Trong nhà xưởng, mặc dù đã được báo trước, nhưng khi tổng giám đốc đích thân đến, quản lý và những người khác vẫn cảm thấy bất ngờ.
Giang Hoài Khiêm là người không dễ chọc vào, chỉ nhìn bề ngoài của anh thôi đã khiến cho người đối diện cũng cảm thấy áp lực, quản lý nhà máy mặc bộ quần áo bảo hộ thấy anh thì run rẩy đi tới tiếp đón, anh ta cố nở ra một nụ cười thân thiện, mắt híp lại thành một đường cong, niềm nở:
“Giang tổng, mời qua bên này.”
Giang Hoài Khiêm nhìn anh ta rồi sải bước vào.
Đi được vài bước, anh lại nhẹ giọng nói: “Tới khu sản xuất.”
Quản lý sửng sốt, kinh ngạc nói: “Giang tổng, khu sản xuất không phải nơi sạch sẽ, với lại chỗ đó có hơi lộn xộn…”
Anh ta còn chưa kịp nói hết câu, đã bị người trợ lý đi bên cạnh Giang Hoài Khiêm cắt ngang, vẻ mặt Lưu Tuấn ôn hòa, nhưng những gì nói ra hoàn toàn giống với phong cách của Giang Hoài Khiêm.
“Lưu Hán, Giang tổng không có nhiều thời gian đâu.”
Nụ cười trên mặt Lưu Hán trở nên cứng đờ, cúi người vươn tay hướng về phía trước: “Giang tổng, mời.”
Giang Hoài Khiêm dẫn đầu đoàn người đi vào, khí thế bức người.
Khi Nguyễn Khinh Họa tìm thấy mọi người, Lưu Hán đang báo cáo tình hình của nhà xưởng.
Giang Hoài Khiêm cúi đầu quan sát, thần sắc bình thản nghe quản lý báo cáo, trên tay tùy ý lật qua lật lại mấy tấm da thuộc.
*Da thuộc: là một dạng vật liệu bền và dẻo được tạo thành thông qua quá trình thuộc da từ da động vật như da bò, trâu, dê, cừu non, nai, cá sấu, đà điểu… Da thuộc được sản xuất bằng nhiều phương pháp khác nhau, từ quy mô cá thể đến quy mô công nghiệp.
Nắng chiều hắt vào từ cửa sổ lớn, chiếu rọi vào đúng chỗ bọn họ đang đứng khiến khuôn mặt của Giang Hoài Khiêm cũng trở nên ôn hòa hơn.
Cô đang say sưa ngắm nhìn, Giang Hoài Khiêm dường nhận ra có người đang nhìn mình, ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Nguyễn Khinh Họa giật mình, không kịp né tránh ánh mắt của anh.
Lưu Hán vừa hoàn thành báo cáo của mình, hồi hộp chờ đợi câu trả lời cũng như nhận xét đánh giá của Giang Hoài Khiêm.
Đợi một lúc lâu, vẫn không thấy anh lên tiếng. Nhất thời, Lưu Hán cũng không rõ là tổng giám đốc hài lòng hay không hài lòng với những gì mình vừa báo cáo.
Lòng bàn tay căng thẳng đến đổ mồ hôi, đang định bổ sung thêm vài câu thì thấy vẻ mặt của Giang Hoài Khiêm đã thay đổi.
Anh ta sửng sốt, nhìn theo ánh mắt của Giang Hoài Khiêm.
Nhìn thấy người vừa mới tới, Lưu Hán kinh ngạc nói: “Tiểu Nguyễn, hôm nay sao lại tới đây?”
Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người đều dừng trên người Nguyễn Khinh Họa.
Một số quen biết, số còn lại thì không, có ánh mắt dò hỏi, cũng có ánh mắt đánh giá.
Nguyễn Khinh Họa “ừm” một tiếng, tiến lên hai bước, nói nhỏ: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”
Giang Hoài Khiêm không lên tiếng.
Thạch Giang cau mày tỏ vẻ không hài lòng, phàn nàn cấp dưới: “Tiểu Nguyễn, sao cô có thể ngủ quên trên xe được chứ? Cô không biết công việc hôm nay rất quan trọng sao?”
Nguyễn Khinh Họa mím mím môi: “Xin lỗi.”
Lưu Tuấn cười, phá vỡ thế bế tắc: “Không nghiêm trọng như vậy đâu.” Anh nói: “Nhân viên bị ốm, Giang tổng đương nhiên có thể hiểu được mà thông cảm, đúng không Giang tổng?”
Giang Hoài Khiêm lạnh lùng liếc anh ta một cái rồi nhìn sang Nguyễn Khinh Họa.
“Ừ.” Anh thản nhiên hỏi: “Đã nghỉ ngơi đủ chưa?” Nguyễn Khinh Họa sững sờ vài giây, sau đó thấp giọng trả lời: “Rồi ạ, cảm ơn Giang tổng.”
Đàm Diễm nghe đoạn đối thoại này, tinh tường nhận ra có điều gì đó không đúng ở đây. Cô ta cau mày, tầm mắt hết nhìn Giang Hoài Khiêm lại nhìn sang Nguyễn Khinh Họa.
Trầm ngâm một lát, Đàm Diễm chủ động: “Tiểu Nguyễn là quá chuyên tâm vào công việc, chỉ cần nói bị mệt muốn ở lại công ty nghỉ ngơi là được rồi. Giang tổng và mọi người nhất định sẽ đồng ý thôi.”
“Sau đó, cô ta quay đầu lại, nở nụ cười nhìn Giang Hoài Khiêm:” Phải không, Giang tổng.”
Giang Hoài Khiêm liếc nhìn cô ta, bất ngờ đồng tình “Ừ.”
Đôi mắt của Đàm Diễm sáng lên khi thấy Giang Hoài Khiêm đáp lại. Nụ cười càng đậm hơn, khiến người khác cảm nhận được rõ ràng niềm vui sướng của cô ta.
Nguyễn Khinh Họa thấy cảnh này, có chút khó chịu.
Có lẽ là vì cô từ trước đến nay vốn không ưa Đàm Diễm, nên mới khó chịu như vậy.
Nguyễn Khinh Họa suy nghĩ một lúc, tốt nhất từ nay về sau nên tránh làm nhân vật chính của mọi câu chuyện.
Mọi người cũng nhanh chóng tập trung trở lại và tiếp tục công việc đang dang dở.
Sản xuất một đôi giày cần qua nhiều khâu chế tạo, trong đó quan trọng nhất là phần mũi giày, gót giày và phần đế.
Ngoài ra, còn có một số phụ kiện trang trí và linh kiện thay thế.
Tại xưởng này cũng sản xuất cả giày cao gót, mỗi dây chuyền lại có nhiệm vụ khác nhau.
Giang Hoài Khiêm đi một vòng khu sản xuất, một lúc sau thì dừng lại ở một phân xưởng.
Để ý thấy ánh mắt của anh, Thạch Giang chủ động hỏi: “Giang tổng, có vấn đề gì với mẫu giày này sao?”
Hắn ta cười nói, “Đây là mẫu bán chạy nhất của chúng ta trong mùa thu năm nay. Mặc dù nó không phải là mẫu tốt nhất nhưng lại rất được chào đón.”
Nguyễn Khinh Họa liếc nhìn, đó chính là mẫu giày cao gót mà cô nghe được nhiều lời bàn luận nhất.
Giang Hoài Khiêm nhướng mày, tỏ vẻ hứng thú.
Đàm Diễm thấy vậy, nhiệt tình nói: “Giang tổng, anh thấy mẫu giày cao gót này thế nào?”
“Cô là người thiết kế nó?” Giang Hoài Khiêm hỏi.
Đàm Diễm gật đầu, nói bằng giọng nhẹ nhàng: “Vâng, tôi là nhà thiết kế chính của mẫu giày này.”
Giang Hoài Khiêm đưa tay ra, cầm lấy một chiếc giày, khẽ hỏi: “Sử dụng chất liệu da gì?”
Đàm Diễm ngạc nhiên, không nghĩ Giang Hoài Khiêm sẽ hỏi điều này.
Cô ta suy nghĩ một chút, nói nhỏ: “Là da bò.”
Giang Hoài Khiêm gật đầu.
Đàm Diễm vui mừng khôn xiết, biết rằng mình đã nói đúng. Cô ta cười, giọng điệu có chút thân mật: “Giang tổng cảm thấy thế nào?”
“Rất tốt.” Giang Hoài Khiêm vẫn nói chuyện về công việc bình thường: “Tại sao lại dùng da bò?”
Đàm Diễm giật mình, suy nghĩ một chút rồi nói: “Bởi vì chất liệu của da bò, khi đi trên chân sẽ mềm và thoải mái hơn. “
Giang Hoài Khiêm “Ừm” một tiếng, nhìn người quản lý ở bên cạnh: “Sau khi bán ra thị trường, các anh đã khảo sát, nghiên cứu tình hình chưa? “
“Dạ có.” Người quản lý nói: “Tuần thứ hai sau khi bán ra, chúng tôi đã tiến hành một cuộc khảo sát.”
Nhìn Giang Hoài Khiêm, người quản lý tiếp tục: “Kết quả khảo sát và phản hồi của khách hàng đều đã được gửi vào hộp thư của các nhà quản lý của nhiều bộ phận khác nhau”.
Người quản lý liếc nhìn Thạch Giang rồi gật đầu: “Tôi chắc chắn.”
Vừa dứt lời, sắc mặt của Thạch Giang trở nên tái mét, lập tức cúi đầu nói: “Giang tổng. “
Hắn ta là một người khôn ngoan. Trong chốc lát đã hiểu được ý tứ trong câu hỏi của Giang Hoài Khiêm.
“Vấn đề này là do tôi sơ suất, nhưng doanh số bán mẫu giày này thực sự vẫn rất tốt.”
Giang Hoài Khiêm: “Phản hồi của khách hàng đã nói gì.”
Thạch Giang nhắm mắt, không dám che giấu: “Da giày bị cứng, đế giày dễ bị mòn, lớp keo dán thường sẽ bị bung ra khi tiếp xúc với nước. ”
Thạch Giang đã nói trên mỗi một đôi giày, chỉ cần xuất hiện một lỗi dù nhỏ cũng sẽ trở thành một vấn đề nghiêm trọng.
Thế mà bây giờ, một đôi giày lại có nhiều lỗi như vậy.
Nguyễn Khinh Họa lén nhìn sắc mặt của Giang Hoài Khiêm, không dám lên tiếng.
Thực lòng mà nói, chuyện như này khiến cô cũng có chút sợ anh.
Giang Hoài Khiêm: “Tại sao không khắc phục ngay sai sót?.”
Giọng nói của Thạch Giang run rẩy: “Là do chi phí quá cao.”
Giang Hoài Khiêm không nói thêm nữa, nhưng mọi người xung quanh đã sợ đến nỗi không dám thở mạnh.
Đàm Diễm cũng vô thức lùi lại hai bước.
Đang lùi lại, Giang Hoài Khiêm đột nhiên nhìn cô ta.
Đàm Diễm lúc này trở nên vô cùng căng thẳng, vừa chờ đợi vừa lo lắng.
Cô ta cho rằng bản thân chỉ chịu trách nhiệm về thiết kế, những vấn đề khác không phải là trách nhiệm của cô ta.
Giang Hoài Khiêm nhìn cô ta, nói: “Thiết kế quả thực không tồi.”
Đàm Diễm ngạc nhiên, mừng rỡ: “Cảm ơn Giang ——”
Cô ta còn chưa nói hết câu, đã bị Giang Hoài Khiêm lạnh lùng cắt ngang: “Nhưng tôi không cho rằng một người không phân biệt nổi sự khác biệt giữa da bò và da dê, lại có đủ tư cách trở thành một nhà thiết kế, huống hồ còn được mệnh danh là ‘nhà thiết kế có năng lực’.”
Sắc mặt của Đàm Diễm bây giờ vô cùng khó coi.
Cô ta mấp máy môi, định nói gì đó để bào chữa thì Giang Hoài Khiêm đã nhìn về phía Nguyễn Khinh Họa nói:
“Lại đây.”
Mọi người đều sửng sốt, ngơ ngác nhìn nhau, có chút không tin được những gì vừa nghe thấy.
Giang Hoài Khiêm đây là đang gọi ai vậy?
Lưu Tuấn ho nhẹ một tiếng, đoán là ông chủ của mình tức giận đến não cũng trở nên mơ hồ rồi.
Anh ta nhìn Nguyễn Khinh Họa, cười nói: “Cô Nguyễn, khi chúng tôi vừa vào đây, đã nghe quản lý nói cô thường xuyên đến nhà xưởng. Chắc cô biết rất rõ về chất liệu để làm giày đúng không?”
Nguyễn Khinh Họa gật đầu, “Đúng vậy.”
Lưu Tuấn chỉ chỉ: “Hôm nay Giang tổng muốn biết rõ hơn. Nếu không phiền, cô làm người giới thiệu được không?”
Anh ta suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: “Nói về những gì cô biết về mẫu thiết kế cũng như chất liệu sản xuất đôi giày này. ”
“Được.”
Giang Hoài Khiêm thấy cô vẫn đứng yên tại chỗ, nhẹ nói: “Qua đây đi. ”
Nguyễn Khinh Họa trả lời: “Vâng” rồi bước tới trước.
“Vừa rồi đôi giày đó”. Giang Hoài Khiêm bắt đầu nói vào trọng điểm: “Cô làm một đôi bằng chất liệu khác tốt hơn cho mọi người xem.”
Nguyễn Khinh Họa: “Được.”
Đàm Diễm thấy như vậy, cố gắng muốn khắc phục sai lầm mà cô ta vừa mắc phải, nhẹ giọng nói: “Giang tổng, tôi cũng muốn thử xem. Vừa rồi xảy ra nhầm lẫn, là do tôi căng thẳng quá, cho nên mới….”
Câu sau là gì, chắc không cần nói thì ai ở đây cũng đã chứng kiến cả rồi.
Giang Hoài Khiêm không từ chối, anh giơ tay ra hiệu cho trợ lý chuẩn bị vật liệu.
Nhưng Lưu Tuấn theo anh đã nhiều năm, biết rõ tại sao anh lại làm như vậy.
Tổng giám đốc Giang của bọn họ, thích nhất là khiến cho người khác thua tâm phục khẩu phục.
Bản thảo thiết kế và bố cục đôi giày đã có sẵn và không khó để thực hiện.
Chất liệu sử dụng cho đôi giày của Nguyễn Khinh Họa vẫn là da bò, nhưng cô kết hợp thêm da dê loại nhập khẩu, tuy mềm nhưng độ dẻo dai thì không hề kém cạnh.
Đàm Diễm, để bù đắp cho những sai lầm của mình, tất cả đều thay bằng da dê để làm.
Không lâu sau, thành phẩm của hai đôi giày đã hiện ra trước mắt mọi người.
Đàm Diễm sờ lên, cảm thấy vô cùng mềm mại và thoải mái.
Cô ta ngẩng đầu nhìn Giang Hoài Khiêm: “Giang tổng, tôi đã làm lại rất tốt.”
Giang Hoài Khiêm liếc nhìn, bên kia đôi giày do Nguyễn Khinh Họa làm cũng không hề kém cạnh.
Anh gật đầu rồi nhìn những người khác đang đứng bên cạnh, “Mọi người đi thử, xem đôi nào phù hợp hơn.”
Năm phút sau, mọi người đã có kết luận.
Sau khi rời khỏi nhà xưởng, sắc mặt của Đàm Diễm tái mét.
Thạch Giang vẫn đang ở bên ngoài nói chuyện với Giang Hoài Khiêm, cô ta thì ở trong xe nhìn chằm chằm vào Nguyễn Khinh Họa đang ngồi ở ghế lái phụ, nói nhỏ: “Tiểu Nguyễn, đừng có tự đắc.”
Nghe thấy điều này, Nguyễn Khinh Họa quay lại nhìn cô ta: “Chị Đàm Diễm, nếu tôi cứ tự đắc, chị định làm gì?”
Đàm Diễm không ngờ rằng cô sẽ đáp lại như thế. “Cô– ”
Với giọng bình tĩnh, cô nói:” Chị hẳn là biết rõ, tại sao tôi lại hiểu về mẫu giày đó hơn chị. “
Cô nhìn Đàm Diễm qua gương chiếu hậu, chậm rãi nói:” Có một số việc, nếu không muốn người khác biết, trừ phi bản thân đừng có làm.
“……”
Thạch Giang bước lên xe, bầu không khí bên trong vô cùng kì quái.
Hắn ta liếc nhìn Đàm Diễm đang trầm mặc, có chút kinh ngạc: “Hai người mệt sao?”
Nguyễn Khinh Họa: “Không có.”
Thạch Giang nhìn cô, cười nói: “Tiểu Nguyễn vừa rồi biểu hiện rất tốt, sao trước đây tôi không biết cô có thể đóng giày thành thục như vậy?”
Nguyễn Khinh Họa khẽ “ừm” một tiếng, nói: “Trăm hay không bằng tay quen.”
Thạch Giang: “…”
Đàm Diễm lần này không có giễu cợt lại, thật hiếm thấy.
Ba người đang nói chuyện, Thạch Giang nghiêng đầu nhìn ra ngoài, cảm khái nói: “Giang tổng này, quả thật không đơn giản.”
Khi nhắc đến Giang Hoài Khiêm, Đàm Diễm ngay lập tức trở nên quan tâm: “Anh ấy nói thế nào?”
Xe vẫn đang chạy vững trên đường.
Thạch Giang im lặng vài giây, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cô ta: “Cô rất quan tâm đến Giang tổng?”
Đàm Diễm sửng sốt, lắc lắc cánh tay, gằn giọng: “Giang tổng đã nói gì, tôi cũng quan tâm đến sự phát triển của công ty chứ. ”
Thạch Giang cười đầy ẩn ý, cũng không so đo với cô ta.
Hắn ta và Đàm Diễm trong lòng đều biết rõ, mỗi người lại có thứ muốn đạt được.
Nguyễn Khinh Họa không muốn quan tâm đến chuyện của hai người phía sau, cố gắng suy nghĩ về những điều liên quan đến thiết kế.
Và, làm thế nào để trả lại chiếc khăn quàng cổ cho Giang Hoài Khiêm.
Phải đấu tranh một hồi, cô mới quyết định gửi một tin nhắn cho Lưu Tuấn.
Nguyễn Khinh Họa: [Lưu Tuấn, khăn quàng cổ của anh, tôi sẽ trả lại cho anh sau chứ?]
Nhìn thấy tin nhắn của Nguyễn Khinh Họa, Lưu Tuấn cười ra tiếng.
Anh ta liếc nhìn Giang Hoài Khiêm: “Giang tổng.”
Giang Hoài Khiêm đang nhắm mắt nghỉ ngơi, không thèm mở mắt nhìn anh ta: “Nói.”
Lưu Tuấn giơ điện thoại di động lên hỏi: “Haizz, cô Nguyễn hỏi tôi, cô ấy trả lại chiếc khăn cho tôi như thế nào? Tôi có nên đi nhận không? ”
Giang Hoài Khiêm mở mắt, lạnh lùng nhìn anh ta.
“Lưu Tuấn.” Anh dừng lại và nói: “Sau khi về nước, lá gan của cậu cũng càng ngày càng lớn đấy.”
“…”
Lưu Tuấn lúng túng, lập tức nói: “Không thể nào, tôi là đang thay Giang tổng nhận thức sai lầm.”
Giang Hoài Khiêm hừ lạnh một tiếng.
Lưu Tuấn nhìn anh, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi sẽ trực tiếp nói cô Nguyễn trả lại chiếc khắn cho anh? Tôi sẽ không là người trung gian đâu.”
Giang Hoài Khiêm không nói gì.
Lưu Tuấn biết sếp hài lòng với những gì anh làm.
Lưu Tuấn: [Cô Nguyễn, chiếc khăn là của Giang tổng, nhưng anh ấy lo rằng nếu trực tiếp đưa đến cho cô lúc ấy thì không thích hợp cho lắm nên đã nhờ tôi đi. ]
Nguyễn Khinh Họa khẽ cau mày, không hiểu tại sao anh ta phải giải thích nhiều như vậy.
Nguyễn Khinh Họa: [Trực tiếp?]
Lưu Tuấn: [Ừ, cô trực tiếp mang trả chiếc khăn cho anh ấy. ]
Nguyễn Khinh Họa: […… Anh đưa cho anh ấy thay tôi không phải thích hợp hơn sao? ]
Lưu Tuấn: [Không được đâu, tôi còn có việc phải làm, không ở cùng Giang tổng. Có cần tôi cho cô tài khoản Wechat của Giang tổng không? ]
Nguyễn Khinh Họa thấy tin nhắn của Lưu Tuấn, bối rối vài giây mới trả lời lại: [Không cần đâu, tôi sẽ gọi điện thoại. ]
Lưu Tuấn: [Vậy cô cứ gọi điện thoại riêng cho Giang tổng, nhớ hẹn với anh ấy trước.]
Nguyễn Khinh Họa: [OK. Cảm ơn anh. ]
Trở lại thành phố, trời đã về đêm. Theo lệnh của Giang Hoài Khiêm, lái xe có trách nhiệm đưa các nhân viên trở về an toàn.
Trên xe Nguyễn Khinh Họa ngồi, Thạch Giang là người được đưa về trước tiên, lúc sau còn lại Nguyễn Khinh Họa và Đàm Diễm. Hai người có thể nói trời sinh đã đối nghịch, đến chỗ ở cũng gần nhau.
Nguyễn Khinh Họa xuống xe mang theo chiếc túi có đựng chiếc khăn quàng cổ, Đàm Diễm liếc nhìn cô, nói một cách mỉa mai: “Lưu Tuấn đối với cô tốt thật đó.”
Khi đến nhà xưởng, bọn họ mới biết Nguyễn Khinh Họa bị sốt và đang ngủ ở sau xe. Lưu Tuấn liền quay trở lại xe lấy một chiếc khăn quàng cổ rồi nhờ một nữ đồng nghiệp đắp cho cô.
Đương nhiên, mọi người đều nghĩ rằng chiếc khăn đó là của Lưu Tuấn.
Nguyễn Khinh Họa chả thèm để ý tới cô ta.
Đàm Diễm cau mày: “Nguyễn Khinh Họa, tôi đang nói chuyện với cô đó.”
Cô ta nói thêm: “Đừng nghĩ chiều nay cô thắng tôi là có thể tự mãn. Cuộc đối đầu chính là thiết kế cho bộ sưu tập mùa xuân năm sau mới có thể quyết định ai thắng ai thua.”
Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa cười khẩy, nhướng mi nhìn cô ta.
Cô trang điểm, ngũ quan sáng sủa, đôi mắt hồ ly càng thêm xinh đẹp và long lanh, nhưng cũng chính vì như vậy đã tạo cho người khác cảm giác xa cách.
“Vậy thì sao”. Nguyễn Khinh Họa nói: “Cho dù là vai phụ, so với chị, tôi vẫn còn tốt hơn nhiều.”
Nói xong, Nguyễn Khinh Họa xoay người băng qua đường, đi về phía khu nhà mình ở.
Trong lúc nhất thời nói như vậy thì hả dạ thật. Nhưng sau khi trở về nhà, Nguyễn Khinh Họa lại hối hận.
Sẽ ra sao nếu Giang Hoài Khiêm hài lòng với thiết kế của Đàm Diễm.
Nghĩ đến Giang Hoài Khiêm, Nguyễn Khinh Họa càng thêm u sầu.
Cô nhìn chiếc túi đựng khăn quàng cổ trên bàn, thở dài thườn thượt.
Đấu tranh khoảng ba phút, Nguyễn Khinh Họa mở WeChat ra và tìm kiếm thông tin.
Khi cô còn ở nước ngoài, cô đã kết bạn WeChat với Giang Hoài Khiêm, nhưng cô không chắc giờ anh còn sử dụng tài khoản này hay không, hoặc có thể….anh đã xóa mất rồi.
Nguyễn Khinh Họa nhìn thấy tên WeChat và ảnh đại diện của Giang Hoài Khiêm, vẫn giống như trước đây.
Cô nhìn chằm chằm vào tài khoản của anh một lúc và nhấp vào giao diện tin nhắn. Bởi vì họ đã đổi điện thoại nên ô chat giữa hai người hoàn toàn trống trơn.
(Ô chat của Wechat cũng giống với Zalo của Việt Nam, khi đổi máy mới và đăng nhập lại thì hầu hết các cuộc trò chuyện trong ô chat sẽ bị mất một phần hoặc bị xóa sạch).
Cô nhìn chằm chằm vào ô chat trong vài phút, định nhắn tin, nhưng không biết phải nói gì
Sau khi suy nghĩ, cô lại từ bỏ.
Một phút sau, Nguyễn Khinh Họa vào bếp rót một ly rượu và bấm điện thoại gọi cho Giang Hoài Khiêm.
Cô nghĩ, nếu chuông reo ba hồi mà không có ai trả lời, cô sẽ không trả lại chiếc khăn nữa.
Vừa nghĩ tới đây, điện thoại liền có người nhấc máy.
Nguyễn Khinh Họa chợt trở nên căng thẳng, hối hận muốn cúp máy. Nhưng cô chưa kịp thực hiện, giọng nói trầm thấp của người đàn ông đã vang lên từ đầu dây bên kia.
“Xin chào.”
Nguyễn Khinh Họa: “…”
Cô không biết phải nói gì lúc này.
Người ở đầu dây bên kia có chút không kiên nhẫn, giọng nói càng lạnh hơn: “Ai vậy?.”
Cô nhìn màn hình, muốn ngắt điện thoại, nhưng bên tai lại vang lên giọng nói ấy lần nữa.
“Nguyễn Khinh Họa.”
Nguyễn Khinh Họa sững sờ, nghe giọng điệu đã biết chắc của anh, cô đột nhiên quên mất mình định làm gì.
Giọng nói của Giang Hoài Khiêm dịu đi một chút, “Cô về đến nhà chưa?”
Thanh âm của anh rất quen thuộc, như thể hai người đã vô cùng thân thiết.
Nguyễn Khinh Họa trả lời: “Tôi về rồi”. Cô chợt nhớ ra mục đích gọi điện thoại của mình: “Trợ lý Lưu nói rằng chiếc khăn quàng mà tôi đắp lúc chiều là của anh, tôi có thể trả lại cho anh bằng cách nào?”
Giang Hoài Khiêm không nói gì.
Nguyễn Khinh Họa dụi dụi đôi mắt có chút cay cay của mình, nghe thấy bên kia có tiếng ồn ào.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu bây giờ không tiện thì ngày mai để tôi đưa cho trợ lý Lưu rồi trả lại cho anh?”
Giang Hoài Khiêm dừng lại, nhìn phía trước mặt, có mấy người đang nhìn anh, cúi người thấp giọng nói: “Tiện.”
Nguyễn Khinh Họa thở phào nhẹ nhõm, nhưng thanh âm vẫn có chút khàn khàn: “Anh đang ở đâu, bây giờ tôi sẽ qua đó.”
Giang Hoài Khiêm đang định trả lời, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.
Anh dừng lại một chút, sau đó bình thản nói: “Không cần.”