“Được rồi, mẹ cũng đâu trách hai đứa, giờ hai đứa về biệt thự trước đi, ngày mai đi du lịch trên biển cho quên hết mọi phiền muộn nha.” Khâu Anh dặn dò.
Sáng hôm sau.
Lúc Lâm Mộc đang tu luyện thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Lâm Mộc, xuất phát thôi!” Ngoài cửa truyền tới giọng nói của Trần Uyển Nhi.
Advertisement
Lâm Mộc đứng dậy mở cửa.
Hôm nay Trần Uyển Nhi ăn mặc vô cùng xinh đẹp.
“Lâm Mộc, hôm nay chúng ta lên tàu du lịch đó, lẽ nào anh quên chuyến đi chơi này rồi à? Sao không thay quần áo đi?”
Trần Uyển Nhi lẩm bẩm.
“Xuất phát sớm vậy sao?” Lâm Mộc kinh ngạc hỏi.
“Phí lời nha, 10h là Du thuyền rời cảng rồi, chúng ta đương nhiên phải lên tàu trước giờ đó, anh nhanh chóng thay quần áo và rửa mặt đi.” Trần Uyển Nhi nói.
Trước đây Lão Trần không bao giờ cho Trần Uyển Nhi rời khỏi Giang Nam, cô nàng còn chưa từng đi du lịch trên biển, cho nên lần này vô cùng mong mỏi.
“Cô xuống lầu chờ tôi nhé, 10 phút nữa tôi sẽ xuống.” Lâm Mộc nói xong thì đóng cửa lại.
Khi Lâm Mộc thay đồ xong đã là 8h sáng.
Hai người bắt taxi đến bến tàu ghi trên vé, sau đó thuận lợi lên một Du thuyền sang trọng.
Con tàu này đủ chứa hai trăm người, hôm nay chỉ có vài chục người.
Du thuyền có đầy đủ phòng khách, nhà hàng, quán bar, hồ bơi, sảnh tiệc.
Hoạt động du lịch lần này do một công ty đứng ra tổ chức nhằm tri ân khách hàng cũ.
Mười giờ sáng, Du thuyền từ từ rời bến, hướng ra biển.
Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi đứng trên boong tàu, ngắm nhìn cảnh vật phía trước. Gió biển từ từ thổi qua.
“Biển đẹp quá!” Trần Uyển Nhi khẽ nói, đôi mắt đẹp của cô nàng sáng lấp lánh.
Trên boong tàu có một hồ bơi, một số người đẹp mặc bikini đang chơi đùa trong nước, đương nhiên không thiếu đàn ông chủ động tới bắt chuyện.
“Xin chào người đẹp, tôi có thể làm quen với em không?” Một người đàn ông trẻ thắt nơ ở cổ mỉm cười bước về phía Trần Uyển Nhi.
“Không sao, chỉ là kết bạn thôi mà, party trên thuyền là do người bạn của tôi tổ chức, có lẽ hai người không quen nơi này, để tôi dẫn hai người đi làm quen.” Người đàn ông trẻ mỉm cười nói.
“Không cần thật mà, hai chúng tôi tự tìm hiểu chỗ này được rồi.” Trần Uyển Nhi khéo léo từ chối.
“Vậy được, nếu em cần gì cứ tìm tôi nhé, đây là danh thiếp của tôi.” Người đàn ông trẻ đưa danh thiếp cho Trần Uyển Nhi.
“Được.” Trần Uyển Nhi lịch sự nhận lấy.
Sau khi Người đàn ông trẻ rời đi, Trần Uyển Nhi mau chóng thả tay Lâm Mộc ra.