Làm Dâu Hào Môn Tuyệt Không Nhận Thua

Chương 10



Editor: Meekiuu

Page: Diaries blog of Mee

...

Làm cha mẹ sao có thể chịu được điều này, họ vốn dĩ kích động cao hứng khi con gái tỉnh lại, nhưng nhìn thấy tình cảnh này, nước mắt của cả hai vợ chồng đều trào ra, mẹ Trần đưa tay vuốt ve trán Trần Hòa Nhan, cũng không dám dùng sức, chỉ là nhẹ chạm vào, "Nhan Nhan, mẹ biết là con đau, nhưng con dũng cảm một chút, mẹ và ba con đều bên cạnh con, đừng sợ, còn có Tần Tuyển, thằng bé vừa có việc phải rời đi, ba con đã gọi cho nó quay lại, đừng sợ, chúng ta đều ở đây, mẹ biết con sợ đau, chịu đựng một chút, bác sĩ kiểm tra xong liền không đau."

Tần Tuyển...

Nghe thấy cái tên này, hô hấp Trần Hòa Nhan có chút vội vàng, cô thẳng tắp nhìn chằm chằm mẹ của mình, cũng không dám nháy mắt, cô muốn xác nhận một chút xem đây có phải là ảo giác của mình hay không.

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy từ bên ngoài vào, một người đàn ông đi vào, theo sau là một hàng người, thậm chí có một ít người nước ngoài mắt xanh tóc vàng.

Người đàn ông cao chân dài, hơi nhìn lên chút có thể thấy Trần Hòa Nhan ở chính giữa nhóm y bác sĩ.

Trần Hòa Nhan như cảm nhận được điều gì, đem ánh mắt từ trên người cha mẹ dời đi, xuyên qua đám người cùng người đàn ông đứng đầu hàng bốn mắt nhìn nhau.

Người đàn ông thần sắc nghiêm nghị, bắt gặp ánh mắt của Trần Hòa Nhan hắn hơi ngẩn ra, đôi môi mím chặt, quai hàm căng cùng lồng lực phập phồng chứng tỏ cảm xúc mãnh liệt trong lòng hắn lúc này. Hắn do dự một chút, muốn đẩy đám nhân viên y tế ra nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, cuối cùng chỉ cách đám người lên tiếng, thanh âm có chút khàn khàn, giọng nói khó phát hiện ra một tia run rẩy, "Nhan Nhan..."

Vợ hắn đã hôm mê mười một ngày, tính cả hôm nay đã là mười hai ngày.

Nhìn người trên giường bệnh ngơ ngác, mắt thường cũng có thể thấy gầy đi rõ rệt, Tần Tuyển tâm tình ngày càng tệ hơn, hơn mười ngày, mỗi ngày đều là một ngày dày vò anh.

Đầu bị vật nhọn đâm vào làm chấn thương, đã cầm máu và khâu lại, nên chữa cũng đã chữa, cũng đã khám lại nhưng không tìm ra được lí do hôn mê. Ngoại trừ vết thương sau gáy là vết thương bên ngoài, dựa theo kết quả chuẩn đoán, não bị chấn thương nhẹ, hình ảnh não không có gì bất thường nhưng cô ấy lại hôn mê bất tỉnh.

Bộ não con người là trung tâm thần kinh điều khiển các hoạt động sống của cơ thể con người. Nó cực kỳ phức tạp và các triệu chứng luôn thay đổi. Nguyên nhân của hôn mê là gì thì bệnh viện cũng không tìm ra, cũng không có biện pháp điều trị. Cuối cùng, chỉ có một chẩn đoán mơ hồ về chấn động và chấn thương đầu.

Người vẫn chưa tỉnh lại, chỉ có thể dựa vào các loại ống truyền dịch dinh dưỡng vào người duy trì sinh mệnh. Vài ngày sau đó các bác sĩ cũng nói với Tần Tuyển phải chuẩn bị tốt tâm lí, dựa theo tình hình hiện tại, bệnh nhân có thể sẽ mất hoàn toàn khả năng nhận thức, không thể hoạt động.

Cũng có thể gọi là người thực vật.

Đối với lời nói của bác sĩ, Tần Tuyển cự tuyệt tiếp thu.

Hắn không thể tiếp thu được, người đó một khắc trước còn tốt, còn đưa tay kéo tay hắn cùng kéo váy tươi cười rạng rỡ, mới tách ra có một lúc, một lát không gặp liền nói với hắn rằng cô có khả năng trở thành người thực vật.

Bệnh viện bọn họ đang ở là một trong ba bệnh viện lớn nhất thành phố A, nếu bệnh viên này không chuẩn đoán được, không điều trị được anh sẽ tìm bệnh viện khác, tây y không được thì tìm trung y, nếu không còn biện pháp anh sẽ đưa cô sang nước ngoài.

Trong mười mấy ngày qua, các bác sĩ, chuyên gia đã đến hết đợt này đến đợt khác, kiểm tra hết lần này đến lần khác, những vẫn không có đầu mối.

Hôm nay vừa vặn có vài giáo sư có uy tín quốc tế về phẫu thuật thần kinh từ Áo đến thành phố A, sau khi xem tình hình của Trần Hòa Nhan, Tần Tuyển đi theo bọn họ cùng viện trưởng đến phòng họp hội chẩn thảo luận.

Mới nói chuyện nửa chừng, vẫn không đoán ra được lí do thì ba vợ đã gọi điện đến, bảo hắn mau chóng về phòng bệnh nói Nhan Nhan đã tỉnh...

...

Mất một lúc lâu, một hồi hoảng loạn, một nhóm các chuyên gia y học có thẩm quyền tập trung quanh thận trong kiểm tra cho Trần Hòa Nhan mất một hồi lâu--- Sau một hồi kiểm tra cùng thảo luận, họ đưa ra kết luận cuối cùng cho cha mẹ Trần và Tần Tuyển, người đã tỉnh, tất cả các chỉ số cơ thể đều bình thường, không có vấn đề gì lớn, cần điều dưỡng một thời gian là có thể từ từ phục hồi.

Nghe được câu trả lời của bác sĩ, ba Trần mẹ Trần rốt cuộc cũng thở phào sau mười ngày dày vò.

Nét mặt luôn căng chặt của Tần Tuyển cũng hòa hoãn đi không ít, khi các bác sĩ bận rộn quanh giường bệnh, tầm mắt của hắn vẫn luôn chăm chú nhìn vào ánh mắt Trần Hòa Nhan.

Đến khi việc kiểm tra khám sức khỏe cũng đã gần xong, một số bác sĩ đã lui khỏi giường bệnh, nhường chỗ cho người nhà.

Tần Tuyển bước vài bước liền đi tới mép giường.

Tầm mắt Trần Hòa Nhan vẫn luôn dán chặt vào Tần Tuyển không có rời đi, nhìn hắn bước tới giường bệnh, một bàn tay nhẹ nhàng xoa gương mặt có chút gầy gò của cô, cô cùng hắn mắt đối mắt ở cự ly gần.

Tần Tuyển, Tần Tuyển còn sống...

Tuy cả cằm là lúm túm râu, hốc mắt hơi hõm xuống, trông có chút hốc hác chật vật, nhưng quả thật là Tần Tuyển còn sống.

Đó là hơi thở cô quen thuộc nhất, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay to lớn của anh áp lên nửa bên má cô, còn có thể nhìn thấy lồng ngực phập phồng hô hấp của anh. Đó không phải bức ảnh inch vuông đen trắng trên tấm bia mộ...

Cổ họng đột nhiên nghẹn lại, khóe mắt nóng lên, Trần Hòa Nhan nỗ lực mở to đôi mắt, nhưng nước mắt vẫn cứ trào ra, nó trượt dài, những giọt nước mắt rơi vào tóc hai bên thái dương.

Tần Tuyển cúi thấp đầu, vốn muốn kiểm tra tình hình của Trần Hòa Nhan, vừa thấy cô khóc, lập tức có chút hoảng sợ, hai tay đưa tới rồi lại không dám chạm vào mặt cô, "Sao...làm sao vậy? Còn đau sao? Nơi nào không thoải mái? Bác sĩ---"

Hắn quay đầu lại muốn gọi bác sĩ lại đây xem, chỉ là vừa nói ra đã bị một cánh tay mềm mại ôm lấy cổ, anh lập tức im lặng, vẫn giữ nguyên động tác cúi đàu, đứng đó cứng nhắc không dám nhúc nhích.

Vì vẫn còn cảm giác đau ở cổ tay, cho nên Trần Hòa Nhan chỉ có thể miễn cưỡng sức lực nâng tay trái lên quàng cổ Tần Tuyển, dùng một lực rất nhỏ kéo anh xuống gần mình.

Tần Tuyển căn bản không dám dùng sức, chỉ cúi người ngồi xổm xuống, để cho cô tùy ý mềm mãi quấn lấy cổ mình, hai cổ giao nhau, hắn nghe thấy cô phát ra riếng nức nở như dã thú nhỏ, còn có chút run rẩy.

Tần Tuyển ngẩn ra, ở bên nhau nhiều năm như vậy, Tần Tuyển so với Trần Hòa Nhan còn hiểu bản thân cô hơn, hắn có thể cảm nhận được sự lo lắng bất an hoảng loạn từ tiếng khóc của cô, cô rất sợ hãi và hướng đến anh tìm kiếm điểm tựa...

Tần Tuyển theo bản năng muốn vuốt tóc cô, nhưng nhận ra Trần Hòa Nhan đầu vẫn còn quấn đầy bằng gạc và phải đội mũ, vì thế hắn dừng tay, đưa tay lên nắm nhe lấy bả vai cô xoa xoa vài cái, giọng của hắn chậm lại, "Đừng sợ, có anh ở đây, tỉnh lại là tốt, không có việc gì."

Nói trong, âm thanh nức nở trở nên to hơn, khóc đến nghẹn ngào, người đàn ông nhẹ nhàng dỗ dành.

Các y bác sĩ bên cạnh định tiến lên sau khi bị Tần Tuyển gọi, nhưng sau khi thấy tình huống này, họ liền dừng động tác, một đám người cảm thấy mình có chút thừa thãi, ai cũng không nghĩ trong tình huống này còn có thể đột nhiên bị nhét phải một ngụm cẩu lương.

Nghĩ lại hẳn đã không có chuyện gì to tát...Hiện tại bọn họ một đám người vây xung quanh như vậy cũng có chút chướng mắt, thấy tình trang bệnh nhân khá ổn định, các "thiên thần" áo trắng hai mặt nhìn nhau, liền thức thời rời hỏi phòng bệnh, đi cuối là các y tá, mấu cô nhìn lại đôi nam nữ đang ôm chặt nhau bên giường bệnh, ánh mắt lộ ra vẻ khát khao hâm mộ, thực tri kỉ đóng cửa phòng lại cho bọn họ.

Ba Trần và mẹ Trần cũng muốn rời đi, nhưng họ sợ con gái lại đòi đủ thứ con rể không chiếu cố kịp nên cũng ở lại.

Bọn họ không nói lời nào, bước sang một bên lặng lẽ nhìn con gái và con rể gắn bó an ủi nhau, mẹ Trần thậm chí bởi vậy hốc mắt còn đỏ.

Mấy ngày nay, khi bác sĩ kêu bọn họ chuẩn bị tâm lí con gái có khả năng hôn mê thành người thực vật, bọn họ vẫn luôn canh giữ bên cạnh, một ngày lại một ngày, theo thời gian cũng không thấy nữ nhi có dấu hiệu tỉnh lại, bọn họ còn tuyệt vọng chậm rãi tiếp thu lời bác sĩ, nhưng chỉ có con rể vẫn luôn kiên trì, hơn mười ngày qua, hắn vẫn trước sau ra vào tìm các chuyên gia y học, bác sĩ, thử tất cả các biện pháp...

Trần Hòa Nhan cứ như vậy ôm cổ Tần Tuyển khóc một hồi lâu, Tần Tuyển nhẫn nại dỗ dành, cô vừa thức dậy sau cơn hôn mê dài nên còn yếu, sức lực cũng có hạn, cuối cùng Tần Tuyền cùng cha mẹ Trần an ủi khuyên nhủ một hồi mới dần bình tĩnh lại.

...

Mẹ Trần bưng một chậu nước ấm từ phòng tắm đi ra, vắt hai cái khăn lông, đưa Tần Tuyển một cái, hắn ngồi mép giường nhẹ nhàng lau mặt cho Trần Hòa Nhan từng chút một, còn ba Trần ngồi bên kia đem tay cô lau cẩn thận, mẹ Trần đứng bên cạnh thỉnh thoảng vắt khăn cho bọn họ.

Rèm cửa sổ chéo mở ra, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, trong phòng có điều hòa nhiệt độ thích hợp nên ánh nắng hoàng hôn cuối hè đầu thu có nhiều màu sắc nhưng không quá nóng, ánh nắng vàng ấm áp xuyên qua tấm kính từ cửa sổ tràn vào phòng và phủ lên tấm chăn bông màu trắng như tuyết của chiếc giường, toàn bộ không gian thật ấm áp cùng bình yên...

Trần Hòa Nhan mới từ hôn mê tỉnh lại, thân thể còn rất yếu, tỉnh lại một hồi đến lúc này có chút mệt mỏi, nhưng cô không muốn đi ngủ, buộc mắt phải mở to, nhìn Tần Tuyển một cái, lại nhìn ba mẹ Trần một cái, ánh mắt nhìn về phía ba người họ, đảo qua đảo lại, ánh mắt chuyên chú mà nghiêm túc.

Thật tốt...

Thật tốt.

Tất cả vẫn ở bên cô, họ vẫn chưa rời bỏ cô mà đi.
— QUẢNG CÁO —