Trưởng công chúa chậm rãi thưởng thức trà, nhìn bọn họ đối lễ, kết thúc buổi lễ, tân nương được đưa vào động phòng, mở tiệc mừng, nơi nơi thắp đèn, tân lang tới từng bàn kính rượu.
Lúc ăn tiệc, An Hòa Húc cũng đến, tâm tình trưởng công chúa lập tức tốt lên, nàng khép vạt áo, ngồi xuống bên cạnh An Hòa Húc.
Nàng vừa ngồi xuống, người khác đều không dám ngồi nữa, chỉ có An Hòa Húc, vẫn không biết tình huống, ngây ngốc ngồi đó dùng bữa.
An Hòa Húc lần đầu tiên được nhìn thấy vị trưởng công chúa trong lời đồn.
Trên trán nàng tô một đóa mạn châu sa hoa đỏ rực rỡ, trên người khác áo lụa tím thêu hoa tử kim, dung mạo đẹp như tranh vẽ, môi đỏ, mặt trắng như tuyết.
Trưởng công chúa mấp máy môi, nhẹ nhàng nói: "An Hòa Húc, ta từng gặp ngươi, ngươi trông rất đẹp."
An Hòa Húc chưa từng qua lại với nữ nhân, là một nam nhân sạch sẽ, quân tử đơn giản, đọc sách thánh hiền, đi thi cử, đỗ trạng nguyên, làm Ngự sử, thế giới của hắn, chưa từng gặp ai hoạt sắc sinh hương như trưởng công chúa.
Không nói lời nào, một đôi mắt hấp dẫn người, vừa nói chuyện, môi son chọc ghẹo người.
An Hòa Húc sóng vai đứng cạnh trưởng công chúa, chúc rượu nói: "Chúc Quý đại nhân và phu nhân cầm sắt hòa minh, trăm năm hòa hợp."
Trưởng công chúa cúi đầu không biết đang nghĩ gì, bỗng nhiên ngẩng mặt lại, vỗ vỗ cánh tay An Hòa Húc, một đôi mắt sáng lấp lánh, hắng giọng nói: "Chúng ta nên chúc thủ phụ đại nhân sớm sinh quý tử, ba năm ôm hai đứa."
An Hòa Húc đỏ mặt, khóe môi hơi mỉm cười, không lên tiếng.