Người bán đấu giá bỏ cây búa xuống, vật này được tuyên bố thuộc về Lâm Mộc.
Lâm Mộc nở nụ cười, hướng phía trước nói: "Dương Kiện, cảm ơn! Lần trước ở trung tâm mua sắm tôi đã nói với anh rồi, bản chất kiếm tiền của tôi khác với của anh nên không thể so sánh được."
“Anh vẫn còn cười được sao, để tôi nói cho anh biết, anh sắp gặp chuyện lớn rồi!” Đôi mắt Dương Kiên tràn đầy sự thù ghét.
Advertisement
Cuộc đấu giá đồ cổ vẫn được tiếp tục, còn chiếc nhẫn cổ kia nhanh chóng được giao đến cho Lâm Mộc.
Sau khi thanh toán một triệu hai ngàn vạn xong, chiếc nhẫn cổ được giao cho anh một cách suôn sẻ.
“Lâm Mộc, tôi nghĩ rằng anh đã đắc tội đến Tiên Hạc võ quán rồi.” Trần Uyển Nhi nhỏ giọng nói.
“Không sao, tranh giành lợi ích mà thôi, khó mà tránh khỏi những chuyện như vậy.” Lâm Mộc trên mặt mang theo ý cười.
Buổi đấu giá đồ cổ này là dành cho người nào trả giá cao nhất, nếu bên kia có thể kêu ra một cái giá mà Lâm Mộc không chịu nổi, thì anh sẽ tự nhận rằng anh không đủ thực lực, không thể lấy thêm tiền để tiếp tục đấu giá, lúc ấy anh sẽ không còn gì để nói.
Cuộc đấu giá sắp kết thúc, và món đồ cổ cuối cùng xuất hiện là một đồ vật bằng sứ tráng men màu lam mà mọi người nhắc đến nhiều nhất.
Sau một số lần đấu giá, món đồ sứ tráng men ngọc này cuối cùng cũng dễ dàng được La Thành, người giàu nhất Thân Giang giành được với mức giá một triệu một ngàn vạn.
Một món đồ sứ có thể được bán đấu giá với mức giá như vậy thật sự khiến cho mọi người rất kinh ngạc.
Điều mà làm cho mọi người không ngờ đến chính là món đồ cổ được bán với mức giá đắt nhất hôm nay không phải là món đồ sứ tráng men men ngọc mà là một chiếc nhẫn cổ không có gì nổi bật.
Sau khi sự kiện kết thúc, Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi rời khỏi phòng triển lãm và ra ngoài bắt taxi để về nhà.
Trên đường đi, Lâm Mộc lấy ra chiếc nhẫn cổ và bắt đầu nghiên cứu nó.
Anh cố gắng truyền nội lực vào trong chiếc nhẫn, sau đó là cắn ngón tay và nhỏ máu lên trên chiếc nhẫn cổ.
Sau khi giọt máu rơi xuống, anh lập tức phát hiện ra mình đã thiết lập được mối liên hệ với chiếc nhẫn cổ này.
“Bên trong nó có một không gian nhỏ.” Lâm Mộc vui sướng.
Anh phát hiện ra bên trong chiếc nhẫn cổ này có một không gian nhỏ, đúng là rất kỳ diệu.
“Đây là... Đây là một bảo vật dùng để lưu trữ đồ vật.” Chu Nguyên vui mừng.
Bên trong chiếc nhẫn cổ có một khoảng không gian rộng chừng năm mét vuông.
Sau khi anh thiết lập kết nối với nó, anh có thể trực tiếp đưa vật phẩm vào không gian bên trong nhẫn trữ vật.
Như thế này, sau này Lâm Mộc mang theo bất cứ thứ gì cũng thuận tiện hơn rất nhiều!