Nguyễn Khinh Họa nghiêm túc suy nghĩ 10 giây, không khỏi gật đầu: “Đúng rồi, cũng hơi giống.”
Giờ Giang Hoài Khiêm đối với cô quả thật còn cẩn thận dông dài hơn cả ba cô, không giống người trẻ tuổi một chút nào.
Hai người nhìn nhau cười.
Mạnh Dao và cô chạm cốc, nhấp một ngụm bia nói: “Có điều cậu rất phù hợp với kiểu bạn trai như vậy.”
Nguyễn Khinh Họa nhướng mày: “Sao lại nói vậy?”
Mạnh Dao nhìn cô chằm chằm: “Cũng không biết nữa, chỉ cảm thấy cậu rất hợp với kiểu bạn trai có thể chăm sóc người khác.”
“Quá yếu đuối.”
Nguyễn Khinh Họa không nói gì, uống hai ngụm bia rồi nói: “Tớ cảm thấy vẫn ổn mà, tớ tất độc lập.”
Mạnh Dao: “Độc lập là độc lập, nhưng không có nghĩa là cậu không yếu đuối.”
Động một chút thì ốm, nhạy cảm lại yếu đuối, cơ thể cũng có hơi lười biếng, kiểu người như vậy rất cần được chăm sóc.
Đối với những chuyện khác Nguyễn Khinh Họa không để ý nhiều, cũng không quá chú ý đến sức khỏe của mình, có người có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc cô cũng rất tốt.
Nguyễn Khinh Họa hiểu được đại khái ý cô ấy, nhẹ “Ừ” một tiếng, “Vậy tớ sẽ cố gắng thay đổi.”
“Thay đổi cái gì?”
“Nhỡ đâu có một ngày Giang Hoài Khiêm cũng cảm thấy mệt mỏi thì sao?”
Mạnh Dao cười, trêu đùa cô: “Ồ, giờ cậu đã nghĩ xa tới vậy rồi cơ à?”
“…”
Nguyễn Khinh Họa cũng không thẹn thùng, mặt không đổi sắc nói: “Đúng vậy.”
Cô ăn một miếng rồi dịu dàng nói: “Thật sự thì tớ… Hy vọng có thể bên anh ấy cả đời.”
Có thể không chắc chắn phải thực hiện chính xác những gì cô suy nghĩ.
Dù sao thì cứ nghĩ trước đã, tương lai thế nào thì sau sẽ nói.
Mạnh Dao cười cười, nhỏ giọng nói: “Sẽ vậy mà.”
Cô ấy nói: “Tớ tính cho hai người một quẻ, cả hai chắc chắn sẽ cùng nhau đi hết cuộc đời.”
Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa chế nhạo nói: “Tính đi đâu đây? Tìm bà tiên Mạnh à?”
Mạnh Dao gật đầu: “Đúng rồi đó, bà tiên Mạnh tính siêu chuẩn.”
Cô ấy chỉ tay vào mình.
Nguyễn Khinh Họa bật cười: “Tự luyến.”
Hai chị em ngồi nói chuyện cùng nhau, cũng không có chuyện gì lớn để nói.
Hai người nói về một số tin đồn, về một số chuyện trong cuộc sống và các ý tưởng công việc, rồi lại bắt đầu mong chờ vào tương lai, kể gần đây ăn ngon chơi vui thế nào, phần lớn là như vậy.
Cá nướng vị rất ngon, khi ăn xong, Nguyễn Khinh Họa và Mạnh Dao chờ Giang Hoài Khiêm tới đón ở trung tâm thương mại.
Lúc anh tới, hai người vẫn đang mua sắm ở bên trong.
“Mua gì vậy?”
“Mua quà.” Mạnh Dao kéo cô vào trong cửa hàng: “Không phải là sắp đến năm mới rồi à?”
Nguyễn Khinh Họa ngạc nhiên: “Cũng đúng.”
Cô nói: “Vậy lát cậu đến của hàng quần áo nam với mình nha.”
Mạnh Dao nhướng mày: “Cậu định tặng gì cho Giang Tổng vậy?”
“Chắc là quần áo thôi.” Nguyễn Khinh Họa nói: “Hai ngày trước tớ thấy trên mạng có một cái áo không tệ.”
Giang Hoài Khiêm tặng cho cô rất nhiều đồ, Nguyễn Khinh Họa không có cách nào tặng lại anh một cách tương đương.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể chọn món cô thích tặng anh.
Anh không thiếu quần áo, nhưng Nguyễn Khinh Họa nghĩ nếu là đồ cô tặng anh chắc chắn sẽ thích.
Mạnh Dao: “Được đó.”
Cô vừa chọn vừa nhìn về phía Nguyễn Khinh Họa: “Cái nào đẹp hơn?”
Nguyễn Khinh Họa nhìn chằm chằm hai cái mũ trước mặt, ngơ ngác: “Cậu định tặng cho ai vậy? Đây không phải mẫu của nam sao?”
Mạnh Dao: “Sinh viên.”
Nguyễn Khinh Họa kinh ngạc nhìn cô ấy: “Vậy là trong khoảng thời gian tớ không để ý tới cậu, cậu lại gặp cậu sinh viên đó hả?”
“Không phải cậu bảo không gặp à?”
Mạnh Dao: “Bọn tớ quyết định trước năm mới gặp nhau một lần.”
Nguyễn Khinh Họa: “Ồ…”
Cô kéo dài âm cuối, sờ sờ cằm lựa chọn:
“Cái màu đen này đi, rất ngầu.”
Mạnh Dao không do dự nhiều, trực tiếp mua luôn.
“Sao cậu lại mua mũ cho cậu ấy vậy?”
Mạnh Dao nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn cô: “Cậu không cảm thấy cậu ấy đội mũ nhìn rất đẹp trai à?”
“…”
Nguyễn Khinh Họa suy nghĩ, cô đã quên mất hình dáng cậu sinh viên đó nhìn thế nào rồi, chỉ nhớ mang máng là một thanh niên cũng rất đẹp trai thôi.
“Chắc là vậy đi.”
Mạnh Dao nghẹn lại.
———
Sau khi mua xong, hai người đi đến cửa hàng bán quần áo nam.
Nguyễn Khinh Họa chưa từng đến cửa hàng này, nhưng đã nghe qua, giá cả rất đắt, chất lượng rất tốt.
Kho hai người đi vào, nhân viên cửa hàng lập tức ra tiếp đón.
“Hai vị cần gì ạ?”
Nguyễn Khinh Họa chỉ chỉ: “Chiếc áo khoác trên người mẫu ở cửa kia, có thể lấy xuống cho tôi xem được không?”
“Được ạ.” Nhân viên cửa hàng cười hỏi: “Size bao nhiêu ạ?”
Tuy Nguyễn Khinh Họa là nhà thiết kế giày cao gót, nhưng đối với kích cỡ cơ thể chỉ cần nhìn thoáng qua là cô có thể ước lượng đại khái rồi, huống chi là Giang Hoài Khiêm.
Nói xong cỡ size, cô giơ tay sờ sờ chất liệu, không do dự nhiều: “Lấy cái này, phiền cô gói lại giúp tôi.”
“Được ạ.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nhân viên cửa hàng vui vẻ nói: “Thưa cô, cô còn cần gì nữa không ạ?”
Nguyễn Khinh Họa đang định nói không cần, Mạnh Dao lại đẩy cánh tay cô: “Mua thêm cà vạt cho Giang Tổng đi.”
Nguyễn Khinh Họa: “???”
Cô quay đầu nhìn cô ấy: “Giang Hoài Khiêm có rất nhiều cà vạt.”
Mạnh Dao nhìn cái con người không hiểu phong tình này, có hơi khô lời: “Tất nhiên cậu mua sẽ không giống rồi.”
“Không giống cái gì?”
Nguyễn Khinh Họa không nghĩ nhiều: “Tớ thấy không cần đâu, Giang Hoài Khiêm có nhiều tới nỗi dùng không hết.”
Mạnh Dao đỡ trán: “Chẳng lẽ cậu không muốn Giang Tổng thắt cà vạt cậu tặng đi làm sao? Cậu không thấy như vậy rất ngọt ngào à?”
“…”
Mạnh Dao vừa nói vậy, Nguyễn Khinh Họa có hơi động lòng.
Cô im lặng, hướng về phía trưng bày cà vạt: “Tôi muốn xem cà vạt, cô có thể giới thiệu giúp tôi một chút không?”
Nhân viên bán hàng mỉm cười: “Tất nhiên rồi ạ.”
Cô ấy hỏi: “Mua cho người bao nhiêu tuổi ạ?”
Nguyễn Khinh Họa: “Gần 30 tuổi, là nhân viên văn phòng.”
Mạnh Dao nghe được mấy chữ nhân viên văn phòng thì không nhịn được cong môi lên.
Giang Hoài Khiêm được gọi là nhân viên văn phòng?
Mua quần áo và cà vạt xong thì Giang Hoài Khiêm cũng tới.
Mạnh Dao không lay chuyển được hai người, chỉ có thể để họ đưa về nhà.
Đến cửa tiểu khu, Mạnh Dao cười: “Cảm ơn Giang Tổng.”
Cô nhìn về phía Nguyễn Khinh Họa: “Tớ vào đây.”
“Ừm.”
Thấy Mạnh Dao đi rồi, Nguyễn Khinh Họa nhìn về phía Giang Hoài Khiêm: “Em muốn về nhà lấy chút đồ.”
Dù sao cũng không thể về nhà ở được, nhưng cô thật sự còn rất nhiều đồ ở phòng thuê bây giờ.
Giang Hoài Khiêm gật đầu, sờ sờ tay cô: “Được.”
Anh rũ mắt nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Vừa mới đi mua sắm à?”
“Ừm.”
Nguyễn Khinh Họa chỉ chỉ: “Em vừa mới mua quần áo cho anh đó.”
Giây tiếp theo, Nguyễn Khinh Họa bị anh kéo vào phòng tắm.
Đêm nay cà vạt không chỉ thắt trên cổ Giang Hoài Khiêm mà còn buộc ở cổ tay Nguyễn Khinh Họa.
Khắp nơi trong phòng tắm đều là nước hai người lưu lại.
Từ phòng tắm đến phòng khách, nếu không phải cân nhắc đến việc hôm sau còn phải đi làm, Nguyễn Khinh Họa nghi ngờ có thể Giang Hoài Khiêm cũng không buông tha cho cô nhanh như vậy.
Khi kết thúc, môi cô sưng đỏ, tay cũng đỏ lên, còn hơi đau.
———
Trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh.
Nguyễn Khinh Họa tắm lại lần nữa rồi nằm trong lòng Giang Hoài Khiêm, cổ tay được anh nhẹ nhàng xoa bóp.
“Còn đau à?”
“Ừm.” Nguyễn Khinh Họa sờ sờ lòng bàn tay anh, ủy khuất nói: “Anh trói em rất lâu đó.”
Giang Hoài Khiêm bị cô nhắc nhở, trong đầu lại hiện lên những hình ảnh kiều diễm vừa rồi.
Cô vùi đầu vào cổ anh dụi dụi, nhỏ giọng nói: “Cũng không phải là em muốn anh xin lỗi.”
Giang Hoài Khiêm hôn môi cô, hứa hẹn nói: “Lần sau anh sẽ chú ý.”
“…”
Nhưng đến khi thật sự muốn làm, có thể kiềm chế được hay không không phải là điều Giang Hoài Khiêm có thể kiểm soát được.
Vừa nghĩ đến hình ảnh Nguyễn Khinh Họa như vậy là anh đã không kiềm chế được rồi.
Nguyễn Khinh Họa hít hít cái mũi, mí mắt đã rất nặng rồi.
“Ừm, em buồn ngủ rồi.”
“Ngủ đi.” Giang Hoài Khiêm dỗ cô.
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Khi người bên cạnh ngủ rồi, Giang Hoài Khiêm mới bỏ tay xuống.
Anh mượn ánh đèn đầu giường nhìn cổ tay Nguyễn Khinh Họa, thật ra không nghiêm trọng lắm, anh không dám trói chặt. Nhưng da của cô rất trắng, vết đỏ nhìn rất rõ ràng, bộ dáng trông giống như bị chà đạp.
Giang Hoài Khiêm dừng một lúc lâu, thay quần áo đi ra cửa.
Khi quay lại, tay anh cầm một lọ thuốc mỡ.
Bôi thuốc cho Nguyễn Khinh Họa xong, Giang Hoài Khiêm mới chìm vào giấc ngủ với cô.
———
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Khinh Họa nhìn cổ tay mình, cảm thấy rất thần kỳ.
Cô kể lại chuyện này với Giang Hoài Khiêm, Giang Hoài Khiêm nhịn cười: “Ăn sáng trước đã.”
Nguyễn Khinh Họa nhìn anh một cái: “Ồ”
Cô nhận lấy bát cháo Giang Hoài Khiêm đưa, ăn hai thìa rồi nói: “Giang Hoài Khiêm.”
“Hửm?”
“Em thấy chúng ta cần phải lập ước pháp tam chương.”
Nguyễn Khinh Họa suy nghĩ, gọi điện thoại cho ba Nguyễn.
“Alo.”
Giọng nói của ba Nguyễn vang lên: “Nguyễn Nguyễn ngày mai về à?”
Nguyễn Khinh Họa “Vâng” một tiếng: “Ba, con vốn định mai về.”
Cô sờ sờ cái mũi: “Nhưng lại có việc đột xuất, chắc hai ngày nữa con mới về được.”
Ba Nguyễn tính toán: “Vậy không phải là… Ngày 30 mới về à?”
“Vâng” Nguyễn Khinh Họa nói: “Có khả năng con không đi mua đồ Tết với ba được rồi.”
Ba Nguyễn cười: “Ba có thể tự giải quyết được, có phải con gặp chuyện gì không?”
“Không có.” Nguyễn Khinh Họa nhỏ giọng: “Chỉ là con muốn đi chỗ khác chơi hai ngày.”
“Được được.”
Cha Nguyễn đồng ý: “Vậy con đặt vé xong nhớ nói với ba, ba đi đón con.”
“Vâng, cảm ơn ba.”
Cúp điện thoại xong, Nguyễn Khinh Họa không chần chờ nhiều, mở điện thoại bắt đầu đặt vé.
Nhưng thời điểm cuối năm này, rất khó đặt vé, về cơ bản vé đã bán hết rồi.
Nguyễn Khinh Họa rối rắm ba giây, gửi tin nhắn cho Lưu Tuấn.
Sau khi nhận được tin nhắn trả lời, Nguyễn Khinh Họa không suy nghĩ nhiều, dùng thời gian nhanh nhất thu dọn hành lý, bước ra cửa.
…
Giang Hoài Khiêm ở bên này, khi anh khép lại công việc thì trời đã tối muộn.
Sau khi họp xong, Giang Hoài Khiêm chờ mọi người đi rồi, lúc này mới mở điện thoại lên.
Nguyễn Khinh Họa gửi tin nhắn cho anh lúc 9 giờ.
Giang Hoài Khiêm nhìn đồng hồ, 11 giờ, cũng không biết cô ngủ hay chưa.
Anh suy nghĩ, vẫn gọi cho cô một cuộc điện thoại.
“Vẫn chưa ngủ à?”
Giọng Giang Hoài Khiêm hơi khàn khàn.
Nguyễn Khinh Họa: “Anh xong việc rồi à?”
Cô kinh hỉ nói.
Giang Hoài Khiêm: “Ngày mai lại đến bệnh viện một chuyến rồi về ngay.”
Nguyễn Khinh Họa: “Ồ.”
Giang Hoài Khiêm: “Xin lỗi, anh không tới đưa em được.”
Nguyễn Khinh Họa cười: “Vậy thì không được đâu.”
Giang Hoài Khiêm nhướng mày:”Hửm?”
Nguyễn Khinh Họa nói giỡn:”Anh không tiễn em, em sẽ không về nữa.”
Giang Hoài Khiêm ngẩn ra, đang muốn lên tiếng thì tiếng chuông cửa vang lên.
Giang Hoài Khiêm giật mình, đi ra mở cửa.
Sau khi thấy người xuất hiện ở trước cửa, Giang Hoài Khiêm kinh ngạc.
Nguyễn Khinh Họa quơ quơ điện thoại trong tay, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp của cô như tràn đầy những vì sao, cô cười khanh khách, còn sáng hơn so với ánh trăng bên ngoài.
“Giang Tổng, anh đừng nghĩ tới chuyện quỵt nợ, nói tiễn em không phải chỉ là nói miệng thôi đâu nha.”
Ánh mắt Giang Hoài Khiêm sâu thẳm nhìn cô, một tay kéo cô vào trong phòng, giọng khàn khàn nói: “Được.”
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng cọ vào má cô, ngậm lấy môi cô nói: “Tiện thể dẫn anh về nhà luôn.”