Làm Phi

Chương 174: Bái sư



Edit: Loan Quý tần

Beta: Mai Thái phi

Sáng sớm trước đêm tết Trung thu, Dực Tường cung lâm vào bận rộn dù chuẩn bị đã lâu. An Ngọc ở trong chính điện bám vào cổ nhũ mẫu, được bà ấy ôm trong lòng cũng vô cùng khẩn trương, hai con hươu cũng gấp đến mức chạy quanh sân. Ngay cả mèo con lúc trước bị Hoắc Kỳ nhốt trong Tuyên Thất điện, lúc này cũng nhận ra được chủ nhân của nó vô cùng thống khổ (đau đớn cực nhọc) nên nhảy nhót lung tung trong điện, khiến cho những cung nữ chăm sóc nó trở nên luống cuống tay chân.

Lúc này cũng đang thượng triều, Hoàng đế hủy bỏ buổi lâm triều, các triều thần có liên quan vội vàng đuổi theo. Trong Vĩnh Duyên điện nhất thời nổi lên cuộc tranh luận của các triều thần, nhưng rốt cuộc cũng liên quan đến hoàng duệ, dù bọn họ bất mãn với Tịch Lan Vi thì lúc này cũng không dám nói gì.

...

Lúc Hoắc Kỳ bước vào cửa Duyệt Hân điện thì nghe bên trong vang lên một tiếng kêu thảm thiết.

Chân Hoắc Kỳ khựng lại, trầm giọng, nhìn về phía Kỵ Sơn tần y đang thảnh thơi uống trà: "Thần y?"

Kỵ Sơn thần y nâng mắt nhìn hắn, mang một dáng vẻ bình chân như vại, từ từ khuyên bảo hắn: "Không có việc gì, không có việc gì, ngươi không cần sốt ruột"

Lại một tiếng thét thê thảm truyền vào tai Hoắc Kỳ, thét đến tê tâm liệt phế. Đến nỗi khiến lòng Hoắc Kỳ run lên, dù thần y đã nói " không có việc gì" nhưng hắn vẫn không thể chân chính an tâm.

Hắn đẩy cửa bước vào tẩm điện, có kinh nghiệm sinh An Ngọc lúc trước, lần này toàn bộ cung nhân bên trong đều không ngăn cản hắn.

Hoắc Kỳ ngồi bên mép giường của Tịch Lan Vi, cầm chặt tay nàng, liền cảm thấy nàng dùng lực lớn gấp đôi nắm chặt lấy tay hắn.

"Bệ hạ..." Tịch Lan Vi thở gấp, khóe mắt vương chút nước mắt thoáng qua vẻ hoảng sợ: "Thiếp... Thiếp sợ, nếu thiếp chết đi thì An Ngọc làm sao bây giờ, con bé còn nhỏ như vậy..."

"Nàng nói gì vậy?" Hoắc Kỳ nhăn mày, cố gắng trấn an sự hoảng sợ của nàng: "Cũng không phải sinh lần đầu, sao lần này nàng lại sợ hãi như vậy"

Tịch Lan Vi run run, nói: "Lần trước không sinh lâu như vậy... nhỡ đâu...nhỡ đâu..."

So với khi sinh An Ngọc, lần này nàng thêm một phần sợ hãi. Lần trước thai trọng bụng nàng rất khỏe mạnh, nếu khó sinh mà chết thì cũng chỉ mình nàng chết... Cũng chỉ có Hoắc Kỳ đau lòng; nhưng lần này, mấy tháng đầu dường như thai đã có dấu hiệu không tốt, Kỵ Sơn thần y phải vô cùng cẩn thận điều dưỡng rất lâu mới chậm rãi tốt lên, nếu như khó sinh, chính nàng mất mạng không nói, chỉ sợ đứa bé này cũng khó chào đời, còn An Ngọc... Con bé còn nhỏ như vậy đã mất đi mẫu thân...

Nhiều nỗi lo thay nhau lướt qua trong lòng nàng, cái này vừa xong, cái khác lại đến, cuối cùng sự đau đớn khiến nàng không thể tiếp tục lo lắng nữa, ngược lại biến thành một âm thanh cứ mãi vang vọng trong lồng ngực nàng.

Hoắc Kỳ ngoài việc ngồi cạnh nàng thì chẳng thể giúp gì cho nàng. Hắn chỉ cảm thấy so với lúc nàng sinh An Ngọc, thời gian dài hơn rất nhiều. Từ lúc sáng sớm rồi qua chiều, đến tận tối thế nhưng hài tử vẫn chưa chào đời.

May mắn là thần sắc của mọi người bất kể cung nữ, bà mụ hay vị thần y đang ngồi phía ngoài kia đều rất bình tĩnh, dường như cũng không quá nguy hiểm, mới khiến tâm tình hắn không nói lòng quá mức. Thế nhưng trong lòng vẫn buồn bực không rõ nguyên nhân, hắn hận bản thân không biết chút y thuật nào, nếu thế hắn cũng có thể hiểu được tình huống hiện tại chứ không chỉ ngồi lo lắng suông như bây giờ.

Vừa qua khỏi giờ Tý thì một tiếng khóc nỉ non vang lên trong Dực Tường cung.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, không kiềm chế được mà lộ rõ vui mừng trên khuôn mặt, hồi lâu sau mới khôi phục lại dáng vẻ thường ngày. Y nữ bọc kỹ hài tử, tươi cười không dứt hành lễ với Hoắc Kỳ, liên tục nói: "Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng Hoàng hậu nương nương, Hoàng Trưởng tử vô cùng khỏe mạnh."

Hoàng Trưởng tử...

Hoắc Kỳ khẽ cười, nhìn Tịch Lan Vi rồi hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của nàng: "Có đủ nữ nhi và nhi tử, cảm tạ nàng"

"Ừ..." Tịch Lan Vi miễn cưỡng đáp lời, nàng thực sự không đủ sức để nói chuyện. Hít thở bình thường cũng trở nên khó khăn, đau đớn trên người vẫn chưa tan hết, nàng nghỉ hồi lâu sau đó mới nở nụ cười, thật lòng than thở: "Mệt..."

Vì để không phiền nhiễu đến nàng, các cung nữ phải mất rất nhiều công sức mới thu dọn sạch sẽ tấm trải giường dính máu. Rốt cuộc cũng được "cho đi", An Ngọc liền chạy về phía tẩm điện, giọng giòn tan mà gọi: "Mẫu thân", tràn đầy phấn khích hỏi nàng: "Là đệ đệ hay muội muội vậy ạ?"

"Là đệ đệ" Khuôn mặt Hoắc Kỳ mang ý cười, bế nữ nhi vào lòng, chỉ về phía hài tử đang được nhũ mẫu ôm bên cạnh: "Con xem kìa."

An Ngọc nghiêng đầu nhìn chốc lát, càng về sau nhăn mày càng chặt, sau đó thật lòng mà nói: "... Thật xấu"

Hoắc Kỳ và Tịch Lan Vi thoáng ngạc nhiên, sau đó cùng cười rộ lên: "Hài tử mới sinh đều giống vậy...Lúc trước con cũng như vậy."

An Ngọc kinh ngạc nhìn phụ thân, vô cùng hoài nghi nhưng nhìn thấy đôi mắt vô cùng kiên định của phụ thân thì từ "không tin" chuyển thành "nửa tin nửa ngờ". Nhưng dù vậy con bé vẫn không an tâm mà hỏi lại: "Vậy nên... sau này sẽ đẹp lên sao?"

"Tất nhiên" Hoắc Kỳ gật đầu nói. An Ngọc lập tức vui vẻ trở lại, chạy sang nhìn hài tử lần nữa rồi quay đầu cười ngọt ngào với Hoắc Kỳ, nói: "Thật ra cũng không phải quá xấu, sau này dần dần đẹp lên là được rồi."

Cuối cùng vẫn là người một nhà, huyết mạch tương liên, thân tình không thể dứt bỏ, chẳng trách An Ngọc càng nhìn càng thích tiểu hài tử.

Theo gia phả, tên của hài tử này lấy trong bộ chữ "Nhân", lấy một chữ "Nghiễm" làm tên[1]. Cái tên Hoắc Nghiễm rồi sẽ truyền khắp hậu cung, tiền triều sau đó thì khắp thiên hạ đều sẽ biết đích trưởng tử của bệ hạ tên Hoắc Nghiễm.

[1]Bộ Nhân:

Nghiễm:

...

Không muốn bị quấy rầy, Tịch Lan Vi ra lệnh đóng chặt cửa cung, còn Hoắc Kỳ thì trực tiếp hạ chỉ tạm thời lục cung không được cầu kiến Hoàng hậu. Thời gian ở cữ của nàng trôi qua rất yên ổn. Mỗi ngày Hoắc Kỳ đều nhất định phải đến gặp nàng, cho dù bận rộn đến mấy thì hắn cũng dành ra ít nhất nửa canh giờ ở cạnh nàng. Nhiều lúc hắn đến khi nàng đang ngủ, liền ngồi nhìn nàng ngủ suốt nửa canh giờ, dù không nói được với nàng câu nào thì hắn vẫn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Đến nửa tháng sau thì xảy ra biến cố khiến người ta thấy hơi kinh hoảng. Vào đầu tháng chín, Kỵ Sơn thần y bái biệt, lấy nửa cuốn "Y quyết" còn lại như đã giao hẹn.

Đêm đó, Hoắc Kỳ nhận được một bức thư từ biệt.

Nét chữ xinh đẹp mà hữu lực, trong bút pháp lộ rõ sự nhẹ nhàng, từng câu đều toát lên một sự vui sướng, từng chữ đều biểu đạt rõ ràng tâm ý của chính mình.

Thái giám trình bức thư này quỳ rạp trên đất, không dám thở mạnh chờ hoàng đế phân phó. Sắc mặt Hoàng đế càng ngày càng âm trầm, cân nhắc lúc lâu mới phân phó: "Đi Dực Tường cung."

...

Nghe tin xong thì Tịch Lan Vi vô cùng kinh ngạc, dựa vào giường, không chớp mắt nhìn Hoắc Kỳ: "Trưởng Công chúa, nàng..."

"Ta cũng không nghĩ đến." Hoắc Kỳ thở dài: "Đúng là không nên cho nàng lập phủ, nếu nàng ở trong cung thì đã không có cơ hội này. Thái giám truyền lời nói có lẽ nàng đã đi được một thời gian rồi...". Hắn hít sâu: "Ta sẽ phân phó Cấm Quân Đô Úy phủ tìm kiếm, nếu Sở Tuyên đến đây, nàng nhớ thông báo với hắn."

Tịch Lan Vi gật đầu, định hỏi nguyên nhân thì nghe thấy toáng có tiếng ồn ào bên ngoài. Không biết nơi phát ra âm thanh gần hay xa Dực Tường cung, chỉ biết rằng âm thanh đó nghe vô cùng quen thuộc.

Hai người vừa nhìn nhau, khuôn mặt vừa lộ vẻ vui mừng, cùng nhìn về phía cửa chờ đợi, quả nhiên lát sau liền có người bước vào.

Tay Hà Nguyệt bị Sở Tuyên bắt chéo sau lưng, nàng vừa cố tránh thoát, vừa năn nỉ không ngừng: "Ngươi buông ta ra... Ngươi nghe ta nói đã!"

Nhớ đến tình huống Kỵ Sơn thần y bị "xách" vào mấy tháng trước, thật giống nhau đến kỳ lạ.

Sở Tuyên lạnh mặt, vào đến phía trong tẩm điện mới buông nàng ra, mặc kệ nàng xoa bóp chỗ bị nắm chặt, hắn vẫn không hề xin lỗi, nhìn Hoắc Kỳ, trầm giọng: "Phiền bệ hạ trông chừng muội muội của người cẩn thận."

"Đa tạ" Hoắc Kỳ gật đầu, Sở Tuyên liền xoay người rời khỏi, lại bị Hà Nguyệt nhanh chóng ngăn lại: "Ngươi đúng là không thể nói lí!"

"Ngươi nói ai không nói lí?" Sở Tuyên nhìn nàng, nghiêng thân tránh thoát, vòng tay trước ngực, nói: "Rõ ràng là ngươi tự tìm phiền toái."

"Ta tìm phiền toái như thế nào?" Hà Nguyệt cũng vòng tay trước ngực, đúng tình hợp lý mà nói: "Sư phụ nhận ta làm đồ đệ, bây giờ lão nhân gia người hành tẩu giang hồ, thân là đồ đệ người sao có thể không đi theo?"

"Ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì khiến sư thúc nhận ngươi làm đồ đệ, nhưng giang hồ này ngươi không đi được." Sở Tuyên bình đạm nói, lùi về phía sau, chắp tay nói: "Trưởng Công chúa, bảo trọng..."

"Sư phụ cũng không ngăn cản ta!" Hà Nguyệt ngăn hắn lại, tức giận nói: "Ngươi không cưới ta là chuyện của ngươi nhưng ta bái sư, ngươi quản được chắc? Sư thúc ngươi thu nhận đồ đệ ngươi quản được sao? Thiếu hiệp, ngài làm tốt việc quét tuyết trước cửa của ngài là được, quản nhiều chuyện như vậy có mệt không?"

Hoắc Kỳ và Tịch Lan Vi nghe bọn họ nói chuyện hồi lâu, càng nghe càng kinh ngạc. Nghe Hà Nguyệt càng nói càng không khách khí, Hoắc Kỳ liền ho một tiếng: "Được rồi."

Thanh âm của Hà Nguyệt chợt ngưng bặt, nhìn sắc mặt âm trầm của huynh trưởng, nhất thời không dám nói tiếp.

"Làm phiền thiếu hiệp." Hoắc Kỳ bước đến gần Hà Nguyệt, vừa bắt lấy cổ tay nàng vừa quay sang nói với Sở Tuyên: "Thiếu hiệp đi thong thả."

Sở Tuyên nhân cơ hội thoát thân, Hà Nguyệt bị Hoắc Kỳ túm lấy không còn cách nào. Thấy Sở Tuyên đi khỏi, Hà Nguyệt mạnh mẽ tránh thoát khỏi kìm kẹp của Hoắc Kỳ: "Hoàng huynh!"

"Chưa từng nghe qua Trưởng Công chúa Hoàng gia hành tẩu giang hồ!" Hoắc Kỳ thấp giọng mắng nàng, Hà Nguyệt Công chúa giương đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn lại hắn, nhanh chóng phản bác: "Cũng chưa từng nghe qua Đế vương chuyên sủng một người đâu!"

Hoắc Kỳ hết nói nổi, khóe mắt nhìn thoáng qua Tịch Lan Vi đang lo lắng, bèn túm Hà Nguyệt ra khỏi điện để không quấy rầy nàng nghỉ ngơi.

...

Tịch Lan Vi ngẩn ra một lúc lâu, tâm trạng dần bình ổn lại, nghĩ thầm bất kể Hoắc Kỳ dùng biện pháp cứng rắn hay mềm mỏng, chỉ cần giữ được người ở lại là ổn.

Sáng sớm hôm sau, nàng lại nghe được tin... Hoàng đế thả cho Trưởng Công chúa xuất cung.

"Thần y là người trị bệnh cứu người, cũng không phải hạng giết người cướp của gì nên trên giang hồ ắt hẳn cũng không có kẻ thù, Hà Nguyệt sẽ không gặp nguy hiểm gì." Hoắc Kỳ trả lời đến vân đạm phong khinh, Tịch Lan Vi nghe hắn nói mà phát ngốc, không hiểu vì điều gì khiến hắn thay đổi cách nói.

"...Khụ" Hoắc Kỳ bất đắc dĩ ho khan, điều chỉnh tâm trạng: "Hà Nguyệt nói, nếu ta không cho nàng đi, nàng sẽ xuất gia. Nếu nghĩ rằng tùy tiện tìm chồng cho nàng thì nàng thà chết cũng không gả."

Lại là lấy cái chết ra hăm dọa?

Tịch Lan Vi nghe thế, đôi mày ngài nhíu chặt, trong lòng nàng cũng hiểu, nếu đã đến nước này thì thật sự hết cách. Nếu một người có tư tưởng muốn chết thì người khác chẳng thể găn cản được.

Tịch Lan Vi bất đắc dĩ lắc đầu: "Nàng cần gì phải... Theo thiếp, dù nàng có bái Kỵ Sơn thần y làm sư phụ, cũng chưa chắc Sở Tuyên sẽ lấy nàng. Chàng nhìn Sở Tuyên... Kỳ thực cũng chỉ tôn kính thần y mà thôi.

"Ta cũng nói với Hà Nguyệt như vậy." Khuỷu tay của Hoắc Kỳ chống lên đầu gối, bàn tay đỡ trán,dáng vẻ hắn còn bất đắc dĩ hơn cả nàng, nói: "Nàng đoán xem nó nói thế nào? Nó đi chuyến này không phải vì Sở Tuyên không lấy nó, tóm lại đi theo thần y thì cơ hội tiếp xúc với Sở Tuyên sẽ nhiều hơn... Bất luận hắn ta có cưới nó hay không, nó đã định sẽ quấn lấy hắn ta cả đời." Ngừng lại một chút, Hoắc Kỳ thở dài nói tiếp: "Sau khi ta ân chuẩn chuyện này, Sở Tuyên đã dỡ phân nửa ngói trên nóc Tuyên Thất điện."

Cũng là bị Hà Nguyệt ép đến chán nản.

---

Tác giả có lời muốn nói: Hoắc Kỳ đồng ý cho Hà Nguyệt bái Kỵ Sơn thần y làm sư phụ, cùng hành tẩu giang hồ.

Ngày hôm sau phát hiện trên tường Tuyên Thất điện có một vòng tròn do Sở Tuyên vẽ, trong đó ghi hai chữ to: "Phá hủy."