ cũng có thể lý giải, dù sao thì lấy Tân Bội cùng gia cảnh của chị ta thì có yêu cầu với đối tượng kết hôn rất bình thường.
Hai người đến đồn công an, gặp được Diệp Chí Phi, vẻ mặt anh ấy xem ra có chút uể oải, lúc thấy Tân Bội rất là xấu hổ, Tân Bội cũng là nước mắt lưng tròng.

Diệp Tuệ thức thời đi ra trước, để bọn họ nói chuyện một mình.


Về phần nói cái gì thì Diệp Tuệ không biết, chỉ biết là lúc Tân Bội đi ra đôi mắt vẫn là sưng đỏ.

Trước khi đi cô ấy nói với Diệp Tuệ: “Chị về cầu ba chị, xem có thể để Chí Phi ra hay không.”
Diệp Tuệ cảm kích cô từ đáy lòng: “Cảm ơn chị, chị Tân Bội.” Dù sao thì ba của Tân Bội là một phó xưởng trưởng, quan hệ nhân mạch phải rộng hơn nhà mình nhiều lắm, mặc kệ có thành công hay không, ít nhất cái này chứng minh được là chị ấy thật lòng nguyện ý trợ giúp anh cả.
Nhưng mà Diệp Tuệ cũng không nghe được tin tốt từ chỗ Tân Bội.

Mới đầu cha mẹ Tân Bội cũng không biết con gái yêu đương với Diệp Chí Phi, mà sau khi Diệp Chí Phi gặp chuyện không may, không đợi chính Tân Bội đi nói, đã nghe được chuyện bọn họ yêu đương từ chỗ người khác rồi.

Sau khi cha mẹ chị ấy biết việc này thì giận tím mặt, cho rằng con gái xem hôn nhân như trò đùa, chọn người không thận trọng, nào có thể tùy tùy tiện tiện tìm một cậu xuất thân gia đình công nhân mà yêu đương, điều kiện kém thì thôi đi, lại cứ thằng nhãi này còn không làm việc đàng hoàng, vọng tưởng đầu cơ phát tài, giờ còn bị bắt lại.

Bọn họ không chỉ không chịu giúp Diệp Chí Phi, còn ra lệnh cưỡng chế con gái đoạn tuyệt lui tới với Diệp Chí Phi.
Sau khi Diệp Tuệ biết được thái độ của cha mẹ Tân Bội, liền có chút hiểu rõ vì sao lúc trước Tân Bội ngay cả gặp Diệp Chí Phi một lần cuối cùng cũng không chịu gặp, có lẽ không phải không chịu, mà không được cho phép đi, anh cô chỉ vẻn vẹn vì loại tội danh là bán vải này đã cũng chịu thành kiến lớn như thế, huống hồ là cái loại tội danh lưu manh kia chứ.

Hơn nữa dù cho không có loại chuyện này, tỉ lệ anh cô với Tân Bội ở cùng nhau cũng không lớn, giữa bản thân song phương đã tồn tại sai biệt thân phận cùng địa vị rõ ràng.
Bên Ngụy Nam vận tác nhưng lại có hiệu quả, Diệp Chí Phi rất nhanh đã được chuyển giao sang ngành quản lý doanh nghiệp.

Khi trị đánh nghiêm, phần đông là các án kiện hình sự, vì nâng cao hiệu suất, các cơ quan công, kiểm sát, pháp luật đều không phải tách ra thẩm vấn phán quyết, mà là liên hợp với nhau mà phá án, cùng nhau thẩm vấn kết án.

Mà án kiện ngành công thương bình thường không có tính chất ác liệt bằng án kiện ngành công an, cho nên xử lý vấn đề so ra cũng chậm hơn chút, đường sống có thể cứu vãn được cũng lớn hơn chút.

Thời gian Diệp Chí Phi bị giam giữ tuy hơi dài một chút, nhưng chậm chạp không bị phán phạt.
Mãi cho đến khi mấy chị em Diệp Tuệ đều được nghỉ đông, Diệp Chí Phi cũng vẫn còn bị giam trong trại tạm giam.

Thời gian tiến vào năm 1984, vào tháng Giêng, chính phủ ban hành một văn bản, chỉ ra cần “Cần cải thiện sản xuất và cung cấp thị trường, tiếp tục giảm sự đa dạng và phạm vi của phân phối thống nhất”, hơn nữa đặt ra âm điệu “Chủ nghĩa xã hội cũng có thể làm kinh tế hàng hóa”, mà vải vóc đúng là một trong các chủng loại được hủy bỏ thống nhất thu mua, thống nhất tiêu thụ.
Lúc Diệp Tuệ nhìn thấy văn kiện này trên báo thì như túm được một cọng rơm cứu mạng vậy, cái này liệu có phải nghĩa là anh cả được cứu rồi không? Cô cầm báo đi tìm Ngụy Nam.

Ngụy Nam nhìn thấy báo, không chút do dự nói: “Anh đi tìm người hỏi một chút.”
Vào 28 tháng chạp năm nay, Diệp Chí Phi bị giam trong trại tạm giam 24 ngày được vô tội phóng thích.

Cả nhà đều đi đón anh, Diệp Tuệ nhìn thấy anh cả mặt bẩn tóc rối, râu ria xồm xoàm, ôm lấy anh không nhịn được mà khóc to thành tiếng.

Cả nhà đều chảy xuống nước mắt kích động vui sướng..