Làm Càn

Chương 178: Giặt ba chiếc ga giường



Chương 178: Giặt ba chiếc ga giường

Tần Ý Nùng ôm lấy Đường Nhược Dao đã ngủ thϊế͙p͙ đi trong bồn tắm lên, để cô dựa vào lòng mình, dùng chiếc khăn lông lớn tỉ mỉ lau khô, mặc chiếc áo ngủ mềm mại lên cho cô.

Có lẽ động tĩnh hơi lớn, không biết Đường Nhược Dao đã tỉnh từ lúc nào, ngửa mặt lên nhìn cô ấy, ánh mắt khóa chặt, giống như rất chăm chú, thực ra hơi nước mơ màng, gật gà gật gù. Khóe mắt chớp đến khẽ đỏ, trêи khuôn mặt trắng bóc vô cùng bắt mắt của cô, giống như vừa khóc không lâu.

Dưới cằm truyền đến sự tiếp xúc ấm áp mềm mại.

Tần Ý Nùng cúi đầu, âm thanh dịu dàng nói: "Làm em tỉnh à?"

"Không ạ." Âm thanh của Đường Nhược Dao khàn như thể đá thô bị mài, khẽ đau nhói, cô nhíu mày lại.

Tần Ý Nùng nói: "Đừng nói chuyện, chị đi lấy kẹo nhuận họng cho em."

Đường Nhược Dao gật đầu, lại mềm nhũn không xương nép vào lòng cô ấy, nhắm mắt lại.

Cô quá mệt rồi, cơn buồn ngủ trùm lấy, đầu óc gật gù, giống như con đà điểu.

Tần Ý Nùng bật cười, động tác càng ngày càng nhẹ, chỉnh sửa quần áo cho cô liền bế ra ngoài, đặt tạm lên sô-pha, đút thuốc nhuận họng cho cô.

Mùi vị của thuốc nhận họng kϊƈɦ thích vị giác, làm trong cổ họng, Đường Nhược Dao tỉnh lại.

Cả một đêm cô ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ, không có bao nhiêu thời gian tỉnh táo, đã quen với trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Cô nhìn Tần Ý Nùng dưới ánh đèn vàng, thân hình mảnh khảnh đẹp đẽ, đang đổi ga giường.

Tần Ý Nùng thường xuyên chú ý tới cô, nhanh chân đi tới, ấn cô xuống: "Muốn lấy cái gì? Chị lấy cho em."

Đường Nhược Dao im lặng giây lát, nói: "Em muốn mở cửa sổ."

Tần Ý Nùng vội nói: "Để chị mở."

Cô ấy đi tới ban công, dang hai tay ra, kéo rèm cửa nặng trịch, đường chân trời lộ ra một dải trắng, cả thành phố bao trùm trong buổi sớm lành lạnh, sắp tỉnh lại.

Tần Ý Nùng nhanh chóng mở cửa, rồi quay lại, mặt không khống chế được nóng lên.

Thì ra... trời đã sáng rồi sao?

Đường Nhược Dao nhìn cô ấy, cũng vô thức dịch chuyển tầm mắt, rũ mắt xuống, lỗ tai đã đỏ ửng, ngón chân trong đôi dép bằng bông cuộn lại.

Hóng gió một lúc.

Tần Ý Nùng đề nghị: "Ngủ chưa?"

Đường Nhược Dao mím môi, gật đầu.

Cô được Tần Ý Nùng nhét vào trong chăn, trượt xuống theo bản năng, lộ ra đôi mắt màu hổ phách trong suốt, không xác định hỏi một câu: "Lần này thật sự có thể ngủ rồi sao?"

Độ tin cậy của Tần Ý Nùng ở chỗ Đường Nhược Dao trước giờ chưa từng thấp tới vậy, tối qua cô ấy đã nói ít nhất năm sáu lần "Ngủ thôi", kết quả trời sáng rồi hai người vẫn còn tỉnh.

Tần Ý Nùng nhìn thẳng vào mắt cô, yết hầu khẽ động đậy, nói: "Thật."

Đường Nhược Dao buồn cười nghĩ trong lòng: Vậy chị nuốt nước bọt làm gì.

Ánh mắt cô mềm nhũn, sửa thành: "Không ngủ cũng được, ngày mai em không có lịch trình."

Tần Ý Nùng hôn lên trán cô.

"Đã hứa với Ninh Ninh ngày mai sẽ về nhà rồi."

"Là hôm nay." Đường Nhược Dao uốn nắn cô ấy.

Cô nói một câu ngáp một lần, Tần Ý Nùng không nỡ, quét sạch những suy nghĩ vừa trào lên trong đầu, thành thật chui vào trong chăn ôm lấy cô, nhắm mắt thúc giục, nói: "Ngủ thôi."

"Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Đường Nhược Dao nhắm mắt lại, nghiêng đầu ngủ mất, ngay cả thời gian dịu lại cũng không có.

Bên tai vang lên tiếng hít thở đều đều, nhưng tiếng hít thở này rõ ràng nặng hơn bình thường rất nhiều, chỉ xuất hiện với những người vô cùng mệt mỏi.

Tần Ý Nùng cũng mệt, đặc biệt là cánh tay, từng thớ cơ bên trong đau nhức, ngón cái ấn lên cổ tay thăm dò, có thể sờ được mạch đập nhanh hơn bình thường, nhưng cô ấy không ngủ được.

Cô ấy nghiêng đầu, khẽ rũ mắt, Đường Nhược Dao gối lên tay cô ấy ngủ rất ngon, hai mắt nhắm chặt, che phủ dưới hàng lông mi vừa dài vừa dày, dịch xuống dưới là đầu mũi cao cao, đôi môi anh đào hồng nhạt.

Sau khi kết thúc lễ trao giải, Đường Nhược Dao đã tắm ba lần, cộng thêm hôn môi, son môi tô lúc trước sớm đã không còn lại gì, lúc này là màu sắc tự nhiên nhất.

Tần Ý Nùng chớp mắt, cầm lòng chẳng đặng nhích tới gần, khẽ hôn lên đôi môi ấy.

Đường Nhược Dao ngủ rất trầm, trong mơ hồ cảm nhận có người làm phiền giấc ngủ của cô, nghiêng mặt tránh đi, còn phát ra những tiếng mơ ngủ bất mãn.

Xem ra thật sự rất mệt.

Lúc trước Tần Ý Nùng nhân lúc cô ngủ hôn cô, cô đều đáp lại, vừa đáp lại liền dây dưa không dứt.

Đồng hồ điện tử trêи tủ đầu giường chuyển từ số sáu sang số tám, Tần Ý Nùng mới chầm chậm tiến vào giấc ngủ.

...

Mặt trời ngày giữa thu đã lên đỉnh đầu, ánh sáng chiếu lên những chiếc lá hòe qua từng kẽ hở. Có gió, thổi vào cánh cửa sổ đang mở một nửa trêи ban công, khẽ cuộn một góc rèm lên.

Người phụ ngữ trẻ tuổi đang nằm sấp trêи giường, không hề động đậy.

Thói quen ngủ của cô không tốt, không có người chỉnh đốn, liền giống như hỗn thế ma vương, phải tìm tư thế thoải mái nhất. Bởi vì sợ nóng, chăn lại là kiểu chăn dày mùa đông, nhiệt độ trong chăn nóng hừng hực, cô liền thò chân ra đá chăn.

Thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, bị gió thổi một lúc như thế, cơn buồn ngủ của cô bị hơi lạnh xua đuổi, liền tỉnh giấc.

Cô đưa tay sờ lên làn da lộ ra bên ngoài, lạnh lẽo, vội vàng cuộn mình lại. Trần nhà cùng phòng ngủ có chút xa lạ, giữa chừng lại lộ ra mấy phần quen thuộc, kí ức tối qua tràn về từng chút từng chút.

Đường Nhược Dao nhìn khoảng trống bên gối, đồng tử đột nhiên co lại.

"Tần Ý Nùng!" Đột nhiên cô ngồi dậy, vén chăn xuống giường, nhưng khi đứng thẳng người lại ngã xuống không kịp phòng bị, phát ra một tiếng hừ giống như bị đau.

Eo tê quá.

Cô cắn răng chầm chậm ngồi dậy, lúc đang cúi đầu tìm dép, cửa phòng cạch một tiếng bị đẩy từ bên ngoài vào.

Đường Nhược Dao ngẩng đầu nhìn lên.

Tần Ý Nùng đang mặc tạp dề bên ngoài áo tắm, có chút chẳng giống ai, ánh mắt mang theo nụ cười khẽ dịu dàng, vừa đi tới vừa nói: "Em dậy rồi à, chị đang nấu cơm, sắp được ăn rồi."

Đường Nhược Dao chăm chú nhìn người phụ nữ ấy, con ngươi đỏ lên, giận hờn, lại đan xen cảm giác tủi thân.

Cuối cùng Tần Ý Nùng phát hiện không đúng, nhanh chân đi lên phía trước: "Sao thế?"

Đường Nhược Dao ra sức ôm lấy cô ấy.

"Có dầu mỡ." Hai tay Tần Ý Nùng vòng ra sau, cởi tạp dề ra, rút tạp dề trong cái ôm chặt như muốn ngạt thở của Đường Nhược Dao, vứt sang một bên.

"Tại sao không ngủ cùng em?" Đường Nhược Dao nép vào lòng cô ấy, buồn bã nói.

"Chị sợ em tỉnh lại sẽ đói, cho nên..." Tần Ý Nùng vỗ nhẹ lưng cô, giải thích.

Đường Nhược Dao ngắt lời cô ấy: "Chị có biết mỗi lần em ngủ ở đây, lúc tỉnh lại đã không thấy chị đâu."

Tần Ý Nùng ngây ra.

Nước mắt của Đường Nhược Dao không tiền đồ trào ra: "Ban nãy em tỉnh lại, vẫn chỉ có một mình em, em còn cho rằng những chuyện xảy ra trong tháng ngày vừa qua đều chỉ là một giấc mơ. Chị không ở bên em, chị vẫn coi em như nhân tình, không chừng hợp đồng của chúng ta hết hạn rồi, sau này em cũng không thể gặp lại chị nữa."

Cô càng khóc càng dữ dội, nước mắt làm ướt vạt áo trước của Tần Ý Nùng.

Ngôn ngữ trở nên trống rỗng vô cùng, Tần Ý Nùng hé miệng, nhưng không thốt lên lời.

Người yêu của cô ấy không phải vạn năng, cũng có nỗi sợ hãi che giấu thật sâu trong lòng. Đường Nhược Dao sợ những ngày tháng tốt đẹp chỉ như một giấc mộng Hoàng Lương, là ảo tưởng của cô, Đường Nhược Dao sợ cô ấy của hiện thực vứt bỏ mình.

Nếu Tần Ý Nùng sớm biết quyết định ban nãy của bản thân đổi lại tiếng khóc thất thanh của người cô ấy yêu trong lòng mình lúc này, cô ấy nhất định sẽ không bỏ lỡ một ánh mắt, canh giữ ở bên cạnh cô.

Ngày đầu tiên bọn họ thật sự ở trong thế giới hai người, bắt đầu bằng tiếng khóc xé gan xé phổi của Đường Nhược Dao.

Tim gan của Tần Ý Nùng cũng bị xé vụn vì tiếng khóc của cô, chỉ cảm thấy vành mắt đau nhức, đỏ ửng lên giống cô, nước mắt rơi xuống.

Đường Nhược Dao không muốn lãng phí thời gian tốt đẹp vào việc khóc, đặc biệt là lúc này, cho nên cô luôn cố gắng điều chỉnh cảm xúc của bản thân, nghĩ nhiều tới kí ức ngọt ngào, dần dần tiếng khóc dừng lại, cô liền tận dụng ống tay áo tắm của Tần Ý Nùng để lau mặt, ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy vành mắt của Tần Ý Nùng đỏ ửng, nước mắt ào ạt.

Đường Nhược Dao: "..."

Cô biết bản thân không nên cười, nhưng cô cười lên, hỏi: "Chị khóc cái gì?"

Tần Ý Nùng quay mặt đi, giơ tay lên, dùng mu bàn tay lau nước mắt.

Đường Nhược Dao dỗ dành cô ấy: "Em chỉ yếu đuối một chút, chị đừng khóc mà."

Tần Ý Nùng ù ù đáp: "Chị cũng yếu đuối một chút."

Đường Nhược Dao thuận theo lời cô nói, khoa trương "oa" một tiếng, nói: "Vậy hai người yếu đuối chúng ta ở bên nhau, chẳng phải sẽ lấy nước mắt rửa mặt sao?"

Tần Ý Nùng ngừng khóc cười lên.

Cô ấy quay đầu lại, nhìn cô rất lâu, nghiêm túc nói: "Xin lỗi, chị không nên nhân lúc em ngủ chạy đi nấu cơm, lần sau chị sẽ đợi em cùng dậy."

Cô ấy trịnh trọng như thế, Đường Nhược Dao lại có chút lúng túng, nói: "Không sao, là do em chuyện bé xé ra to."

Tần Ý Nùng lắc đầu: "Em nói đúng lắm, là do chị suy nghĩ không chu đáo."

Đường Nhược Dao nói: "Em cũng có lỗi, không nên thần hồn nát thần tính."

Tần Ý Nùng lại lắc đầu: "Không phải, quả thật trước đây là do chị không tốt, em không sai."

Còn tiếp tục như vậy sẽ đến tận thế mất, không chừng còn có thể kể tới lần đầu hai người gặp mặt. Đường Nhược Dao thẳng lưng, hôn lên môi cô ấy như chuồn chuồn đạp nước, chuyển chủ đề, nói: "Em đói rồi."

Tần Ý Nùng tỉ mỉ, phát hiện ra đau đớn lướt qua mặt cô, căng thẳng đánh giá trêи dưới, hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"

Đường Nhược Dao lúc này vẫn đứng rất thẳng, khẽ thở ra một hơi, nói: "Đau eo, chị dìu em chút đi." Nói xong như giận như không liếc cô ấy một cái.

Mặt Tần Ý Nùng đỏ bừng, dùng hai tay ôm lấy cô.

"Thế này đỡ hơn chút nào chưa?"

"Đỡ hơn một chút, em muốn đánh răng."

"Chị bế em đi."

"Em tự đi, chị đỡ em là được."

Hai tay Đường Nhược Dao chống lấy mép bồn rửa mặt, khẽ cong lưng, để bản thân đứng thoải mái hơn một chút.

Tần Ý Nùng nặn sẵn kem đánh răng vào bàn chải điện đưa tới, Đường Nhược Dao hưởng thụ sự chăm sóc quan tâm hết mực của người phụ nữ ấy, chăm chú quan sát cô ấy, vành tai vô thức nhuộm lên một vệt hồng.

Cô nhổ bọt trong miệng ra, súc miệng xong, cười hỏi: "Sao nhìn em mãi thế?"

Tần Ý Nùng rút khăn giấy ra cầm trong tay, ánh mắt còn có chút si mê, nói: "Em xinh đẹp."

Đường Nhược Dao không kịp xấu hổ, Tần Ý Nùng đã nhẹ nhàng phủ khăn giấy lên mặt cô, không biết có phải là vì ngăn cản cô nói thêm hay không, hay là để tránh cô nhìn thấy khuôn mặt thoáng đỏ của mình.

Vừa ra cửa liền ngửi được mùi hương thơm bay tới từ phòng bếp.

Từ tối qua, chính xác mà nói từ trưa ngày hôm qua, Đường Nhược Dao không có thứ gì vào bụng, lễ phục yêu cầu cao với thân hình, phần lớn sao nữ tham dự lễ trao giải đều không ăn uống trước đó mấy tiếng.

Lúc này ngửi được, bụng Đường Nhược Dao òng ọc réo lên.

"Nấu gì thế ạ?" Cô theo Tần Ý Nùng vào nhà bếp, thò đầu vào nhìn.

Rõ ràng là nơi bản thân đã sinh sống ba bốn năm, chỗ này cũng rất mới mẻ, chỗ kia cũng rất mới mẻ.

"Cháo hải sản." Tần Ý Nùng chỉ vào nồi đất đang xì khói nóng hừng hực trêи bếp, lại chỉ vào nồi cơm điện, "Còn có cơm, em muốn ăn cái gì. Chị chưa xào rau, em có thể ra ngoài đợi chị."

"Em có thể ở trong nhìn không?"

Tần Ý Nùng nghĩ nghĩ, nói: "Được." Cô ấy nói, "Nhưng em đứng xa máy hút mùi một chút, tránh cho em bị hun."

Đường Nhược Dao cong mắt lên.

Tần Ý Nùng nhặt lại chiếc tạp dề bị ném trong phòng ngủ, đang muốn tự đeo lên, Đường Nhược Dao lên tiếng nói: "Em giúp chị."

Đường Nhược Dao dựa vào bàn bếp, đi đường không tiện, Tần Ý Nùng chủ động đi tới, ngoan ngoãn cúi đầu xuống.

Đường Nhược Dao khoác tạp dề lên cổ cô ấy, hai tay vòng ra phía sau Tần Ý Nùng, ngón tay linh thoạt thắt nơ.

"Xong rồi." Cô mang theo ý cười, nói.

Tần Ý Nùng vừa ngẩng đầu, Đường Nhược Dao liền dùng hai tay ôm lấy mặt cô ấy, bất ngờ hôn lên môi, buông ra, ngón tay thon dài thõng bên người cuộn lại, giả vờ tự nhiên nói: "Phần thưởng vì chị đã nấu cơm."

Vẻ mặt Tần Ý Nùng ngẩn ra, nhịp tim đập nhanh như bay.

Lần này có một loại cảm nhận khác biệt, kϊƈɦ động như sấm vang chớp giật cùng nồng nàn như cuộc sống thường ngày, đều là Đường Nhược Dao mang đến cho cô ấy.

Tần Ý Nùng cầm lòng chẳng đặng cúi đầu hôn xuống.

Đường Nhược Dao ngẩng đầu, chủ động làm nụ hôn thêm sâu.

Không có bạn nhỏ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, cũng không cần lo lắng đến ánh mắt thỉnh thoảng nhìn tới của người già, hai người hôn tới tận hứng mới dừng lại.

Hai người tựa trán vào nhau.

Ánh mắt Tần Ý Nùng si mê quấn lấy gương mặt Đường Nhược Dao, rất lâu sau, nói: "Em vẫn nên ra ngoài đợi chị thì hơn."

Đường Nhược Dao nắm lấy một tay Tần Ý Nùng, đùa nghịch với ngón tay thon dài của cô ấy, một tay khác vén lên lọn tóc dài trêи mặt, biết rõ còn cố hỏi: "Tại sao?"

Ý cười trong mắt người phụ nữ trẻ tuổi giống như chiếc móc câu lấy tâm can người, Tần Ý Nùng lặng lẽ nuốt nước bọt, nói: "Chị sẽ phân tâm."

"Vậy phân tâm là được." Đường Nhược Dao nỉ non nói, tiếp tục hôn cô ấy.

Tần Ý Nùng nghiêng đầu tránh đi.

Đường Nhược Dao: "... Quay lại đây." Cánh tay thả lỏng lọn tóc dài ra, đổi thành nắm lấy cằm người phụ nữ ấy.

Tần Ý Nùng quay mặt lại, biểu cảm khó xử: "Cơ thể em không chịu được."

Đường Nhược Dao: "..."

Tần Ý Nùng khẽ cười một tiếng: "Ngoan."

Cô ấy đưa Đường Nhược Dao ra khỏi bếp, để cô ngồi vào vị trí trong phòng ăn, lót chiếc gối mềm mại ra sau lưng Đường Nhược Dao, bận bịu múc nửa bát cháo hải sản, đặt trước mặt cô: "Em ăn lót dạ trước đi."

Tần Ý Nùng đưa thìa vào trong tay Đường nhược Dao.

Đường Nhược Dao làm kiêu, cố ý trưng mặt lạnh.

Tần Ý Nùng nghĩ nghĩ, cầm thìa về.

Đường Nhược Dao thật sự không vui, nói trong lòng: Chị không cho em ăn sao?

Chân ghế ma sát với sàn nhà vang lên âm thanh chói tai, Tần Ý Nùng kéo chiếc ghế gần nhất lại ngồi xuống, bưng bát lên, dùng thìa sứ múc một miếng, thổi nguội, tự mình thử trước, mới đưa tới bên miệng Đường Nhược Dao.

Đường Nhược Dao ngẩn ra giây lát, mới hé miệng ăn vào.

Cháo đặc kết hợp với sò điệp khô, mùi vị thơm nồng, hơi ấm từ yết hầu lan tràn tới dạ dày, tứ chi đều ấm lên.

Đút được hai miếng, Đường Nhược Dao mất tự nhiên rũ mắt, đưa tay nhận lấy: "Để em tự làm."

Tần Ý Nùng không buông tay, hỏi cô: "Xấu hổ sao?"

Đường Nhược Dao không dám nhìn cô ấy, nói: "Có chút." Không nói được nguyên nhân, cô cảm thấy, Tần Ý Nùng không hợp làm chuyện này, có lẽ để cô làm mới đúng.

Tần Ý Nùng múc muỗng thứ ba, thổi hơi nóng trêи mặt, khẽ nói: "Em phải quen đi."

"Quen gì ạ?" Đường Nhược Dao ngẩng đầu.

"Quen dựa dẫm chị." Ánh mắt Tần Ý Nùng nhàn nhạt, nói, "Há miệng."

Đường Nhược Dao nuốt miếng cháo thứ ba xuống, mới nói: "Em đã rất dựa dẫm chị rồi." Nếu không ban nãy sẽ không khóc như ma quỷ thế kia.

"Không giống."

"Không giống chỗ nào?"

"Ỷ lại không đồng nghĩa với dựa dẫm, em không thể rời khỏi chị, không phải là..." Tần Ý Nùng níu mày, dừng lại, tổ chức từ ngữ, sau đó nói, "Chị muốn chăm sóc em."

"Tự em cũng có thể chăm sóc mình mà." Đường Nhược Dao cười lên. Năng lực tự xử lí của cô rất mạnh, hơn nữa cơ thể khỏe mạnh, cả năm bị bệnh cũng không tới hai lần, Tần Ý Nùng mới cần được chăm sóc.

"Vậy chị cũng muốn chăm sóc em." Tần Ý Nùng mím môi, sắc mặt thấp thoáng không vui.

Đường Nhược Dao phát giác không ổn, biết ý đóng miệng lại.

Tần Ý Nùng đút cháo cho cô xong, thu dọn bát đĩa, vào phòng bếp tiếp tục xào rau.

Đường Nhược Dao ngồi trước bàn ăn, tỉ mỉ tìm tòi ý nghĩa trong lời nói ban nãy của đối phương.

Ỷ lại? Dựa dẫm?

Hương thơm xông vào mũi, Tần Ý Nùng bưng đồ ăn ra, ba món một canh, món xào món nấu nghi ngút khói, hương sắc

vẹn toàn. Đường Nhược Dao ngửi thấy mùi hương liền cử động ngón trỏ, nhìn Tần Ý Nùng, sắc mặt đối phương đã trở về bình thường, yên tâm lại.

Lần đầu tiên hai người cùng ăn cơm trêи bàn ăn trong căn nhà này. Đường Nhược Dao ăn một miếng cơm trắng, liền ngẩng đầu nhìn Tần Ý Nùng ở phía đối diện, đúng lúc chạm vào ánh mắt nhìn sang của Tần Ý Nùng.

Đường Nhược Dao không biết tại sao lại cười lên.

Tần Ý Nùng cũng cười theo, cô ấy hỏi: "Em cười gì thế?"

Đường Nhược Dao lại cười một tiếng, thong thả đáp: "Chị cười cái gì thì em cười cái đó."

Cười bọn họ không bỏ phí năm tháng, cười người có tình cuối cùng cũng thành đôi.

Hai người mất đi năng lực quản lí biểu cảm của sao nữ, đặt đũa xuống, mặt đối mặt vui vẻ cười to.

Tần Ý Nùng mặt mỏng hơn Đường Nhược Dao, cầm đũa lên trước, hắng giọng, nhắc nhở: "Mau ăn cơm đi, thêm lúc nữa cơm canh nguội cả mất."

Đường Nhược Dao không ăn, cố ý làm vẻ đáng yêu trêu đùa cô ấy.

Hai tay để lên đầu, hóa trang thành chú dê nhỏ: "Be~ be~ be~"

Tần Ý Nùng vốn dĩ còn chưa dừng cười, bị cô chọc phải, thiếu chút nữa phì ra cả cơm, vội vàng lấy giấy ăn che miệng lại. Cô ấy không ngừng sặc sụa, Đường Nhược Dao không dám đùa tiếp nữa, vào phòng bếp rót nước cho Tần Ý Nùng.

Tần Ý Nùng uống một ngụm, đánh nhẹ vào tay cô, nhìn cô nói: "Đường Nhược Dao, em thật phiền."

Đường Nhược Dao: "Ha ha ha ha ha."

Tần Ý Nùng đỡ trán, không tới một giây sau, cũng không nhịn được bật cười.

Thần kinh rồi!

Người phiền phức cùng người cười không ngừng náo nhiệt ăn xong cơm trưa.

Tần Ý Nùng đứng lên thu dọn bát đũa, Đường Nhược Dao muốn giúp đỡ, bị Tần Ý Nùng dùng lí do sức khỏe không thích hợp, tạm thời ngăn cản cô làm việc nhà. Đường Nhược Dao sử dụng tuyệt chiêu của mình, lắc lư tay áo, mắt rưng rưng, vô cùng đáng thương nhìn người phụ nữ ấy.

Tần Ý Nùng không chịu nổi, dịu giọng nói: "Vậy em đi cho bóng giặt vào máy giặt ở ban công, ấn bắt đầu, được không?"

Đôi mắt Đường Nhược Dao cong lên thành hình trăng khuyết, ngọt ngào đáp lại: "Được."

Đường Nhược Dao bị sự sến súa của bản thân làm nổi da gà da vịt toàn thân.

Nhưng nhìn mặt Tần Ý Nùng thả lỏng hơn ban nãy rất nhiều, hiển nhiên vô cùng hưởng thụ, Tần Ý Nùng thích giọng điệu này, cô biết mà. Thế là Đường Nhược Dao lại ngọt ngào gọi một tiếng: "Chị~"

Chị tuyệt tình nói: "Đừng nũng nịu nữa, đi nhanh đi."

Đường Nhược Dao: "Ha ha ha." Thì ra ngấy quá chị ấy cũng không tiêu hóa được.

Cô nhảy nhót tới ban công, vừa nhảy được hai bước, cơ thể đau eo chân nhũn lại vang lên hồi chuông cảnh báo, Đường Nhược Dao cắn môi dưới, đổi thành chậm rãi tiến về phía trước. Cô ngâm nga một khúc ca đi tới ban công, nhanh nhẹn mở cửa máy giặt ra, cho bóng giặt vào trong, vừa định đóng cửa, lại nhìn vào bên trong thêm lần nữa, đột nhiên ngừng lại, sau đó vành tai chầm chậm đỏ ửng, gò má nóng lên.

Bên trong toàn là ga giường.

Đếm một chút, giặt ba chiếc ga giường, Đường Nhược Dao ấn nút bắt đầu rồi rời khỏi ban công, bóng lưng cứng ngắc.

Tần Ý Nùng vẫn còn ở trong nhà bếp, Đường Nhược Dao vừa nhớ lại chút chuyện ban nãy, không tiện tiếp tục đi tìm cô ấy, bản thân ngồi ở ghế nằm trước cửa sổ sát đất trong phòng khách phơi nắng, nhàn nhã nhắm mắt lại.

Trước đây Tần Ý Nùng rất thích nằm ở đây, ban ngày còn có mặt trời, buổi tối là một mảng tối đen, không biết lúc đó trong lòng cô ấy đang nghĩ gì.

Tần Ý Nùng thu dọn nhà bếp xong, ngồi xuống sàn nhà bên cạnh cô.

Tần Ý Nùng nói: "Không nghĩ gì hết."

"Nằm không thế thôi?" Đường Nhược Dao nhướng mày.

"Ừ." Tần Ý Nùng thẳng thắn đáp lời.

Đường Nhược Dao híp mắt lại, nói: "Không nhớ em sao? Không phải nói thích em từ lâu rồi sao?"

Tần Ý Nùng nói: "Em không phát hiện sau này thời gian chị nằm ở đây càng ngày càng ít sao?"

"..." Đường Nhược Dao nhớ lại một phen, phát hiện rồi, hiếu kì nói, "Tại sao?"

Tần Ý Nùng thở dài, nói: "Vì chị muốn tĩnh tâm, nhưng khi nhìn thấy em tâm tình lại hỗn loạn, sao có thể nằm được nữa?" Huống hồ số lần gặp mặt của hai người càng ngày càng ít, phần lớn thời gian gặp nhau đều dùng cho chuyện kia.

Trái tim Đường Nhược Dao trào ra mật ngọt, ngọt ngào tới chóng mặt, cô cười lên, nói: "Nếu chị thích em từ lâu rồi, nói chút chi tiết mà em không biết đi?"

Da mặt Tần Ý Nùng mỏng đi, trong hoàn cảnh nghiêm túc nói lời ngọt ngào khiến cô ấy dè dặt, mím môi lại, rất lâu không lên tiếng.

Đường Nhược Dao chu môi ra, hơi nghiêng người chạm vào lồng ngực của cô ấy, giả vờ bất mãn nói: "Em thích chị chị đều nhìn vào trong mắt, chị thích em em lại không biết gì, có phải không công bằng không?"

Tần Ý Nùng nghĩ: Quả thật không công bằng.

Mà cô ấy là một người rất coi trọng công bằng, suy nghĩ giây lát, liền chọn ra một chuyện để kể: "Năm ngoái sau khi trở về từ lễ trao giảo Kim Quế, em... quyến rũ chị."

Đường Nhược Dao kì quái: "Em quyến rũ chị lúc nào?"

Vành tai Tần Ý Nùng nóng lên, vẫn nói tiếp: "Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút em đều quyến rũ chị."

Đường Nhược Dao cười lên "ồ" một tiếng.

Hai tay Tần Ý Nùng che lấy tai, buồn bực nói: "Không nói nữa."

Đường Nhược Dao kéo tay cô ấy xuống, nói: "Em không cười nữa, chị nói tiếp đi."

Tần Ý Nùng nói: "Ngày hôm đó, sau khi chúng ta..."

Đường Nhược Dao ngắt lời cô ấy, dáng vẻ nghiêm túc hỏi: "Chúng ta cái gì?"

Người phụ nữ chết tiệt, lúc lên giường với cô không hề nhũn tay chút nào, giày vò lại dây dưa, lúc kể thì lại rất qua loa.

Tần Ý Nùng biết cô cố ý, không tiếp lời, tự mình tiếp tục nói: "Tối đó chị vốn không định đi. Sau khi em ngủ, chị còn tới phòng sách của em lấy sách, "Thế Giới Mới Tươi Đẹp", không phải chị muốn đọc quyển đó, chỉ là chị muốn xem ghi chép đọc sách của em, sau đó chị nhìn thấy trang cuối cùng, em viết tên họ của chị với em cạnh nhau."

Đường Nhược Dao im lặng một lúc, nói: "Chị bị dọa chạy sao?"

Tần Ý Nùng cho rằng bản thân sẽ cười khổ, kết quả không có, tâm tình từ đầu tới cuối đều rất thả lỏng: "Đúng thế, chị bị dọa chạy rồi."

"Đồ nhát gan." Đường Nhược Dao trêu đùa cô ấy.

Tần Ý Nùng đáp: "Chà."

"Em thích đồ nhát gan." Đường Nhược Dao lại nói.

Tần Ý Nùng cười cười, nói: "Chị biết." Cô ấy nói, "Thật ra mỗi lần sau khi em ngủ, chị sẽ ngồi cạnh em, mãi tới khi trời sáng, tướng ngủ ban đêm của em không tốt, rất sợ nóng, nóng lên liền đá chăn. Chị sẽ điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, thấy em cuộn lại trong chăn thì chỉnh cao lên, thấy em thò chân thò tay ra ngoài sẽ vội vàng chỉnh thấp xuống."

Tầm mắt của Đường Nhược Dao có chút mơ hồ, trêu chọc cô ấy: "Chị không biết cố định ở một mức nhiệt sao? Em nóng rồi lạnh rồi sẽ tự mình đá chăn điều chỉnh."

Tần Ý Nùng lại nói: "Chị biết."

Cô ấy cúi đầu nhìn sàn nhà trước mặt mình, im lặng một lúc, nói: "Nhưng đó là chuyện duy nhất chị có thể làm cho em lúc ấy."

Mấy giây qua đi, Đường Nhược Dao nói: "Chị thật đáng ghét."

Tần Ý Nùng cúi đầu: "Đúng thế, chị rất đáng ghét."

Cô ấy phát hiện âm thanh của đối phương có chút khác thường, ngẩng lên nhìn Đường Nhược Dao, mặt Đường Nhược Dao đã đẫm nước mắt.

Tần Ý Nùng hoảng hốt, chân tay không biết làm sao đứng dậy, nhanh tay chạm vào mắt cô, cảm thấy không vệ sinh, quay đầu tìm hộp khăn giấy trêи bàn trà. Cô ấy vừa lau nước mắt cho Đường Nhược Dao vừa xin lỗi: "Xin lỗi, chị sẽ không kể nữa."

Đường Nhược Dao đang nhắm mắt đột nhiên mở ra, hung dữ nói: "Không cho phép! Chị phải kể rõ ràng từng chuyện từng chuyện cho em!"

Tần Ý Nùng giật nảy mình, nhanh trí nói: "Được."

Đường Nhược Dao tự thấy bản thân quá hung dữ, dịu giọng lại, nói: "Dọa chị sao?"

Tần Ý Nùng dịu dàng đáp: "Vẫn ổn." Cô ấy nhớ lại giây lát, nói, "Chị cũng rất thích... em hung dữ với chị." Trước giờ Đường Nhược Dao không hung dữ với người khác, chứng minh Tần Ý Nùng rất đặc biệt.

Đường Nhược Dao bật cười: "Chị là M sao?"

"M là gì?" Tần Ý Nùng không hiểu.

"Không có gì." Đường Nhược Dao nói bậy, "Ý nói chị đáng yêu."

Tần Ý Nùng cong mắt, có qua có lại: "Em cũng đáng yêu."

Đường Nhược Dao cố tình quanh co với cô ấy, ánh mắt chật vật: "Chị đáng yêu nhất."

Tần Ý Nùng nói: "Ừ."

Đường Nhược Dao líu lưỡi.

Cứ thẳng thắn tiếp nhận vậy sao? Lúc trước Tần Ý Nùng đâu có mặt dày như vậy chứ.

Tần Ý Nùng nhìn thấy nghi hoặc của cô, gò má thoáng nóng lên, nói: "Trong lòng em, chị đáng yêu nhất, trong lòng chị, em đáng yêu nhất, hai chuyện này không hề xung đột."

Hai người họ chính là cặp tình nhân đáng yêu nhất quả đất.