Làm Nũng Cũng Vô Dụng

Chương 44: Anh đây rồi, đừng sợ



Edit: Nhang – Beta: Hann

Ở bên ngoài không được uống rượu người lạ đưa, đạo lý này Từ Tinh Miên vẫn biết. 

Ngay trước mặt nhiều người như vậy, không nhận ly này thì không hợp với lễ nghi lắm. Cô rũ mắt nhìn chất lỏng trong ly, ngón tay nắm phần chuôi của ly rượu rồi khẽ lắc sang bên phải. 

Áo sơ mi trắng của Lục Chỉ Vân bị dính, cô nhỏ giọng kêu một tiếng, cô gái với cái sơ mi ướt nhẹp tức giận nhìn cô: “Cô cố ý à?” 

Từ Tinh Miên chớp chớp mắt, lùi về sau một bước, nhỏ giọng ấp úng: “Đàn chị, thật xin lỗi, em cầm không chắc.” 

Những người ở đây đều sợ bị Lục Chỉ Vân trút giận, nhất là mấy cô gái trong trường học, một đám đều gục đầu xuống cứ như người bị mắng là mình vậy. Nhưng với các vị khách mời thì khác, bọn họ đã quen với dáng vẻ kém cỏi khi mấy người phụ nữ đánh nhau, khinh thường việc phải xen vào.

Ông chủ của Thiên Hi Văn ra mặt hòa giải: “Cô Lục đừng tức giận, quần áo bẩn thì thay là được.” 

Lời này ngoài mặt là an ủi Lục Chỉ Vân, nhưng thật ra là đang giải vây cho Từ Tinh Miên. 

Đương nhiên Lục Chỉ Vân thấy không vui, nhưng trước mặt nhiều người cũng không thể phát hỏa quá đáng được, cô ta thối mặt nói: “Lần sau cẩn thận chút!” 

Từ Tinh Miên lắc lắc chất lỏng còn sót lại trong ly, không nhìn ra là đang nghĩ gì. Mãi đến khi cảm thấy có một tên tay to mặt lớn tiến lại gần, cô bị cái mùi cơ thể khó ngửi đấy xộc thẳng vào nên nhăn nhăn đầu mũi lại. Cô cố ý đè thấp giọng cảnh cáo: “Trương tổng xin giữ tự trọng.” 

Bây giờ không có nhiều người chú ý đến bọn họ nên tên già dê này cũng không kiêng nể gì ai: “Em gái, anh trai vừa giúp em mà, sao lại không cảm kích thế?” 

Từ Tinh Miên nở một nụ cười mỉm vô cùng lạnh nhạt: “Trương tổng, nếu tôi nhớ không nhầm thì con gái của ngài cũng sắp lên 12 rồi nhỉ?” 

Lấy đâu ra cái tự tin mà xưng “anh trai” với cô vậy. 

Trương tổng đâm vào tường, vẻ mặt không nhịn được. Ông ta tức giận quay về rót rượu, hùng hùng hổ hổ nói: “Con nhóc có số không biết hưởng.” 

Từ Tinh Miên định đi ra ngoài trang điểm lại, sau đó mượn cơ hội rời đi luôn, cô lấy điện thoại nói ý đồ của mình cho Cố Lê. 

Cố Lê trả lời: “Tớ cũng muốn đi, nhưng nếu đi cùng nhau thì quá rõ ràng rồi. Cậu đi trước đi, tớ đi sau.” 

Từ Tinh Miên dọn đồ đạc xong cũng chỉ mang theo cái túi xách. Lúc đi cũng len lén, ra khỏi phòng thì mấy cái suy nghĩ ngột ngạt đó mới thoát khỏi đầu của cô được. 

Dây thần kinh được thả lỏng, cô thở dài một hơi. Lúc định vào nhà vệ sinh trang điểm lại thì cửa phòng phía trước bị mở ra. Lục Chỉ Vân đã thay xong quần áo bị bẩn, thấy thủ phạm trước mặt nên tức đến ngứa cả răng. 

Khí lực của Lục Chỉ Vân lớn, cô ta kéo cổ tay của cô về phía phòng riêng không người kế bên. 

Từ Tinh Miên dùng sức giãy giụa nhưng cũng không thoát được sự khống chế của đối phương. 

Ánh đèn bên trong yếu ớt, trong không khí còn trôi nổi mùi nước hoa nhàn nhạt. 

Từ Tinh Miên bị cô ta đẩy xuống đất, khuỷu tay bị cọ rách da. 

Lục Chỉ Vân cắn răng, từ trên cao nhìn xuống cô gái đã ngã rạp dưới đất: “Yên tâm, tôi không trừng trị cô ngay đâu, tôi tìm người để xử cô. Đinh Đinh nói rất đúng, loại con gái như cô đúng là thiếu người dạy mà.” 

Từ Tinh Miên đè nén cơn hoảng loạn trong lòng: “Vậy Hoắc Đinh có nói cho chị biết việc chớ động vào người như tôi không.” 

Lục Chỉ Vân nhìn chằm chằm cô, cuối cùng cũng tìm được sơ hở dưới vẻ mặt bình tĩnh này. Cô ta ngồi xuống, lấy điện thoại Từ Tinh Miên đang giấu phía sau, thấy liên lạc khẩn cấp là Hoắc Thừa Kiêu. 

Hình như cô ta nhếch môi, mỉa mai nói: “Cũng không biết Hoắc Thừa Kiêu xem trọng cô chỗ nào, ăn ở tốt à?” 

Từ Tinh Miên bị chọc giận: “Chị Lục, tôi với chị không thù không oán, cần gì phải chọc tức lẫn nhau?” 

Cửa phòng khép hờ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, nhìn xuyên qua khe cửa nhỏ xíu thì thấy một làn váy màu hoa hồng, rất giống với màu váy Hoắc Đinh mặc lúc sáng. 

“Trương tổng, quà tặng đang ở trong nha.” 

Cửa kính trong suốt tự động mở ra, lộ ra vẻ mặt đắc ý không thôi của Hoắc Đinh. 

Trương tổng cúi người, thấy cô gái bên trong thì hai mắt sáng lên, vẻ mặt hung tợn hèn hạ. Trong tiếng cười còn xen lẫn sự sung sướng khi con mồi sa lưới sắp vào bụng. 



Cố Trạch rời đi một chốc, quay lại đã không thấy bóng dáng Từ Tinh Miên đâu nữa. Cũng may Cố Lê chưa trốn, giữa đường bị người đàn ông bỉ ổi gọi lại nên cô ấy có hơi không yên tâm, gọi điện cho bạn mình xem đã đến đâu rồi. 

Kết quả bên đầu dây không nghe máy. 

Cố Trạch: “Cô Từ đâu rồi?” 

Cố Lê lắc đầu: “Năm phút trước cậu ấy đã đi rồi mà, nhưng tôi không cô ấy ở đâu cả.”

Ánh mắt Cố Trạch tối sầm lại, anh ta đi ra khỏi phòng riêng để liên lạc với Hoắc Thừa Kiêu, thuận tiện tới phòng giám sát điều động xem lại camera. 

Chuông reo vài tiếng, đầu dây bên kia được kết nối, giọng nói lãnh đạm của Hoắc Thừa Kiêu vang lên: “Làm sao vậy?” 

Trên màn hình xuất hiện bóng dáng của Từ Tinh Miên ở hành lang vào năm phút trước. Từ Tinh Miên ra khỏi phòng thì đụng phải Lục Chỉ Vân, sau đó bị kéo tới phòng riêng Thủy Vân. Cũng không lâu sau đó, chắc khoảng hai phút trước, Hoắc Đinh dẫn giám đốc của Thiên Hi Văn tới. 

“Hoắc tổng, cô Từ xảy ra chuyện rồi, ở lầu 1, phòng bao Thủy Vân.” 

Hoắc Thừa Kiêu không nói nhiều lời, anh cúp điện thoại xuống xe, cảm giác ngồi đợi người trên xe là chính xác, nhưng cảm xúc bất an dưới đáy lòng cũng đã bị cú điện thoại này phóng đại lên. 

Nhân viên phục vụ thấy người đàn ông vội vàng xông tới, cũng nhanh chân đuổi theo: “Thưa ngài, cho hỏi ngài có hẹn trước không ạ?” 

“Thủy Vân ở đâu?” 

Giọng nói của Hoắc Thừa Kiêu không giống với gương mặt đẹp này của anh. Giọng nói trầm đến cùng cực, xen lẫn khí thế không dễ gần chút nào.

Người phục vụ bị đôi mắt sắc bén của anh trừng, suýt chút nữa nhũn cả đầu gối: “Tôi, tôi đưa ngài tới đó.” 

Vòng qua hành lang quanh co, người phục vụ dừng lại trước gian phòng riêng: “Chính là phòng này.” 

Hoắc Thừa Kiêu lạnh lùng, cố gắng đẩy cửa để đi vào. Anh thoáng nhìn thấy Cố Trạch đang dẫn quản lý tới, anh  lui ra sau một chút, đôi chân dài bất ngờ đá một cước vào cửa kính. 

Kính hai mặt vỡ một bên, khung cửa cũng rung lắc theo. 

Quản lý lập tức lấy chìa khóa dự phòng ra, sợ chọc vị Phật này giận thì phá luôn cái nhà hàng mất. 

Thảm đỏ bên trong phòng rơi rớt đầy những mảnh vụn thủy tinh. Đèn chùm thủy tinh điều chỉnh độ sáng đến mức thấp nhất. Hai bóng người đè lên nhau trong góc làm Hoắc Thừa Kiêu đau hết cả mắt. 

Anh bước từng bước tới gần, cả người tỏa ra sự tức giận cứ như La Sát chuyên môn lấy mạng người vừa bò từ địa ngục lên vậy. 

Người đàn ông túm tóc cô gái, ấn mặt cô gái đó xuống đất. 

Áo len của Từ Tinh Miên bị xé toạc, lộ ra phần xương quai xanh mảnh khảnh. Trên cổ cũng bị để lại vết xước, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, không còn chút máu nào. 

Trong nháy mắt, trái tim của Hoắc Thừa Kiêu như bị ai đó siết chặt lại. 

Trương tổng nghe thấy tiếng động nên sững sờ nghiêng đầu. Ông ta còn chưa kịp phản ứng thì gương mặt đã ăn một cú đấm mạnh. Mùi máu tươi tràn ra, ông ta sờ sờ sống mũi, một dòng máu nóng từ mũi chảy xuống. 

Hoắc Thừa Kiêu không cho ông ta cơ hội nói chuyện. Anh xách cổ áo của ông ta lên rồi, dùng tay đập ót của ông ta vào tường. 

Trương tổng không chịu nổi loại va chạm kịch liệt này, mắt trắng như nổ đầy đom đóm. 

Hoắc Thừa Kiêu tạm thời thu tay lại, anh cất bước đi về phía góc phòng, nhưng còn một bước nữa thì dừng lại. Ngón tay anh run rẩy, sợ một động tác tùy tiện của anh sẽ đụng hỏng cô. 

Từ Tinh Miên cuộn mình đứng dậy, tóc rối bù, khóe miệng cũng tróc da. Cổ tay bị người ta dùng dây thừng trói lại, bởi vì giãy dụa kịch liệt nên tay cô đã bị hằn dấu vết đỏ tươi. 

Hoắc Thừa Kiêu ngồi xổm xuống, đưa tay sờ sờ mặt cô. 

Cô gái nhỏ phản ứng dữ dội, hét lên với thanh âm khàn khàn: “Đừng chạm vào tôi…” 

Hoắc Thừa Kiêu cởi áo khoác bọc cô lại, không để ý đến sự giãy dụa kịch liệt của cô trong lòng mình, sợ làm cô hoảng nên nhỏ giọng trấn an: “Tinh Tinh, không sao rồi.” 

Cô gái trong lòng co rúm lại rồi ngừng giãy dụa. Cô im lặng ba giây, trông giống như một con thú nhỏ bị mắc kẹt vậy, hai mắt đỏ au. 

Giọng nói của Hoắc Thừa Kiêu run rẩy, anh khom lưng, cảm thấy vô cùng căng thẳng: “… Xin lỗi, anh đã tới trễ rồi.” 

Bả vai đột nhiên đau xót, đột nhiên cô gái dùng hàm răng bén nhọn cắn vào anh cách một lớp áo sơ mi.

Vô thức, trút giận, khóa lại lớp vỏ bọc của mình. 

Không biết bao lâu sau, Từ Tinh Miên hoàn toàn mất đi ý thức, ngoẹo đầu tựa vào vai anh rồi ngất đi. 

Hoắc Thừa Kiêu ôm ngang cô, anh đưa cô tới một phòng khách sạn sạch sẽ rồi đặt cô gái trong ngực lên sofa. Anh quỳ một gối xuống, giúp cô cởi sợi dây trên tay ra. 

Cố Trạch đưa một chiếc khăn tay qua: “Hoắc tổng, người đã bị bắt lại rồi, ở phòng bên cạnh.” 

Hoắc Thừa Kiêu vén tóc con trên trán cô gái qua, đau lòng lau sạch nước mắt cho cô. 

Cố Trạch có hơi do dự, lạnh giọng nói:  “Cô Lục và… cô Hoắc, anh định xử lý thế nào?” 

Hoắc Thừa Kiêu đứng dậy, trả lại khăn tay cho anh ta. Anh không nói lời nào đi sang phòng bên cạnh, mời quản lý và bảo vệ ra ngoài hết, chỉ để người đàn ông đang nằm trên mặt đất ở lại. 

Không ai biết bên trong xảy ra chuyện gì. 

Nửa giờ sau, Trương tổng bị người cho ra ngoài, có người nói cả người ông ta đều là máu, mặt bị đánh sưng như cái đầu heo. 

Hoắc Thừa Kiêu ngồi trên ghế sofa, trong hộp chất đầy đống tàn thuốc lá. Bên trong phòng toàn là mùi thuốc lá nên chuông báo cháy tự động cũng vang lên. 

Cố Trạch chưa thấy ông chủ hút thuốc lần nào, nhất thời lỡ lời. 

Sự việc gây ra động tĩnh lớn như vậy, phòng bao bên kia hành lang cũng nghe được chuyện này. 

Trần Hành nghe mấy người đó nói chuyện phiếm, nói Tiểu Hoắc tổng của Gia Hối đánh Trương tổng của Thiên Hi Văn đến nỗi nhập viện. Anh ấy nghĩ chuyện này có gì khuất tất nên vội vàng sang đây xem. 

“… Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?” 

Cố Trạch cho anh ấy một ánh mắt không quá đồng tình: “Trần tổng, tạm thời không nên làm phiền anh ấy.” 

Hai người đi ra khỏi phòng, Cố Trạch tóm tắt lại chuyện vừa xảy ra. Trần Hành có hơi bối rối: “Cậu nói Lục Chỉ Vân dám động đến Từ Tinh Miên à? Ai mà không biết nhà họ Lục nương nhờ Quốc tế Hoàn Hải chứ, một công ty con mà dám giương oai trên đầu chủ nhân sao?” 

“Có lẽ Lục Chỉ Vân không biết thân phận của cô Từ, hơn một nửa là bị cô Hoắc xúi giục.” 

Trần Hành sớm đã xem Hoắc Đinh là chị em của mình, mấy năm nay quan hệ cũng trở nên xa lạ hơn, cũng bởi vì Hoắc Thừa Kiêu nên anh ấy cũng ít liên lạc hơn. 

Kể từ khi biết Hoắc Đinh phụ bạc vị hôn phu cũ của mình thì khúc mắc trong lòng anh ấy càng lớn thêm. 

Người phụ nữ bình thường sẽ không ai làm ra loại chuyện như thế này cả.

Hoắc Thừa Kiêu dập tắt khói, nhìn xuống màn hình điện thoại đang sáng. 

Những tấm hình Lục Chỉ Vân đi bồi tên phú nhị đại nào đó bị tung ra khiến cho giới thượng lưu ở Thân Thành một phen náo động. 

Không chỉ có thế, đối tác giường chiếu cố định của cô Lục đây không thể đếm hết trong một bàn tay. Lúc này còn có đám bạn trai nhảy ra chứng minh thực hư câu chuyện, có mấy “tiểu bạch kiểm” cũng ngầm ám chỉ cô Lục đây thích chơi mấy trò “kích thích”.

Nhưng những điều này còn lâu mới dập được lửa giận trong lòng anh. 

Hoắc Thừa Kiêu vùi tắt đầu thuốc lá, đứng dậy rời khỏi phòng. 



Tin tức truyền tới tai Từ Chấn Đông, lúc này Quốc tế Hoàn Hải đã chính thức cắt đứt mọi hợp tác với Lục thị dẫn đến dây chuyền vốn của Lục thị bị đứt gãy. Người trong nội bộ công ty bàng hoàng, e là không gồng gánh được mấy ngày. 

Từ Tinh Miên ngủ tròn một ngày một đêm, sau khi tỉnh dậy thì cảm giác cả người đều đau, nhất là ở cổ tay. Kí ức về ngày hôm qua vẫn còn sót lại trong tâm trí cô, cô nhăn đầu mũi, chuyện này xem như là do cô xui. 

Cô ngủ trong phòng của Hoắc Thừa Kiêu, trang trí trắng đen rất mát mắt và sạch sẽ. 

Cô đang hồi thần thì cửa phòng bị người nào đó mở ra. Người đàn ông cầm điện thoại trong tay, đôi mắt đang nhìn điện thoại khẽ dừng vì thấy cô gái nhỏ đang rùng mình trên giường.

Từ Tinh Miên mím môi, giọng nói còn có chút ngẩn người: “Tên kia….” 

Hoắc Thừa Kiêu rũ mắt, khụy một đầu gối xuống bên dưới, cúi người xoa xoa tóc cô: “Đừng sợ, anh trai đã đánh bể đầu hắn rồi, bây giờ vẫn còn đang ở bệnh viện.” 
— QUẢNG CÁO —