Nguyễn Khinh Họa tim đập dồn dập như trống, cảm nhận được máu trong người đang dâng trào.
Làn da sau tai càng nóng hơn.
Hai tay ôm sau lưng Giang Hoài Khiêm bất giác siết chặt, cô nín thở, bất động.
Cảm thấy cơ thể cô cứng ngắc, Giang Hoài Khiêm chậm rãi buông cô ra.
Anh trầm giọng, cười: “Hồi hộp sao?”
Nghe được ý đùa trong lời nói của anh, tai Nguyễn Khinh Họa nóng bừng, không chút nghĩ ngợi đẩy anh ra: “Anh đã vượt ranh giới rồi.”
Giang Hoài Khiêm đáp một tiếng, vẫn còn cười: “Không thích anh làm như vậy?”
Nguyễn Khinh Họa định mở miệng, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Nếu nói không thích, thì thật sự không phải vậy.
Cô cảm thấy bản thân rất kỳ quặc, khi Giang Hoài Khiêm đến gần, cô sẽ vô thức muốn dựa vào gần anh hơn, cảm nhận mùi hương ấm áp của anh.
Rõ ràng, cô từng cho rằng Giang Hoài Khiêm là người không thể cho mình cảm giác an toàn nhất, nhưng giờ đây, mọi thứ đã thay đổi.
Giang Hoài Khiêm nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng: “Không nói có nghĩa là thích.”
Nguyễn Khinh Họa tức giận mà trừng mắt nhìn anh một cái, cúi đầu nói: “Nếu như anh đi quá xa, em sẽ….”
“Em sẽ làm gì?” Giang Hoài Khiêm cúi đầu, thân mật cọ cọ chóp mũi cô, trầm giọng hỏi: “Em có nhớ anh không?”
Tối hôm qua không nghe được đáp án qua điện thoại, anh vẫn muốn hỏi tiếp.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, nhìn sắc mặt mệt mỏi của anh, lòng chợt mềm nhũn.
Cô im lặng một lúc, không mở mắt ra hỏi: “Anh muốn ăn gì?”
Giang Hoài Khiêm bật cười một cái, thấp giọng nói: “Em ăn cái gì anh ăn cái đó.”
Nguyễn Khinh Họa “Ừm” một tiếng, mím môi nói: “Để em xem trong tủ lạnh có gì đã.”
Cô không phải là người thích nấu nướng, từ thứ hai đến thứ sáu đều phải đi làm, bữa sáng mua trên đường, bữa trưa giải quyết ở nhà ăn công ty, buổi tối đi ăn với Mạnh Dao hoặc về nhà ăn salad hoa quả, chỉ có cuối tuần mới nấu ăn.
Vì vậy, cô thường sẽ đi siêu thị vào thứ sáu để mua một số loại trái cây và rau quả, còn những thời điểm khác khi đói bụng, phần lớn đều sẽ gọi thức ăn nhanh.
Nguyễn Khinh Họa mở tủ lạnh ra nhìn nhìn, qua một lúc rồi nói với qnh: “Ăn mì được không anh?”
Giang Hoài Khiêm mỉm cười, nói nhỏ: “Được”
Giang Khinh Họa thấy anh không chê, liền bắt đầu nấu mì.
Nghĩ đến khẩu vị của Giang Hoài Khiêm, cô chiên thêm hai quả trứng, rán vài miếng thịt.
Vào tiết trời ngày đông, bữa sáng ăn một chút đồ ăn nóng, tâm trạng sẽ thoải mái cả ngày.
Kỹ năng nấu nướng của Nguyễn Khinh Họa ở mức trung bình, không giỏi cũng không tệ, miễn cưỡng không phải kiểu người sẽ để bản thân bị đói.
Nấu xong, Nguyễn Khinh Họa bưng ra ngoài.
Trong căn hộ nho nhỏ, hai người ngồi đối diện nhau.
Nguyễn Khinh Họa đưa đũa cho anh, có chút ngại ngùng nói: “Tay nghề nấu nướng tàm tạm, anh ăn đỡ vài miếng nhé.”
Giang Hoài Khiêm nhìn cô, cong môi: “Không được.”
Nguyễn Khinh Họa nghi hoặc nhìn anh, anh không nhanh không chậm nói: “Đồ ăn em làm, không ngon cũng phải ăn hết.”
“….”
Nguyễn Khinh Họa bị anh trêu, mặt đỏ tai hồng.
Cô nhận thấy Giang Hoài Khiêm càng ngày càng khác so với suy nghĩ của cô. Nhưng cứ như vậy, cô thực sự càng thích anh hơn. Giống như chỉ mình cô mới có thể nhìn thấy và chạm vào anh như thế này.
_
Giang Hoài Khiêm đã không thể ăn một bữa ăn ngon trong nhiều ngày. Nguyễn Khinh Họa làm mì sợi hương vị thanh đạm, chính là vị nguyên bản, kích thích vị giác anh.
Ăn xong, Giang Hoài Khiêm chủ động nhận việc rửa bát.
Nguyễn Khinh Họa không ngăn cản, dù sao cũng chỉ có hai cái bát.
Cô trở về phòng trang điểm một chút, ra ngoài vừa lúc Giang Hoài Khiêm đã rửa xong.
“Đi thôi.” Giang Hoài Khiêm nhìn thời gian: “Có thể đến kịp.”
Nguyễn Khinh Họa “Ừm” một tiếng, cùng anh ra ngoài.
Mới vừa đi đến trước thang máy, Trần Cam cũng từ bên kia đi tới.
Ba người tình cờ gặp nhau.
Nhìn thấy Nguyễn Khinh Họa và Giang Hoài Khiêm, Trần Cam hơi dừng lại, thu lại sự kinh ngạc trong mắt, cùng cô chào hỏi qua: “Xin chào.”
Nguyễn Khinh Họa sửng sốt: “Xin chào.”
Trần Cam liếc nhìn Giang Hoài Khiêm, gật đầu nhẹ. Giang Hoài Khiêm nhìn hai người, không quá để ý.
Sau khi vào thang máy, Nguyễn Khinh Họa cùng anh nói chuyện phiếm.
“Việc bên kia giải quyết xong chưa?”
“Ừm.” Giang Hoài Khiêm an ủi cô, “Đừng lo lắng, sắp xong rồi.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nguyễn Khinh Họa gật gật đầu, liếc anh một cái: “Vậy anh có đi nghiên cứu thị trường tiếp không?”
Mạnh Dao và những người khác vẫn chưa trở lại, họ vẫn đang phải chạy quanh các thành phố lớn.
Giang Hoài Khiêm suy nghĩ một chút, nói nhỏ: “Gần đây không có thời gian.”
Nguyễn Khinh Họa nghĩ lại, hình như đúng là vậy.
Ra khỏi tiểu khu, Nguyễn Khinh Họa đi theo Giang Hoài Khiêm lên xe.
Cô vừa thắt dây an toàn xong, Giang Hoài Khiêm liền nhích người lại gần.
Nguyễn Khinh Họa mí mắt giật giật, vừa định lùi lại, anh dã nhanh chóng nắm lấy tay cô trước.
Cô giật mình nhìn xuống: “Anh…”
“Đau không?” Giang Hoài Khiêm nhẹ nhàng hỏi, nhìn vết lỗ kim trên mu bàn tay trái của cô.
Nguyễn Khinh Họa sửng sốt một chút, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao anh biết vậy?”
Sau khi hỏi, cô cảm thấy mình đã hỏi một câu ngớ ngẩn: “Chu Nghiêu nói với anh sao?”
“ Ừ.” Giang Hoài Khiêm nhìn cô bằng ánh mắt nóng rực, gương mặt cô phản chiếu trong mắt anh “Đồ ngốc cũng không ngốc lắm.”
Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa không phục nói: “Tay bị thương không tiện, em chỉ muốn nhanh khỏi.”
Giang Hoài Khiêm: “ Ừ.”
Nhìn thấy dáng vẻ không tin của anh, Nguyễn Khinh Họa bất lực mỉm cười: “Anh đừng lo lắng quá, em thực sự không sao.”
Cô nói tiếp: “Em không phải trẻ con mà.”
“Nếu anh nhớ không lầm, em còn ghét tiêm hơn cả trẻ con.”
Nguyễn Khinh Họa: “…”
Giang Hoài Khiêm nhìn cô chằm chằm, giọng nói khàn khàn hỏi: “Anh nói sai sao?”
Mi mắt Nguyễn Khinh Họa run run, không nói gì.
Cô thực sự không thích bệnh viện, đặc biệt ghét tiêm. Căn bệnh thời tiểu học khiến Nguyễn Khinh Họa phải đến bệnh viện thường xuyên. Lâu dần, cô ghét bệnh viện vô cùng, nơi đó đã để lại bóng đên tâm ly trong suốt thời thơ ấu của cô.
Trước kia ở nước ngoài, Nguyễn Khinh Họa cũng bị bệnh vài lần.
Khi đó, Giang Hoài Khiêm muốn đưa cô đến bệnh viện, nhưng cô kiên quyết từ chối. Cuối cùng, anh nhờ bác sĩ gia đình đến tiêm cho cô, cô phản đối rất lâu, nói rằng mình có thể tự uống thuốc nhưng Giang Hoài Khiêm không nghe mà yêu cầu bác sĩ tiêm cho cô.
Vì chuyện này, cô đã giận anh rất lâu.
Bây giờ nghĩ lại, Nguyễn Khinh Họa cảm thấy mình có chút quá đáng.
Người khác đối xử tốt với mình, mà cô lại không có một chút cảm kích nào, quả thật chính là sói mắt trắng.
“Không.”
Nguyễn Khinh Họa điều chỉnh lại tinh thần, nhẹ giọng nói: “Nhớ không lầm.”
Cô ngước mắt đối diện với Giang Hoài Khiêm, nghiêm túc nói: “Nhưng lần này là em tự nguyện, cho nên không sợ hãi như tưởng tượng.”
Giang Hoài Khiêm nhìn cô chằm chằm một hồi, mới nhẹ giọng nói: “Giữa chúng ta, đừng nói hai tiếng này.”
Nguyễn Khinh Họa giật mình “Ừm” một tiếng:“Em nhớ rồi.”
Giang Hoài Khiêm nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của cô, lòng mềm mại mà rối bời.
Trong lúc ăn cơm, Nguyễn Khinh Họa không nhịn được mà thảo luận về thiết kế với anh.
“Đúng rồi, hôm qua trước khi ngủ, em đã suy nghĩ về mấy bản thảo kia. Bản thảo thiết kế mà em gửi cho anh có thể thay đổi một vài chi tiết.”
Nguyễn Khinh Họa nghiêm túc nói: “Nếu là chủ đề về xuân hạ thu đông, em thấy càng bám sát chủ đề càng tốt, đến lúc đó tuyên truyền, đúng thời tiết sẽ càng thích hợp.”
Vừa nhắc đến thiết kế, Nguyễn Khinh Họa sẽ nói rất nhiều.
Lúc đầu, Giang Hoài Khiêm rất chăm chú lắng nghe, nhưng cuối cùng, anh đưa mắt nhìn phần cơm vẫn còn đầy trước mặt cô.
Anh nhìn xuống, lại nhìn lên, tầm mắt dừng lại trên khuôn miệng nhỏ nhắn đang lải nhải của cô.
Anh suy nghĩ một lúc lâu, liền di chuyển.
Nguyễn Khinh Họa đang nói chuyện, miệng đột nhiên bị nhét một miếng thịt.
Cô chớp mắt nhìn người đối diện.
Giang Hoài Nam cười nhẹ, nhìn bộ dáng đờ đẫn của cô: “Ăn trước đi.”
Nguyễn Khinh Họa đáp một tiếng, cuộn đầu lưỡi, ăn thịt.
Ăn xong, cô mới hỏi: “Anh chê em ồn ào sao?”
“Không phải.”
Giang Hoài Khiêm bỏ rau vào bát của cô, nói nhỏ: “Ăn trước, ăn xong nói tiếp.”
“…”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nguyễn Khinh Họa nhìn cái bát nhiều đồ ăn trước mặt, đành nói: “Được.”
Nguyễn Khinh Họa không nói gì cho đến cuối bữa ăn.
Sau khi ăn xong, Giang Hoài Khiêm dọn dẹp, đứng dậy rót cho cô một cốc nước nóng.
Nguyễn Khinh Họa nhận lấy, vô thức nói: “Cám ơn.”
Giang Hoài Khiêm: “…”
Anh không nói gì, dời mắt, cong môi dưới: “Bây giờ muốn bàn chuyện luôn, hay là nghỉ ngơi một chút rồi nói?”
Nguyễn Khinh Họa chớp mắt: “Anh còn bận việc khác sao?”
“Không bận.”
Giang Hoài Khiêm nói: “Em cứ ở đây, anh nói chuyện với em.”
“…”
Nguyễn Khinh Họa có chút nghẹn ngào, cúi đầu nhìn ngón chân.
Một lúc sau, cô mới nói: “Anh như thế này … em lần sau không dám tới.”
Giang Hoài Khiêm sửng sốt, cười cười: “Anh không có ý nói em quấy rầy anh làm việc.”
Anh dừng một chút, cúi đầu nhìn cô.
Hai người yên lặng nhìn nhau một hồi, Giang Hoài Khiêm chịu thua, nhẹ giọng nói: “Em ở đây, lòng anh không thể nào bình tĩnh được.”
Trái tim anh sẽ luôn luôn đập nhanh vì sự tồn tại của em.
Giang Hoài Khiêm cảm thấy khi đối mặt với Nguyễn Khinh Họa, anh sẽ hành động liều lĩnh như một đứa trẻ.
Anh không thể kiểm soát được bản thân.
Nguyễn Khinh Họa giật mình, giương mắt nhìn anh: “Thật ra, em vẫn luôn muốn hỏi.”
“Hỏi chuyện gì?”
“Tại sao lại là em?” Nguyễn Khinh Họa nhẹ nhàng cầm cái ly, nói: “Em chưa bao giờ cảm thấy mình có sức hấp dẫn lớn như vậy.”
Cô không nói tiếp, Giang Hoài Khiêm cũng hiểu.
Nguyễn Khinh Họa từ trước đến nay chưa bao giờ cảm nhận được sức hấp dẫn của mình, lớn đến mức làm những người đàn ông như Giang Hoài Khiêm mê mẩn.
Cô biết mình có năng lực, có chút tài lẻ nhưng không thể so với Giang Hoài Khiêm được.
Còn những điều kiện khác thì lại càng không thể so sánh.
Tính cách của cô không tốt lắm, hay ra vẻ lại nhát gan, đôi khi hơi keo kiệt.
Thực ra, ngày từ lần đầu tiên Giang Hoài Khiêm tỏ tình với cô, cô đã muốn hỏi:
――
Cô có thực sự tốt như vậy không? Cô xứng đáng với sự yêu thích của anh sao.
Nhưng Nguyễn Khinh Họa không dám hỏi, cô rất mong chờ câu trả lời, nhưng lại sợ câu trả lời.
Giang Hoài Khiêm nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, cảm thấy buồn cười.
“Không tự tin vào mình như vậy sao?”
“Không phải là em không tự tin.” Nguyễn Khinh Họa liếc anh một cái rồi nói nhỏ: “Chỉ là… anh hiểu ý em mà”
Thực ra, anh cũng không biết mình đã bị cuốn hút trước Nguyễn Khinh Họa từ khi nào.
Có thể là lần đầu tiên gặp mặt ở Anh quốc, hoặc là lúc vị giáo sư đó nói với anh rằng ông ấy đã nhận được một học sinh có tài năng thiết kế tuyệt vời, Giang Hoài Khiêm liếc nhìn bản vẽ thiết kế của cô, trong lòng lưu lại ấn tượng.
Rất nhiều lý do khác nhau, làm anh nhớ kĩ Nguyễn Khinh Họa.
Sau đó, nhiều thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của anh.
Đôi khi Giang Hoài Khiêm cũng muốn hỏi bản thân, cô thu hút anh ở điểm nào. Tự hỏi rất nhiều lần, anh cũng không tìm ra được đáp án duy nhất.
Nguyễn Khinh Họa nhìn anh, đèn trong văn phòng sáng choang, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào tràn ra sàn nhà.
Phía sau anh là ánh sáng ấm áp chiếu xuống, làm nổi rõ khuôn mặt tuấn tú và đôi mắt ấn tượng kia.
Nguyễn Khinh Họa ngây người nhìn hồi lâu, mới định thần lại nói “Ồ”.
Nguyễn Khinh Họa thành thật nói: “Hiện tại em không biết nên nói cái gì.”
Giang Hoài Khiêm liếc cô một cái: “Vậy nghĩ ra lại nói tiếp.”
“Được.”
Nguyễn Khinh Họa đổi đề tài, nhỏ giọng hỏi: “Bản vẽ thiết kế…”
Giang Hoài Khiêm đứng dậy đưa cho cô bản thảo thiết kế mà anh đã in ra vào buổi sáng sáng.
“Em muốn thay đổi chỗ nào?”
Nguyễn Khinh Họa cầm lấy, rút ra một tờ trong đó nói: “Cái này, em nghĩ cao gót cần phải đặc biệt.”
Cô vẽ hình ra rồi nhìn Giang Hoài Khiêm: “Cái này có thể làm được không?”
Giang Hoài Khiêm suy nghĩ một chút: “Có thể, em cứ tiếp tục.”
“ Được.” Nguyễn Khinh Họa vui vẻ nói, “Hơn nữa, lần này không phải là mẫu xuân hè sao?”
Mắt cô sáng ngời, gợi ý: “Em đã thấy rất nhiều áo khoác màu xanh lục trong năm nay, đối với các mẫu mùa xuân năm sau, J&A thực sự có thể tập trung vào một đôi giày màu xanh lục.”
Nguyễn Khinh Họa tin rằng màu xanh lục là màu tự nhiên nhất, và cũng rất tôn da.
Tuy hơi khó phối đồ nhưng trong mùa xuân hè mà diện chân váy xoè thì rất đẹp. Hơn nữa, màu xanh lục thể hiện khí chất thanh tao.
Lần đầu tiên xuất hiện trong bộ sưu tập, màu xanh lục có thể thu hút sự chú ý của mọi người.
Tương tự, nó cũng có thể đại diện cho sự phát triển và sức sống của J&A. Ngay cả trong khủng hoảng, J&A vẫn mạnh mẽ, mùa đông sẽ qua, và mùa xuân sẽ đến.
Ngoài màu sắc, Nguyễn Khinh Họa cũng đưa ra rất nhiều ý tưởng của riêng mình.
Cô có thể nắm bắt được tâm lý của nhiều phụ nữ trên thị trường, cô cũng biết nhiều về giày cao gót hơn những nhà thiết kế thông thường.
Điều cô học được không chỉ là đẹp, tinh tế mà còn là nhu cầu cơ bản nhất của khách hàng.
Giang Hoài Khiêm lắng nghe, ánh mắt bất giác rơi vào người cô, anh miễn cưỡng dời đi chỗ khác.
Nguyễn Khinh Họa nói xong, vừa định uống miếng nước nghỉ ngơi, liền chú ý tới ánh mắt nóng bỏng của của anh.
Cô dừng lại, ánh mắt lơ đễnh: “Sao anh lại nhìn em như vậy? Có phải em đã nói điều gì không hay không?”
Anh đắn đo một lúc: “Anh đang nghĩ tại sao lúc trước em nhất định không chịu đến J&A”
“…”
Nguyễn Khinh Họa: “Cũng không tính là như vậy.”
Giang Hoài Khiêm suy nghĩ một chút: “Chậc chậc, là trốn anh sao?”
“…Không phải.”
Nguyễn Khinh Họa nhớ lại: “Là lúc trước em cảm thấy SU thực lực không tệ, em cần rèn luyện nhiều, đến SU có khả năng thích hợp hơn.”
“Còn có, khi đó Mạnh Dao đã nhận lời tới làm việc ở đây.” Nguyễn Khinh Họa thành thật nói: “Em muốn cùng Mạnh Dao đi làm, cùng tan tầm nên chọn nơi này.”
Giang Hoài Khiêm nghẹn lại.
Khi biết Nguyễn Khinh Họa không tới J&A, anh đã nghĩ đến nhiều lý do, nhưng không ngờ lại như vậy.
Anh cười khẽ, nhỏ giọng hỏi: “Vậy năm sau em sẽ đến J&A, có phải anh cũng phải chuyển Mạnh Dao đi cùng mới được?”
Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa hai mắt sáng lên: “Có được không?”
Cô hào hứng: “Nghe nói lương thưởng và phúc lợi của bộ phận tiếp thị J&A rất tốt. Nếu chuyển công tác, Mạnh Dao có được thăng chức không?”
Giang Hoài Khiêm: “?”
Anh nhìn Nguyễn Khinh Họa vẻ mặt vui mừng, nhất thời không biết nên nói cái gì.
“Em không muốn xa Mạnh Dao như vậy sao?”
Nguyễn Khinh Họa: “…..?”
Cô ngơ ngác nhìn anh, “Em không hiểu ý anh.”
“Anh không thích Mạnh Dao sao?”
Giang Hoài Khiêm cân nhắc hồi lâu mới đưa ra câu trả lời: “Vấn đề không phải có thích hay không.”
“Vậy thì là gì?”
Giang Hoài Khiêm cầm tay cô nhéo nhéo, người cũng tự nhiên mà sát gần cô.
Anh rũ mắt nhìn cô, bình tĩnh hỏi: “ Nếu có Mạnh Dao ở đây, sau khi tan làm em sẽ đi với anh hay cô ấy?”