Làm Nũng - Thời Tinh Thảo

Chương 50



Nguyễn Khinh Họa chớp chớp mắt nhìn anh, thật sự cảm thấy mình oan uổng quá mà.

Cô chỉ thuận miệng nói thôi, sao có thể thích Chu Nghiêu được.

Cô liếc Giang Hoài Khiêm nhìn anh chằm chằm: “Anh sao lại….”

“Anh làm sao?”

Giang Hoài Khiêm đưa tay nhéo nhéo má cô.

Nguyễn Khinh Họa vỗ nhẹ tay anh, cười nói: “Ngay cả Chu Nghiêu anh cũng ghen sao?”

Giang Hoài Khiêm: “….”

Anh cụp mắt, im lặng một lúc rồi hỏi: “Buồn cười hả?”

“…..”

Nguyễn Khinh Họa hơi run một cái, lập tức im lặng lại.

Giang Hoài Khiêm nhìn cô: “Không ghen.”

Chỉ là nghe cô nói như vậy thì không thoải mái lắm.

Nguyễn Khinh Họa cười, cũng biết anh nói đùa với mình.

Cô vỗ nhẹ vào lưng anh, cười khanh khách: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Giang Hoài Khiêm nghiêng đầu nhìn cô, xem thời gian: “Thật muốn đi sao?”

Nguyễn Khinh Họa suy nghĩ một chút, bây giờ đúng là không còn sớm nữa.

“Vậy ngày mai đi?”

Giang Hoài Khiêm: “Được, để anh nói với cậu ta một tiếng.”

“Thuận tiện gọi cả Chu Phán nữa, cuối tuần em ấy được nghỉ, đã lâu lắm rồi em không gặp em ấy.”

Nguyễn Khinh Họa rất nhớ em gái hay ríu rít này.

Giang Hoài Khiêm đồng ý.

Sau khi quyết định xong, Nguyễn Khinh Họa nằm xuống sô pha nghỉ ngơi.

Cô nhìn người ngồi bên cạnh mình, thúc giục: “Anh không cần ở đây với em, anh có việc gì thì đi làm đi.”

Giang Hoài Khiêm: “Thật sự không cần?”

“Vâng.” Nguyễn Khinh Họa cười: “Em cũng không phải là khách của anh?”

Giang Hoài Khiêm cười một cái.

Quả thật là anh có việc phải làm, Nguyễn Khinh Họa nói như vậy Giang Hoài Khiêm liền đi vào trong thư phòng.

Nguyễn Khinh Họa cũng không cảm thấy nhàm chán, cô ở sô pha nghịch điện thoại một lúc, sau đó đi tắm.

Sau khi tắm xong, Giang Hoài Khiêm vẫn chưa làm việc xong. Cô rón rén đi đến thư phòng, vừa đến cửa anh đã phát hiện ra.

Hai người nhìn nhau, Nguyễn Khinh Họa cười nói: “Anh muốn uống nước không?”

Giang Hoài Khiêm: “Được.”

Đôi mắt Nguyễn Khinh Họa sáng lên, vui vẻ đi lấy nước cho anh.

Vừa đặt nước xuống, cô đã bị anh giữ lại. Đột nhiên không kịp chuẩn bị, lập tức bị anh kéo ngồi lên đùi.

Cô sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Giang Hoài Khiêm: “Anh làm xong việc rồi à?”

Tư thế này có chút mập mờ thân mật quá rồi.

Nguyễn Khinh Họa có chút không quen, mặc dù cuối tuần hai người hay dính nhau, nhưng nhiều nhất Giang Hoài Khiêm cũng chỉ hôn cô thôi.

Thỉnh thoảng….Tay anh sẽ không yên phận, nhưng cũng không thân mật như thế này.

Nguyễn Khinh Họa không tự nhiên mà cử động, Giang Hoài Khiêm cố nén ý cười trong đáy mắt, nhéo nhéo tay cô: “Em đã tắm chưa?”

Nguyễn Khinh Họa “Uh” một tiếng.

Vừa mới nói xong, Giang Hoài Khiêm đột nhiên cúi đầu xuống, ngửi ngửi chỗ cổ cô. Hơi thở của người đàn ông phả vào cổ, khiến Nguyễn Khinh Hoạ có loại cảm giác tê dại.

Nguyễn Khinh Họa cảm thấy chỗ cổ hơi ngứa ngứa. Cô căng thẳng mím môi lại, cả người cứng lên.

Khóe môi Giang Hoài Khiêm cong lên, cảm nhận được cơ thể cứng đờ của cô.

“Vừa rồi em ở bên ngoài làm gì vậy?”

Suy nghĩ của Nguyễn Khinh Họa bay lơ lửng theo hơi thở của anh, đột nhiên không kịp chuẩn bị nghe được câu hỏi của anh, vẫn còn sửng sốt: “Dạ?”

Giang Hoài Khiêm cười, ngẩng đầu hôn lên môi cô: “Dạ cái gì?”

Nguyễn Khinh Họa chớp chớp mắt, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của anh: “Không có gì?”

Nhìn cô có chút mất tập trung, không nhịn được đưa tay chọc chọc lên gương mặt anh.

Cô phát hiện, làn da của Giang Hoài Khiêm còn đẹp hơn cả cô nữa. Anh không hề có lỗ chân lông, cũng rất trắng nhìn cảm giác rất sạch sẽ, ngũ quan tinh xảo sắc nét.

“Anh có dùng mỹ phẩm dưỡng da không?”

Nguyễn Khinh Họa nói ra tiếng lòng.

Giang Hoài Khiêm: “…..”

Anh để cô tùy ý nghịch, cúi đầu nhìn cô: “Không có.”

Nguyễn Khinh Họa “Ồ”một tiếng, nghiên cứu một lúc: “Vậy tại sao da anh lại đẹp như vậy chứ?”

Giang Hoài Khiêm nhướng mày, suy nghĩ rồi nói: “Trời sinh?”

“…..” Nguyễn Khinh Họa liếc anh một cái, có chút tức giận: “Lời này của anh là để những người có làn da xấu ghen tị chết sao?”

Giang Hoài Khiêm: “Anh không có ý này.”

Anh duỗi tay nâng người cô lên để cô ngồi cho thoải mái.

Nguyễn Khinh Họa hơi cứng đờ, cả người ngồi trên đùi anh, tay không tự chủ mà ôm lấy cổ anh.

Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng tiến lại gần đối phương.

Giang Hoài Khiêm cúi đầu, phủ lấy môi cô hôn lên, ngậm lấy đôi môi mềm mại ấy, khẽ mút.

Nguyễn Khinh Họa chủ động mở miệng, để tùy anh xâm nhập.

……

Trong thư phòng khung cảnh hài hòa, không khí cũng dần nóng lên.

Đèn trong phòng sáng sủa, còn có chút chói mắt.

Nguyễn Khinh Họa nhắm chặt đôi mắt, bờ mi dài lại cong, cảm nhận trải nghiệm đặc biệt mà Giang Hoài Khiêm mang lại cho mình.

Không biết qua bao lâu hai người mới tách ra.

Hai người nhìn nhau, trong đôi mắt chỉ có hình ảnh của đối phương.

Thật lâu sau, Giang Hoài Khiêm sờ sờ môi cô, giọng khàn khàn: “Em vừa làm gì bên ngoài vậy?”

Lỗ tai Nguyễn Khinh Họa hơi nóng lên, môi có chút tê dại.

Cô khẽ chớp mắt, ôn nhu nói: “Không làm gì cả, chỉ chơi điện thoại một lúc thôi.”

Bị Giang Hoài Khiêm nhìn, gương mặt cô có chút nóng lên.

“Anh thì sao, anh làm xong việc chưa?”

Giang Hoài Khiêm ôm eo cô chặt hơn, bình thản nói: “Chưa xong.”

“…..”

Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, cô lập tức đứng lên: “Em có làm phiền anh làm việc không?”

Không chờ Giang Hoài Khiêm trả lời, cô đi ra ngoài luôn: “Vậy em đi ra ngoài đây, anh làm việc tiếp đi.”

Giang Hoài Khiêm: “….”

Nhìn bóng lưng Nguyễn Khinh Họa đi ra ngoài, anh ngồi trên ghế cười.

Sau đó, Giang Hoài Khiêm nhìn cái đầu nhỏ của người nào đó đang lấp ló bên ngoài, thấp giọng nhắc nhở: “Đừng đóng cửa.”

“Hả?”

Nguyễn Khinh Họa dừng động tác đang vươn tay, không hiểu nhìn anh: “Tại sao?”

Giang Hoài Khiêm nhìn chằm chằm cô, giọng điệu bình thản: “Mở ra thỉnh thoảng anh có thể thấy em.” Vị trí thư phòng có thể nhìn thấy phòng khách.

Khi mở ra có thể thỉnh thoảng thấy Nguyễn Khinh Họa đi lại.

Nguyễn Khinh Họa nghe anh nói xong, xoa xoa lỗ tai, nhịn không được trêu chọc anh: “Giang tổng làm việc không chuyên tâm gì cả.”

Giang Hoài Khiêm thản nhiên đáp: “Ừ, vì có em ở đây.”

Chỉ cần có cô ở đây, anh liền không có cách nào chuyên tâm được.

Nguyễn Khinh Họa chịu không nổi sự trêu chọc của anh, chột dạ chạy đi.

“Việc đó không liên quan đến em, em về phòng chơi game với Mạnh Dao đây.”

Giang Hoài Khiêm nhướng mày nhìn cô: “Còn có cậu sinh viên kia?”

Nguyễn Khinh Họa: “….”

Hai người nhìn nhau từ xa, Nguyễn Khinh Họa khẽ gật đầu: “Chắc là sẽ có, em đi làm một bóng đèn đây.”

Cô buồn cười nói: “Thật đó, thuần túy là một bóng đèn thôi.”

Giang Hoài Khiêm nhìn cô, thấp giọng nói: “Đi đi.”

“Vâng vâng.”

“Đừng chơi lâu quá.” Giang Hoài Khiêm nhìn đồng hồ: “Sẽ không tốt cho mắt.”

“Em biết rồi.”

Nguyễn Khinh Họa nghĩ một lát, lại nói câu: “Nếu anh cần gì cứ gọi em, em đi lấy cho.”

“Được.”

— 

Về phòng, Nguyễn Khinh Họa gửi tin nhắn cho Mạnh Dao.

Thực tế, đội mấy người Mạnh Dao thiếu một người, mới mang theo một người cùi bắp như cô.

Nguyễn Khinh Họa nhìn hai người nói chuyện rất lâu.

Cô liếc nhìn ID là một cái tên lạ, không biết là đã đổi người khác hay chỉ là nick name thay đổi thôi.

Cô ở trong này đợi một lúc, Mạnh Dao mới nói chuyện với cô.

“Khinh Họa.”

“Ừ.” Nguyễn Khinh Họa cười hỏi: “Cuối cùng cũng nhớ tới tớ rồi.”

Mạnh Dao cũng không xấu hổ, nghiêm túc nói: “Không phải cậu bây giờ cũng mới nhớ tới tớ à.”

Nguyễn Khinh Họa: “…”

Về khoản đấu võ mồm, cô không nói lại Mạnh Dao.

Nguyễn Khinh Họa ngượng ngùng: “Không phải là do tớ bận sao?”

“Bận cái gì?”

Lúc này Mạnh Dao đang ở nhà một mình, bật TV, mở điều hòa rất thư thái.

Cô ấy cuộn mình trên sô pha, đắp một chiếc chăn thật dày trên người, nhìn rất lười nhác.

Nguyễn Khinh Họa: “Bận ăn cơm, sau đó lướt Weibo. Tớ lại vừa tìm được cảm hứng mới.”

Mạnh Dao bật cười: “Không ở bên Giang tổng à.”

“Anh ấy rất bận.”

Nghĩ vậy, Nguyễn Khinh Họa không khỏi thở dài, khối lượng công việc của Giang Hoài Khiêm thật sự rất lớn.

Lúc trước không ở cùng nhau, cô không rõ lắm, chỉ cảm thấy anh phải làm việc rất nhiều. Nhưng sau khi ở bên nhau, cô phát hiện khối lượng công việc của anh còn nhiều hơn cô nghĩ, ít nhất là nhiều hơn gấp đôi.

Đôi khi, anh thậm chí phải xem tài liệu, xử lí công việc khi ở trên xe. Buổi tối lúc tan làm thì không cần phải nói.

Nghe vậy, Mạnh Dao cảm khái: “Quả nhiên là Giang tổng có khác.”

Nguyễn Khinh Họa bật cười.

“Đúng rồi, mai cậu có muốn ra ngoài không?”

Mạnh Dao cảnh giác: “Đi để làm bóng đèn của hai người sao, tớ không đi.”

“Không phải.”

Nguyễn Khinh Họa dở khóc dở cười: “Đến quán bar của Chu Nghiêu, anh ta muốn chúng ta cùng nhau tụ tập, mình nhân tiện hỏi cậu, có cả Phán Phán nữa đấy.”

Mạnh Dao: “Vậy có thể xem xét.”

Cô ấy nói: “Dù sao cũng không có việc gì.”

“Đúng vậy.” Nguyễn Khinh Họa khuyên: “Vậy đi đến đó chơi đi, đã lâu chúng ta chưa gặp Phán Phán rồi.”

Mạnh Dao: “Được.”

Hai người nói chuyện phiếm một lúc.

Nguyễn Khinh Họa thu lại tâm tư, đi theo họ nghiêm túc chơi game.

Nhưng kĩ thuật của cô không giỏi lắm, chỉ cần gặp người biết chơi, cô chắc chắn sẽ là người đầu tiên lĩnh cơm hộp*.

Lĩnh cơm hộp: Chết, không còn đất diễn.

Mà Mạnh Dao và cậu sinh viên số một luôn có thể sống đến cuối cùng.

Nguyễn Khinh Họa nghe hai người hộ nói chuyện phiếm, bỗng nhiên nhớ đến lúc cô và Giang Hoài Khiêm ở nước ngoài.

Có một cảm giác đặc biệt của tuổi trẻ, mặc dù bây giờ cô cũng không phải là lớn tuổi lắm, chỉ là có chút hoài niệm.

Không biết bao giờ, họ mới có thể về thăm lại chốn cũ.

……

Sau khi chơi mấy trận, cơ bản đều là Mạnh Dao nói chuyện phiếm với cậu sinh viên kia.

Nguyễn Khinh Họa ngoại trừ mới đầu có nói vài câu, về sau thì yên tĩnh.

Một bạn sinh viên khác cũng như vậy.

Hai cái bóng đèn rất tự giác không làm phiền hai người họ.

Chơi game xong, Nguyễn Khinh Họa đứng dậy đi ra ngoài.

Vừa đi ra ngoài, tình cờ gặp Giang Hoài Khiêm vừa tắm xong.

Trong không khí tỏa ra hương thơm tươi mát của sữa tắm, là mùi của một loại cây cỏ.

Nó không giống với sữa tắm của cô.

Nguyễn Khinh Họa nhìn chằm chằm bộ đồ ngủ anh đang mặc, một lúc sau dời mắt đi hỏi anh: “Anh làm việc xong rồi sao?”

Giang Hoài Khiêm “Ừm” mọt tiếng, ngăn không cho cô đi.

“Em định làm gì?”

“Em muốn uống nước.”

Giang Hoài Khiêm cười, nghiêng người cho cô đi qua.

Nhưng anh lại đi theo sau cô.

Nguyễn Khinh Họa quay lại nhìn anh, cười cười hỏi: “Anh muốn uống không?”

“Cũng được.”

Nguyễn Khinh Họa rót cho anh một cốc, thấp giọng nói: “Khát chết em rồi.”

“…….”

Giang Hoài Khiêm nhướng mày, chăm chú nhìn cô: “Em thích chơi game lắm à?”

“Cũng không phải.” Nguyễn Khinh Họa thành thật nói: “Em chỉ vào chơi cho đủ quân số thôi, có điều chơi game có thể thư giãn một chút.”

Trước kia cô không có cảm giác này, nhưng gần đây lại có.

Giang Hoài Khiêm “Ừ”, rồi ôm eo cô.

Hai người thân thiết gần gũi, cô có thể ngửi được mùi sữa tắm tươi mát trên người anh.

Hương thơm bay thẳng vào mũi, muốn không ngửi được cũng khó.

Nguyễn Khinh Họa không kìm được, càng sát lại gần anh hơn.

Cô luôn cảm thấy mùi hương của Giang Hoài Khiêm càng ngày càng làm cô mê luyến.

Hai người ôm nhau ở phòng bếp, Nguyễn Khinh Họa chọc chọc cánh tay anh, tò mò hỏi: “Anh định ôm bao lâu nữa?”

Giang Hoài Khiêm: “Một đêm.”

Nguyễn Khinh Họa: “…..”

Cô hơi nghẹn, nhìn đồng hồ trong phòng khách, nở nụ cười nhắc nhở: “Đã mười một giờ rồi.”

Giang Hoài Khiêm đáp lại,nhưng không động đậy.

Anh hơi cúi đầu, hôn lên má cô, cũng không làm gì tiếp nữa.

Hai người cứ ôm nhau như vậy, bóng hai người chồng lên nhau trên mặt đất, dường như hòa vào làm một.

Trong phòng bếp thật yên tĩnh, bên ngoài cũng vậy.

Cửa sổ đóng chặt, thỉnh thoảng hai người có thể nghe chút tiếng gió thổi.

Sau khi ôm một lúc lâu, Nguyễn Khinh Họa cảm thấy người mình đã nhiễm mùi hương của anh rồi.

Cô cúi đầu cọ cọ vào ngực anh, chủ động ôm anh: “Anh còn muốn ôm bao lâu?”

“Em cảm thấy phiền sao?”

Giang Hoài Khiêm hỏi.

“Không có.” Nguyễn Khinh Họa nói: “Nhưng em có chút buồn ngủ.”

Giang Hoài Khiêm dở khóc dở cười, xoa đầu cô: “Em đúng là cao thủ phá hư bầu không khí mà.”

Nguyễn Khinh Họa bật cười.

Giang Hoài Khiêm nhìn cô, thấp giọng nói:  “Ngâm chân đi rồi đi ngủ.”

Nguyễn Khinh Họa: “….”

Nói xong, Giang Hoài Khiêm đi lấy nước cho cô.

Nguyễn Khinh Họa khóc không ra nước mắt, chỉ có thể miễn cưỡng đáp ứng.

Ngâm chân xong, cô lập tức lăn về phòng ngủ.

Trước khi ngủ, cô không quên nhìn Giang Hoài Khiêm: “Sáng mai anh có chạy bộ không?”

Giang Hoài Khiêm là người thích rèn luyện, mỗi tuần đều sẽ chạy bộ bốn năm lần.

Dù có bận rộn đến đâu, anh cũng sẽ chạy nửa tiếng hoặc một tiếng.

Khi Nguyễn Khinh Họa ở cùng anh mới biết được.

Giang Hoài Khiêm nhướng mày: “Muốn đi cùng anh không?”

Nguyễn Khinh Họa: “Được không?”

Giang Hoài Khiêm: “Được, đi ngủ đi, sáng mai anh gọi em dậy.”

“Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Bóng đêm dày đặc, ánh trăng như nước.

Nguyễn Khinh Họa nằm trong ổ chăn ấm áp, khóe môi cong lên, chìm vào giấc ngủ say.

—- 

Buổi sáng hôm sau, thời tiết rất đẹp.

Hôm qua trước khi đi ngủ Nguyễn Khinh Họa còn chắc chắn muốn tập thể dục cùng Giang Hoài Khiêm, nhưng đến lúc thức dậy, cô lại bắt đầu chơi xấu.

Cuối cùng vẫn không ngăn được Giang Hoài Khiêm kéo cô dậy.

Mặc quần áo xong ra cửa.

Giang Hoài Khiêm chỉnh lại mũ cho cô, cố nhịn cười: “Còn buồn ngủ à?”

Nguyễn Khinh Họa gật đầu, trừng mắt nhìn anh, trông rất đáng yêu.

“Không ngủ đủ.”

“Đợi lát nữa rồi ngủ tiếp.” Giang Hoài Khiêm nhéo nhéo tay cô: “Sau khi rèn luyện thân thể sẽ thoải mái hơn.”

Nguyễn Khinh Họa: “Ồ.” một tiếng: “Được rồi.”

Cô cảm thấy thời gian gần đây bị Giang Hoài Khiêm nuôi có chút béo, nên mới muốn vận động một chút.

Tuy nói mùa đông là mùa trữ thịt, nhưng Nguyễn Khinh Họa cũng không muốn béo lên quá nhiều.

Ở phương diện này, cô đối với bản thân yêu cầu cũng không hề thấp.

Cô xem như là kiểu người không dễ béo, nhưng phóng túng quá mức thì cũng sẽ tăng cân.

Hai người rời khỏi thang máy, đi đến sân vận động của tiểu khu.

Điều kiện các phương diện trong tiểu khu này đều rất tốt, còn có chỗ dành riêng cho rèn luyện thể dục.

Mỗi buổi sáng đều có rất nhiều người tập luyện, đa số đều là người già, rất nhiều ông bà sáng sớm đã thức dậy vận động rồi.

Thỉnh thoảng còn nhìn thấy các bạn nhỏ.

Khi hai người vừa đến liền khởi động một chút, Nguyễn Khinh Họa bảo Giang Hoài Khiêm không cần để ý đến mình.

“Anh cứ chạy đi, em từ từ đi dạo xung quanh một chút.”

Giang Hoài Khiêm nhìn cô: “Em chắc chứ?”

“Chắc.” Nguyễn Khinh Họa cười: “Không trì hoãn thời gian của anh nữa, anh mau đi đi, em đi dạo khoảng bốn mươi phút là được rồi.”

Giang Hoài Khiêm: “Được.”

Hai người tách ra vận động, khi Nguyễn Khinh Họa đưa mắt nhìn có thể thấy dáng người đang chạy trên đường băng.

Giang Hoài Khiêm mặc bộ quần áo thể dục màu đen, nhìn có cảm giác lạnh lùng, nghiên nghị, có hương vị rất khác.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Khinh Họa tỉnh táo lại….Bây giờ cô dường như lại khen Giang Hoài Khiêm theo bản năng rồi.

Nghĩ thế nào cũng thấy anh đẹp, bộ dáng nào của anh cô cũng thích.

Nguyễn Khinh Họa đi được nửa vòng, Giang Hoài Khiêm đã chạy qua cô.

Cô không nói gì, có chút muốn cười.

Lặp đi lặp lại vài lần, Nguyễn Khinh Họa liền quen.

Đến khi hai người vận động xong, Giang Hoài Khiêm hỏi ý kiến cô, rồi dắt cô đến cửa tiểu khu ăn sáng.

Cuối tuần rất ít người ăn sáng bên ngoài, hai người gần như bao hết cả quán ăn vậy.

Nguyễn Khinh Họa nhìn bánh bao và sữa đậu nành nóng hổi ra lò, hai mắt liền sáng lên.

Mùa đông được ăn bữa sáng như vậy, tâm trạng một ngày đều trở nên tốt hơn.

Giang Hoài Khiêm nhìn bộ dáng vui vẻ của cô, thấp giọng hỏi: “Lạnh không em?”

“Không lạnh.” Nguyễn Khinh Họa vừa mới đi bộ hơn ba mươi phút, cả người đều nóng lên.

Cô cúi đầu uống cạn ly nước Giang Hoài Khiêm đưa cho: “Hiện tại em rất có tinh thần.”

Giang Hoài Khiêm: “Ngày mai đi nữa không?”

Nguyễn Khinh Họa nhìn anh chăm chú: “Vẫn là ở nhà thì hơn.”

Cô hợp tình hợp lí nói: “Phải có một ngày để ngủ nướng chứ, không thì còn gì gọi là cuối tuần nữa.”

Giang Hoài Khiêm “….”

Anh phát hiện, rất nhiều chuyện Nguyễn Khinh Họa luôn tìm được lý do cho riêng của mình. Cũng không thể nói cô không đúng, bởi lý do cô đưa ra lại rất hợp lý.

“Được rồi.” Anh bất đắc dĩ đáp ứng: “Ngày mai ngủ nướng.”

Nguyễn Khinh Họa cười: “Vâng.”

Sau khi ăn sáng xong hai người trở về.

Rửa mặt xong, Nguyễn Khinh Họa cùng Giang Hoài Khiêm đi vào thư phòng.

Anh làm việc, còn cô vẽ.

Giang Hoài Khiêm đặt cho cô một chiếc ghế đối diện bàn làm việc, cũng dọn chỗ cho cô.

Khi Nguyễn Khinh Họa vẽ không thích bị làm phiền. Giang Hoài Khiêm cũng không làm phiền cô, tự xem tài liệu của mình.

Hai người ở cùng một chỗ, làm việc của riêng mình.

Trong thư phòng an tĩnh, bầu không khí ấm áp tràn ngập khắp nơi.

Khi Nguyễn Khinh Họa hoàn thành bản thảo đầu tiên, cô ngước mắt, khi nhìn người đối diện còn nghiêm túc hơn mình, cô bỗng thất thần.

Phải nói như thế nào đây.

Có đôi khi cô cảm thấy, nếu có thể luôn ở cùng một chỗ với Giang Hoài Khiêm như vậy, cô sẽ luôn cảm thấy hạnh phúc vui vẻ.

Bây giờ, cô rất hy vọng tương lai có thể mãi như vậy, không cần có biến động lớn gì, có thể sẽ buồn tẻ, có thể mỗi người sẽ có những việc bận rộn riêng, nhưng chỉ cần trôi qua bình yên như vậy cũng rất tốt.

Bởi cuộc sống cũng không cần quá nhiều sóng gió.

Tuy cũng cần có tình cảm mãnh liệt và kích thích, nhưng cô càng thích hưởng thụ những ngày tháng bình yên này hơn.

— 

Chạng vạng, hai người mới chuẩn bị ra ngoài.

Sau khi đến quán bar, trực tiếp đi tới phòng ở tầng ba.

Chu Nghiêu, Triệu Hoa Cảnh và Chu Phán đều đã tới rồi, hai người đang chơi bi-a, Chu Phán ở bên cạnh xem họ.

Vừa thấy Nguyễn Khinh Họa đến, Chu Phán liền chạy về phía cô, kích động nói: “Chị Khinh Họa.”

Lúc cô ấy ôm Nguyễn Khinh Họa còn không cẩn thận đẩy Giang Hoài Khiêm sang bên cạnh.

Giang Hoài Khiêm: “….”

Nguyễn Khinh Họa bật cười, ổn định cơ thể: “Phán Phán đã lâu không gặp em rồi nha.”

Chu Phán gật gật đầu, nhìn cô nói: “Vâng, khoảng thời gian trước em bận quá.”

Cô ấy ôm Nguyễn Khinh Họa một lúc rồi buông ra.

Chu Phán nhìn chằm chằm hai người một hồi, buồn bã nói: “Đêm nay hai người định tới đây để ngược cẩu sao? Lại còn mặc đồ đôi nữa.”

Nguyễn Khinh Họa nhịn cười: “Chỉ là hai cái áo khoác mà tính là đồ đôi kiểu gì?”

Chu Phán: “Tính chứ.”

Cô ấy hừ nhẹ nói: “Có phải hai người nên mời khách rồi hay không?”

Giang Hoài Khiêm liếc mắt nhìn cô một cái, lãnh đạm nói: “Muốn ăn gì?”

“Hê hê.” Chu Phán thần bí cười: “Anh Hoài Khiêm, em muốn uống trà sữa.”

Giang Hoài Khiêm: “Đổi cái khác.”

“Tại sao chứ?” Chu Phán thắc mắc.

Giang Hoài Khiêm chỉ Nguyễn Khinh Họa, khẽ nói: “Cô ấy cũng sẽ muốn uống.”

Chu Phán: “Vậy cùng nhau uống.”

Nguyễn Khinh Họa im lặng, ngượng ngùng nói: “Buổi tối uống trà sữa chị sẽ không ngủ được.”

Chu Phán: “….”

Cô chắc chắn, đôi này tới đây là để ngược cẩu. Hơn nữa còn chuyên đến ngược một cẩu độc thân nhỏ bé như cô.

Cuối cùng, Chu Phán chỉ có thể gọi trà hoa quả.

Nhưng mùa đông uống trà hoa quả thanh lọc cơ thể, cô còn muốn gọi đồ nướng BBQ, gọi không ít đồ lên để Giang Hoài Khiêm thanh toán.

Giang Hoài Khiêm cũng tùy cô ấy, dù sao những cái đó Nguyễn Khinh Họa cũng không thích.

Mới vừa gọi xong thì Mạnh Dao tới.

Chu Phán và Mạnh Dao diễn một hồi tiết mục cửu biệt trùng phùng.

Nguyễn Khinh Họa ở bên cạnh nhìn mà buồn cười.

Ba người phụ nữ thành một cái chợ.

Các cô trêu đùa cùng nhau, không cần Giang Hoài Khiêm bên cạnh.

Mấy người đàn ông còn lại tụ tập cùng nhau ăn chút gì đó, uống chút rượu và chơi bi-a.

Nguyễn Khinh Họa bắt đầu cùng hai người nói chuyện phiếm.

Chu Phán phàn nàn về chuyện đi học, thỉnh thoảng muốn nghe chuyện của Nguyễn Khinh Họa và Giang Hoài Khiêm, đôi khi cũng hỏi chuyện của Mạnh Dao và cậu sinh viên dại học.

Bàn bạc về chủ đề này, Mạnh Dao vô cùng hào hứng.

Cô nói nhỏ: “Tớ kể cho mọi người này, tối qua sau khi đồng ý đến quán bar, chơi xong game cậu ấy có hỏi tớ.”

Mắt Nguyễn Khinh Họa sáng lên, tràn ngập vẻ muốn nghe chuyện này: “Hỏi cậu cái gì? Hỏi cậu đến quán bar nào à? Hay hỏi cậu muốn gặp mặt không?”

Mạnh Dao thấp giọng nói: “Đều hỏi.”

Chu Phán đưa đầu nhỏ lại đây: “Vậy chị trả lời thế nào?”

Mạnh Dao: “Chị nói tên quán bar, nhưng không nói có gặp mặt hay không.”

Cô mỉm cười nhấp một ngụm rượu, nói nhỏ: “Nếu bọn tớ có thể gặp nhau ở quán bar và nhận ra đối phương, vậy tức là bọn có duyên phận đúng không?”

Nguyễn Khinh Họa: “Oa, hai người có cần phải làm cho lãng mạn như vậy không?”

Mạnh Dao liếc nhìn cô một cái: “Cái này mà gọi là lãng mạn sao?”

“Rất lãng mạn nha.” Nguyễn Khinh Họa nói xong, im lặng một lúc rồi hỏi: “Vậy cậu còn ngồi đây làm gì?”

Mạnh Dao: “??”

Nguyễn Khinh Họa và Chu Phán nhìn nhau, lôi kéo cô ấy ra ngoài: “Ngồi trong phòng bao thì làm sao cậu có thể cùng anh chàng sinh viên kia ngẫu nhiên gặp mặt được, chúng ta ra ngoài đại sảnh đi.”

Mạnh Dao: “….”

Không đợi Mạnh Dao phản ứng lại, cô đã bị Nguyễn Khinh Họa và Chu Phán kéo xuống lầu một, ngồi ở trước quầy bar.

Tầm nhìn ở đây rất tốt.

Nguyễn Khinh Họa nhìn chung quanh một vòng, ánh sáng trong quán bar nhấp nháy, mờ mờ ảo ảo.

Cô tìm một lúc cũng không thấy người trẻ trung đẹp trai nào cả.

“Cậu sinh viên ấy sẽ đến sao?”

Mạnh Dao: “Tớ không biết, hôm nay chúng tớ chưa có liên lạc với nhau.”

Chu Phán: “Có thể là vẫn chưa tới. Chúng ta vừa uống vừa đợi, ôm cây đợi thỏ xem sao?”

Mạnh Dao dở khóc dở cười: “Chị muốn tình cờ gặp, không phải ôm cây đợi thỏ.”

Nguyễn Khinh Họa: “Thú vị ghê.”

Ba người ngồi một hàng, quan sát xung quanh.

Còn chưa đợi được người, điện thoại của Nguyễn Khinh Họa đã rung lên, là Giang Hoài Khiêm tìm cô.

Giang Hoài Khiêm: [Em đang ở đâu vậy?]

Nguyễn Khinh Họa: [Em ở dưới tầng.]

Giang Hoài Khiêm: [Không định trở lại sao?]

Nguyễn Khinh Họa: [Em muốn nhìn sinh viên đại học một chút.]

Giang Hoài Khiêm: […]

Hai phút sau, Nguyễn Khinh Họa còn chưa thấy được cậu sinh viên kia đâu, thì đã thấy Giang Hoài Khiêm xuất hiện trước mặt.

Hai người nhìn nhau, Chu Phán tự giác dịch ra nhường chỗ cho Giang Hoài Khiêm.

Giang Hoài Khiêm nhướng mày, nghiêng đầu nhìn người đang an tĩnh bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Tại sao muốn gặp cậu sinh viên kia đến vậy?”

Nguyễn Khinh Họa: “…..”

Cô đang định trả lời vì tò mò.

Giang Hoài Khiêm nắm lấy tay cô, kéo cô vào trong ngực, có chút ghen hỏi: “Anh không đẹp trai sao?”

Nguyễn Khinh Họa: “??”