Lâm Uyên Hoà Húc

Chương 9



An trạng nguyên đi tới trước mặt nàng, ánh trăng không che nổi vẻ hơi say trên mặt hắn, hắn dịu dàng nói: "Lòng bàn tay của người, bị thương sao?"

Trưởng công chúa kinh ngạc, mở lòng bàn tay ra xem, vết thương trong lòng bàn tay không biết chảy mủ từ lúc nào, dữ tợn xấu xí.

Chút vết thương nhỏ nhoi này, tính là gì chứ.

Nàng lại thu tay lại, giấu xuống dưới tay áo, không thể để người khác nhìn thấy khó khăn, bất lực của nàng.

Nàng rũ mắt xuống, khẽ bật cười: "Không sao đâu."

Nàng nói nàng phải đi, vừa đi được một bước, An trạng nguyên hơi do dự, duỗi ra hai ngón tay, nhẹ nhàng kéo kéo tay áo nàng.

Trưởng công chúa nghi ngờ quay lại nhìn hắn.

Khuôn mặt trắng nõn của An trạng nguyên lập tức đỏ bừng, hắn không dám nhìn nàng, đôi mắt nhìn chằm chằm xuống đất, ngập ngừng nói: "Thần có thuốc, có thể bôi cho người không?"

Được không? Vẫn còn có người hỏi nàng, được không.

Nàng cảm thấy thế giới hình như chấn động, trong tiếng chấn động, nàng nghi ngờ nàng nghe nhầm rồi, nàng không lên tiếng.

An trạng nguyên thấy nàng cau mày, cho rằng nàng sợ đau, hắn nắm chặt tay áo nàng không buông, thấp giọng nói: "Thần còn mua kẹo, lúc đau thì người ăn một cái, được không?"

Một bước tránh xa, nàng đứng nơi ánh trăng không chiếu tới, còn hắn đứng dưới ánh trăng.

Nàng đứng trong bóng tối, bất động, chỉ là khẽ bật cười, ánh mắt trở nên lanh lợi: "Ngươi rất thích ăn kẹo à?"

Chỉ có người thích ăn kẹo, mới cảm thấy kẹo là thứ tốt, tất cả mọi người đều thích ăn kẹo.

Khuôn mặt của An trạng nguyên, lại đỏ lên, hắn nắm tóc, một tên nam nhân lớn đùng, bị người khác phát hiện thích ăn kẹo, đó là một chuyện rất mất mặt.

"Thần, không có, chỉ là muội muội thần, lúc sợ đắng sợ đau liền thích ăn kẹo, thần cho rằng, trưởng công chúa cũng thích."

Trưởng công chúa cúi đầu suy nghĩ, đã lâu rồi nàng không ăn kẹo, lần trước ăn kẹo, là thiên kim nhà Lão tướng quốc trêu chọc nàng, lừa nàng ăn một viên kẹo, ăn được một nửa, có nửa đoạn là con sâu, nàng liền rạch nát mặt thiên kim nhà lão tướng quốc.

Quá lâu rồi, nàng không còn nhớ kẹo có vị gì.

Sẽ bị nghiện sao? Nếu ăn rồi, liền cứ muốn ăn tiếp sao?

Ăn kẹo, đây là một chuyện rất nguy hiểm.

Nàng còn đang suy nghĩ, An trạng nguyên đã bóc kẹo ra, dùng tay trịnh trọng nâng lên, đưa tới trước mặt nàng, đôi mắt hắn sáng ngời, giọng nói của hắn cẩn thận dè dặt: "Nào, nếm thử xem?"

Nàng duỗi tay ra, muốn nhận lấy, nhưng đến nửa chừng, bỗng nhiên thu tay lại.

Kẹo trên tay hắn, giống một viên hồng ngọc, thứ càng tươi đẹp, nhưng lại dễ có độc.

Trưởng công chúa cũng không có ý định sẽ tin tưởng An Trạng nguyên, hắn và nàng, chẳng qua chỉ mới gặp một lần mà thôi.

Nàng à một tiếng, xua xua tay: "Ta không thích ăn kẹo, sợ đau răng."

An trạng nguyên rất mất mát, nhưng vẫn rất kiên trì: "Không ăn kẹo, vậy cũng phải bôi thuốc chứ?"

Trưởng công chúa suy nghĩ, chỉ sang thềm đá bên kia: "Ngồi đi, chân ta đau."

An trạng nguyên bật cười, nụ cười của hắn, là trong sáng, không hề che đậy.

Dường như vị An trạng nguyên này, không hiểu cảm xúc tối thiểu nhất khi làm quan, ví dụ: "Bất động thanh sắc", "Đoán không ra".

Hắn vui vẻ là vui vẻ, không vui là không vui, cảm xúc rất rõ ràng, như vậy rất tốt.

Nếu hắn trở thành phò mã của nàng, vậy thì, nàng đối phó hắn sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Ánh trăng ấm áp chiếu lên thềm đá, bọn họ ngồi trong ánh sáng, trưởng công chúa xòe tay ra, đưa tới trước mặt An trạng nguyên.

Vẻ vui vẻ của An trạng nguyên biến mất rồi, cau chặt mày, giữa trán nhăn thành một tòa núi nhỏ, hắn mở một bọc nhỏ ra, lấy rượu thuốc ra, dùng băng gạc tẩm ướt, rất nhẹ, rất nhẹ nhàng bôi từng lớp thuốc thật dày lên miệng vết thương.

Hắn thường giương mắt lên nhìn nàng, sợ nàng đau, nhưng nàng không có nửa điểm ý tứ đau đớn.

Hắn vừa nhìn nàng, nàng liền cười với hắn một cái.

Thậm chí An trạng nguyên còn nghi ngờ, là lòng bàn tay hắn bị rách, hắn là đang tự bôi thuốc cho mình vậy, nếu không thì vì sao, bôi thuốc cho nàng, trái tim của hắn giống như bị bàn tay của ai đó nắm chặt vậy.

Lúc thì nắm chặt, lúc thì buông ra, nắm chặt, lại buông ra, từng chút từng chút một, đau đến phát phiền.

Bôi thuốc xong rồi, hắn nâng tay nàng, nhẹ nhàng thổi một một hơi.

Nàng trái lại hít một ngụm khí lạnh, rút tay về, chất vấn hắn: "Ngươi làm gì vậy?"

Hắn ngơ ngác nói: "Bôi thuốc không phải đều như vậy sao?"

Người lớn bôi thuốc cho trẻ nhỏ, bôi thuốc xong, luôn thổi một hơi vào vết thương, sau đó nói, bé ngoan, không đau nữa rồi.

An trạng nguyên không dám gọi trưởng công chúa là bé ngoan, chỉ có thể thổi hơi cho nàng, trong lòng lại nói, như này liền không đau nữa rồi, tất cả đều sẽ tốt.

Trong nháy mắt, trưởng công chúa động lòng trắc ẩn, người sạch sẽ như vậy, nàng thật sự muốn hắn liên lụy vào ư?

Có người luôn sống trong vực thẳm, có người luôn sống trên mây xanh.

Nàng muốn túm hắn từ thế giới thanh bình, xuống vực sâu vạn trượng của nàng sao?

Trưởng công chúa đứng lên, lạnh lùng nói: An Hòa Húc, ngươi vẫn chưa biết về ta, nếu ngươi biết về ta, ngươi sẽ chỉ hối hận mà thôi.

Ngươi sẽ hối hận, vì đã đứng trên mây xanh, chìa một tay về phía ác quỷ.

Ngươi cho rằng đó là cứu vớt, nhưng có lẽ là, vạn kiếp bất phục.

An Hòa Húc, giờ khắc này ta đang mềm lòng, nhân lúc thiện ý vừa rồi của ngươi đã tạm thời cảm hóa ta, đi đi.

Đừng đến gần một ác quỷ.

Nàng nói xong, liền rời đi.

Nàng khó được một lần, muốn buông tha một người vô tội.