Cuối cùng Thẩm Mộ Hàn cũng bị đẩy ra, đôi mắt cậu mơ màng hoe đỏ, bờ môi ướt khẽ cong lên, hơi thở nóng bỏng. Cậu nhìn chằm chặp phần cổ đỏ bừng của Tống Diệu, nhìn vẻ mặt xấu xí của anh mới ý thức được mình đã làm gì!
Tống Diệu cười gằn: "Cắn sướng không?"
Thẩm Mộ Hàn: "... Xin, xin lỗi."
Tống Diệu: "Cậu còn nhớ chuyện lần trước ở phòng thử quần áo không? Cậu chỉ biết xin lỗi suông?"
Thẩm Mộ Hàn: "... Thật ra thỉnh thoảng cắn một cái cũng không sao."
Tống Diệu: "???"
Thẩm Mộ Hàn tiện tay chỉ chú mèo trong con hẻm: "Con mèo con chó cũng cắn qua cắn lại kìa, vì chúng nó là bạn bè thân thiết."
Tống Diệu: "Cậu là mèo là chó hả?"
Thẩm Mộ Hàn trưng vẻ mặt vô tội giống chú chó bự tội nghiệp: "Tôi sai rồi, cậu tha thứ cho tôi đi..."
Điệu bộ hiện tại của cậu rất mới lạ, Tống Diệu vui vẻ: "Biết sai thì tốt."
Ăn xong ai về nhà nấy. Lúc này ưu thế ở trọ trong trường được phát huy công dụng, những người kia có thể quay về ký túc xá ngủ ngon. Thẩm Mộ Hàn và Tống Diệu đều ở ngoại trú, đi chuyến tàu điện ngầm cuối cùng về nhà.
Sắp đến trạm, Tống Diệu chuẩn bị xuống xe nhưng bị Thẩm Mộ Hàn nắm nhẹ ngón út.
Thẩm Mộ Hàn ngồi trên ghế ngửa đầu nhìn anh, giọng nói dịu dàng: "Hay là về nhà tôi nhé?"
Lại có cảm giác bị nhõng nhẽo, cả trái tim Tống Diệu tan thành đám mây êm ái.
Thẩm Mộ Hàn xấu hổ, bổ sung một cách nghiêm túc chính đáng: "Là anh em tốt, anh qua nhà cưng, cưng còn chưa qua nhà anh đâu đó."
Tống Diệu ngồi xuống lại, xoa mái tóc bạc xõa ra của đối phương: "Tuyệt."
Lại trêu người nào đó không hài lòng.
"Cưng xoa tóc anh, anh cũng phải xoa cưng."
Thế là biến thành Thẩm Mộ Hàn bế Tống Diệu vào lòng ra sức chà đạp mái tóc anh.
Cuối cùng hai người đều là đầu tổ quạ.
*
Dựa theo tiểu thuyết gốc, gia cảnh Thẩm Mộ Hàn nghèo túng, cha qua đời sớm mẹ nhọc nhằn vất vả nuôi nấng con trai nên người. Sau khi Thẩm Mộ Hàn nổi tiếng, việc đầu tiên làm là mua một căn biệt thự cho mẹ. Giai đoạn sau của tiểu thuyết, Thẩm Mộ Hàn bay thẳng lên vị trí thứ ba trong bảng ngôi sao giàu có trong nước.
Chỗ ở của Thẩm Mộ Hàn khá hẻo lánh, là một nhà trọ cũ kỹ. Cậu sĩ diện chưa từng mời bạn bè nào về nhà mình, ngay cả người hâm mộ cũng không biết chỗ ở của cậu (ngoại trừ nguyên chủ Tống Diệu cuồng theo dõi). Chính vì thế cậu mời Tống Diệu thể hiện rằng cậu đặt trọn niềm tin vào anh.
Trước đó Tống Diệu không biết Thẩm Mộ Hàn là Nhậm Tây Minh, còn bây giờ biết rồi nên anh chua xót không thôi.
Cha mẹ Nhậm Tây Minh đều đã qua đời, còn bi thảm hơn trong tiểu thuyết. Ấn tượng của hắn về mẹ chỉ bắt nguồn từ tấm hình. Trong thế giới này, ít nhất thì mẹ hắn vẫn chưa qua đời vì bệnh tật, vẫn sống bên hắn.
Phòng trọ 302, một người phụ nữ trung niên tóc đen mắt vàng mở cửa, Tống Diệu nghĩ bụng đây là lần thứ hai anh nhìn thấy mẹ của Nhậm Tây Minh tại thế giới này. Mường tượng kỹ lại thì giống y như người trong album ảnh ở nhà, dù gia cảnh nghèo túng vẫn toát ra khí chất cao quý sống trong nhung lụa từ trong xương cốt. Nói sao thì mẹ Nhậm Tây Minh cũng từng là quý cô quý tộc vô cùng nổi danh, về sau gia cảnh sa sút mới trở thành cô gái lọ lem.
Mẹ của Thẩm Mộ Hàn tên là Thẩm Minh Nguyệt. Thẩm Minh Nguyệt lần đầu nhìn thấy con trai dẫn bạn về nhà, bà kích động vồn vã kéo Tống Diệu vào trong, lấy hết hoa quả đồ ăn vặt trong nhà ra thết đãi anh, hỏi hai người có đói bụng không, có muốn ăn bữa khuya không? Cả hai trả lời vừa ăn đồ nướng, còn no căng bụng. Trời đã khá khuya, bà bảo hai đứa con trai lần lượt đi tắm, trải tấm nệm tatami êm ái trong phòng con trai.
Phong cách trong phòng Thẩm Mộ Hàn khác hoàn toàn phong cách của Nhậm Tây Minh. Có dụng cụ tập gym, các loại nhạc cụ, bắt mắt nhất là đàn guitar, đàn piano điện và đàn violon, trên bàn rải đầy những bản nhạc cậu viết. Tóm lại phòng của Nhậm Tây Minh là chuồng chó, còn phòng của Thẩm Mộ Hàn thì sạch sẽ, Tống Diệu đoán Thẩm Minh Nguyệt thường xuyên dọn dẹp phòng ốc cho con trai.
Tống Diệu nghĩ nếu Thẩm Mộ Hàn là Nhậm Tây Minh thì vì sao lại có những điểm khác biệt ấy. Anh ngay lập tức hiểu ra, Nhậm Tây Minh trong giai đoạn dậy thì từng nói muốn chơi nhạc cụ và cũng từng chơi nhạc cụ thật, hắn có thiên phú rất cao với âm nhạc, hội họa, chẳng qua không thích giao lưu. Ở hiện thực, Nhậm Tây Minh sáng tạo ra một thế giới thuộc về hắn, dồn tất cả tinh lực vào lập trình, không còn thời gian thực hiện ước mơ âm nhạc nên Nhậm Tây Minh thiết lập hình tượng "Thẩm Mộ Hàn" để cuộc đời mình có hướng đi khác —— Giả như mẹ hắn vẫn chưa mất, giả như hắn không bị tự kỷ, giả như hắn lựa chọn con đường âm nhạc, giả như hắn không âm u mà là siêu sao nổi tiếng...
Hai người đánh răng rửa mặt, sấy khô tóc xong Thẩm Mộ Hàn ngồi trên giường, Tống Diệu ngồi trên tatami.
Thẩm Mộ Hàn: "Cậu lên đây ngủ đi."
Tống Diệu: "Tatami cũng tốt rồi."
Thẩm Mộ Hàn: "Tối sẽ lạnh."
Tống Diệu: "Mình không sợ lạnh."
Thẩm Mộ Hàn không chịu, quan sát anh: "Cậu nói đi, cậu là fan cấp tro cốt, cấp u mê của tôi thế mà sao thần tượng mời cậu ngủ cùng với thần tượng, cậu lại từ chối?"
Tống Diệu biểu cảm khoa trương: "Càng tôn sùng phải càng giữ khoảng cách chứ."
Thẩm Mộ Hàn: "... Ở chung phòng với tôi, cậu chẳng có vẻ căng thẳng gì sất, còn xem điện thoại hoài."
Tống Diệu: "Chúng ta ở chung lâu đến thế, đều là bạn bè thân thiết tất nhiên không còn sự hồi hộp giống ban đầu. Với lại mình đang xem video của cậu." Nói xong còn cho Thẩm Mộ Hàn nhìn.
Vẻ mặt Thẩm Mộ Hàn dịu hơn: "Bản tôn ở ngay trước mặt ngươi, ngươi còn xem video?"
Tống Diệu tắt màn hình, để điện thoại qua một bên nhoẻn cười với cậu: "Được rồi, đại thần, mình nhìn cậu đây."
Thẩm Mộ Hàn: "Trên má cậu có gì kìa?"
"Hả?"
"Má trái."
Tống Diệu sờ: "Ở đâu?"
"Ngốc nghếch."
Thẩm Mộ Hàn thở dài, vươn tay ra.
Tống Diệu nhích về phía cậu, chìa mặt ra.
Thẩm Mộ Hàn nâng mặt anh lên bằng tay trái, đầu ngón tay phải chỉ nhẹ vào mặt anh: "Ở đây không ngứa à?"
Bây giờ Tống Diệu mới thấy ngứa: "Muỗi cắn, có thuốc bôi không?"
Thẩm Mộ Hàn nhìn xuống anh từ trên cao, đôi mắt trầm lắng không biết đang nghĩ gì.
Tích tắc sau cậu cúi người, há miệng như muốn cắn lên má Tống Diệu.
Lúc sắp chạm vào cậu ngậm miệng lại chỉ vươn lưỡi liếm nhẹ.
Nong nóng, ươn ướt.
Tống Diệu hoảng hốt: "Sao cậu bắt đầu nữa rồi?"
Trong mắt Thẩm Mộ Hàn lại rơi vào sự ngẩn ngơ kỳ lạ đó, màu đỏ lan ra toàn mặt.
Kế tiếp cậu nhắm mắt, trên khuôn mặt có thêm sự ấm ức.
Cậu buông Tống Diệu ra, nói khô khốc: "Chữa trị cho cậu thôi mà, ngủ đi."
Nói xong thì kéo đèn, quay lưng lại với Tống Diệu chui vào chăn ngủ.
【Độ thiện cảm của Thần +3%, tổng độ thiện cảm hiện tại 72%. Lý do: Không thể cầm lòng, ta rất muốn cắn cậu ta.】
【Độ thiện cảm của Thần -1%, tổng độ thiện cảm hiện tại 71%. Lý do: Không biết, chỉ là không cam lòng thôi.】
Tối hôm đó Tống Diệu đang ngủ say giấc nồng thì càng lúc càng thấy nóng vã mồ hôi, còn không thể nhúc nhích. Anh mơ thấy mình bị con gấu chó đè dưới bụng, khó khăn choàng tỉnh từ cơn ác mộng mới phát hiện Thẩm Mộ Hàn dán sát sau lưng ôm ghì lấy anh. Nhiệt độ cơ thể cậu rất cao, tiếng hít thở gần kề.
Tống Diệu câm nín, tên này đang yên lành ngủ trên giường, mắc giống gì lăn xuống ổ rơm dưới đất cướp nệm với anh! Buồn ngủ chết mất, Thẩm Mộ Hàn thì nặng trịch, anh chật vật chui ra khỏi lồng ngực Thẩm Mộ Hàn dứt khoát bò lên giường ngủ.
Kết quả không lâu sau lại bị Thẩm · dính người · Mộ Hàn ôm vào lòng, lần này là mặt đối mặt.
Ngài đại thần có bệnh mộng du ư?
Tống Diệu đang tính đánh thức Thẩm Mộ Hàn thì nghe thấy cậu nói mê đứt quãng:
"A Diệu."
"A Diệu."
"A... Hừ."
"Anh hai."
Tiếng nỉ non nhớp nháp phát ra từ giọng mũi làm Tống Diệu nổi da gà khắp người. Cậu ta đang mơ thấy giấc mộng gì? Sao phát ra âm thanh như thế...
Đầu gỗ như Tống Diệu cũng ý thức được điều gì đó ngay tại giây phút này, tai anh ngày càng nóng rực.
May mắn đang là đêm khuya nên mọi thứ vẫn có thể an toàn ẩn giấu trong bóng tối.
*
Thẩm Mộ Hàn luôn dậy rất sớm. Khi thức dậy cậu ngủ ở trên giường còn Tống Diệu ngủ trên tatami, nhìn như mọi thứ vẫn bình thường nhưng sắc mặt của cậu rất xấu.
Giấc mộng chấn động tối hôm qua ùa về đầu làm Thẩm Mộ Hàn khó chống đỡ. Thẩm Mộ Hàn nghĩ mình điên rồi, cậu với Tống Diệu là quan hệ bạn bạn thân, cậu là trai thẳng nhưng trong mơ... Đây không phải lần đầu tiên mơ thấy loại giấc mộng đó, thú thật những ngày gần đây, mỗi đêm cậu đều mơ thấy những giấc mộng kỳ quặc, xấu hổ... Trong mộng cậu luôn ghẹo hoặc gọi trêu đối phương là "anh hai", Thẩm Mộ Hàn nghĩ mình điên rồi.
Cậu đi vào nhà vệ sinh, người trong gương đầu tóc rối bù, gò má đỏ ửng, dưới mắt có quầng thâm.
Lý trí nói cậu với Tống Diệu chỉ là bạn bè bình thường.
Chẳng qua dạo này họ có một số hành động thân mật mới khiến cậu có nỗi kích động quái lạ.
Dục vọng phản kháng lý trí trong đầu.
【Dục vọng: Không thể bỏ qua kích động, dù sao Tống Diệu cũng thích mày, mày đọc truyện của cậu ấy rồi còn gì, cậu ấy là đồng tính, muốn quen mày!】
【Lý trí: Đó là trước kia, lâu rồi truyện của cậu ấy chưa ra chương mới. Nếu cậu ấy thích mình thật thì liệu có từ chối mình cắn cậu ấy không? Được mình liếm chỉ lộ vẻ mặt ngạc nhiên? Từ chối ngủ chung giường với mình? Thích mình đã là thì quá khứ của cậu ấy.】
【Dục vọng: Thì quá khứ thì đã làm sao, mày có thể biến nó thành thì hiện tại tiếp diễn!】
【Lý trí: Mình từ chối cậu ấy hai lần, bây giờ cậu ấy chỉ là bạn thân kiêm người hâm mộ của mình! Dù là bạn bè cũng phải giữ khoảng cách, nếu không sẽ gây ra hiểu lầm.】
【Lý trí: Hiện tại mình cứ nghĩ đến cậu ấy mọi giây mọi khắc, ban ngày thì gần gũi với cậu ấy, ban đêm thì mơ thấy cậu ấy, thế này đáng sợ quá. Mình phải giữ khoảng cách thích hợp, ép bản thân bận rộn thêm những chuyện khác —— Chẳng lâu sau mình sẽ có thể quay về với mình trước đây.】
*
Khi Tống Diệu thức dậy, Thẩm Mộ Hàn đang tắm. Quái thật, tối hôm qua vừa tắm mà tảng sáng còn tắm nữa. Thẩm Mộ Hàn bước đi ra, vẻ mặt vẫn như thường. Độ thiện cảm trên đầu cậu là 73%, xem ra tối hôm qua tăng 2%.
—— Nhưng độ thiện cảm dậm chân ở 73%, khoảng mấy ngày sau vẫn không nhúc nhích.
Thẩm Mộ Hàn lại tránh né Tống Diệu ra mặt. Cách thức lần này khác với lần trước. Không phải né hoàn toàn, vẫn có giao tiếp bình thường, chỉ là không còn hành động thân mật, buổi trưa ngồi ăn cạnh nhau, khi tay chạm tay tuy vẻ mặt cậu ấy vẫn bình thường nhưng rụt tay lại ngay. Nếu Tống Diệu mời cậu tham gia sự kiện, cậu sẽ viện ra lý do thích hợp ngay tắp lự rồi bỏ đi với những người khác. Bây giờ Tống Diệu rất hoài niệm kỹ năng đọc suy nghĩ. Tất nhiên, dù không có kỹ năng đó anh vẫn có cách khác.
Bản thân anh cũng ý thức được điều gì đó nhưng nghi ngờ suy đoán của mình, bèn dùng cách ẩn danh viết chi tiết chuyện Thẩm Mộ Hàn đang từ thân thiết dính người bỗng chuyển thành lảng tránh lạnh lùng lên internet, xin ý kiến từ cư dân mạng.
【Meo meo: Chủ thớt, cũng may thớt đăng bài hỏi chứ có nhiều đoạn tình cảm tương tự, cũng nhiều tiểu thuyết tương tự, nào là thời còn trẻ, tình cảm bùng cháy, rõ là một cặp đôi đẹp nhưng vì sự mông lung và hiểu lầm mà dây dưa đến N năm, cuối cùng tạo thành bi kịch. Tôi muốn nói dù cho đối phương tránh né thế nào, thớt vẫn phải tiếp tục theo đuổi, đừng để bản thân hối hận.】
【Bầu trời sao đẹp quá: Trước đó A có hành động thân mật là vì cậu ta chưa phân biệt được ranh giới giữa tình bạn và tình yêu. Thân mật đến giới hạn cao nhất, có thể cậu ta bỗng nhận ra mình đã rơi vào tình trạng khó kìm lòng. Bấy giờ cậu ta sẽ cảm thấy mông lung và hoảng sợ do phát hiện bản thân trở nên khác với ngày xưa. Thế nên là cậu ta muốn quay về trạng thái an toàn như xưa.】
【Ú òa: Lầu trên chuyên nghiệp thế.】
【Bầu trời sao đẹp quá: Cảm ơn lời khen, bình luận dựa trên kinh nghiệm thôi. Vả lại cả hai cùng giới tính, trước đó còn là trai thẳng, tôi cảm giác sẽ phải chịu cơn chấn động còn lớn hơn đó.】
【Ha ha ha: Chi tiết nhỏ tắm hai lần đáng yêu quá, chắc chắn là làm chuyện xấu nè, quả là tấm chiếu mới xấu hổ quá đi. (Phấn khích.jpg)】
【Trái vải ăn rất ngon: Nếu A không có hành động nào thì cũng bó tay. Nhưng vẫn kiến nghị chủ thớt đừng sợ, chủ động hơn nữa, ít nhất biểu thị cậu thích cậu ta, không muốn chỉ làm bạn mà còn muốn làm người yêu. Còn chuyện cậu ta có thể tiếp nhận nó không thì phụ thuộc vào số mệnh. (Thở dài.jpg)】
【Ha ha ha: Nhưng chủ thớt cũng đâu nói là cậu ta thích A đâu.】
【Bầu trời sao đẹp quá: Đã tạo topic hỏi thế này chắc chắn là có tình ý.】
【Trái vải ăn rất ngon: Thớt đừng nôn nóng nhé, tình cảm là phải vun đắp dần dần.】
Tống Diệu cảm ơn những vị cư dân mạng nhiệt tình, gọi hamster ra.
【Hamster biết anh gặp phải trở ngại nào, nó phấn khích: Độ thiện cảm dậm chân tại chỗ, sốt ruột lắm đúng không?】
【Tống Diệu: Mi hãy nói thật với ta, nếu ta không đi tuyến tình cảm thì độ thiện cảm sẽ không tăng lên phải không?】
【Hamster thẳng thắn: Bingo! Anh phải nghĩ cách để nhân vật chính không còn trốn tránh, nhận ra anh khác biệt với mọi người, tự nguyện nếm trải tuyến tình cảm với anh. Có vậy độ thiện cảm mới tăng được.】
【Tống Diệu:...】
【Hamster thẳng thắn: Tất nhiên cách thức cụ thế cần do anh nghĩ ra. À phải, hiện tại độ thiện cảm vượt qua 70%, có được cơ hội rút thẻ, anh rút chứ?】
Lại rút thẻ.
Tuy nhiên, Tống Diệu số đỏ ấy vậy mà rút phải thẻ N. Cảm ơn đã chiếu cố.
【Hamster dụ dỗ từ từ: Thật ra anh đừng nghĩ nhiều, cứ tiếp tục theo đuổi đi, anh cũng phải bứt phá giới hạn bản thân chứ đừng bận lòng tiếp xúc thân mật với cậu ta sẽ như thế nào, cái nào cũng là chinh phục cả thôi, những chuyện này hết sức bình thường, cứ đối đãi bằng tâm thế bình thường là được.】
Hamster vừa nói vừa cắn dưa, má phồng ra, trộm nghĩ đằng nào cũng sẽ lâu ngày sinh tình thôi.
Tống Diệu thì nghĩ nếu phải đi tuyến tình cảm cũng không được chùn bước, cứ đi là được.
Mai sau phải làm thế nào, thật ra cũng đơn giản ——
Thẩm Mộ Hàn trốn, anh theo đuổi, không theo được thì khóa cậu ta lại xem cậu ta chạy đằng nào.