“Có…một chút.” Cô cọ vào lòng anh, ngáp một cái rồi hỏi: “Mấy giờ rồi anh?”
“Vẫn sớm.”
Giang Hoài Khiêm nhìn đồng hồ, khẽ hỏi cô: “Em muốn xem phim không?”
Nguyễn Khinh Họa im lặng ba giây: “Được, nhưng em không muốn ra ngoài đâu.”
Cô mở to mắt nhìn anh: “Ở nhà xem nha.”
“Được.”
Giang Hoài Khiêm tìm được một bộ phim cũ.
Hai người cuộn mình trên sô pha xem phim, lúc đầu Nguyễn Khinh Họa còn hơi mệt nhưng xem đến gần cuối tim thần lại phấn chấn lên.
Xem xong lại đi ngủ, Giang Hoài Khiêm không lăn lộn cô nữa.
Hai người ôm nhau ngủ, cuộc sống bình yên rất đỗi ngọt ngào.
—-
Hôm sau, Giang Hoài Khiêm dẫn Nguyễn Khinh Họa đi ra ngoài.
Vào ngày cuối cùng trước khi đi làm, hai người dành thời gian ở bên cạnh nhau.
Nguyễn Khinh Họa thích xem triển lãm tranh, cũng thích nghe nhạc kịch.
Cô có rất nhiều sở thích, không có giới hạn. Làm nghề này của cô luôn yêu cầu tìm cảm hứng từ nhiều phương diện khía cạnh, kể cả những thứ hư vô khó hình dung.
Ở bên ngoài cho đến tối, Giang Hoài Khiêm dẫn cô đến nhà hàng xoay* ăn cơm.
*Hầu hết các nhà hàng xoay đều nằm trên tầng cao nhất của tòa tháp. Nhà hàng xoay 360 độ thực khách có thể vừa dùng bữa, vừa ngắm cảnh ngoài trời. (Theo Baidu.com)
Nguyễn Khinh Họa vừa ăn vừa nhỏ giọng nói chuyện với anh: “Em cảm thấy nơi này không ngon bằng anh nấu.”
Giang Hoài Khiêm rũ mắt cười nói: “Anh sẽ trở về J&A, nhưng không nhanh như vậy.”
Nguyễn Khinh Họa nhướng mày: “Thật sao?”
“Ừ.” Giang Hoài Khiêm giải thích: “Có một vị giám đốc của J&A đến bên này tiếp quản SU, người này cũng không tệ lắm, đã từng xử lí rất nhiều việc khẩn cấp. Trước mắt mà nói, vấn đề của SU đã giảm đi nhiều rồi.”
Giang Hoài Khiêm đã sớm quyết định về J&A từ sớm rồi.
Lúc trước về nước tiếp quản SU chẳng qua là vì Nguyễn Khinh Họa ở đây nên anh mới đến.
Nếu không thì sau khi về nước anh đã tiếp quản J&A luôn rồi.
Nguyễn Khinh Họa “Ồ” một tiếng, nhìn anh cười: “Cho nên trước kia anh tới SU là bởi vì em sao?”
Giang Hoài Khiêm thản nhiên gật đầu.
Nguyễn Khinh Họa nhìn vẻ mặt tự tin của anh, tò mò hỏi: “Anh không sợ em sẽ không đáp lại anh sao?”
“Sợ cái gì?”
Giang Hoài Khiêm nhéo nhéo vành tai cô, nhàn nhạt hỏi: “Anh lại có thời gian để dây dưa với em.”
Gần quan được ban lộc, lời này rất có căn cứ.
Nguyễn Khinh Họa: “…..”
Cô dở khóc dở cười, nhưng lại không thể không thừa nhận Giang Hoài Khiêm nói chính là sự thật.
Thật ra cô không có suy nghĩ đặc biệt gì về tình cảm, cũng không khao khát nhiều.
Nếu trước kia không phải là Giang Hoài Khiêm thì Nguyễn Khinh Họa nghĩ chắc có thể cô vẫn luôn không yêu đương và cũng sẽ không kết hôn, cũng có thể đến độ tuổi nào đó, không muốn cô đơn một mình nữa thì tùy tiện tìm một người rồi kết hôn.
Nói tóm lại, không phải chuyện cô vô cùng thích, có thể gợi lên trái tim thiếu nữ của cô.
Có đôi khi Nguyễn Khinh Họa cảm thấy ở phương diện tình cảm cô có chút trì độn, cũng không quá nhiệt tình.
Nghĩ thế, cô nhìn Giang Hoài Khiêm: “Anh có cảm thấy…..”
Giang Hoài Khiêm nhìn cô: “Em nói đi.”
Nguyễn Khinh Họa trầm ngâm một lúc lâu, thấp giọng hỏi: “Thỉnh thoảng em có hơi thờ ơ?”
“……”
Giang Hoài Khiêm: “Không có.”
Nguyễn Khinh Họa kinh ngạc nhìn anh: “Thật vậy sao?”
“Ừ.”
Giang Hoài Khiêm kéo chăn lên nằm lên giường, ôm lấy cô nói: “Thờ ơ chỗ nào?”
“Chính là, anh thấy rồi đấy, lần trước mẹ em nằm viện, thật ra em có chút khó chịu, nhưng em lại…không nói ra được những lời quan tâm với mẹ.”
Tâm tư của Nguyễn Khinh Họa rất nhạy cảm, nhưng rất nhiều lời cô lại không có cách nào nói ra khỏi miệng được.
Bất kể là đối với Phùng Xảo Lan hay là cha Nguyễn cũng đều như vậy. Tương tự, đối với Giang Hoài Khiêm hình như cũng thế.
Thật ra cô rất sợ Giang Hoài Khiêm để ý điều này.
Giang Hoài Khiêm đáp lời, đại khái cũng hiểu được ý của cô.
Anh cúi đầu, hôn hôn khóe môi cô nói: “Không nói nên lời thì không nói, anh có thể cảm nhận được mà.”
Anh ôn nhu nói: “Anh nói là được rồi.”
Lông mi Nguyễn Khinh Họa khẽ run, nhìn chằm chằm anh một lúc, chủ động nói: “Sao anh lại tốt như vậy.”
Giang Hoài Khiêm: “Bây giờ mới biết anh tốt sao?”
Anh nhéo nhéo tay cô: “Ngày hôm qua ai bảo anh ngủ ở sô pha vậy?”
Nguyễn Khinh Họa nghẹn họng, nhỏ giọng cằn nhằn: “Sao anh vẫn còn ghi thù thế?”
Giang Hoài Khiêm cười khẽ, thanh âm trầm trầm nói: “Lúc trước chúng ta không cần phải nói cái đó, nhưng nếu em thích, anh có thể nói cho em nghe.”
Anh nói làm Nguyễn Khinh Họa không nói nên lời được, anh cũng không bận tâm. Giang Hoài Khiêm cũng không phải là chàng trai mới lớn mà lúc nào cũng muốn cô gái nhỏ của mình nói lời yêu thương, trong lòng cô luôn có anh, thích anh.
Sự ăn ý của hai người họ là từ lâu đã được tích lũy dần một cách vô hình.
Không cần phải nói, cũng hiểu đối phương.
Nguyễn Khinh Họa “Vâng” một tiếng, an tĩnh một hồi rồi nói: “Vậy bây giờ anh nói đi.”
“Nói cái gì?”
Nguyễn Khinh Họa chớp chớp đôi mắt to của mình, nhìn thẳng vào anh: “Em muốn nghe.”
Giang Hoài Khiêm: “….”
“Em muốn nghe cái gì?”
“Anh biết mà.”
Giang Hoài Khiêm cố ý không phối hợp, trêu chọc nói: “Anh không biết.”
Hai người đấu võ mồm như học sinh tiểu học, đấu một lúc, Nguyễn Khinh Họa mệt mỏi.
Cô hừ nhẹ, lật mình quay lưng về phía anh: “Không nói thì thôi.”
Giang Hoài Khiêm nhịn cười, đem người ôm vào lòng, dán bên tai cô nói: “Được rồi, anh nói.”
Nguyễn Khinh Họa chủ động hôn hôn cằm anh: “Ngủ ngon.”
—
Đầu năm đi làm, mọi người ai cũng không có trạng thái.
Nguyễn Khinh Họa cũng thế, mơ mơ màng màng qua mấy ngày, cô và Từ Tử Vi phải đến J&A..
Sau mấy ngày bàn giao công việc, chớp mắt đã đến thứ sáu.
Sau khi đi làm hết thứ sáu, tuần sau về cơ bản thì cô và Từ Tử Vi sẽ không đến SU nữa.
Giữa trưa, Nguyễn Khinh Họa cùng Mạnh Dao ăn cơm.
Vừa ăn cô vừa nghi ngờ nhìn Mạnh Dao vài lần: “Cậu mau thành thật nói ra, tối qua cậu đã làm gì rồi?”
Mạnh Dao: “?”
Cô ấy đẩy đẩy chiếc đũa, mặt không biểu cảm nói: “Tối qua mình có thể làm cái gì được chứ?”
Nguyễn Khinh Họa hừ nhẹ, chỉ chỉ vào cổ cô: “Cậu nhìn đây là cái gì hả?”
Mạnh Dao vừa cúi đầu liền thấy, kéo kéo áo lại: “Muỗi đốt đấy, cậu tin không?”
Nguyễn Khinh Họa: “….”
Cô nghẹn họng, liếc nhìn cô ấy một cái: “Cậu nghĩ tớ tin không?”
cô nhìn xung quanh một vòng, đè giọng xuống nói: “Không thể nào, không phải cậu với sinh viên đại học mới gặp nhau năm ngoái thôi sao, hai người….có phải phát triển nhanh quá rồi không?”
Nguyễn Khinh Họa luôn cảm thấy quá nhanh, nhanh đến nỗi cô còn chưa kịp phản ứng lại đây này.
Mạnh Dao liếc nhìn cô một cái, bình tĩnh nói: “Người trưởng thành ngày đầu tiên quen nhau đã lên giường mới gọi là nhanh, tớ thế này vẫn không tính là nhanh đâu.”
Nguyễn Khinh Họa trợn tròn mắt: “Cậu với cậu sinh viên đó thật sự…..?”
“Không có.” Mạnh Dao có chút ngượng ngùng, giải thích nói: “Chỉ là hôn một cái, cậu đừng nghĩ nhiều, tạm thời tớ vẫn chưa xuống tay được với sinh viên đại học.”
“Tại sao?”
Lần này đến lượt Nguyễn Khinh Họa tò mò.
Mạnh Dao thở dài: “Cậu sinh viên này quá ưu tú rồi, tớ luôn cảm thấy tờ…..không phù hợp với cậu ấy.”
Nguyễn Khinh Họa trầm mặc, nhìn cô: “Trước kia là ai nói với mình, thích liền tới? Quản những thứ khác làm gì.”
Cô nói: “Huống chi tuổi hai người cũng không chênh lệch quá lớn, đã từng nghe qua ‘nữ lớn hơn ba ôm gạc vàng chưa’?”
*nữ lớn hơn ba ôm gạc vàng: tức là lấy những người phụ nữ hơn mình 3 tuổi, thường sẽ hiểu chuyện, ân cần với đàn ông hơn, được đàn ông chiều chuộng hơn.
“….”
Mạnh Dao nghẹn họng, tỏ vẻ cạn lời: “Cậu nghe được cái thổ ngữ này ở đâu hả?”
Nguyễn Khinh Họa nhún vai: “Hữu dụng là được rồi, cậu còn quản nó thổ hay không thổ làm gì?”
Mạnh Dao trợn tròn mắt.
“Mau nói đi.” Nguyễn Khinh Họa tỏ vẻ mặt muốn nghe chuyện bát quái, ánh mắt sáng lên: “Kể cho tớ nghe một chút.”
Mạnh Dao cũng không biết nên nói như thế nào, im lặng một lúc rồi nói: “Nói thế nào nhỉ?”
Nguyễn Khinh Họa: “Cậu muốn nói thế nào thì nói, sao lại hỏi tớ?”
Cô tò mò: “Sinh viên đại học năm thứ mấy rồi?”
“Năm ba.”
Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa nhướng mày: “Vậy cũng không nhỏ.”
Cô nhướng mày nói: “Mùa đông năm nay đã đi thực tập, tuổi tác hai người thật sự không chênh lệch nhiều đâu.”
Mạnh Dao: “Không chỉ đơn giản là vấn đề tuổi tác.”
Đến lúc này, cô lại đột nhiên hối hận, trước kia tại sao mình lại muốn yêu đương rồi gặp phải một tên tra nam chứ.
Nguyễn Khinh Họa nhìn cô một lúc, bỗng nhiên hiểu ra.
Cô vỗ vỗ tay Mạnh Dao, hận sắt không thành thép nói: “Đã là thời đại nào rồi mà cậu còn rối rắm cái vấn đề này?”
Mạnh Dao nhìn cô: “Mấy hôm trước mình nhìn thấy anh ta.”
“Ai?”
Nguyễn Khinh Họa sững sờ một lúc: “Tên tra nam kia?”
Mạnh Dao gật đầu.
Hơn nữaa lại còn là lúc đi bên cạnh cậu sinh viên mà nhìn thấy.
Nguyễn Khinh Họa mím môi dưới, đột nhiên cũng không biết phải nói gì.
Cô hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói: “Gặp được thì gặp được thôi, là anh ta phải xin lỗi cậu, cũng không phải cậu có lỗi với anh ta. Cậu phải nhớ kỹ, lần sau gặp lại anh ta cậu phải kiêu căng, ngạo mạn mà bước qua mặt anh ta.”
Mạnh Dao bật cười: “Được, tớ sẽ nhớ kỹ.”
Nguyễn Khinh Họa hừ nhẹ: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, muốn ở bên sinh viên cậu cứ ở, như vậy tốt biết bao nhiêu, yêu đương vói thanh niên, cảm giác như không khí cũng đều ngọt ngào.”
Mạnh Dao nghẹn họng, nhìn cô hỏi: “Cậu nói lời này…là cảm thấy yêu đương vói Giang tổng không ngọt ngào à?”
“Mình không có nói như vậy.”
Nguyễn Khinh Họa chột dạ nói:”Mình và Giang Hoài Khiêm rất tốt.”
Mạnh Dao nhìn bộ dạng lúng túng của cô, bật cười: “Câu đúng thật là sợ Giang tổng tìm cậu tính sổ.”
“Ừm.”
Giang Hoài Khiêm tính sổ với cô chính là áp bức trên mọi phương diện.
Đi làm không buông tha cô, tam làm cũng không buông tha cho cô.
Mạnh Dao buồn cười.
Nguyễn Khinh Họa cười theo một cái, nghiêm túc nói: “Nhưng ở bên anh ấy tớ thật sự rất hạnh phúc.”