"... Nạn châu chấu?" Hoắc Kỳ nghe Tịch Lan Vi nói xong thì ngạc nhiên, đánh giá nàng từ trên xuống dưới hồi lâu. Hắn suy nghĩ một lát, khẩu khí trầm xuống, cân nhắc hỏi nàng: "Là trong quân có tin tức truyền cho phụ thân nàng sao?"
"Vâng..." Tịch Lan Vi trầm ngâm trong chốc lát, lại nói đúng sự thật: "Không phải..."
Tất nhiên là hắn bật thốt lên hỏi nàng: "Vậy sao nàng biết được?"
"Nạn châu chấu xảy ra", lại không có quan viên địa phương nào bẩm báo lên trên, chỉ có nàng nói cho hắn như vậy. Nhưng nàng vẫn luôn ở hậu cung, sao có thể biết trước hắn một bước được.
"Đầu hạ..." Nàng chậm rãi nói: "Năm nay, phía Nam mưa quá ít, hạn hán thì sẽ có châu chấu, qua một tháng nữa, sẽ có châu chấu."
Nàng nói rất chắc chắn, trong giọng nói mang theo vài phần nôn nóng, giống như vội vã muốn hắn nhanh hạ chỉ cứu tế. Đến khi nghe những lời này, Hoắc Kỳ mới ý thức được nàng nói không phải mùa hạ, mùa thu năm rồi đã có địa phương gặp nạn châu chấu, mà là...Việc chưa phát sinh.
Năm nay mưa xác thật ít một chút, nhưng tựa hồ vẫn chưa thiếu đến nông nỗi kia, nếu nói "Hạn hán sẽ có châu chấu"...
Hoắc Kỳ nhìn mặt nàng đầy vẻ nghiêm túc, đó không phải là thần sắc nghi ngờ, rõ ràng là bộ dáng xác định sẽ có nạn châu chấu.
Hắn tin nàng, nhưng việc này... Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được.
"Chỉ là bởi vì ít mưa thôi sao?" Hắn nghi hoặc nhìn nàng. Biết nàng có thể từ những chi tiết đưa ra bước tiếp theo, nhưng nếu chỉ từ một "Chi tiết" như vậy liền khẳng định tất có nạn châu chấu như thế... Có phải quá qua loa hay không?
"Còn có..." Tịch Lan Vi suy tư, không thể không nói dối: "Gần đây thần thiếp có đọc một ít sách về hiện tượng thiên văn, sau đó đêm xem hiện tượng thiên văn, phía Nam có tai ương hiện ra. Hơn nữa mấy ngày nay ít mưa, nạn châu chấu là có khả năng nhất..."
Rõ ràng là lời nói dối còn phải nói không nhanh không chậm, thật sự cũng rất giống, Tịch Lan Vi chỉ cảm thấy trong lòng đều nhảy loạn lên. Nàng nói xong, thần sắc của Hoắc Kỳ càng thêm phức tạp, trầm mặc rất lâu, lại không trực tiếp nói với nàng, mà là phân phó nói: "Truyền Thái Sử Lệnh."
Hiện tượng thiên văn cũng coi như quan trọng, Thái Sử Lệnh thường xuyên bị triệu yết kiến, lần này sau khi nghe xong nguyên nhân, lại có chút phát ngốc.
Phi tần trong cung đều có thể "ban đêm xem hiện tượng thiên văn" sao? Không biết nên nói Huệ phi phu nhân này quá có bản lĩnh, hay là việc học của mình quá đơn giản nữa.
Học nhiều năm như vậy, rõ ràng cảm thấy thật sự rất cao thâm... Có lẽ là Huệ phi phu nhân đặc biệt thông minh hơn một chút? Chẳng trách Hoàng đế lại yêu thích.
Thái Sử Lệnh chửi thầm rồi vái chào, trịnh trọng bẩm: "Thần xem sao xác thực thấy phía Nam có tai ương lớn, nhưng chỉ chứng kiến hôm qua, cũng không biết đến tột cùng là tai ương gì, cho nên chưa dám bẩm báo."
Thật sự là có tai ương.
Tuy hắn nói "Không biết tai ương gì", Hoắc Kỳ trầm ngâm trong giây lát, vẫn không tránh được truy hỏi một câu: "Sẽ là nạn châu chấu sao?"
"Thần... Thật sự không biết." Thái Sử Lệnh căng da đầu bẩm. Nếu không phải rốt cuộc Tịch Lan Vi chỉ là một nữ tử, là phi tần hậu cung, quả thực hắn phải lo lắng cho mình, vị trí này có phải muốn thay đổi người làm rồi hay không.
Nhìn thế nào lại nhìn ra được là nạn châu chấu...
...
Nay đã có chút căn cứ, có thể sớm phòng bị luôn tốt hơn. Rất nhanh Hoàng đế hạ chỉ phân phối lương thực dùng để cứu tế nạn dân, còn về danh nghĩa...
Dù sao nạn châu chấu cũng chưa xảy ra, chỉ nói là vì phòng mấy ngày liên tiếp khô hạn khiến cho mùa vụ thu hoạch không đủ, tạm thời chuẩn bị vận chuyển lương thực.
Đến khi ý chỉ thuận lý thành chương[1] mà ban xuống, Hoắc Kỳ vẫn cảm thấy lúc này "Phòng ngừa chu đáo" có chút quỷ dị.
[1] Thuận lý thành chương (顺理成章): thuận theo lý thuyết (lời nói mang tính đương nhiên) mà suôn sẻ.
...
Cuối tháng tư, lương thực đã dùng để cứu tế hạn hán, đương nhiên vận chuyển sử dụng cho nạn châu chấu.
Tịch Lan Vi nghe nói ở vùng Cao Hoa, Truy Phái, châu chấu bay che mây, che lấp mặt trời, hoa màu chưa trưởng thành cứ như vậy mà "Chết non" ở ngoài ruộng, đốt cháy, dùng đất che lấp, đánh bắt đều có hiệu quả cực thấp, thường xuyên không diệt được châu chấu, còn làm cho người mệt đến quá sức.
Chỉ có thể cầu nguyện lương thực kia tới sớm một bước có thể làm cho nạn dân tạm thời sống qua ngày tốt hơn một chút, chờ đợt lương thực tiếp theo. Ít nhất... So với đời trước, khi trải qua lần đó thì người chết đói ít hơn một chút, vậy cũng đã tốt rồi.
"Phu nhân yên tâm..." Giản Tiểu Sương tự biết nàng lo lắng cái gì, ôn hòa khuyên nhủ: "Nô tỳ nhận thư nhà, phụ thân cũng mở kho lương thực, giá lương thực ép tới rất thấp, cũng chuẩn bị lều cháo để phát cháo, có thể cứu một số người."
Giản gia này buôn bán thật sự rất có lương tâm, Tịch Lan Vi buông lỏng khẩu khí, nhất thời không biết nói gì khác, chỉ có thể nói một câu "Đa tạ".
...
Nhóm tú nữ đã ở trong cung rất lâu, bởi vì các dạng chính sự quan trọng, điện tuyển lại bị dời lần nữa.
Trong thời gian đó các tú nữ phạm vào sai lầm bị xử lý trước một bước không ít. Mấy ngày trước, trong danh sách do Thượng Nghi cục trình tới chỉ còn mấy chục người.
"Trước tiên để các nàng ở Dục Tú cung đi, tốt xấu gì cũng chờ tâm tình của bệ hạ tốt hơn chút, mới xem có tuyển ai hay không." Tịch Lan Vi bình tĩnh nói, trong lòng dở khóc dở cười. Vốn cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu mà thôi, kết quả "Đi ngang qua sân khấu" này còn đi được lâu như vậy.
Cũng không biết vì cái gì, thế nhưng trong một đêm Dục Tú cung cũng bị châu chấu quấy nhiễu.
Vào buổi sáng, các tú nữ, nữ quan, cung nữ đều bị hoảng sợ, nhìn trong viện đầy châu chấu, cảm thấy giống như thấy quỷ vậy.
Thật là sự việc kỳ quặc. Phía Nam có nạn châu chấu, thành Trường Dương ở phương Bắc, đây lại là hoàng cung, không thể hiểu được sao lại có châu chấu?
Càng không thể hiểu được chính là, duy chỉ có Dục Tú cung xảy ra việc này — nếu như là Tuyên Thất điện gặp phải việc này thì cũng bình thường hơn chút, còn có thể nói thiên tử đức hạnh không tốt, là lý do khiến trời xanh tức giận.
Dục Tú cung...
Nơi nhóm tú nữ ở, chớ nói chưa có quan hệ với thiên gia, chính là có quan hệ với thế gia lớn cũng không có mấy người.
Sự tình bẩm đến Dực Tường cung, Tịch Lan Vi cũng cảm thấy không hiểu ra sao.
"Không có dấu vết gì sao?" Nàng nhíu mày hỏi.
"Không có." Thu Bạch lắc đầu, tỉ mỉ suy nghĩ hồi lâu, vẫn chỉ có thể nói: "Không hề có một dấu vết nào. Nếu nói có chỗ không đúng, cũng chỉ có thể là sáng nay khi thấy những con châu chấu đó, trên mặt đất còn sót lại một ít hạt ngũ cốc... Mặt khác đều không có gì."
Cho nên những con châu chấu kia đến tột cùng sao lại ở đó... Căn bản không ai biết.
"Thật là việc lạ." Tịch Lan Vi thấp giọng nói, liếc nhìn Thu Bạch, lại hỏi: "Đi Tuyên Thất điện báo chuyện chưa?"
"Đã có người đi." Thu Bạch khom người trả lời: "Nhưng nghe nói bệ hạ đang nghị sự ở Vĩnh Duyên điện, nên bẩm báo cho Viên đại nhân trước."
...
Việc như vậy trước đây chưa từng có, so với nạn châu chấu còn làm người ta cảm thấy không thể tưởng tượng được. Không tìm ra nguyên nhân, lại không muốn làm kinh sợ các tú nữ có liên quan, đành phải an bài đổi chỗ ở cho các nàng trước.
Thượng Nghi cục làm chủ thu thập sạch sẽ Dĩnh Thục cung, tương đương với Dục Tú cung, tay chân lanh lẹ mà an bài mọi người thỏa đáng. Khi đến trả lời Tịch Lan Vi đã là buổi tối, nói khắp nơi đều cẩn thận kiểm tra qua, tuy là lâu không người ở nhưng cũng sẽ không có sơ hở gì.
Sáng sớm hôm sau, lại là một sân đầy châu chấu.
Lúc này, đừng nói là Thu Bạch tới bẩm báo sắc mặt trắng bệch, ngay cả Tịch Lan Vi sau khi nghe xong cung kinh ngạc rất lâu.
Thật là giống như có quỷ...
Không chỉ như thế, nhóm nữ quan phụ trách giáo tập tú nữ đi Dục Tú cung xem xét, lúc này trong Dục Tú cung ngay cả nửa con châu chấu cũng không thấy, thật sự sạch sẽ.
Sao tú nữ đến đâu thì châu chấu liền đến đó, cũng không thể là trong đó có ai đặc biệt kêu gọi châu chấu tới — cách nói này cũng nói không thông, đã hơn hai tháng, lúc trước sao chưa thấy qua "Kỳ cảnh" này?
"Cũng coi như là thiên hạ kỳ văn[2]." Hoắc Kỳ trêu ghẹo, cũng cau mày: "Trừ bỏ mấy hạt ngũ cốc, không có cái gì khác sao?"
[2] Thiên hạ kỳ văn (天下奇闻): Chuyện kỳ lạ trong thiên hạ.
Các nữ quan đều lắc đầu, lại cùng nhau cúi đầu xuống, trầm mặc không nói.
...
Tịch Lan Vi đi Dĩnh Thục cung một chuyến, xem như hỏi thăm an ủi. Hai đêm liên tiếp chịu kinh hãi, sắc mặt của nhóm tú nữ thật sự không tốt, mỏi mệt không thôi mà vấn an nàng, khi nói chuyện tuy là giữ đúng lễ nghi, nhưng vẫn không ngăn được mà nhìn xung quanh, sợ bên người đột nhiên xuất hiện một con như vậy.
Vị cô nương bên cạnh tuổi còn nhỏ hơn một chút, ngay cả kinh sợ nhìn xung quanh cũng không dám, trước sau luôn gắt gao cúi đầu, môi cũng đã trắng bệch.
"Đừng sợ." Tịch Lan Vi ôn nhu trấn an, tay nàng vỗ nhẹ trên lưng khuyên bảo: "Việc này thật là kỳ quặc, Thượng Nghi cục đã bẩm báo với bệ hạ. Nếu dời cung vô dụng, chỉ phải cực khổ chư vị đêm nay lại ở Dĩnh Thục cung một đêm, các cung nhân sẽ thức trắng đêm xem xét khắp nơi, nếu có người quấy phá, tất nhiên lập tức bắt lấy; nếu có những thứ khác kêu gọi chúng nó tới, tìm ra cũng sẽ trừ bỏ thứ này."
Lời nói của nàng có chút phân lượng, mọi người nghe xong, nhẹ nhàng thở ra, hành lễ đáp "Vâng", nói lời cảm tạ.
...
Lúc thỉnh an chiều, châu chấu cũng trở thành đề tài mới trong cung. Có cung tần ôm ngực nói: "Nghe nói châu chấu kia lớn như lòng bàn tay người, thần thiếp sợ tới mức chỉ nghĩ đến là run run, bữa tối cũng ăn không ngon, sợ nó nghe mùi tìm tới..."
Nàng ta nói với vẻ mặt thấp thỏm, có người nghe xong nhíu mày, Bạch Tiệp dư nhàn nhạt nói: "Lương nhân nương tử nói lời này, trên người của ngươi có mùi hạt ngũ cốc sao? Có thể làm chúng nó tìm tới."
Bầu không khí có chút chùng xuống— mặc kệ là thời điểm nào, các nàng có thể thấy cung tần khác bị nghẹn lại, tâm tư luôn có chút vui sướng khi người gặp họa.
Tịch Lan Vi lắc đầu, không rảnh để ý tới sở thích ồn ào của các nàng, lại có chút không vui, điềm đạm nói: "Việc này thật sự kì quái, nhóm tú nữ sợ tới mức không nhẹ, các vị vào cung đã lâu, cũng đừng kinh sợ giống như vậy."
Nhất thời an tĩnh một chút, mọi người cung kính nghe, nàng lại nói tiếp: "Không có chuyện gì là không có duyên cớ gây ra. Cung Chính Tư và Thượng Nghi cục đều phái người qua nhìn chằm chằm, nghĩ không đến mấy ngày, sẽ có kết quả."
Mọi người cũng chỉ cần nhẫn nại chờ đợi, chỉ mong có thể có cái kết quả, ý trời cũng tốt mà do người cũng được, cũng không thể không có lý do như vậy.
...
"Phu nhân, Huệ phi phu nhân..."
Các phi tần theo tiếng nhìn lại, là một cung nữ bước nhanh vào điện, xem phục sức, tựa hồ là nữ quan chưởng quản giáo tập tú nữ.
Nàng ta thở hổn hển, mồ hôi trên trán chảy xuống, chưa kịp nghỉ ngơi đã vội vàng hành lễ, nôn nóng bẩm báo: "Phu nhân, có tú nữ... Bị châu chấu dọa ngất đi rồi."
... Dọa ngất đi rồi? Đây lại là huyên náo gì vậy?
Tịch Lan Vi còn chưa hỏi, nàng ta lại tiếp tục nói, tuy là thở gấp đến lợi hại nhưng cũng trình bày rất rõ ràng: "Chính là, chính là ban ngày hôm nay, cô nương ngồi ở bên cạnh phu nhân... Khi dùng bữa tối, không biết châu chấu từ đâu bay đến, trực tiếp rớt vào trong chén của nàng ta, ước chừng nhất thời nàng ta cũng chưa phản ứng lại, liền ngã xuống..."
Nói là đã thỉnh thái y, nhưng nữ quan này tới bẩm báo khi thái y còn chưa tới, cho nên vẫn không biết tình huống như thế nào.
Trong điện nhất thời có chút loạn, lời nói không căn cứ nổi lên. Chân này Tịch Lan Vi hơi nhíu lại, trầm ổn nói: "Bổn cung đi xem."
----------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Lần đầu tiên, Tịch Lan Vi đoán trước thiên tai.
Hoắc Kỳ: Làm sao mà biết được?
Lan Vi: Đêm xem hiện tượng thiên văn.
Lần thứ hai, Tịch Lan Vi đoán trước thiên tai.
Hoắc Kỳ: Làm sao mà biết được?
Lan Vi: Xin xăm ở chùa miếu.
...
...
...
Lần thứ hai trăm bảy mươi tám, Tịch Lan Vi đoán trước thiên tai.