Làm Thiếp

Chương 40: Mọi chuyện xảy ra ở Ninh vương phủ đều là giả



Thời điểm nữ nhi ở Giang Nam ra đời đều sẽ chôn xuống vài vò rượu nữ nữ nhi hồng. Đến khi nữ nhi xuất giá thì sẽ đào lên chiêu đãi khách nhân, cuối cùng giữ lại một vò để uống rượu giao bôi với phu quân trong đêm động phòng hoa chúc.

Lúc Cố Ninh Bình gả vào Ninh vương phủ, quy củ hoàng gia nghiêm khắc, Cố gia căn bản không có cơ hội mở tiệc chiêu đãi khách nhân. Ngay cả rượu đào lên cũng chỉ đành vứt tạm trong khố phòng, khi Chi Chi vào đông cung, Cố phu nhân đã sai người mang tới cho nàng.

Uống rượu này xong, cuộc sống hôn nhân sau này sẽ bền lâu, hạnh phúc viên mãn. Suy cho cùng vẫn là có ý tốt.

Chu Tước biết điện hạ rất thích rượu ngon, trong hầm rượu của Đông cung chứa đủ các loại rượu ngon. Thậm chí ngài còn từng sai người đến Giang Nam vơ vét hơn nửa nữ nhi hồng giấu ở trong hầm, nếu như ngài biết được ở chỗ Chiêu Huấn có rượu ngon, chắc chắn sẽ phá lệ một lần.

Chiêu Huấn coi như là đánh bừa mà trúng đi.

Nàng cũng không biết Thẩm Cảnh Quân mê rượu, vốn dĩ ban đầu nàng cũng có ý định chuốc say hắn. Điều duy nhất nàng có thể làm là lấy ra mấy hũ rượu nữ nhi hồng chiêu đãi hắn.

Nghe thấy Chu Tước nói ra sở thích của Thẩm Cảnh Quân, trong lòng cũng thấy vui vẻ hẳn.

Chu Tước đến tiền viện mời thái tử, Chi Chi quay đầu mang theo thị nữ đi vào nhĩ phòng. Bên trong chất đầy những đồ vật của Cố gia mang vào, phú thương Giang Nam quả nhiên danh xứng với thực. Chỉ cần là thứ có thể dùng tiền mua được, gia đình bọn họ đều có thể mang tới, mấy hũ rượu nữ nhi hồng kia thì được nhét trong góc.

Chi Chi nói: "Em mang mấy vò rượu đó ra, bỏ vào trong bầu rượu rồi đem tới phòng ta. Buổi chiều xuống bếp bảo bọn họ chuẩn bị những thứ ta cần, nói rõ với bọn họ rằng đây là đồ dành cho điện hạ."

Nàng sợ mấy người ở phòng bếp kia mắt chó coi thường người khác, làm hỏng chuyện của nàng. Chi Chi cẩn thận dặn dò: "Buổi tối hãy thắp chiếc đèn lồng đỏ uyên ương, mấy chuyện khác tuỳ các ngươi sắp xếp. Nếu như làm hỏng chuyện của ta thì các ngươi sẽ biết hậu quả."

"Chiêu huấn cứ việc yên tâm." Lục Y cười ngọt ngào nói: "Nô tỳ cam đoan sẽ hoàn thành tốt chuyện người giao cho."

Hầu hạ Cố Chiêu huấn được một thời gian, trong lòng mấy bọn thị nữ cũng có nghi vấn. Mộc Lương đệ là người của Khương hoàng hậu, điện hạ tất nhiên sẽ không muốn sủng hạnh nàng ta, nhưng Chiêu huấn là người được điện hạ đón vào đón vào Đông cung thế mà ngay cả một lần cũng chưa từng chạm qua, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Hơn nữa, Chiêu huấn cũng không quá coi trọng vấn đề này, họ thậm chí còn không có cơ hội khuyên nàng.

Mắn mắn thay, Chiêu huấn hiện tại đã nghĩ thông.

Đèn lồng đỏ uyên ương, trong tay có rượu ngon mỹ nhân ngồi bên cạnh, nếu như Điện hạ ngồi mà trong lòng không loạn, vậy thì rất đáng để nghi ngờ.

Lúc sau Chu Tước trở về, trên mặt mang theo ý cười nói: "Điện hạ đồng ý rồi."

Nàng qua đó cũng chỉ nói Chiêu huấn muốn mở tiệc chiêu đãi điện hạ, không biết điện hạ có thời gian đến không? Không ngờ điện hạ không hỏi lời nào liền đồng ý, mấy lời đến miệng cũng chưa kịp nói ra.

Về sau nghĩ lại, nàng cũng không có nhắc tới nữ nhi hồng mười lăm năm, nàng còn đang định làm cho điện hạ ngạc nhiên.

Chi Chi mỉm cười: "Vậy thì tốt rồi."

*

Ánh chiều tà le lói, ánh sáng mặt trời chiếu xuống những tia nắng cuối cùng, bầu trời trong thoáng chốc cũng trở nên tối đen.

Chi Chi đứng trước cửa Ngọc Xuân điện, ánh mắt trông ngóng nhìn về phái tiền điện.

Hôm nay vì để phù hợp với bầu không khí, nàng cố ý mặc một chiếc váy sa y màu đỏ, chiếc váy mỏng manh bị gió thổi qua đã thấy cả người phát run. Nàng run lên vì lạnh đành khoác thêm một chiếc áo lông cáo, khi đi lại chiếc váy sặc sỡ hơi lộ ra, nhìn vào vô cùng đẹp mắt.

Chi Chi đợi được hơn nửa canh giờ thì cuối cùng cũng thấy được một luồng sáng cách đó không xa. Người đó cầm theo một chiếc đèn lưu ly sáng rực, ánh nên chiếu xuống đất hiện ra một mảnh sáng, người kia đi theo ánh sáng chậm rãi bước về phía nàng trong bóng đêm tối đen như mực.

Đầu tiên Chi Chi nhìn thấy áo choàng màu xám bạc mặc trên người, sau đó mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn. Trong màn đêm mơ màng, nam nhân tuấn mỹ mím chặt môi, chiếc cằm kiên nghị càng trở nên rõ ràng hơn, đôi mày đẹp tựa như hoà cùng một thể với màn đêm tối.

Chi Chi nghe thấy tiếng tim đập của bản thân.

Quả nhiên, người đẹp rất dễ khiến lòng người rung động.

Nhưng nàng cũng đẹp đó thôi, vì sao nam nhân này lại không rung động với nàng?

Phiền muộn thì phiền muộn nhưng Chi Chi cẫn nhớ đến chuyện chính sự, khoé môi khóe môi hơi nhếch lên, lộ ra mấy chiếc răng trắng nõn, tiến lên kéo cánh tay hắn: "Điện hạ, bên ngoài lạnh lắm ngài mau vào trong đi."

Thẩm Cảnh Quân ngẩng đầu nhìn chiếc đèn uyên ương đỏ treo trên mái hiên, bước chân dừng lại, trên mặt mang theo ý cười hỏi: "Nàng muốn làm gì?"

"Muốn mời điện hạ uống rượu..." Chi Chi yếu đuối trả lời: "Điện hạ..."

Thẩm Cảnh Quân cười nhạt: "Cô bình thường toàn uống rượu tốt, nếu như rượu này không ngon thì không lừa được ta đâu."

"Nữ nhi hồng thượng đẳng nhất, ngay cả rượu ngon điện hạ vơ vét từ Giang Nam cũng không sánh bằng đâu, đợi lát nữa nếm thử là biết ngay thôi."

Dám hoài nghi nữ nhi hồng của nàng không tốt sao, đợi đấy lát nữa sẽ cho hắn biết thế nào là rượu ngon.

Chi Chi kéo cánh tay hắn, đem người kéo vào trong phòng.

Thẩm Cảnh Quân biết nghe lời phải, vừa bước vào cửa bước chân ngừng lại, nhìn cách bài trí bên trong, mỉm cười: "Nàng.........đây là......?"

Màn trướng cùng chiếc đèn lồng đỏ rực, người không biết nhìn vào còn tưởng đây là đêm động phòng hoa chúc, cũng may Đông cung còn chưa có thái tử phi. Nếu không nhìn thấy cảnh này chẳng phải sẽ cầm đao chém người sao.

Chi Chi cũng sửng sốt, chợt nhớ tới lúc nàng đang ở bên ngoài đợi người, Thanh Sương và Lộ Y nói có việc rồi rời đi, hoá ra là bọn họ đang chuẩn bị cho việc này?

Chi Chi tranh thủ thời gian thỉnh tội: "Điện hạ, thiếp thân cũng không biết chuyện này....cũng không dám cố ý vượt trái quy củ."

Cố gia chẳng qua chỉ là một gia đình thương nhân, bọn họ đều biết thê thiếp khác biệt. Thiếp thất không được dùng màu đỏ chứ đừng nói đến ngay cả đêm động phòng hoa chúc. Nàng là thiếp, vậy mà trong phòng lại bày trí như này, quả thật là đi quá giới hạn.

Thẩm Cảnh Quân phất tay: "Không sao."

Chẳng qua chỉ là một căn phòng thôi, trong lòng cô nương nào mà chả nghĩ như vậy. Nếu hắn chỉ vậy mà trách tội nàng thì không khỏi quá vô tình rồi.

Có vẻ Thái tử điện hạ đã hoàn toàn quên mất bản thân đã không thương tiếc khiển trách Mộc Lương đệ trước mặt mọi người khi nàng ta mặc y phục đỏ chót đến dự cung yến. Nếu không phải Mộc Lương đệ xấu hổ giận dữ khóc lóc thì có lẽ hắn vẫn sẽ tiếp tục.

Bây giờ biến thành người khác, hắn ngược lại lại nói không sao. Nếu như Mộc Lương đệ nghe thấy lời nói của hắn bây giờ, có lẽ sẽ bị hắn làm cho tức chết mất.

Chi Chi mím môi cười nhẹ: "Điện hạ đối xử với ta thật tốt."

Thẩm Cảnh Quân giật mình, cau mày nói: "Không biết tại sao, nhưng cô luôn có cảm giác dường như đã từng nghe thấy giọng nói của nàng ở đâu đó?"

"Thế ạ?" Chi Chi ngây thơ cười cười, tim suýt chút nữa đã nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng vẫn giả vờ như không biết gì, "Điện hạ quen thần thiếp lâu như vậy, giọng nói của thiếp đương nhiên quen thuộc, sao ngài lại nói như vậy?"

Lần trước cản kiệu của hắn, đã qua lâu lắm rồi mà sao hắn còn chưa quên? Chi Chi cảm thấy may mắn vì hắn không suy nghĩ nhiều, cũng không sai người đi điều tra. Nếu không biết rằng người đi theo Ninh vương phi tiến cung là nàng thì tất cả mọi chuyện đều sẽ tiêu đời ngay.

Có lẽ hắn còn tưởng rằng Ninh vương nào có cơ thiếp không biết xấu hổ như vậy, dù sao theo lý thì Ninh vương phải bồi vương phi tiến cung. Nhưng Ninh vương lại chưa từng nhìn thấy Chi Chi vì thế tự nhiên người đó sẽ không phải là nàng mà hơn nữa Thẩm Cảnh Quân cũng chưa từng hoài nghi nàng.

"Không có gì." Thẩm Cảnh Quân thu hồi suy nghĩ cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng bản thân nhất thời nhớ ra mà thôi: "Không nói đến chuyện này nữa, rượu của nàng đâu?"

"Điện hạ ngồi xuống trước đi." Chi Chi kéo hắn ngồi xuống: "Để thiếp đi lấy rượu."

Nàng quay người đi vào bên trong, chỉ một lúc sau đã thấy người đi ra. Cánh tay nhỏ gầy của nàng đang bưng một vò rượu đi đến, rượu kia nhìn qua dường như cũng nặng đến mấy cân lận. Nàng dùng hai tay nâng dưới đáy, cổ tay trắng nõn liền lộ ra ngoài, còn không to bằng nửa cánh tay của hắn.

Thẩm Cảnh Quân đứng dậy đỡ lấy bình rượu: "Sao lại ốm yếu như vậy? Chỗ cô thiếu cơm ăn của ăn của nàng à?"

Chi Chi chớp mắt: "Là do thiếp trời sinh ăn không mập. Người đời đều quan niệm eo thon là đẹp, chẳng lẽ điện hạ không thich sao?"

Thẩm Cảnh Quân dừng một chút, hắn không thể lừa dối lương tâm của chính mình bảo rằng bản thân không thích. Nhưng hắn cũng chưa giờ nói thích cả, chỉ thầm nghĩ rằng: "Nếu như có người thích nàng, dù nàng có dáng vẻ như thế nào đi chăng nữa thì người ấy vẫn sẽ thích nàng mà thôi."

Hắn đối với mấy nữ tử yếu đuối xinh đẹp đó v ốn kh ông c ó c ảm gi ác g ì, chỉ là khi nhìn thấy dáng vẻ của tiểu cô nương ngay trước mặt đây, trong lòng hắn tự nhiên có thêm hảo cảm với nàng.

Nếu nàng trưởng thành có dáng vẻ khác thì liệu hắn sẽ có cảm giác tương tự với những người khác không?

Thích không có một tiêu chuẩn nhất định, chỉ cần nàng có dáng vẻ gì, hắn liền thích dáng vẻ đó.

Hắn sờ đầu Chi Chi, đột nhiên có cảm giác như trưởng bối đang căn dặn nữ nhi nhà mình, không khỏi nghiêm túc nói: "Nếu có người nói với nàng, nàng cần phải làm ra dáng vẻ hắn muốn thì hắn mới có thể thích nàng, vậy thì hắn thật sự không đáng để nàng thích."

Hắn không muốn giống như mẫu thân của hắn, cả đời bắt chước dáng vẻ người phụ hoàng thích. Cuối cùng kết cục vẫn là hương tiêu ngọc vẫn, nam nhân tâm niệm cả đời cũng chưa từng vì bà mà rơi nước mắt.

Nếu một người không thích ngươi, dù ngươi có biến thành bộ dáng như thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ không thích ngươi.

Thẩm Cảnh Quân đột nhiên cảm thấy có hơi thương cảm chính mình, mẫu thân đã mất từ khi hắn còn rất nhỏ, bà cũng không để lại thứ gì cho hắn, tất cả mọi chuyện đều là do hắn dựa vào bản thân giành lấy.

Chỉ để lại điều này, dạy dỗ hắn cả đời này tuyệt đối không được giống như phụ hoàng mẫu thân của hắn.

"Vậy điện hạ thích cô nương có dáng vẻ như nào?" Chi Chi thẳng thắn hỏi: "Ta thích điện hạ, ta nghĩ điện hạ cũng thích ta."

Chi Chi nghe giọng điệu nghiêm túc của hắn, trong lòng cảm thấy hơi buồn.

Đột nhiên không lỡ lừa hắn nữa.

Cả đời này nàng chưa từng gặp người nào tốt như điện hạ.

Người như vậy không nên bị nàng hết lần này đến lần khác lừa gạt, càng không nên không biết gì mà tưởng nàng là người tốt.

Di nương nói nếu như một nam nhân nói yêu ngươi thì chắc chắn là yêu vẻ ngoài của ngươi. Nếu như một nam nhân nói muốn cưới ngươi thì có lẽ cũng chỉ vì vẻ ngoài của ngươi thôi. Không cần biết bọn họ muốn thu được gì, nam nhân như vậy đều không đáng tin cậy.

Chỉ có khi ngươi gặp được một người, hắn không cần gì cả, thực lòng quan tâm đến ngươi. Không cần biết là ngươi có yêu hay không, người như vậy mới đáng để ngươi phó thác cả đời.

Đời này của nàng cũng chỉ có Thẩm Cảnh Quân nói cho nàng biết, hạng người gì không đáng để nàng thích, nói cho Chi Chi biết nàng đáng giá hơn tất cả.

Nàng thật may mắn khi gặp được Thẩm Cảnh Quân nhưng lại quá xui xẻo khi gặp được hắn theo phương thức này.

Nếu không có sự lừa gạt bẩn thỉu như vậy thì có lẽ mọi chuyện đã khác rất nhiều, cho dù địa vị cách xa, thân phận khác biệt thì nàng cũng dám lấy hết dũng khí chạy tới ôm hắn, thổ lộ tình cảm của mình với hắn.

Thế nhưng bây giờ lại không có chuyện như vậy.

Một mối quan hệ dựa trên sự lừa dối ngay từ ban đầu đã là sai lầm, cho dù cuối cùng tình cảm là thật thì đó cũng là giả.

Chi Chi cảm thấy bản thân lúc này, nàng đã động lòng rồi. Đôi khi tình yêu giống như cố tình gây sự.

Nó bất ngờ xuất hiện lại là lẽ đương nhiên.

Nàng bỗng nhiên hiểu ra vì sao trước đây nàng không có cách nào đối xử thật lòng với người khác, nghĩ mãi cũng không biết phải làm gì.

Hoá ra bởi vì chân thành xưa nay không dựa vào mưu tính cướp đoạt.

"Nàng...." Thẩm Cảnh Quân bất đắc dĩ cười một tiếng: "Nàng thích cô từ khi nào?"

Hắn lắc đầu: "Nàng còn nhỏ, rất nhiều chuyện vẫn còn không rõ, về sau tự nhiên sẽ hiểu."

Nàng có thích hắn hay không chỉ cần liếc mắt là có thể thấy được. Làm khó nàng nói ra miệng mà không thay đổi sắc mặt, những gì mà nàng làm mấy hôm nay đều cũng chỉ giống như trò chơi trẻ con mà thôi, nếu như đây chính là tình yêu thì tình yêu này cũng quá rẻ mặt đi.

Thẩm Cảnh Quân không hề tin, chỉ cảm thấy có hơi buồn cười. Rốt cuộc vẫn là tiểu cô nương chưa từng trải đời được nuôi dưỡng ở khuê phòng, ngây thơ đáng yêu.

"Điện hạ, ta không nhỏ." Chi Chi cầm bàn tay khớp xương rõ ràng của hắn, mắt cụp xuống: "Ta biết bản thân đang nói gì và cũng biết chính mình đang làm gì, ngài có biết tâm tư của ta không?"

Thẩm Cảnh Quân rút tay ra, tránh không trả lời chỉ cụp mắt xuống, mở ấn rượu nói: "Nữ nhi hồng Giang Nam cô trữ rất nhiều, nếu như nàng thích thì cứ lấy một ít đi."

Rượu thuần hương êm dịu vào miệng, tựa như phảng phất hơi thở của không khí Giang Nam phả vào mặt, Thẩm Cảnh Quân nói: "Quả nhiên là rượu ngon, nàng tìm thấy ở đâu vậy? Chỗ cô lại không có rượu tốt như này đâu."

"Đây là nữ nhi hồng của thiếp thân." Chi Chi vui vẻ nói, nhìn vẻ mặt có chút sửng sốt của hắn, nàng đột nhiên trở nên hứng thú: "Điện hạ, theo phong tục của Giang nam, thời điêm nữ nhi sinh ra sẽ chôn xuống vài vò rượu nữ nhi hồng, quê hương của nhà chúng ta ở Giang Nam đương nhiên cũng sẽ có phong tục này."

"Rượu này đã mười lăm năm và gần mười sáu năm rồi đó, năm đó chính là dùng rượu Thiệu Hưng nhất đẳng chôn xuống đất. Bình rượu được làm thành khung dải đầy hoa quế, theo thời gian mùi hoa quế tan vào đó dần dần trở thành như hiện tại."

"Giang Nam có rất nhiều gia đình chôn xuống đều là loại rượu bình thường, tất nhiên không thể so được cái này."

Thẩm Cảnh Quân im lặng, hắn ngược lại đã quên mất cô nương này năm nay vừa vặn mười sáu tuổi, nữ nhi hồng mười sáu năm ngoài của nàng ra còn có thể là ai.

"Điện hạ thích rượu ngon hẳn là đã từng nghe thấy một phong tục khác của nữ nhi hồng. Thời điểm nữ tử xuất giá sẽ dùng để tiếp đãi khách bên ngoài, còn giữ lại một vò đưa đến nhà chồng để uống rượu giao bôi." Chi Chi cười nhẹ: "Điện hạ, ngài uống rượu của ta rồi đó."

"Ừ, cô uống rượu của nàng." Thẩm Cảnh Quân vẻ mặt phức tạp, nhưng lại uống thêm một ngụm, thấp giọng nói: "Nàng có biết trêu chọc nam nhân như vậy sẽ có kết cục như nào không?"

Chi Chi dừng một chút: "Điện hạ, uống rượu đi."

Thẩm Cảnh Quân cười nhạo: "Lá gan nàng thật lớn, cũng dám...."

Lời nói của hắn bị ngăn ở cổ họng.

Thẩm Cảnh Quân mở to hai mắt nhìn, hắn nhìn thấy đôi mắt quyến rũ của nàng nhắm chặt, phóng to ngay trước mặt hắn. Một chút ấm áp giữa môi nàng mang theo hương thơm êm dịu của nữ tử cùng nhau nuốt vào bên trong cổ họng.

Đôi bàn tay trắng nõn vừa cầm vò rượu hiện tại đang nắm chặt y phục trên ngực hắn, trên người nàng mang theo mùi hương đặc trưng của nữ tử xông thẳng vào mũi hắn.

Thẩm Cảnh Quân gần như ngây dại.

Đôi tay lơ lửng giữa không trung, không biết nên ôm nàng hay đẩy nàng ra.

Chi Chi dứt khoát ôm cổ hắn, ghé người vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: "Điện hạ, ta không đẹp sao?"

Thẩm Cảnh Quân thở dốc, cầm ly rượu lên uống thêm một ngụm, để nàng ôm không nói lời nào, một lúc sau mới nói: "Nàng cũng biết chuyện xảy ra ở Ninh vương phủ là ngoài ý muốn, bây giờ nếu nàng vẫn còn hối hận, cô...Cô có thể đồng ý, coi đêm nay chưa từng xảy ra chuyện gì."

Có thể đồng ý, nhưng Thẩm Cảnh Quân lại cảm thấy bản thân sẽ không đồng ý.

Chi Chi thốt ra: "Hôm đó ở Ninh vương phủ chưa từng xảy ra chuyện gì cả!"

Lời vừa nói ra khỏi miệng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, nàng buông Thẩm Cảnh Quân ra, đập nồi dìm thuyền quyết làm đến cùng nhìn thẳng hắn, trong dự liệu liền nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn.

"Ngày đó ở Ninh vương phủ, chưa từng xảy ra chuyện gì cả!." Chi Chi lặp lại một lần nữa, còn nói thêm một câu: "Ta cố ý dẫn dắt ngài khiến ngài tưởng rằng đã chà đạp ta."

Thẩm Cảnh Quân còn chưa kịp phản ứng lại, hắn vô thức xoa xoa chén rượu trong tay: "Nàng có biết bản thân đang nói gì không?"

"Ta biết." Chi Chi nhìn thẳng hắn: "Ban nãy ta cũng đã nói, ta biết chính mình đang nói cái gì cũng biết bản thân đang làm gì. Vì mạng sống, ta đã hợp mưu cùng Lam Trắc phi tính kế ngài, ngày hôm đó mọi chuyện xảy ra ở hoa viên đều là một tay chúng ta dựng lên."

"Vậy tại sao không làm giả thành thật, đã làm đến mức đó rồi, vì sao lại khiến bản thân thất bại ngay gang tấc? Thẩm Cảnh Quân đưa tay vuốt cằm nàng, "Vì cái gì?"

"Bởi vì ta sợ." Chi Chi im lặng một lát, "Hôm đó điện hạ mang ta đến sơn động giả, hai mắt ngài gần như đỏ bừng. Ta chưa từng trải qua loại chuyện này, nếu như lúc đó bị điện hạ.....ta sợ ngay cả mạng cùng không còn nữa."

Thẩm Cảnh Quân không nói gì.

"Ta dùng hương liệu làm cho điện hạ ngất đi." Chi Chi dừng lại nhìn hắn: "Nhưng ta không nguyện ý để bản thân thất bại trong gang tấc như vậy được, cho nên ta đã giả thành dáng vẻ giống như vừa bị điện hạ chà đạp, còn làm cho điện hạ xuất ra.."

Nói đến những lời như vậy có chút ngượng ngùng, Chi Chi thấp giọng nói: "Mấy chuyện sau điện hạ cũng biết rồi. Ta và tỷ tỷ thuận lý thành chương rời khỏi phủ Ninh Vương, ta... cũng đã vào Đông Cung."

"Vốn là ta dự định giữ bí mật này suốt đời, tối nay ta tính ngày của bản thân sắp đến nên muốn chuốc say điện hạ làm chuyện vợ chồng. Đợi đến sáng sớm ngày mai đều cùng là máu, điện hạ sẽ không thể phân biệt được đâu là nguyệt sự hay là lạc hồng của ta. Chi Chi một hơi nói hết: "Thiếp giấu diếm điện hạ còn cố ý hãm hại ngài, xin điện hạ trách phạt."

Nàng đang đánh cược, cược rằng Thẩm Cảnh Quân sẽ không phạt nàng.

Nhưng Thẩm Cảnh Quân vẫn không nói gì, không khí trầm mặc khiến cho lòng Chi Chi ngày càng trầm xuống.

Nàng bắt đầu hoảng sợ, chuyện lớn như vậy chắc chắn hắn sẽ tức giận. Nói không chừng tức giận đến nỗi nói không ra lời.

Chi Chi nhắm mắt lại, chờ cơn thịnh nộ tới.

Tiếng vải cọ xát cùng tiếng ngọc bội va vào nhau giòn vang cùng lúc lên bên tai nàng rồi biến mất. Chi Chi mở mắt ra, chỉ thấy hắn đã đứng dậy đi ngang qua nàng, thậm chí còn không thèm liếc nhìn.

Trong lòng Chi Chi trầm xuống, nàng cắn chặt môi dưới.

Thời điểm con người tức giận nhất, thường không phải nổi trận lôi đình hay ngoài cười nhưng trong lòng không cười mà là im lặng. Loại cảm giác này có thể áp bách người ta đến chết.

Chi Chi biết mình quá phận, cũng không nghĩ đến hắn sẽ tức giận như vậy. Tức giận đến mức ngay cả nhìn nàng cũng không muốn nhìn, thậm chí còn không trừng phạt nàng.

Nàng thật sự không hiểu rõ tâm tư của hắn, theo lẽ thường, hắn thân là nam nhân cũng không thiệt thòi gì. Đổi lại người khác thì cơn tức giận của hắn sẽ có giới hạn.

Nhưng hắn hết lần này đến lần khác tạo thành mây đen ép thành cảm giác khinh khủng như vậy.

Nàng siết chặt nắm đấm trong tay, trong đầu Chi Chi chỉ có một ý nghĩ không thể để cho hắn rời đi, nếu hôm nay hắn rời khỏi đây, sau này có lẽ sẽ giống như tình cảnh hiện tại. Chi Chi không cam tâm, hắn tốt như vậy, nàng vất vả lắm mới thích một người, nếu như trong nháy mắt sắp mất đi hắn vậy thì sự thẳng thắn của nàng còn có ý nghĩa gì nữa?

Nàng cũng không biết trong lòng hiện tại đang nghĩ thế nào, cơ thể nhanh hơn suy nghĩ liền đứng dậy, lao tới phía sau Thẩm Cảnh Quân, đưa tay ôm lấy eo hắn.

Sau lưng cảm thấy nặng nề, Thẩm Cảnh Quân hiển nhiên dừng bước, nhẹ nhàng thở dài: "Buông tay."

"Điện hạ, ta biết sai rồi." Chi Chi ôm chặt eo hắn, chắp hai tay trước mặt hắn, ngăn cản hắn gỡ tay ra: "Ta lừa gạt người cũng là bởi vì không còn lựa chọn nào khác, nếu không ta sẽ phải chết ở Ninh vương phủ, ngài nỡ sao?"

Thẩm Cảnh Quân trầm mặc không nói lời nào.

"Ta biết sai rồi, ta không nên lừa gạt ngài. Ta thật sự không biết ngài lại tốt như vậy, nếu như ngay từ đầu đã biết....nhất định sẽ trực tiếp cầu cứu ngài, hà cớ gì còn phải dày vò bản thân đến mức này cơ chứ?"

Chi Chi vừa nói vừa khóc: "Ta rất sợ những người như Ninh vương, mỗi ngày ta đều sợ hãi một ngày nào đó sẽ bị hắn hành hạ đến chết, thậm chí ban đêm cũng không dám ngủ, khuôn mặt của hắn luôn xuất hiện trong giấc mơ của ta."

"Ngài đừng không để ý tới ta, nếu như ngài tức giận có thể mắng ta cũng được."

Thẩm Cảnh Quân dễ như trở bàn tay đẩy tay nàng ra: "Ta không tức giận cũng sẽ không phạt nàng."

Hắn chặn Chi Chi trong một khoảng cách, không cho nàng có cơ hội đến gần, nhẹ giọng nói: " Nàng tạm thời ở trong phòng vài hôm đi, mấy hôm nữa ta sẽ thả nàng ra ngoài."

Hắn trở tay đóng cửa lại, chặn ánh mắt lo lắng của đối phương vào trong cửa, quay người rời đi.

Chu Tước canh cửa ngơ ngác nhìn hắn, không khỏi nói: "Điện hạ..."

"Chu Tước, Cố Chiêu huấn bị cấm túc, khi nào có dụ lệnh của cô thì mới được mở ra."

Thẩm Cảnh Quân nói: "Ngươi nghe rõ chưa?"

Chu Tước sững sờ gật đầu.

Mới nãy mọi chuyện còn tốt mà, sao đột nhiên..... lại bị cấm túc? Chu Tước nhìn bóng lưng hắn, trong mắt không tự chủ có thêm mấy phần nghiên cứu, chẳng lẽ điện hạ thật sự có bệnh kín như người ngoài nói sao? Bằng không, tại sao hắn lại như vậy? Là do tức giận quá à?

Nhưng lúc nữ thị trung đại nhân phái nàng đến hầu hạ Cố tam tiểu thư c ó nói bọn họ đã làm chuyện vợ chồng. Đây là chủ tử tương lai của đông cung, muốn nàng phải cẩn thận đối đãi, nếu điện hạ....vậy thì chuyện gì đã xảy ra?

Chu Tước đột nhiên cảm thấy may mắn, có lẽ suy đoán này chỉ sợ nữ thị trung đại nhân vì muốn giữ mặt mũi cho điện hạ cho nên mới cố ý nói như vậy.

Chu Tước tưởng mình đã phát hiện ra bí mật nên không dám nói một lời, chỉ im lặng bước vào mở cửa, liếc nhìn đã thấy Chi Chi đang ngồi trên ghế.

"Chiêu huấn?" Chu Tước bối rối hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Chi Chi hoàn hồn, chầm chậm quay đầu nhìn nàng: "Không có gì, cô mang những vật này đi đi, nữ nhi hồng thì cất lại cho ta, để lại chỗ cũ."

Chu Tước nhẹ gật đầu, nhìn khuôn mặt đen kịt của nàng, cũng không dám hỏi chỉ nói: "Đã muộn lắm rồi, Chiêu huấn nghỉ ngơi trước đi."

Chi Chi gật đầu, cởi lông cáo và giày rồi nằm lên giường.

Trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Rõ ràng vừa mới động lòng nhưng lại có cảm giác giống như thích từ rất lâu rồi, khổ sở đến mức muốn khóc.

Chi Chi khe khẽ thở dài, di nương nói nữ nhân lâm vào tình yêu đều là đồ ngốc, quả nhiên bà nói không sai.

Trước đây nàng thông minh như vậy nhưng hôm nay lại bị người đàn ông kia làm cho mê muội, cái gì cũng giũ bỏ ra hết.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Làm nền một đống rốt cuộc lại thành ra bây giờ.

Quan niệm hôn nhân của điện hạ đều đến từ người thân và mẫu thân của mình. Những người kia không có được kết cục hạnh phúc hắn đương nhiên cũng sẽ không có cảm giác an toàn.

Bóng ma tuổi thơ đã gây ảnh hưởng rất lớn đến bản thân hắn, dù điện hạ là người sắt đá đến đâu cũng không thể tránh khỏi được.

Hắn đối với Chi Chi là vừa gặp đã yêu, lần đầu tiên đã coi trọng nàng rồi. Sau đó giày vò Ninh vương khóc không ra nước mắt mới có thể đưa được nàng trong sạch ra ngoài.

Nhưng hắn thật sự không rõ tình cảm của bản thân, hắn luôn sợ bản thân sẽ biến thành dáng vẻ giống như phụ hoàng của hắn. Cho nên mới không dám thừa nhận tình cảm của mình.

Mà Chi Chi chính là thiên thần nhỏ của hắn.