Con người có thể thay đổi đến mức này cũng khiến cho người ta khâm phục.
Nguyễn Khinh Họa nhìn chằm chằm Giang Hoài Khiêm mấy giây, bỗng nhiên không nói nên lời.
Giang Hoài Khiêm thì lại cảm thấy không có gì sai cả, thản nhiên nhìn cô: “Anh nói không đúng à?”
Nguyễn Khinh Họa: “… Anh nói gì cũng đúng.”
Cô im lặng, chậm rãi nói: “Được rồi.”
Giang Hoài Khiêm trầm mặc nhìn cô, khẽ nói nhỏ: “Thật sự ổn hơn rồi à?”
“Ừm.” Nguyễn Khinh Họa ôm anh, dụi dụi vào người anh nũng nịu nói: “Chúng ta đi ăn cơm đi.”
Giang Hoài Khiêm xoa xoa đầu cô an ủi.
Làm mẹ khó quá.
Nguyễn Khinh Họa bị đứa bé dày vò hết lần này đến lần khác, có đôi khi bị giày vò tới mức muốn phát điên luôn.
May mắn là Giang Hoài Khiêm, Giản Thục Vân và những người khác đều rất chú ý đến cảm xúc của cô, một khi phát hiện có chuyện gì không ổn là lập tức kéo cô ra ngoài đi dạo xung quanh giải tỏa cảm xúc.
Khi Giang Hoài Khiêm rảnh rỗi thì anh sẽ ở bên cạnh cô. Lúc anh không rảnh rỗi thì Giản Thục Vân, Quyển Quyển, Ôn Thanh Thần và Mạnh Dao cũng sẽ thay phiên nhau dành thời gian nói chuyện với cô.
Vì để ăn cơm cùng với cô mà Mạnh Dao còn xin nghỉ mấy ngày.
Thỉnh thoảng còn chỉ vào bé con trong bụng cô rồi cảnh cáo: “Nếu sau này con đối xử không tốt với mẹ thì mẹ nuôi sẽ đánh con đấy.”
Nguyễn Khinh Họa: “…”
Mạnh Dao nói lời ngay thẳng: “Vì con mà mẹ nuôi không màng đi làm điểm danh chuyên cần đầy đủ đấy, tiền lương một ngày hơn một ngàn cũng không cần chỉ để chơi với con nè.”
Nguyễn Khinh Họa dở khóc dở cười nhìn cô một cái rồi nói: “Vâng vâng, mình cảm ơn mẹ nuôi nghĩa hiệp của chúng ta đã hi sinh vì cục cưng nhé.”
Mạnh Dao: “Không cần khách khí đâu.”
Cô ấy cười cười hỏi: “Mấy ngày nay cậu cảm thấy thế nào rồi.”
“Rất ngoan.” Nguyễn Khinh Họa cười nói: “Đã lớn vậy rồi, phải ngoan ngoãn mới đúng.”
Mạnh Dao tính toán thời gian đúng là như vậy.
Cô ấy thở dài, nhẹ nhàng nói: “Càng lớn sẽ càng khó chịu, nếu cậu có gì không vui thì phải nói ra, nói với tớ hay Giang Tổng cũng được.”
Người mang thai rất dễ bị trầm cảm, mặc dù Mạnh Dao cảm thấy bạn mình cũng không đến mức bị như vậy đâu nhưng cô ấy vẫn rất lo lắng.
Nguyễn Khinh Họa cười nhẹ nói: “Được rồi, đừng lo lắng cho tớ nữa.”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Mạnh Dao tìm những chuyện vui vẻ để nói với cô, thỉnh thoảng nói vài tin đồn gần đây có trong công ty.
Nguyễn Khinh Họa bắt đầu nghỉ ngơi, cơ thể cô không chịu nổi, cũng không có ý định giữ vững vị trí công việc đang làm như các bà mẹ tương lai khác.
J&A cũng không thiếu nhà thiết kế, không có cô thì công ty vẫn có thể vận hành bình thường. Cô ở nhà thì mọi người sẽ yên tâm hơn.
Mạnh Dao sờ sờ bụng cô, tò mò nói: “Khi nào thì bé con mới đi ra đây, tớ hơi mong đợi đây.”
Nguyễn Khinh Họa: “Vậy phải chờ hơn hai, ba tháng nữa cơ.”
Mạnh Dao chống cằm nhìn cô, cười nói: “Các cậu đã nghĩ tên cho bé con chưa?”
Nguyễn Khinh Họa lắc đầu: “Tớ và Giang Hoài Khiêm đã thương lượng rồi, tên thì để ông bà đặt, còn tên gọi ở nhà thì bọn tớ đặt.”
Mạnh Dao nhướng mày: “Vậy tên gọi ở nhà là gì?”
Nói đến đây, Nguyễn Khinh Họa hơi buồn cười: “Giang Hoài Khiêm nói nếu là con trai thì sẽ gọi là Bì Bì (*).”
*Bì có nghĩa là nghịch ngợm.
Lông mày Mạnh Dao nhảy dựng lên: “Tại sao?”
Khuôn mặt Nguyễn Khinh Họa vô tội nói: “Bởi vì bé có hơi nghịch ngợm, khiến cho mình khó chịu.”
Mạnh Dao bật cười, âm thầm cong môi: “Vậy nếu là con gái thì sao?”
“Đoàn Đoàn đi.” Cô mỉm cười nói: “Tớ muốn gọi bé là Đoàn Đoàn.”
Mạnh Dao suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “Đoàn đoàn viên viên, nghe có vẻ mềm mại, rất hay.”
Nguyễn Khinh Họa ừm ừm hai tiếng.
Hai người nói chuyện.
Mạnh Dao cảm khái: “Thoáng cái cậu đã có cục cưng rồi.”
Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa buồn cười nhìn cô: “Cậu cũng nhanh lên đi, tớ muốn làm thông gia với cậu.”
Mạnh Dao nhướng mày: “Vậy tớ phải cố gắng sinh một đứa để leo lên cây đại thụ J&A này mới được.”
Nguyễn Khinh Họa nghẹn lại.
Thời gian mang thai nói là chậm nhưng thật ra cũng rất nhanh.
Mỗi ngày Nguyễn Khinh Họa đều có người ở bên cạnh, tâm trạng thật ra không tệ lắm.
Mọi người đều quan tâm đ ến cảm xúc của cô, ngay cả Phùng Xảo Lan và bố Nguyễn cũng đến thăm cô nhiều lần.
Nguyễn Khinh Họa đã hạ sinh một em bé khỏe mạnh trong sự yêu thương của mọi người.
Nhưng có một điều làm cho Giang Hoài Khiêm hơi thất vọng là cục cưng không phải là con gái, mà là một cậu bé nghịch ngợm.
Anh vốn định đặt tên bé con là Bì Bì nhưng lại bị Giản Thục Vân ghét bỏ một phen.
Cuối cùng, Giang Hoài Khiêm quyết định đặt tên con là Cổn Cổn.
Thật ra Giản Thục Vân muốn phản đối nhưng nghĩ lại vẫn nên nghe theo hai người.
Dù sao thì đó cũng chỉ là tên gọi ở nhà thôi, đáng yêu một chút nghe cũng thú vị.
Nhưng Giang Hoài Khiêm rõ ràng không cảm thấy đáng yêu, anh chỉ cảm thấy không phải Bì Bì thì là Cổn Cổn (*), để cho bé con biết điều một chút, sau này đừng có quấy rầy thế giới của anh và Nguyễn Khinh Hoạ.
*Cổn nghĩa là lăn, biến.
Nguyễn Khinh Họa biết suy nghĩ của anh thì dở khóc dở cười.
Cô nằm trên giường, vẻ mặt mêt mỏi: “Cục cưng đã làm gì sai mà lại bị anh ghét bỏ như vậy nhỉ?”
Giang Hoài Khiêm nắm tay cô, dịu dàng nói: “Không làm gì sai nhưng đã khiến em chịu khổ.”
Nguyễn Khinh Họa liếc mắt nhìn anh một cái: “Anh đối xử tốt với bé con một chút.”
Giang Hoài Khiêm bất đắc dĩ, nhẹ giọng đồng ý với cô: “Được rồi, em yên tâm đi.”
Nguyễn Khinh Họa “Ừ” một tiếng.
Nhưng trên thực tế, Nguyễn Khinh Họa biết Giang Hoài Khiêm chỉ đồng ý qua loa với cô thôi.
Sau khi sinh bé cưng, Nguyễn Khinh Họa đã ở trung tâm ở cữ trong một thời gian dài.
Cô phát hiện điều nhàm chán nhất không phải là thời gian khi mang thai mà là thời gian ở cữ sau khi sinh.
Ngày nào cô cũng nhàm chán muốn chết nhưng không thể chạy ra ngoài được, cũng không thể ăn đồ ăn linh tinh, không tốt cho cơ thể.
Mỗi ngày, Nguyễn Khinh Họa đều làm nũng với Giang Hoài Khiêm.
“Chồng ơi.”
Nguyễn Khinh Họa ấm ức nhìn anh: “Em không uống được nữa.”
Sau khi uống xong, anh mới nói: “Em ở cữ nhưng anh lại là người tăng cân.”
Nghe anh nói như thế, Nguyễn Khinh Họa nghiêm túc nhìn anh.
Cô nhận ra Giang Hoài Khiêm thật sự béo lên một chút.
Nguyễn Khinh Họa kinh ngạc nói: “Anh thật sự béo lên này.”
“…”
Giang Hoài Khiêm cũng không biết làm thế nào mà vợ mình lại có thể dùng giọng điệu sung sướng như vậy khi nói những lời này.
Anh nhìn cô một cái, véo má cô, cắn răng nói: “Em chán ghét anh rồi à?”
Nguyễn Khinh Họa bật cười, nhỏ giọng nói: “Anh không chán ghét dáng vẻ bây giờ của em thì em chê anh làm gì?”
Nói đến đây, cô không khỏi bịt mũi lại, nhìn anh nói: “Anh đi ra xa một chút đi, mấy ngày em không tắm rửa gội đầu rồi, cảm giác cả người đều có mùi hôi.”
Giang Hoài Khiêm dở khóc dở cười, anh cúi đầu hôn lên khóe môi cô, dịu dàng nói: “Làm sao có thể chứ.”
Anh hôn cô một lúc, ánh mắt dịu dàng nói: “Rất thơm, rất ngọt ngào.”
Nguyễn Khinh Họa bị anh làm cho hơi mỏi, dở khóc dở cười nói: “Làm gì có, rất hôi.”
“Không hôi.” Giang Hoài Khiêm cầm tay cô, nhỏ giọng nói: “Ở trong lòng anh em lúc nào cũng thơm.”
Nguyễn Khinh Họa chê anh nhạt nhẽo.
Giang Hoài Khiêm nói: “Anh đã phát hiện ra rồi, sau khi có Cổn Cổn, em đã không còn yêu anh nữa.”
Nguyễn Khinh Họa: “???”
Cô chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như anh vậy.
Người nên lo lắng chuyện này phải là cô mới đúng chứ.
Cô cũng lo sau khi sinh bé con xong thì sẽ mất dáng, Giang Hoài Khiêm sẽ không thích cô nữa.
Lúc mới sinh ra nhìn nhăn nheo, đỏ hỏn, trông hơi xấu xí. Thậm chí Nguyễn Khinh Họa còn nghi ngờ y tá ôm nhầm, đó không phải con cô.
Cho đến giờ đã hơn nửa tháng trôi qua, bạn nhỏ Cổn Cổn đã trở nên xinh xắn hẳn nên.
Đôi mắt cậu bé tròn xoe, vừa to vừa sáng long lanh trông cực kì thú vị.
Làn da cũng trở nên trắng nõn, đường nét trên khuôn mặt cũng dần hiện rõ, nhìn như là một cục bột nhỏ phấn điêu ngọc trác.
Mấy ngày nay Giản Thục Vân đến thăm bé, còn nói với Nguyễn Khinh Họa là thằng nhỏ thật sự rất biết chọn những ưu điểm của bố mẹ mà ra đời.
Kết hợp tất cả những ưu điểm của hai người lại, nhìn vô cùng xinh đẹp.
Rất ít đứa trẻ ở độ tuổi này này có thể đẹp như vậy.
Mặc dù Nguyễn Khinh Họa cảm thấy Giản Thục Vân nói có hơi khoa trương nhưng phải thừa nhận thật sự đúng là như vậy.
Ngoại hình của Cổn Cổn thật sự rất đáng yêu, khiến cho người khác yêu thích.
“Thật đáng yêu.”
Cô nhìn thấy Giang Hoài Khiêm ôm con rất ra dáng, nhịn không được nói: “Bé con giống anh ghê đó.”
Giang Hoài Khiêm cười cười: “Ừm, mắt giống em.”
Long lanh tỏa sáng, cứ như biết nói vậy.
Nguyễn Khinh Họa chọc chọc khuôn mặt nhỏ bụ bẫm của cậu bé: “Cổn Cổn.”
Cổn Cổn mở mắt ra nhìn cô, nhìn rất chăm chú như thể biết cô là ai vậy.
Nguyễn Khinh Họa bị cậu bé nhìn như thế, lòng mềm nhũn cả đi.
“Sao cục cưng lại có thể đáng yêu như vậy chứ.”
Giang Hoài Khiêm im lặng, ghen ghét nói: “Trẻ con đứa nào cũng đáng yêu.”
Nguyễn Khinh Họa lườm anh một cái, hừ nhẹ, nói: “Ai bảo, Cổn Cổn nhà chúng ta mới là đáng yêu nhất.”
Giang Hoài Khiêm: “…”
Nóng lòng bênh vực con trai như thế, quả nhiên ban đầu đã có ý định này rồi mà.
Nguyễn Khinh Họa không thể chấp nhận việc anh nói con trai mình có hơi không tốt chút nào.
Giang Hoài Khiêm cũng biết nhưng thỉnh thoảng vẫn chọc vào ổ kiến lửa của Nguyễn Khinh Họa, khiến cho cô chú ý.
Nguyễn Khinh Họa cũng biết điều đó, lại còn chọc ghẹo anh trẻ con.
Nhưng hết lần lần đến lần khác, hai người đều phối hợp ăn ý với nhau, một người ngây thơ, một người hợp tác.
Cả hai đều rất vui vẻ vì điều đó.
———
Sau khi hết ở cữ, cuộc sống của Nguyễn Khinh Họa lập tức trở nên tươi sáng.
Nửa tháng đầu sau khi cô hết ở cữ, Giang Hoài Khiêm đưa cô ra ngoài dạo chơi, cặp cha mẹ vô trách nhiệm này cũng không quan tâm đ ến Cổn Cổn mà giao hết cho ông bà nội, ngày nào Giang Hoài Khiêm cũng đưa cô ra ngoài ngắm cảnh, muốn xem gì thì xem, muốn ăn gì thì ăn.
Cũng may Giản Thục Vân và dì giúp việc cũng chăm sóc rất tốt, cũng sẽ không nói gì hai người.
Nguyễn Khinh Họa cảm thấy đã quá nhàm chán buồn bực rồi, nên ra ngoài hóng gió.
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Sau khi kết thúc ở cữ, Nguyễn Khinh Họa lại nghỉ ở nhà vài tháng, lúc này mới quay lại công ty đi làm.
Bạn nhỏ Giang Cổn Cổn cũng càng ngày càng lớn, thi thoảng còn há miệng cười với Nguyễn Khinh Họa.
Về phần bố mình, bạn nhỏ Cổn Cổn cũng mặc kệ anh.
Hai bố con ai cũng không ai chào đón nhau, điều này làm cho Nguyễn Khinh Họa hơi buồn phiền.
———
Trong nháy mắt bạn nhỏ Cổn Cổn đã hơn một tuổi.
Nhưng cậu bé vẫn chưa biết nói chuyện, Nguyễn Khinh Họa lo lắng hồi lâu, căn bản mỗi ngày tan tầm về đều hỏi dì giúp việc, sau đó bàn bạc với Giang Hoài Khiêm.
“Làm sao bây giờ, cục cưng cũng đã hơn một tuổi rồi mà vẫn chưa nói chuyện này.”
Giang Hoài Khiêm nhìn cô sốt ruột như vậy thì hơi buồn cười: “Có những em bé nói chậm cũng là chuyện rất bình thường mà.”
Nguyễn Khinh Họa nhíu mày: “Nhưng em vẫn lo lắm.”
Giang Hoài Khiêm suy nghĩ một lát, thấp giọng nói: “Ngày mai cuối tuần, chúng ta đưa bé đi gặp bác sĩ nhé?”
“…”
Nguyễn Khinh Họa suy nghĩ một chút: “Thôi đừng, không đến nỗi phải đi gặp bác sĩ.”
Cô không nỡ để Cổn Cổn đi khám bác sĩ, cô cân nhắc một lúc rồi nhìn Giang Hoài Khiêm: “Chúng ta dẫn bé con ra ngoài chơi đi? Có lẽ tiếp xúc với những thứ mới mẻ sẽ giúp con có thay đổi đấy.”
Giang Hoài Khiêm: “Được.”
Không biết có phải biết được đi chơi hay không, tối nay bạn nhỏ Cổn Cổn hưng phấn lạ thường.
Trước khi đi ngủ thì Nguyễn Khinh Họa đều sẽ ở bên cạnh cậu bé, nhìn cậu bé ngủ rồi mới về phòng.
Trước kia lúc 9 giờ Cổn Cổn đã đi ngủ rồi.
Nhưng hôn nay, Nguyễn Khinh Họa nhìn đồng hồ ngáp một cái, đã 10 giờ rồi nhóc con vẫn rất có tinh thần chơi đồ chơi.”
“Cổn Cổn.”
Nguyễn Khinh Họa nhìn cậu bé: “Con nên đi ngủ rồi đấy.”
Cổn Cổn không để ý đến cô.
Nguyễn Khinh Họa bất đắc dĩ chọc chọc vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: “Mẹ buồn ngủ, muốn đi ngủ rồi.”
Cổn Cổn hình như nghe hiểu lời cô nói, buông đồ chơi trong tay xuống, nhìn cô.
Nguyễn Khinh Họa nhướng mày: “Con muốn đi ngủ chưa?”
Cổn Cổn bất ngờ nhào vào lòng cô, ôm cô nói nhỏ: “… Mẹ… Ngủ.”