Lâm Mộc Báo Thù (Lâm Thiếu Báo Thù)

Chương 388: “Linh Ý Cảnh trung kỳ sao?”   



“Đấu giá chính là so về nguồn tài chính, nếu muốn, các người có thể trả giá cao hơn mà!”



Người đàn ông trung niên nói: “Cô nói hai chữ “bá đạo” là đúng rồi đấy! Tiên Hạc võ quán chúng tôi đúng là bá đạo như vậy! Chúng tôi có thực lực để có thể bá đạo được như ngày hôm nay!"



"Tiên Hạc võ quán chúng tôi đã xem trọng thứ đó mà hai người lại dám đến tranh giành, vậy thì hai người phải chấp nhận hậu quả!”



Advertisement

Ngay lập tức, người đàn ông trung niên thay đổi thái độ: "Nếu cậu chịu giao chiếc nhẫn cổ đó ra bây giờ, Tiên Hạc võ quán chúng tôi có thể bỏ qua cho, còn nếu không thì, hừ...!”



Mặc dù người đàn ông trung niên không nói tiếp, nhưng ý tứ uy hiếp vô cùng rõ ràng.



“Nếu không thì sao?” Lâm Mộc vẫn cười đùa.



“Nếu cậu không đưa ra, tôi không chỉ sẽ cướp lấy chiếc nhẫn cổ kia, mà còn phế bỏ đi hai chân của cậu như một hình phạt!” Người đàn ông trung niên nói với vẻ tự tin.



"Vậy còn chờ cái gì nữa, bắt đầu đi! Lâm Mộc tôi cũng nói trước với hai người, một khi hai người đã ra tay thì sẽ phải trả giá, nếu không hai người không bước được ra khỏi cánh của này đâu."



Lâm Mộc xoa hai tay vào nhau, rất mong chờ.



“Đúng là kiêu ngạo, xem tôi xửxử cậu đây!”



“Tiên Hạc Chưởng!”



Chỉ thấy người đàn ông trung niên bắt đầu tích tụ nội lực, sau đó đánh ra một chưởng từ lòng bàn tay.



Nội lực tuôn ra, như hóa thành một con hạc trắng trên không trung, đánh thẳng vào người Lâm Mộc.



“Sư thúc xuất chiêu!”



Dương Kiện rất mong đợi: “Sư thúc đã tự mình ra tay, giải quyết Lâm Mộc sẽ rất dễ dàng!”



Tuy rằng ngày trước ở võ quán anh ta đã từng đánh nhau với Lâm Mộc và bị anh đnáh bại nhưng dù sao thì anh ta cũng rất yếu, anh ta có thể bị được chủ nhân của Tiên Hạc võ quán nhận làm đồ đệ cũng chỉ vì thân phận của anh ta là thiếu gia nhà họ Dương.



"Hóa ra là sơ kỳ Linh Ý Cảnh, đây chính là sức mạnh bá đạo của ông sao?"



“Cực Băng Chưởng!"



Khóe miệng của Lâm Mộc hơi nhếch lên, anh bắt đầu khởi động nội lực, nâng tay lên đánh ra một chưởng.



Một bàn tay màu trắng xẹt qua với tốc độ cao, lập tức đập cho hạc trắng tan biến, sau đó lao thẳng tới người đàn ông trung niên.



“Linh Ý Cảnh trung kỳ sao?”



Người đàn ông trung niên mới vừa rồi còn tràn đầy tự tin, bỗng thay đổi sắc mặt trong nháy mắt.



Đối mặt với bàn tay màu trắng đang bay đến, người đàn ông trung niên cũng đồng thời đánh ra hai chưởng về phía đó để đỡ.



Bùm!



Trong vườn hoa của căn biệt thự, vang lên một tiếng nổ lớn.



Người đàn ông trung niên bị đánh đến mức phải liên tục lùi về phía sau.