Nói là đi 'tuyển' thành viên, nhưng thật ra là 'mời' người ta vào bang thì đúng hơn.
Thời điểm mới lập bang, Bạch Long Vương từng nói nhỏ với Ngân Sương, năm mươi thành viên đầu tiên đều là người quen của anh và Hồng Liệt. Những người này nếu không phải là bạn bè ngoài đời thì đều đã cùng đi phó bản, tính tình hợp nhau.
Tuy Bạch Long Vương nói là muốn bang lớn mạnh, nhưng nhét người quen vào lại rất nhanh tay. Nền móng đầu tiên của bang hội dĩ nhiên phải chọn những người có thể tin tưởng được.
Hiện tại bọn họ vừa mở thêm được 20 vị trí trống nữa, vì nghĩ cho lần khai hoang tiếp theo, phải tuyển mấy người lợi hại một chút.
Kỳ thực Ngân Sương cảm thấy mỗi người có một sở trường riêng, không nhất thiết phải có vũ lực lớn mới gọi là lợi hại.
Như Tiểu Sâm chỉ là bé hỗ trợ, không có tí năng lực tấn công nào, thế nhưng cứu nguy cho mọi người phải nói là vô cùng hiệu quả. Không những canh góc đứng rất chuẩn, mà tính toán thời gian cũng rất siêu. Nói chung là còn đáng tin cậy hơn mấy người chơi vũ lực mạnh.
Bạch Long Vương đồng ý với Ngân Sương. Anh còn cho rằng, người chơi chú trọng nghề cuộc sống cũng nên được xem trọng. Trong bất cứ trò chơi nào, vật tư trang bị thuốc men đều nắm vai trò chủ chốt trong thành công của một bang hội. Có tài nguyên tốt, thì đương nhiên sẽ phát triển mạnh.
Hồng Liệt đã sớm liên lạc với vài người, đa phần đều đồng ý. Dù sao hiện tại chỉ có một bang hội, lại còn do quán quân giải tân thủ lập nên, sức hấp dẫn là rất lớn. Những người còn lại nói sẽ suy nghĩ thêm, thường mấy người này hoặc là thích tự do không thích trói buộc, hoặc là có mấy yêu cầu gì đó.
Bạch Long Vương kể lại, có một người chơi học thợ rèn, mấy ngày nay đang tập trung rèn một bộ giáp nhưng chưa tìm được nguyên liệu ưng ý, thành ra không có tâm trí vào bang. Hồng Liệt đơn giản thỏa thuận một chút, cung cấp nguyên liệu cho anh ta, cuối cùng dưới dụ dỗ của tiền tài người đó cũng chấp nhận vào bang.
"Hôm nay dẫn em đi gặp hai người. Em quen một trong số bọn họ đấy."
"Tôi? Quen ai chứ?"
"Chờ lát nữa sẽ biết."
Lần này chỉ có Bạch Long Vương và Ngân Sương đi cùng nhau. Băng qua một quả đồi, đến gần một góc bìa rừng tân thủ. Ngân Sương thấy được gần đó có một cái tiểu đình nhỏ, bên trong kê một bàn đá, đã có hai người ngồi.
Lập tức cậu hiểu được người mình quen là ai. Không phải đó chính là anh chàng Đinh Không Không mà cậu đối mặt trong vòng bảng giải tân thủ đó sao?
Ngân Sương gật đầu, Đinh Không Không rất có thực lực, mời vào bang là tốt. Trận đó cậu thắng nhưng thắng hiểm, nếu anh ta không bỏ cuộc, cố kéo dài thời gian thì kết quả có khi đã thay đổi.
Lại nhìn qua người ngồi chung với Đinh Không Không, là một thanh niên cao gầy, đeo cặp kính dày cộm. Nhìn sơ thì người này có vẻ giống với Hồng Liệt, nhưng nhìn thanh tú hơn.
Bạch Long Vương và Ngân Sương bước vào trong đình nhỏ, Đinh Không Không mỉm cười đứng lên bắt tay với anh, nhìn vẫn dương quang soái khí như lần cuối gặp được vậy.
"Chào anh, tôi là Bạch Long Vương."
"Tôi là Đinh Không Không." Đinh Không Không kéo người đi cùng mình qua, giới thiệu một chút. "Cậu ấy là Thiệu Tây."
Ngân Sương gật đầu chào cả hai người, rồi ngồi xuống bàn đá, muốn nghe thử yêu cầu của hai người này là gì.
"Chắc anh đã nhận được lời mời của bang Tà Quang nhỉ? Có thể cho tôi biết yêu cầu của anh là gì không?"
"Tôi có hai yêu cầu. Một là nếu tôi vào bang, phải chừa chỗ cho cả Thiệu Tây."
Đinh Không Không vỗ vai Thiệu Tây, nơi thêm một câu:
"Hai người chúng tôi không thể tách ra. Nếu Tà Quang không nhận Thiệu Tây, tôi cũng không muốn tham gia."
Bạch Long Vương nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy không có vấn đề gì cả.
"Có thể. Tôi có thể chấp nhận yêu cầu này. Vậy còn yêu cầu tiếp theo là gì?"
"Tôi muốn đấu một trận!"
Ngân Sương có hơi bất ngờ, lại nhớ đến mình từng hẹn người này nếu có dịp lại tái đấu, lập tức quay sang nhìn anh ta. Có điều Đinh Không Không cũng không muốn đấu với cậu, mà chỉ vào Bạch Long Vương, nói:
"Tôi muốn thử so tài với quán quân giải tân thủ xem sao. Nếu anh có thể thắng tôi, thì tôi sẽ lập tức vào bang của anh ngay!"
"Ha ha, tất nhiên là được. Nhưng mà..." Bạch Long Vương nhìn sang Ngân Sương đang xụ mặt thất vọng. "... Không phải đấu với Ngân Sương sao?"
Đinh Không Không cười khà khà, cũng không giấu diếm gì mà thú thật:
"Tôi cứ nghĩ người đến gặp mình là cậu ma pháp sư tên Hồng Liệt kia. Nhưng nếu là anh đến, thì tất nhiên tôi phải chọn so tài với quán quân rồi!"
Hai người nhìn nhau, có vẻ rất hợp ý. Ngân Sương ở một bên thầm bĩu môi, họ Bạch này thế mà lại cướp cơ hội so tài của mình! Thật không thể chấp nhận được!
Trước bìa rừng tân thủ là một khoảng trống rộng rãi, lại ít người qua lại, rất phù hợp để đánh nhau so tài gì đó. Bạch Long Vương và Đinh Không Không cùng phóng ra, đứng đối diện nhau chuẩn bị đánh một trận.
"Cái kia... Tôi có thể vẽ một bức không?"
Người tên Thiệu Tây đột ngột nói với Ngân Sương. Cậu có hơi bất ngờ, không hiểu anh ta nói muốn vẽ là vẽ cái gì.
"... Vẽ gì cơ?"
"Vẽ chân dung! Tôi muốn vẽ một bức của cô!"
Ngân Sương hơi lúng túng một chút, nhưng thấy người ta hai mắt tỏa sáng, lại còn lấy sẵn ra giấy bút. Cái này cũng chỉ là yêu cầu đơn giản, cậu đành gật đầu đồng ý.
"Tôi không biết tạo dáng như thế nào..."
"Không sao! Cô cứ tùy thích, nhìn bọn họ đánh nhau hay làm gì cũng được!"
Vừa đúng bên kia đã bắt đầu đánh nhau, Ngân Sương cũng không suy nghĩ nhiều nữa, xoay qua nhìn hai người đã nhào vào nhau.
Đinh Không Không như cũ dùng gậy, xoay tròn ở trong tay phát ra nguồn lực đáng sợ. So với lần so tài với Ngân Sương, hiện tại anh ta càng có vẻ lợi hại hơn nhiều.
Gậy và kiếm va vào nhau, phát ra tiếng leng keng chói tai. Theo Ngân Sương phân tích, nếu mình mà là người đang đấu với Đinh Không Không, chắc hẳn sẽ không thể chơi cứng đối cứng, va chạm như thế này cậu chắc chắn sẽ là người chịu thiệt.
Nhưng người so tài với Đinh Không Không chẳng phải Ngân Sương, mà là Bạch Long Vương. Nói về sức mạnh vật lý, họ Bạch nhất định sẽ không thua bất cứ ai!
Dồn ép lẫn nhau một hồi lâu, cả Bạch Long Vương và Đinh Không Không cùng một lúc dừng công kích, lùi về sau chuẩn bị cho động tác tiếp theo.
Ngân Sương nhướn mày, thì ra còn có người có thể cân sức với Bạch Long Vương như vậy.
Cậu tự đặt mình trong tình huống của Bạch Long Vương, nghĩ xem nếu là mình thì sẽ sử dụng chiến thuật nào?
Để đối phó với kẻ địch có sức mạnh kinh người như vậy, một là dùng cứng đối cứng, ngươi mạnh ta cũng mạnh, đơn thuần so lực lượng của ai hơn ai. Cách thứ hai chính là biến cứng rắn thành mềm dẻo, linh hoạt né tránh công kích của đối phương, tìm kiếm thời cơ thích hợp để phản đòn. Cách thứ ba là dùng tốc độ để áp đảo. Trong chiến đấu, tốc độ là thứ khó phá nhất, nếu bản thân có thể đạt đến mức đủ nhanh, thoát ẩn thoát hiện thì đã là một lợi thế rất lớn.
Bạch Long Vương sẽ chọn cách nào?
Ngân Sương chỉ kịp nhìn thấy một cái bóng trắng, Bạch Long Vương đã biến mất tại chỗ, rồi ngay lập tức xuất hiện phía sau Đinh Không Không, một kiếm chém xuống!
Anh ta thế mà lại chọn tốc độ?!
Đinh Không Không đương nhiên không phải người tầm thường, anh ta phản ứng rất nhanh, lập tức cuối đầu xoay người tránh được một kiếm, rồi lập tức phản công.
Tiếng binh khí va vào nhau một lần nữa vang lên, lần này càng chói tai hơn. Bạch Long Vương không ngừng công kích, thân kiếm phát ra ánh sáng màu vàng. Tốc độ ra đòn của anh ta nhanh đến nỗi cánh tay để lại mấy cái tàn ảnh, nhìn sơ qua rất giống Bạch Long Vương mọc thêm mấy cánh tay vậy!
Đang đánh giữa trận, Bạch Long Vương quay sang nhìn Ngân Sương, nháy mắt với cậu. Một màn như vậy làm Ngân Sương không khỏi bĩu môi, thầm mắng anh ta muốn thể hiện cái gì cơ chứ?
Bạch Long Vương đã cho Ngân Sương câu trả lời: Đối phó với Đinh Không Không, anh sẽ dùng cả tốc độ và sức mạnh!
Bình thường, nếu chọn tốc độ thì chiêu thức sẽ không mạnh, còn nếu chọn sức tấn công thì tốc độ sẽ hạn chế. Thế nhưng Bạch Long Vương đã đạt đến đẳng cấp vừa nhanh vừa mạnh, anh hoàn toàn không phải chọn!
Ngân Sương nhìn đến ê răng, cảm thấy họ Bạch này thật là phô trương!
Rất nhanh, Đinh Không Không bị áp đảo đã phải kích phát nộ khí. Ánh sáng đỏ bao trùm lấy toàn thân, sức mạnh lập tức tăng vọt, một gậy giáng xuống cực mạnh. Bạch Long Vương không cách nào khác phải lùi ra sau, nhìn chỗ mình đứng đã bị đập thành hố sâu.
Nếu đối thủ của mình kích phát nộ khí, Ngân Sương sẽ làm gì?
Ngân Sương có sẵn đến mười mấy kế hoạch để đối phó với Đinh Không Không. Nhưng nếu phải chọn, cậu sẽ lợi dụng ma pháp tạo nên bẫy rập, lừa người này tiêu hao hết sức mạnh, sau đó mới phản kích.
Ngoài kia Bạch Long Vương nhoẻn miệng cười, không chút do dự trực tiếp xông đến, cùng với Đinh Không Không so sức lực!
Ánh vàng và ánh đỏ va vào nhau, tia lửa bắn ra khắp nơi. Bạch Long Vương không chút sợ hãi, kiếm chém ra càng nhanh càng mạnh. Mỗi lần ra đòn đều rất hiểu hóc, Đinh Không Không trúng mấy chiêu, thanh máu đã bắt đầu rớt xuống hơn phân nửa.
Đây đại khái chính là điểm khác biệt giữa Ngân Sương và Bạch Long Vương.
Nếu Ngân Sương trông chốc lát đã có thể phân tích tình hình, xây dựng kế hoạch, tìm ra đối sách để chiến đấu, thì Bạch Long Vương lại đánh đến tùy hứng, không theo quy luật hay chiến thuật nào cả. Người này thuận theo tình huống, rất nhanh đã có thể xoay chuyển lợi thế về phía mình.
Ngân Sương nhìn tình hình, đoán một trận này sẽ sớm có kết cục. Trong lòng lại cảm thấy phiền muộn không thôi. Rõ ràng cùng cấp độ, trang bị cũng không khác lắm, nhưng họ Bạch kia càng ngày càng mạnh.
Có cảm giác bản thân mình đang dậm chân tại chỗ. Nếu ban nãy người Đinh Không Không khiêu chiến là mình, có khi anh ta đã giành chiến thắng rồi.
"Xong rồi!"
Thiệu Tây ngồi một bên nhấc bút vỗ tay, trên giấy đã vẽ nên một Ngân Sương ngồi trong tiểu đình, ánh mắt nhìn ra không gian xa xăm. Ngân Sương nhìn thấy bản vẽ này, liền chớp mắt ngạc nhiên, người này thế mà vẽ thật là đẹp...
Ngân Sương còn muốn vươn tay lấy bản vẽ, định ngắm kỹ một chút, thì từ sau lưng đã có người ôm lấy cướp mất. Bạch Long Vương đã xuất hiện từ khi nào, một tay ôm ngang cổ cậu, một tay lấy đi bản vẽ của Thiệu Tây, vừa nhìn thấy 'sư muội' nhà mình trên tờ giấy thì hai mắt liền tỏa sáng.
"Hai trăm vàng, cậu có bán không?"
Thiệu Tây ngẩn người nhìn hai kẻ trước mặt bộ dạng thân thiết đến như vậy, liền đoán ra được quan hệ của bọn họ. Anh ta vội gật đầu, chấp nhận 200 đồng vàng!
"Bán chứ!"
Bạch Long Vương bị Ngân Sương hậm hực đẩy ra, vừa xoa đầu cậu vừa lấy 200 đồng vàng chuyển qua cho Thiệu Tây. Anh cuộn thật kỹ bức tranh lại, đặt vào hành trang của mình. Trong lòng còn suy tính tương lai có thể nhờ anh bạn Thiệu Tây này vẽ Ngân Sương nhiều một chút, rồi mua lại với giá cao!
"Sao rồi?"
Thiệu Tây hỏi Đinh Không Không, anh ta chỉ một lòng vẽ tranh của mình, không thèm quan tâm ai đánh đấm như thế nào hết. Đinh Không Không gãi đầu trả lời:
"Thua rồi, phải vào bang thôi..."
"Ây dà, đã bảo là đừng có phí thời gian đánh đấm mà..." Thiệu Tây bĩu môi, thu dọn đồ dùng của mình. "... Vốn cũng muốn vào chứ có phải không muốn đâu, thật là phiền quá đi!"
Vị đại ca Đinh Không Không kia trên sân đấu rất là dũng mãnh, thế nhưng đối mặt với Thiệu Tây lại không có chút sức chống cự nào, hoàn toàn là bộ dạng nói gì nghe nấy, cưng chiều sủng nịch.
Ngân Sương chẹp miệng, quay sang phát hiện Bạch Long Vương cũng nhìn mình bằng ánh mắt rợn người như Đinh Không Không nhìn Thiệu Tây, cậu liền bực mình quay mặt đi, quyết định không để ý đến anh ta nữa!
Họ Bạch này thật là! Rõ ràng gọi cậu đi tuyển thành viên, còn tưởng phải làm gì quan trọng! Ai ngờ chỉ là ngồi làm mẫu cho người ta vẽ tranh, rồi để lại phải nhìn anh ta thể hiện sức mạnh! Thật là đáng ghét!
Bạch Long Vương hi hi ha ha bắt đầu chọc ghẹo Ngân Sương, còn muốn ăn chút đậu hũ. Thì đột nhiên bên tai vang lên tiếng hệ thống:
"Chúc mừng bang Thiên Hạ Đại Đồng đã được thành lập!"
Hai người nhìn nhau, lập tức nhíu mày, xoay người chạy về thành chủ ngay lập tức. Thiệu Tây và Đinh Không Không vội vã bám theo phía sau.