Lúc này, Lý Phong và Hứa Mộc Tình cùng quay đầu nhìn sang. Phát hiện ở bên cạnh hồ sen cách đó không xa, Hứa Hạo Nhiên đang bị hai con ngỗng lớn đuổi theo! “Anh rể, mấy con ngỗng này bị làm sao ấy? Chúng nó cứ đuổi theo em!” Hai con ngỗng trưởng thành, dang rộng đôi cánh. Vừa kêu. Vừa đuổi theo Hứa Hạo Nhiên băng qua sườn núi. Tiết Thanh Sơn ở bên cạnh nhìn thấy, lập tức lao lên hú hét. Dưới sự đe dọa của Tiết Thanh Sơn. Hai con ngỗng lập tức rụt cổ lại. Sau đó chúng quay lại chỗ hồ sen ban đầu. Tư thế trông giống như hai ‘ông cụ’. Lý Phong nhìn Hứa Hạo Nhiên, cười nói: “Em lại phá thêm một kỷ lục mới rồi đấy”. Hứa Hạo Nhiên cười khổ, cảm ơn Tiết Thanh Sơn. Ông cụ đang định nói, đúng lúc này, cách đó không xa, một người đàn ông trung niên cao lớn vội vàng đi tới. “Chú ba, chú ba! Đại Bảo quay về rồi, chú mau về nhà đi!” Tiết Đại Bảo là con trai của Tiết Thanh Sơn. Khi nghe thấy tin con trai quay về, Tiết Thanh Sơn cười tươi rói, vội vàng trở về nhà. Lý Phong vừa nhìn đã phát hiện ra vẻ mặt của người đàn ông trung niên to lớn trông có vẻ giản dị này có gì đó không đúng. Anh và Hứa Mộc Tình nhìn nhau. Sau đó liền đi theo. Nhà của Tiết Thanh Sơn ở trên một sườn núi. Một ngôi nhà gạch đỏ ba gian. Lý Phong và Hứa Mộc Tình vẫn chưa đến gần. Ở đằng xa đã nghe thấy tiếng cãi vã vọng ra từ bên trong căn nhà. “Bố sẽ không bán nhà đâu!” “Con mau đi đi!” Giọng của Tiết Thanh Sơn rất vang. Bởi vì không gian xung quanh tương đối thoáng đãng, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng vọng lại. Cùng lúc đó, một giọng nam thanh niên khác truyền tới. “Căn nhà rách nát như vậy còn giữ lại làm gì chứ?” “Tranh thủ lúc này được giá, mau bán nó đi”. “Ngày nào bố cũng ở nông thôn, bán một ít củ cải xanh thì kiếm được bao nhiêu tiền?” “Chi bằng đến thành phố, giúp con trông cháu”. “Bố có biết bây giờ giá thuê bảo mẫu ở thành phố là bao nhiêu một tháng không?” “Bố bán rau củ thì đến lúc nào mới có thể kiếm đủ tiền để trả cho bảo mẫu?” Khi Lý Phong và Hứa Mộc Tình đến gần. Nhìn thấy một người thanh niên có khuôn mặt hơi giống với Tiết Thanh Sơn, cũng chính là người đang đối đầu với ông ấy. Rất đông người dân trong làng vây quanh. Tuy nhiên, hầu hết bọn họ đều là người già. Rất hiếm khi nhìn thấy những gương mặt trẻ. Ban đầu, nghe thấy tin con trai về làng, Tiết Thanh Sơn vui mừng khôn xiết. Nhưng bây giờ, khuôn mặt nhăn nheo và đen sạm của ông ấy lộ rõ vẻ tức giận. Cùng lúc đó, Lý Phong cũng nhìn thấy trong đôi mắt đục ngầu của ông ấy hiện lên một nỗi buồn sâu thẳm. “Ôi, tội nghiệp thật! Cậu Đại Bảo này vừa về đã đòi bán nhà, vậy sau này Thanh Sơn ở đâu được?”