Hoắc Kỳ cũng biết Ngô Chiêu viện này "Bệnh" sợ là có ẩn tình khác.
Đến Ỷ Hàm các, Ngô Chiêu viện thật sự không khoẻ, hỏi thái y, thái y nói là bị cảm nắng.
Thái độ của Hoàng đế vẫn nhất quán, không có quan tâm quá mức, chỉ hỏi vài câu vô cùng đơn giản, đợi đến khi cung nữ mang thuốc tới, hắn an tĩnh nhìn Ngô thị uống thuốc, tất nhiên là sẽ không ra tay cho nàng ta uống.
Ngô thị nhớ rất rõ, khi Tịch Lan Vi bị ám sát, chính Hoàng đế định tự tay cho Tịch Lan Vi uống thuốc, trái lại bị Tịch Lan Vi bỏ qua một bên.
"Chiêu viện hãy nghỉ ngơi cho tốt." Khẩu khí của Hoắc Kỳ bình đạm nói một câu như vậy, thể hiện ý tứ phải rời khỏi. Ngô thị ngẩn ra, duỗi tay lôi kéo ống tay áo của hắn: "Bệ hạ..." Lông mi của nàng ta rũ xuống:"Trời chiều rồi......"
Hoắc Kỳ quay đầu lại, liếc nhìn nàng ta, nhíu mày, ý tứ trong lời nói rất rõ ràng: "Chiêu viện đang bệnh."
Ngô thị khẽ tươi cười, trên gò má suy yếu hiện lên một chút đỏ ửng, từng chút một mà lan tràn ra, ngữ thanh kéo dài: "Hạ Tuyển thị luyện bài múa mới đã lâu..." Nàng ngẩng đầu nhìn hoàng đế, trong mắt tràn ngập mong đợi, còn có vài phần thấp thỏm và không chắc chắn:"Có lẽ bệ hạ sẽ thích..."
Giữa hàng chân mày của Hoàng đế trong phút chốc đã sâu thêm. Ngô thị nghẹn lại, đôi tay không tự chủ mà run lên, bị cái nhìn chăm chú của hoàng đế làm cho chột dạ cúi đầu, thầm cắn môi, an tĩnh chờ hắn trả lời.
Hoắc Kỳ thở dài một hơi.
Ngô thị này...
Luận tướng mạo chỉ thường thôi, tính tình cũng không nóng không lạnh. Từ lúc ở tiềm để vào trong cung mấy năm nay, về phân vị, đúng là hắn không hề để nàng phải chịu thiệt, nhưng cũng chẳng quá sủng ái, chẳng trách Ngô gia không chịu nổi muốn đưa Hạ Nguyệt tiến cung.
Nhưng Hạ Nguyệt kia...
Hắn nghĩ đến thần sắc Tịch Lan Vi trong ngày trừ tịch, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Phát hiện ánh mắt hoàng đế bỗng nhiên lạnh lẽo, ống tay áo bị nắm ở trong tay cũng đột nhiên chuyển động, Ngô thị biết đây là ý tứ phải đi, trong lòng quýnh lên, buột miệng thốt ra: "Thần thiếp hầu hạ bệ hạ không tốt, trong nhà..."
Âm thanh đột nhiên im bặt. Ngô thị kinh hãi phát hiện mình đang nói gì, bỗng dưng im lặng, ngẩng đầu, ánh mắt không ngừng sợ hãi.
"À..." Trái lại Hoắc Kỳ lại bật cười, đánh giá nàng ta một phen: "Trong nhà của ngươi không vui?"
"Bệ... Bệ hạ..." Ngô thị khẩn trương đến ấp a ấp úng, môi khẽ mấp máy, sắc mặt vốn đang suy yếu trắng bệch lại càng thêm rõ ràng. Đột nhiên buông lỏng tinh thần, ánh mắt cũng ảm đạm, Ngô thị nhận mệnh mà gật đầu: " Nữ tử thế gia tiến cung, cái nào không phải trong nhà ngóng trông..."
Ngóng trông các nàng được sủng ái.
"Xuy." Hoắc Kỳ cười khẽ mang theo hiểu rõ cùng khinh thường, trên tay dùng một chút lực, rút ống tay áo đang bị nàng ta nắm chặt ra, trở tay nâng cằm nàng ta lên, bốn mắt nhìn nhau, ý cười đã không còn sót lại chút gì: "Vậy trẫm đi xem Hạ thị, Chiêu viện an tâm dưỡng bệnh."
...
Các thế lực trong triều tranh đấu là việc khó tránh khỏi, một mặt muốn chèn ép đồng liêu, một mặt lại muốn "Nịnh bợ" hoàng đế là hắn—những việc này Hoắc Kỳ đều hiểu, nhưng trong đủ loại thủ đoạn, hắn cảm thấy ngu xuẩn nhất không gì hơn chính là đưa nữ nhi nhà mình tiến cung với ý đồ trói buộc hắn.
Thế gia kết thân với hoàng tộc xem như lệ thường, tiền triều Đại Yến cũng như thế — nhưng thế gia hiểu "Lệ thường" này, liên hôn với hoàng tộc sao có thể không hiểu? Sao hắn có thể tùy ý để các nàng thổi gió bên gối, thật ra không nổi lên tâm phòng bị mới là kỳ quái.
Một mặt cảm thấy loại an bài này dại dột buồn cười, một mặt lại lười phí nhiều tâm tư đối với những việc như vậy. Còn nữa, Ngô gia trừ việc có chút cổ hủ, những mặt khác cũng coi như làm việc thích đáng, không cần thiết phải vì vậy mà không vui.
Làm cho Hạ Nguyệt hiểu rõ là được.
....
Hạ Nguyệt thật đúng là chuẩn bị đầy đủ.
Khi Hoắc Kỳ vừa bước vào Thục Duyệt cư, tiếng nhạc đã lượn lờ truyền đến. Tiếng đàn, sáo, tỳ bà êm tai dễ nghe, trong gió mát phảng phất của đêm mùa hạ, làm cho lòng người nghe cảm thấy thoải mái.
Hoắc Kỳ lấy lại bình tĩnh, ánh mắt thoáng nhìn Hạ Nguyệt đang chuẩn bị bắt đầu điệu múa trong viện. Bước chân không dừng lại, Hoắc Kỳ vẫn đi vào phía trong, khi đi qua bên người nàng ta mới ngước mắt nhìn một cái, nói ra hai chữ nhàn nhạt: "Vào đi."
"..." Trên mặt Hạ nguyệt chứa đầy tươi cười hoàn toàn ngưng trệ, ngẩn ra, tự biết hoàng đế không vui, phất tay cho nhạc sư dừng lại, nâng váy bước nhanh đi theo.
...
Hoắc Kỳ vào phòng, trực tiếp ngồi xuống ghế, không nói một lời cũng không biểu hiện thần sắc gì. Làm cho trong lòng Hạ Nguyệt hốt hoảng. Hạ Nguyệt ổn định tinh thần pha trà, một lần nữa điều chỉnh tâm tình thật tốt, mỉm cười nhợt nhạt, tiến lên khụy gối dâng trà: "Bệ hạ."
Hoắc Kỳ quét mắt liếc nàng ta một cái, nhận lấy chung trà, mở nắp thổi một cái, nhấp một ngụm, chau mày: "Nóng."
Đây là lần đầu nàng ta ở cùng một chỗ với hoàng đế, lại làm hoàng đế bất mãn như thế, Hạ Nguyệt không thể không giật mình. Lập tức có chút hoảng hốt, sau khi bình tĩnh lại nàng mới vội nói: "Thần thiếp... Thần thiếp đổi một lần nữa."
Hoàng đế cũng không có phản ứng gì khác, càng không khách khí: "Ừ" một tiếng, thuận tay đưa lại chung trà.
Hạ Nguyệt vừa đổi trà vừa không nhịn được mà ngầm đánh giá thần sắc của hoàng đế, đánh giá độ ấm của trà, không dám để quá lạnh, so với vừa nãy thì lạnh hơn một phần, một lần nữa thành kính dâng lên: "Bệ hạ..."
Hoắc Kỳ tiếp nhận, môi mới vừa chạm vào nước trà đã lấy ra: "Lạnh."
Rõ ràng không có nhiều trà như vậy.
Hạ Nguyệt hoàn toàn hoảng sợ, đứng cũng không được mà quỳ cũng không phải, lại đổi một lần trà, cũng không biết rốt cuộc nóng lạnh như thế nào mới thích hợp.
"Tuyển thị." Hoàng đế nâng nâng mắt, đặt chung trà trong tay lên bàn con, thở một hơi ngắn nói thẳng ra:"Chiêu viện khuyên trẫm tới."
"Thần thiếp biết..."
Chữ "rõ" Hạ Nguyệt còn chưa nói ra được, hoàng đế đã nói: "Lại nói rõ ràng một chút, là Ngô gia ép buộc nàng ấy."
Hạ nguyệt cứng lại.
"Cho nên trẫm biết ngươi tiến cung vì cái gì, vẫn nên thành thực, chỉ là trẫm không muốn làm mất mặt mũi của Ngự Sử đại phu." Hắn lại nhìn Hạ Nguyệt: "Nhưng việc này, là Ngô Mại lo lắng quá nhiều. Hắn cảm thấy trẫm không sủng ái nữ nhi của hắn, sao không nhìn thấy trẫm cũng không quá sủng ái những người khác."
Khẩu khí của hắn khi nói bình thản, thong thả ung dung, lại làm trong lòng Hạ Nguyệt càng thêm hoảng loạn. Cảm thấy hoàng đế kiên nhẫn giải thích với nàng ta từ đầu đến cuối như thế so với thanh đao đặt trên cổ còn đáng sợ hơn, nàng ta khẽ giật mình, muốn giải thích một chút, nhưng lại không có lời nào để nói.
"Từ sau khi ngươi tiến cung, xảy ra quá nhiều sự tình." Ánh mắt Hoàng đế lạnh lùng nhìn nàng ta: "Ngự Sử đại phu vì lo lắng tiền đồ của Ngô gia, dùng biện pháp này không có gì đáng trách, nhưng trẫm không thích nhìn lục cung tranh đấu không ngừng."
Loại thái độ này của hắn luôn luôn biểu đạt rất rõ ràng, trong lòng phi tần lục cung cũng hiểu rõ, phần lớn đều an tĩnh không gây chuyện. So ra, xác thật Hạ Nguyệt có vẻ quá không an phận.
"Trẫm sẽ không chuyên sủng ai, nhưng cũng không quá bạc đãi Ngô thị, sau này cũng sẽ không bạc đãi ngươi." Hắn giống như có ý cười, trong giây lát ngữ khí lại đông cứng: "Sau này ngươi không được gây chuyện, nếu không..." Ngón tay của hắn gõ lên chung trà bằng sứ: "Riêng việc nước trà không thích hợp này, lần sau cũng không thể cho qua đơn giản như vậy."
Hắn cố ý cho Hạ Nguyệt biết, cho dù trong hậu cung có thể tùy ý tính kế tâm cơ, nhưng người nắm giữ sinh tử cũng chỉ có một. Tất nhiên hắn có thể rộng lượng không so đo, nhưng nếu cố ý muốn so đo, bất luận là chuyện nhỏ như thế nào, người khác cũng chỉ có thể nhận mệnh.
"Vâng..." Hạ Nguyệt trả lời tựa hồ là theo bản năng, trì hoãn một lát mới lại lên tiếng: "Vâng!"
"Còn có..." Thần sắc Hoàng đế hơi ngưng lại, tạm dừng một chút, lại chậm rãi nói:"Không được tìm Tịch thị gây phiền toái."
"Bệ hạ...?" Ngữ điệu của Hạ Nguyệt mang theo chút giật mình, câu trước rõ ràng hắn mới vừa nói qua... Sẽ không chuyên sủng ai, sao đảo mắt lại đặc biệt dặn dò chuyện của Tịch Lan Vi?
"Làm sao vậy?" Hoắc Kỳ giương mắt nhìn nàng ta, ánh mắt không kiên nhẫn mà thu hết kinh ngạc của Hạ Nguyệt vào đáy mắt.
"Không..." Hạ Nguyệt chột dạ lùi về phía sau nửa bước, gật đầu, lời nói tựa như mơ hồ kỳ thật lại có ý tứ rõ ràng: "Bệ hạ đối với Diên Mỹ nhân thật tốt."
Hoàng đế "Ừ" một tiếng, sau đó đứng lên, gọi cung nhân tiến vào, hầu hạ rửa mặt.
...
Sáng sớm hôm sau, Hạ thị được thăng lên phân vị Quỳnh chương.
Khi thỉnh an tất nhiên lục cung cùng chúc mừng, Cảnh Phi ban các loại trang sức xuống. Thần sắc của Ngô thị chuyển từ mệt mỏi do bệnh thành vui mừng, lôi kéo tay Hạ Nguyệt hỏi han ân cần.
Phản ứng của mọi người ở Minh Lan các một khắc sau đã truyền đến điện Quảng Minh. Bút trong tay Hoàng đế không dừng lại, vừa phê tấu chương vừa giống như không quan tâm mà nghe lời thái giám bẩm báo.
Đợi đến khi thái giám kia nói xong, hắn mới nâng mắt, trầm ngâm nói: "Diên Mỹ nhân như thế nào?"
"Mỹ nhân nương tử..." Thái giám buồn bực một hồi, trả lời đúng sự thật: "Rất an tĩnh."
Đương nhiên rất an tĩnh!
Hoàng đế quét mắt một cái, biết thái giám nói "An tĩnh" này là có ý tứ gì, trầm mặc, hỏi một câu: "Không vui?"
"Tựa như cũng không có..." Thái giám kia cân nhắc nói: "Mỹ nhân nương tử tặng lễ vật lớn, tựa hồ còn thực sự hợp tâm ý với Hạ Quỳnh chương."
Rộng lượng như vậy?
Nghĩ Tịch Lan Vi không lưu tình với Hứa thị, Hoắc Kỳ nhất thời cơ hồ cảm thấy, có phải nàng nhìn ra căn bản hắn không sủng ái Hạ Nguyệt hay không...
Hắn đang nhụt chí, suy nghĩ tưởng tượng lại càng thêm nhụt chí, chỉ sợ Tịch Lan Vi không nhìn ra cũng vô phương, thật ra hắn có sủng ái ai nàng cũng sẽ cảm thấy không sao cả.
"Đi nói với Diên Mỹ nhân, giữa trưa trẫm sẽ qua đó dùng bữa." Lúc Hoàng đế nói lời này khẩu khí có điểm kỳ quái, làm tiểu thái giám kia không bắt được cảm xúc, chỉ đành phụng chỉ đi truyền lời.
....
Lan Vi này... Thật đúng là có thể luôn tỏ thái độ dửng dưng với hắn.
Hoắc Kỳ nghĩ đến tích tụ trong lòng, nhịn không được mà nghiền ngẫm rốt cuộc hiện tại Tịch Lan Vi có ý tứ gì với hắn.
Nếu là hắn đi, thái độ của nàng nhất định rất tốt, cười thẹn thùng làm bạn ở bên người hắn, ôn nhu như nước.
Chỉ là hắn thử qua, khi hắn khen phi tần khác ở trước mặt nàng, thậm chí nhắc tới phải có cung tần mới vào cung, một chút ý không vui nàng cũng không có.
Rộng lượng đến vô cùng...
Sau khi thở dài, Hoắc Kỳ buồn rầu đến nghiến răng, càng nghĩ lại càng không biết nên làm sao với nàng bây giờ.
"Bệ hạ." Viên Tự từ bên ngoài vào điện, thanh âm trầm thấp gọi một tiếng, bước chân nhanh mà ổn định đi tới bên người hắn, kế tiếp nói một câu càng nhỏ hơn:"Đây là..."
Hắn rũ mi nhìn lại, Viên Tự rút lá thư từ trong tay áo ra, trên lá thư kia có một cái ấn rất rõ ràng, hoa văn tường vân màu đỏ sậm như là nhiễm máu tươi.
Nhất thời sắc mặt hắn trầm xuống, ngay cả tim cũng chậm lại hai nhịp. Hắn tiếp nhận phong thư, Viên Tự lập tức đến một bên, cúi đầu đứng trang nghiêm.
Hoắc Kỳ mở phong thư ra, bên trong chỉ có một tờ giấy hơi mỏng, trên giấy cũng lời ít mà ý nhiều, thậm chí không có mở đầu kết cục rõ ràng, dăm ba câu nói sáng tỏ trọng điểm, lại không có mặt khác.
Hạ Nguyệt...
Hắn hít vào một hơi thật sâu, đáy lòng có vài phần kinh ngạc, bất luận áp chế như thế nào vẫn biểu hiện rất rõ ràng.
Ngô gia kia...
Không tự chủ mà lắc lắc đầu, Hoắc Kỳ có ý đồ ở trong đó tìm ra manh mối. Ngô gia làm quan mấy năm trong triều, trước nay không nghe nói gì, không phát hiện Ngô gia lại có tâm tư như vậy, nội dung trong thư viết rõ ràng làm hắn không thể không tin.
Đã xem nhẹ Ngô gia? Ngô Mại cũng không phải người cổ hủ như vậy? Trái lại ẩn giấu sâu đến đâu?
Hoắc Kỳ cân nhắc, bất giác chân mày nhíu lại, cuối cùng lại giãn ra, hóa thành một tiếng thở dài.