Thế nào đột nhiên lại kêu đi vào, tâm tư hoàng huuynh ngày càng biến hóa khó lường.
"Thẩm Mạnh Châu, ngươi muốn đi đâu?" Thẩm Cảnh Quân lạnh lùng nhìn hắn, "Định đi tìm ai?"
Nhị hoàng tử tên Mạnh Châu, bởi vì lúc ra đời đúng lúc gặp Mạnh Châu đại thắng nên lấy tên như vậy. Đây cũng là tâm tư của Khương thị làm cho người ta vừa nhìn thấy con trai liền nhớ ngay đến đại thắng rầm rộ, khen hắn là người có phúc.
Chỉ là hiện tại trưởng thành, thái tử cường thế, cỏ đầu tường (*) trong triều rất nhiều, ai có mắt đều biết đắc tội với thái tử là không tốt. Những lời tán dương kia từ lâu đã không còn ai nói.
Cổ đầu tường(*) là gió thổi chiều nào theo chiều nấy.
Bây giờ ngoài hoàng thượng và Khương hoàng hậu gọi tên hắn ra cũng chỉ còn lại mỗi Thẩm Cảnh Quân.
"Thần đệ....thần đệ không muốn tìm ai cả...." Thẩm Mạnh Châu cười ngượng: "Vì sao hoàng huynh lại hỏi như vậy?"
"Vì sao lại hỏi như vậy?" Thẩm Cảnh Quân nhìn ra hắn đang căng thẳng, cười lạnh nói: "Trong lòng ngươi tự mình hiểu rõ, còn không định nói ra sao? Hay là chờ cô nói từng câu từng chữ cho ngươi biết?"
"Thần đệ....." Thẩm Mạnh Châu ngừng một lát, lấy hết dũng cảm nói cho huynh trưởng của mình: "Đệ muốn đi gặp một người, đệ muốn nói với nàng nhất định sẽ cưới nàng!"
"Tiểu thư Cố Ninh Bình, thương hộ Cố gia?" Thẩm Cảnh Quân cười nhạt: "Người khỏi cần đi nữa."
"Vì sao?"
"Ngươi không ở trong kinh mấy ngày, Hoàng hậu nương nương làm chủ cưới Vương phi cho Hoàng thúc rồi. Vị Vương phi này xuất thân thấp hèn, chính là đích trưởng nữ Giang Nam thương hộ Cố gia, chắc hẳn ngươi cũng không xa lạ đâu nhỉ."
"Kiều Nhi........" Thẩm Mạnh Châu sắc mặt trắng bệch, cơ hồ không thể tin được, "Sao mẫu hậu lại có thể làm ra chuyện như vậy được? Bà rõ ràng đã đồng ý cho ta cưới Kiều Nhi, vì sao.......vì sao...có phải Hoàng huynh đang lừa ta không, huynh nhất định là đang lừa ta!"
'Kiều Nhi?" Ánh mắt Thẩm Cảnh Quân lạnh lùng: "Nếu ngươi đã biết nàng ta tên Cố Kiều, vì sao còn nhận lầm nàng ta thành trưởng nữ Cố gia, làm hại cô nương nhà người ta!" Ngươi đi điều tra cô nương Cố gia lại chỉ hỏi mỗi tên trưởng nữ, lại chưa từng nghe nói đến con gái của Tam phòng cũng tên Cố Kiều sao?"
"Ngươi nghĩ, một nhà hai cô con gái, khả năng trùng tên là bao nhiêu?" Thẩm Cảnh Quân cười nhạt: "Thẩm Mạnh Châu, ngươi gây ra tội lớn, hủy hoại cả đời cô nương nhà người ta."
"Nàng nói với ta, Cố Kiều chỉ là nhũ danh, vậy Cố Kiều không gả cho hoàng thúc sao?" Thẩm Mạnh Châu không chút mảy may quan tâm đến chuyện khác, trong đầu chỉ nghĩ đến việc Đích trưởng nữ gả cho Ninh vương không phải là Kiều Nhi, chỉ cảm thấy mừng rỡ không thôi, "Thượng thiên có đức hiếu sinh!"
"Choang!"
Âm thanh đồ sứ vỡ vụn nghe vô cùng chói tai.
Thẩm Cảnh Quân giận dữ nhìn hắn: "Thẩm Mạnh Châu, lời ngươi vừa nói ban nãy, lặp lại lần nữa cho ta!"
"Thượng thiên có đức hiếu sinh...."
"Hay cho câu Thượng thiên có đức hiếu sinh, nhưng ngươi có biết còn có một câu tục ngữ gọi là Thiện hữu thiện báo, ác giả ác báo, không phải không trả, chỉ là chưa đến lúc không?" Thẩm Cảnh Quân nhìn hắn càng thấy tức giận, dưới loại chuyện như vậy lại không cảm thấy áy náy hay chút hối hận nào cả mà còn dương dương tự đắc.
"Các ngươi hại cả đời cô nương người ta, há lại có thể không gặp báo ứng. Chuyện Kiều nhi của ngươi gặp riêng ngoại nam đã bị người trong nhà phát hiện, nàng ta lại không dám nói ra tên ngươi, chỉ khiến người ta nghĩ rằng người nàng ta gặp là một tên nam nhân đê tiện."
"Hoàng huynh....."
"Bởi vì danh dự của nữ nhi quan trọng hơn vì vậy việc này cũng không lan truyền ra ngoài. Chỉ là Cố Kiều bị cha mẹ đánh gãy một chân, gả cho một nam nhân không chê nàng ta, cuộc sống sau này sợ là sẽ không dễ chịu."
Giọng Chu Thì Duy nhanh nhẹn, giành nói trước: "Nhị điện hạ, đây mới gọi là thượng thiên có đức hiếu sinh!"
"Ác giả ác báo!" Hắn phun một tiếng, chỉ cảm thấy cả người sảng khoái, Chu Thì Duy vô cùng vui vẻ nói: "Về phần Đích trưởng nữ Cố gia, quả thật là một người đáng thương, tự nhiên bị tai bay vạ gió. Cũng may Thái tử điện hạ nhân từ, làm chủ hòa ly bằng không tội lỗi của mấy người sợ là chuộc không rõ ràng."
Chu Thì Duy không rõ bên trong có ẩn tình gì, chỉ nghe được mấy câu cũng lờ mờ hiểu ra, chỉ cảm thấy hành vi của Nhị hoàng tử vô cùng trơ trẽn."
Thẩm Mạnh Châu giống như không nghe được hắn nói gì, chỉ nghe thấy tin tức của Cố Kiều liền muốn đi ra ngoài.
Thẩm Cảnh Quân bưng chén trà nóng bên cạnh lên, thản nhiên thổi một hơi, nhã nhặn nói: "Đi đi, chạy nhanh lên để nàng ta chết sớm chút, sớm siêu sinh, đỡ phải chịu tội bị người ta chỉ trích."
"Nếu hoàng huynh đã biết quan hệ của ta và Kiều nhi, vì sao còn trơ mắt đứng nhìn Cố gia đối xử với nàng ấy như vậy. Ta biết hoàng huynh không thích ta nhưng cũng không thể giận chó đánh mèo lên người Kiều nhi."
"Ta giận chó đánh mèo nàng ta làm gì?" Thẩm Cảnh Quân cảm thấy vô cùng buồn cười, ánh mắt nhìn hắn giống như đang nhìn một con kiến dưới chân, "Chuyện của người ngoài há lại có đạo lý cô nhúng tay vào, những chuyện này cô biết được trước khi Ninh vương phi hòa ly trở về nhà. Suy cho cùng vẫn là hoàng thất làm oan uổng người ta, cô sai người chiếu cố bọn họ, còn chuyện Cố Kiều kia có liên quan gì đến hoàng thất? "
"Không đáng để quan tâm!"
"Ngươi bình thường trầm ổn, đảm nhận bao nhiêu chuyện. Không ngờ, gặp chút chuyện nhỏ đã lập tức mất đi toàn bộ sự trầm ổn trước kia, Hoàng hậu nương nương dạy bảo ngươi bao nhiêu năm, cuối cùng đều đổ sông đổ bể."
Bị mỉa mai một trận, trên mặt Thẩm Mạnh Châu xanh trắng lẫn lộn, sắc mặt khó lường.
Chu Thì Duy xem náo nhiệt cũng không ngại chuyện lớn, đứng một bên cười nói: "Thực ra, Cố cô nương lập gia đình cũng không tính là gì, nhị điện hạ nếu thực sự thích chi bằng đoạt lại là được, ban nãy người trong viện chính là Cố chiêu huấn, chính là......"
Chu Thì Duy đột nhiên dừng lại, nhìn đôi mắt lạnh lùng của Thẩm Cảnh Quân, trong lòng lạnh ngắt, cũng không dám nói xằng nói bậy nữa.
Thẩm Mạnh Châu hỏi: "Là gì cơ......nàng ấy cũng họ Cố, lẽ nào cũng là cô nương Cố gia?"
"Cái này cũng không có quan hệ gì đến ngươi." Thẩm Cảnh Quân cúi đầu nhìn sổ con của mình, "Ngươi muốn làm gì thì cứ việc, cô cũng không quản ngươi nữa, không ngờ ngươi lại hoang đường như vậy."
"Hoàng huynh, ta thích Cố Kiều, ta bằng lòng từ bỏ tất cả vì nàng, nhưng mẫu hậu hết lần này đến lần khác không đồng ý, nói rằng Kiều nhi xuất thân thấp hèn. Thế nhưng tình yêu thì có liên quan gì đến thân phận?"
"Ta vốn tưởng mẫu hậu sẽ bị ta thuyết phục, vì vậy mới vui mừng rời khỏi kinh thành, chờ quay về sẽ cưới nàng. Không ngờ một khi trở về lại là long trời lở đất."
Thẩm Cảnh Quân không nói gì, tay cầm bút dừng ở giữa không trung, "Ngươi trái lại rất giống phụ hoàng."
Tính tình giống nhau như đúc, si tình cũng y như nhau, nếu nói không phải phụ tử, đến cả kẻ ngốc cũng không tin.
"Chuyện của ngươi, cô đã nói là sẽ không quản, nếu ngươi thật sự thích cô nương kia, vậy thì tự mình đi thuyết phục hoàng hậu nương nương, bằng không càng làm càng sai, chỉ có hại nàng." Thẩm Cảnh Quân đến cùng vẫn chỉ điểm hắn mấy câu, "Nàng ta đắc tội nhà mẹ đẻ cũng bị nhà chồng xem thường, nếu ngươi tùy ý ra tay cứu nàng không thương lương với hoàng hậu chắc chắn sẽ chọc giận đến bà, gây nguy hiểm đến tính mạng của nàng ta."
"Đệ biết, đa tạ hoàng huynh." Thẩm Mạnh Châu trong lòng cảm động sự bảo vệ của huynh trưởng, thấp giọng nói: "Ban nãy là đệ hồ đồ mới nói những lời như vậy, thật có lỗi với trưởng nữ Cố gia. Ngày sau có thời gian rảnh nhất định sẽ đến nhà tạ lỗi."
"Lại hồ nháo!" Thẩm Cảnh Quân cũng không ngẩng lên: "Ngươi là hoàng tử, phẩm cách của một hoàng tộc đang được đặt ở đây, ngươi dùng danh dự của mình để đến nhà một thương nhân để tạ lỗi, có ai làm như ngươi không?."
"Vẫn mong hoàng huynh dạy bảo."
"Nhị điện hạ" Chu Thì Duy cười khẩy,: "Ý của điện hạ chính là chuyện này coi như chưa từng xảy ra, chớ có quấy rầy sự yên tĩnh của Cố gia. Về phần người ngài muốn cưới, vẫn là nên nói rõ với hoàng hậu đi."
Thẩm Mạnh Châu dừng bước, cúi đầu không nói lời nào.
Trước đó, hắn từng nói với mẫu hậu muốn cưới trưởng nữ Cố gia, mẫu hậu lập tức gả cô nương ấy cho hoàng thúc....Nếu...nếu hắn lại nói muốn cưới Kiều nhi lần nữa, mẫu hậu nhất định sẽ không đồng ý, vậy Kiều nhi phải làm sao đây?"
Hắn còn muốn hỏi tiếp thì giọng nói lạnh lùng của Thẩm Cảnh Quân truyền đến: "Chu Thì Duy, tiễn khách."
Chu Thì Duy vô cùng vui vẻ, đẩy Thẩm Mạnh Châu ra ngoài cửa. Lúc quay trở lại, nét mặt trêu trọc: "Điện hạ thương hoa tiếc ngọc, vì sự khổ tâm của Cố Chiêu Huấn thật khiến cho người khác phải cảm phục."
(*) Âm dương quái khí là Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định.
"Không có gì, nhị điện hạ nói rõ cho Khương hoàng hậu, bà ta nhất định sẽ không gây khó dễ cho Chiêu huấn nữa." Chu Thì Duy cảm thấy điện hạ quả thật rất phù hợp với cô nương xinh đẹp như vậy, đổi lại là hắn chắc chắn sẽ không thể bảo vệ nàng như vậy được.
Cũng may, mặc dù Khương hoàng hậu càn rỡ nhưng lại không biết rõ chuyện này. Nếu biết được bản thân nhận nhầm người, còn hại người ta rơi vào tình cảnh kia, nghĩ đến chắc có lẽ sẽ không tiếp tực làm khó.
Điện hạ chiêu này rút củi xuống đáy nồi, quả thật rất cao tay.
Thẩm Cảnh Quân cười nhạt, chỉ vào một chồng sổ gấp trên bàn, nói: "Những thứ này cô đã phê duyệt xong rồi, mang ra ngoài trước đi."
Chu Thì Duy không nhúc nhích, tiến lại gần Thẩm Cảnh Quân, nhỏ giọng hỏi: "Điện hạ, hôm qua...."
Thẩm Cảnh Quân liếc nhìn hắn cảnh cáo.
"Cố chiêu huấn là thê thiếp của cô, mấy chuyện đã qua cứ như vậy mà tan thành mây khói đi. Thân phận từng là thiếp thất của Ninh vương, ngươi cũng quên toàn bộ hết cho cô, nếu để cô biết ngươi lộ ra tin nào, đến lúc đó để xem ta thu thập ngươi như thế nào."
"Biết rồi." Chu Thì Duy nói: "Thần vốn tưởng người thanh tâm quả dục, không ngờ một khi động tâm tư lại che chở người đến mức như vậy, ngài không gần nữ sắc hay thần mới phải là người không gần nữ sắc?"
Thẩm Cảnh Quân không để ý tới hắn.
Chu Thì Duy thở dài.
Ban nãy ở cửa gặp Cố chiêu huấn đi đường, chân đi cà nhắc nhìn nàng yếu đuối biết bao, có thể thấy ngày hôm qua bị điện hạ giày vò đến kịch liệt, làm cô nương nhà người ta thành ra nông nỗi như này.
Đàn ông chính là đàn ông, một giai nhân tuyệt sắc như vậy, há lại có thể ngồi im.
Chu Thì Duy cúi đầu, khom lưng ôm một chồng sổ gấp, cũng đành phải triệt để hoàn toàn tơ tình với nàng. Nếu đã là người của điện hạ, cũng không nên vì một người phụ nữ mà trở mặt thành thù, làm cho người khác chê cười.
Tuyết mùa đông đã ngừng rơi, các nha hoàn đang dùng chổi và xẻng quét tuyết trong sân, xe nâng dọn đường thông thoáng, trông đặc biệt gọn gàng trong khung cảnh tuyết trắng xung quanh.
Thẩm Cảnh Quân đặt bút xuống, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, gió bấc rét lạnh thổi vào bên trong, phả lên mặt nhưng sắc mắc hắn lại không thay đổi.
Đêm qua cũng cô tịch như vậy, tiểu cô nương chạy trên tuyết, quần áo lấm lem mùi đất nhưng trên môi lại nở nụ cười rạng rỡ.
Nàng chạy tới trước mặt, ôm chặt eo hắn, âm thanh mềm mại nói với hắn: "Điện hạ, ta thích người."
Nàng giống như ánh nắng mùa hè, ánh mặt trời trong mắt tỏa ra lập tức xua tan đi sự im ắng vắng lặng nơi đây.
Trái tim lạnh lẽo như băng trong suốt hai mươi năm, tan chảy thành nước xuân mềm mại, tạo ra những vòng xoáy rối bời.
Thẩm Cảnh Quân nhắm mắt lại.
Những lo lắng của mấy năm trước dường như đã được quét sạch.
Trong cuộc đời hắn, không còn chỉ có một mình, vào ngày mồng tám tháng chạp tuyết rơi, một thiếu nữ xinh đẹp bước vào đời hắn, nói ra ba chữ: "Ta thích người."
Đó là điều ngay cả mẹ ruột của mình cũng chưa từng nói một câu, về phần người ngoài......cũng đều vì lời phán đoán suy luận hoang đường của khâm thiêm giám, tránh không thấy đường.
Chỉ có nàng.
Nhưng có nàng là đủ rồi.
Tác giả có lời muốn nói: "Điện hạ là một bạn nhỏ thiếu hụt tình yêu từ gia đình.
Chi Chi: "Ta cho người tình yêu nhé."
Điện hạ: "...Được."
Chi Chi: "Người thiếu hụt tình yêu của phụ thân hay là mẫu thân? Muốn gọi ta là ba ba hay mẫu thân đây?"