Rời khỏi văn phòng của Giang Hoài Khiêm, Nguyễn Khinh Họa trở lại phòng thiết kế.
Sau khi nói chuyện với Thạch Giang, cô liền rời đi trước.
Ngay sau khi cô đi, tin đồn từ bộ phận thiết kế bắt đầu dấy lên.
Mọi người nói rằng cô đã bị Giang Hoài Khiêm giáo huấn đến tự kỷ rồi mới xin nghỉ phép.
Nguyễn Khinh Họa không để ai đi cùng nên tự bắt taxi về.
Vừa lên xe được một lúc, Mạnh Dao đã gọi cho cô.
“Có chuyện gì vậy? Cậu về nhà sao?”
“Ừ.” Nguyễn Khinh Họa đang ngắm nhìn bên ngoài cửa kính xe: “Tớ trở về nghi ngơi đây.”
Mạnh Dao nói: ” Như vậy cũng tốt, tớ nghe nói cậu đã đến văn phòng của Giang tổng, anh ấy không trách mắng gì cậu chứ? “
“Không.”
Nhưng Nguyễn Khinh Họa cảm thấy thà anh trách mắng vài câu còn tốt hơn.
Mạnh Dao ngẩn ra, cười hỏi: “Vậy sao nghe giọng cậu lại buồn vậy, không vui sao?”
Nguyễn Khinh Họa “ừ” một tiếng, không phủ nhận: “Ta vừa mới từ chối việc anh ấy muốn đưa tớ về.”
Mạnh Dao nhướng mày, nghĩ nghĩ: “Tức giận rồi?”
Nguyễn Khinh Họa nhìn bầu trời u ám bên ngoài, mím môi: “Không ngoài dự đoán.”
Mạnh Dao bật cười, trầm ngâm một lát nói: “Hai người các cậu đều có suy nghĩ của riêng mình. Anh ấy lo lắng cho cậu, còn việc cậu từ chối anh ấy đưa về tớ cũng có thể hiểu được.”
Ở trong cùng công ty, Giang Hoài Khiêm dù sao cũng là sếp lơn.
Một khi có chuyện gì xảy ra, trong công ty lan truyền tin đồn, điều này đều không tốt cho bất kỳ ai.
Nguyễn Khinh Họa “ừm”, nhẹ giọng nói: “Nhưng sắc mặt anh ấy nhìn không được tốt lắm.”
Mạnh Dao cười: “Bởi vì hai người có thân phận và lập trường khác nhau, nên trong suy nghĩ cũng không giống nhau.”
Cô ấy chậm rãi nói: “Giang tổng rất coi trọng cậu, cậu là quan trọng với anh ấy, nhưng cậu thì lại phải cân nhắc, suy xét xem đồng nghiệp sẽ tỏ ra thế nào sau khi biết quan hệ mập mờ của hai người, đối với hai người sẽ săm soi, dò xét. “
Trên thực tế, nó có thể không đơn giản chỉ là xoi mói, bàn tán.
Ngoài công việc, sở thích lớn nhất và chiếm nhiều thời gian nhất của dân văn phòng là buôn chuyện. Không ai không thích ngồi lê đôi mách, nhất là những nơi có nhiều phụ nữ.
Khi Giang Hoài Khiêm mới tới công ty, các nhân viên không chỉ bình luận về anh từ đầu đến chân, mà thậm chí còn đào ra cả những chuyện trước đây của anh.
Đương nhiên, phần lớn đều là những tin tốt.
Nhưng cũng có những tin xấu, chẳng hạn như họ đồn anh trong công việc máu lạnh vô tình, thủ đoạn tàn nhẫn, khiến nhiều người phải nể sợ.
Nguyễn Khinh Họa không muốn phá hỏng hình tượng của anh với mọi người trong công ty, cũng không muốn người khác hiểu lầm về hai người.
Họ đơn giản là quan hệ giữa người đang theo đuổi và người được theo đuổi, nhưng những người khác sẽ không chỉ cho là như vậy.
Một người xuất thân hào môn thế gia, một người chỉ là một nhân viên bình thường tới mức không thể tầm thường hơn được nữa. Sẽ ít ai cho rằng quan hệ giữa hai người là bình đẳng.
Nguyễn Khinh Họa không cần động não cũng có thể đoán được mọi người sẽ đồn cái gì. Mà cô lại không hề muốn người khác nói không tốt về Giang Hoài Khiêm.
……
Nguyễn Khinh Họa nghĩ nghĩ, rầu rĩ hỏi: “Có phải tớ lại làm gì ngốc ngếch rồi không?”
Mạnh Dao bật cười: “Không có, cậu đừng nghĩ vậy, tớ có thể hiểu được mà.”
Cô nghiêm túc nói: “Hai người hiện tại suy nghĩ chưa tương thông, cần có thời gian hiểu nhau hơn.”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
“Sao cậu lại mệt mỏi như vậy? “
“Hả?” Mạnh Dao dở khóc dở cười: “Tớ không có mệt, vẫn ổn mà.”
Nguyễn Khinh Họa nhếch môi đáp: “Vậy tạm thời cứ như thế đi, khi nào về nhà tớ sẽ nói chuyện với cậu sau. “
“OK, nhớ đừng nói với Giang tổng, tớ phải đi công tác, vừa lén ra ngoài gọi điện thoại đấy.”
Nguyễn Khinh Họa cười: “Được.”
–
Tắt máy, cô nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa kính xe.
Tầm này có ít xe cộ và người đi lại trên đường, những con đường có vẻ hơi vắng vẻ. Gió lạnh xào xạc khiến lòng người man mác.
Nguyễn Khinh Họa nhìn đến thất thần, tới khi tài xế nhắc nhở, mới hồi phục tinh thần rồi xuống xe.
Về đến nhà, căn phòng cũng lạnh ngắt.
Nguyễn Khinh Họa nhìn căn hộ được trang trí ấm cúng một lúc lâu, mới chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha.
Quay đầu lại, cô nhìn những chiếc cốc được đặt trên chiếc tủ cạnh tường. Màu sắc rực rỡ muôn màu, nhưng cô vẫn nhìn ra chiếc cốc đặc biệt đó chỉ trong nháy mắt.
Đang ngắm nhìn thì chuông điện thoại reo lên.
Nguyễn Khinh Họa giật mình, cúi đầu nhìn, thì ra là điện thoại của bố Nguyễn.
“Alo, bố ạ.”
Nguyễn Khinh Họa kết nối, nhẹ giọng kêu, “Lúc này mới gọi điện thoại cho con, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Ông Nguyễn ngẩn người, cười nói: “Không có. Xin lỗi xin lỗi, bố quên là con vẫn đang trong giờ làm việc.”
Nguyễn Khinh Họa bật cười, thấp giọng nói: “Không sao, hôm nay con không bận, có thể nghe điện thoại.”
Ông Nguyễn trầm giọng nói,” Bố cũng vừa được rảnh rỗi mới nhớ ra, nhiệt độ đang giảm dần, Nam Thành lạnh hơn Nam An rất nhiều, con nhớ mặc thêm quần áo, đừng để bị cảm.
Kỳ thật ông Nguyễn gọi tới không có chuyện gì nghiêm trọng, chỉ là gọi trò chuyện với con gái một chút.
Nguyễn Khinh Họa nghe vậy, trong lòng thấy vô cùng ấm áp.
Cô nằm nửa người trên ghế sô pha, khóe môi cong cong cười: “Được, con hiểu rồi, bố cũng vậy.”
Ông Nguyễn đồng ý
“Gần đây công việc của bố thế nào?”
“Vẫn tốt.” Ông Nguyễn cười ha hả nói: “Bố quen rồi, cuối năm cũng sẽ tương đối bận.”
Cứ vào cuối năm có rất nhiều người đặt làm giày da nhỏ, đa số là người quen cũ. Kể từ tháng 12, ông Nguyễn cơ bản khá bận rộn với những đôi giày do mọi người đặt đón Tết.
Nguyễn Khinh Họa: “Vậy thì bố cũng nên chú ý đến thân thể của mình, đừng để bản thân quá mệt mỏi. Đơn đặt hàng cứ từ từ mà làm, đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân.”
“Sẽ không đâu.” Ông Nguyễn buồn cười nói: “Có phải con cũng đang chịu áp lực đúng không?”
“Dạ?”
Nguyễn Khinh Họa giật mình, “Sao ạ?”
Ông Nguyễn thở dài, thấp giọng hỏi: “Cảm giác con không mấy vui vẻ, có phải gặp chuyện gì hay không?”
Nguyễn Khinh Họa giật mình, sau đó đột nhiên nở nụ cười: “Không phải.”
Cô im lặng một lát, rồi đột nhiên hỏi: “Bố, bố có hối hận không?”
Ông Nguyễn sửng sốt: “Hối hận điều gì?”
“Chính là việc … kết hôn với mẹ ấy ạ.” Nguyễn Khinh Họa có chút khó nói ra lời, cũng có chút không biết nói thế nào.
Ông Nguyễn trầm mặc một lúc lâu, mới nhẹ nhàng nói: “Bố không hối hận.”
Ông nhẹ nhàng nói: “Kết hôn với mẹ con, có một cô con gái xinh đẹp và chu đáo như con, bố vui mừng hạnh phúc còn không hết, sao lại hối hận chứ.”
Nguyễn Khinh Họa không nói gì.
Mặc dù ông Nguyễn không biết suy nghĩ của cô con gái nhỏ, nhưng ông vẫn hiểu con gái mình.
Ông suy nghĩ một chút, nhẹ giọng hỏi: “Con có người mình thích rồi sao?”
Nguyễn Khinh Họa lông mi khẽ run lên, vội vàng phủ nhận: “Không có.”
Ông Nguyễn cười khẽ: “Bố hiểu con mà.”
Ông cũng không bắt Nguyễn Khinh Họa phải thừa nhận, chỉ ôn tồn nói: “Bố chỉ muốn nói với con rằng, con có yêu ai thì hãy trân trọng họ, còn tương lai thế nào, hãy để tương lai quyết định. Con không cần phải đặt nặng tâm lý cho bản thân, càng không cần vì cuộc hôn nhân không hoàn mỹ của bố mẹ mà mang trách nhiệm tự đổ lỗi lên đầu mình, suy nghĩ ấy của con là hoàn toàn không đúng”
Ông nói một cách nghiêm túc: “Nhân sinh ngắn ngủn, sẽ trôi qua trong nháy mắt. Có được hạnh phúc dù chỉ ngắn ngủi còn hơn không bao giờ có được, phải không? Dù kết quả có không tốt thì ít nhất cũng đã từng được nếm trải, từng có một đoạn hồi ức tươi đẹp. Hơn nữa, con gái của bố là một cô gái tốt, xinh đẹp lại tài năng, đương nhiên sẽ có người thích con. “
Nguyễn Khinh Họa rũ mắt, nhịn không được bật cười: “Bố, bố cũng quá khoa trương rồi.”
“Nào có khoa trương?” Ông Nguyễn cười hỏi: “Có chàng trai nào theo đuổi con sao? Nếu con cũng thích thì cứ thử xem, bản thân hãy thả lỏng, đừng nghĩ quá nhiều. Hãy trân trọng hiện tại, hơn nữa bố cũng mong rằng tới dịp Lễ Tết nhà ta lại có thêm người trong mâm cơm.”
Nguyễn Khinh Họa nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Em không biết.” Giang Hoài Khiêm mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Vậy để anh quyết?”
“Được.”
Trả lời xong, bên trong xe lại yên lặng một lúc.
Nguyễn Khinh Họa hồ nghi nhìn anh, “Anh không đi sao?”
Giang Hoài Khiêm bật cười, nghiêng người về phía cô.
Nguyễn Khinh Họa trong lòng căng thẳng, hô hấp trở nên nhẹ hơn rất nhiều. Lông mi cô khẽ run lên, ngửi được mùi hương của gỗ tuyết tùng, nhàn nhạt, không nồng không gắt mà rất dễ chịu của anh đang đến gần.
Giang Hoài Khiêm càng ngày càng tiến gần.
Nguyễn Khinh Họa theo bản năng hô hấp gấp gáp hơn, mím môi dưới.
Bỗng, bên đai an toàn ở bên bị anh kéo ra.
Cô ngơ ngẩn, đập vào mắt chính là hình ảnh Giang Hoài Khiêm đang thắt đai an toàn cho cô.
Đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp.
Anh ra vẻ trầm tư nghĩ nghĩ: “Có phải em cho rằng anh muốn……”
Lời nói còn chưa nói xong, Nguyễn Khinh Họa đã nhanh tay lẹ mắt mà giơ tay che miệng anh lại.
Tay trái cô đang đè lên môi anh, có thể cảm nhận được cánh môi mềm mại.
Nguyễn Khinh Họa sửng sốt, Giang Hoài Khiêm cũng có chút kinh ngạc.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, nhất thời quên mất động tác của mình.
Cũng không biết qua bao lâu, Nguyễn Khinh Họa mới nhận ra rồi vôi vàng buông tay.
Ngay khi cô vừa di chuyển lòng bàn tay, Giang Hoài Khiêm liền thuận thế nắm lấy cổ tay cô.
“Anh làm gì vậy?” Nguyễn Khinh Họa hơi xấu hổ.
Giang Hoài Khiêm ánh mắt sáng rực nhìn cô, yết hầu chuyển động theo từng lời nói thốt ra, tiếng nói trầm ấm: “Quên không hỏi em, sao đột nhiên lại tới công ty?”
Nguyễn Khinh Họa vừa định nói là cô muốn tới thì tới, nhưng lời vừa đến đầu môi, lại thu trở về.
Cô im lặng một lát, lẩm bẩm: “Anh nói, muốn đưa em về mà.”
Giang Hoài Khiêm sửng sốt, hiểu ý cô.
Cô đang cho anh một cơ hội.
Giang Hoài Khiêm không nói lời nào.
Nguyễn Khinh Họa ngẩng lên, “Giang tổng.”
Giang Hoài Khiêm vẫn không lên tiếng.
Nguyễn Khinh Họa lúng túng mà giãy giụa, ủy khuất nói: “Anh có thể buông tay em ra được không?”
Cô nhỏ giọng nói: “Vừa rồi không phải em cố ý vậy.”
Tiếng nói vừa dứt, lòng bàn tay Nguyễn Khinh Họa truyền đến một cảm giác hơi ươn ướt.
Cô hoàn toàn ngây người.
Nhìn người đàn ông vừa đặt lên tay mình một nụ hôn, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.