Đêm mỗi lúc càng khuya, gió thổi heo mây khẽ lay nhẹ làm rơi chiếc lá vàng xơ xác trong sân.
Bệnh viện ảm đảm, lạnh lẽo vào đêm. Và trong căn phòng ấy cũng chẳng có lấy tiếng động nào cứ như chốn không người, nhưng thực chất bên trong có hẳn một đôi nam nữ ở cạnh nhau. Chỉ là kẻ bận ngủ, người bận nhìn đối phương, nên không gian mới yên bình như thế.
Cho tới một lúc sau, người đàn ông mới trầm giọng lên tiếng:
"Đỡ đau hơn chưa?"
"..."
Thấy đối phương chẳng mảy may để ý tới mình, Vũ Tư Thần lại nhàn nhã nói thêm một câu:
"Tôi biết từ nãy giờ cô chưa có ngủ."
"Anh về đi, tôi muốn ở một mình."
"Được thôi! Tự lo tốt cho bản thân ha!"
Cứ tưởng Vũ Tư Thần không đồng ý, nhưng nào ngờ Kiều Tĩnh Thi vừa lên tiếng thì anh đã lập tức đứng dậy, quay lưng bỏ đi.
*Cạch.
Cô chờ tới khi cửa phòng khép lại mới chịu mở mắt ra. Tiếp đến là gượng người ngồi dậy, thậm chí còn tự rút kim truyền nước bỏ sang một bên, trong khi chỉ mới truyền được một nửa.
Người con gái ấy mang nỗi ưu tư nặng trĩu trong lòng rời khỏi giường bệnh, để bước đến khung cửa sổ nhỏ trong phòng.
Đưa tay tới mở lớp cửa kính ra, để gió lạnh vô tình lùa vào, mang tới cảm giác lạnh buốt tạt qua bờ vai gầy.
Kiều Tĩnh Thi lặng lẽ đứng đó, hướng mắt nhìn về xa xăm, nơi màn đêm tĩnh mịch phía trước. Vô định, và mông lung là hai cụm từ diễn tả cảm xúc của cô lúc này.
Một lúc sau, cô đặt tay lên ngực trái của mình và tự hỏi rằng có phải nó đã rung động trước người đàn ông ấy rồi không?
Nếu cô thật sự yêu anh thì phải làm sao? Còn anh, những hành động đó đối với cô là yêu hay thương hại? Hay chỉ đơn giản là đang quan tâm một người đối tác?
Cô cứ nghĩ, và tự hỏi rất nhiều, nhưng chẳng nhận được hồi đáp.
*Cạch.
Cho tới khi chợt nghe thấy âm thanh từ phía cửa phòng thì Kiều Tĩnh Thi mới khẽ giật mình. Thu lại những suy nghĩ hỗn độn trong đầu, cô xoay người nhìn về phía cửa mới biết người đàn ông ấy vậy mà lại chủ động trở về.
Thấy cô đang đứng cạnh cửa sổ, anh liền chau mày không vui. Sau đó nhanh tay nhanh chân mang thức ăn vừa mua về đặt lên bàn, rồi bước tới đóng kín cửa sổ lại.
Lúc này, không biết Kiều Tĩnh Thi đã nghĩ gì mà khẽ cất lời:
"Anh đã về rồi mà, sao còn quay lại?"
"Đi đâu thì cũng phải về, chứ chẳng lẽ đi luôn."
"Anh đi đâu?"
"Mua cháo cho cô. Mau lên giường ngồi đi."
Nói xong, Vũ Tư Thần đã quay lại chỗ thức ăn trên bàn. Anh mang một cái bát, một cái thìa vừa mới mua ra, sau khi đem chúng đi rửa sơ qua nước lạnh, và lau khô rồi anh mới đổ cháo ra bát.
Lúc bát cháo được anh mang tới giường ngủ rồi, nhưng Kiều Tĩnh Thi thì vẫn còn đứng ngây ra đó nhìn người đàn ông ấy.
"Qua đây đi chứ! Bác sĩ nói cô phải ăn uống đầy đủ, không được để bụng quá đói rồi mới ăn, như vậy không tốt."
Đợi đến khi Vũ Tư Thần lên tiếng nhắc nhở lần nữa thì Kiều Tĩnh Thi mới chậm rãi trở về giường ngủ.
Cô ngoan ngoãn ngồi lên giường để người đàn ông ấy bắt đầu bón cháo cho mình.
Đây là lần đầu tiên cô nghe lời như vậy, và cũng là lần đầu tiên cô chịu ngắm nhìn người đàn ông ấy thật lâu.
Anh có vẻ ngoài rất tuấn tú, gương mặt đẹp trai y hư những nam thần trong phim ngôn tình. Mái tóc của anh là điểm thu hút lớn nhất. Nhìn qua anh, chắc ai cũng như cô, nghĩ rằng đây là người rất khó gần, lại còn lạnh lùng. Nhưng tiếp xúc rồi mới biết, anh lại là người cực kỳ ấm áp.
Không biết đối với người khác thì sao, nhưng đối với cô, Vũ Tư Thần rất tận tâm và chu đáo. Chính điều đó đã khiến trái tim lạnh lùng của cô được sưởi ấm, dần dần dao động.
Im lặng một lúc, Kiều Tĩnh Thi đã nhỏ nhẹ gọi tên anh:
"Tư Thần..."
Giọng nói khẽ khàng, ấm áp của cô, chợt khiến Vũ Tư Thần ngạc nhiên, anh ngẩng mặt lên nhìn cô ấy như thể không tin vào giai điệu dễ nghe vừa lọt vào tai mình.
Thấy vậy, Kiều Tĩnh Thi liền bồi thêm một câu:
"Gọi anh đó, nhìn tôi như vậy là ý gì chứ?
"Tự nhiên gọi ngọt như vậy nên bất ngờ chứ sao."
Vũ Tư Thần điềm nhiên đáp, xong anh lại bón cháo cho cô, nhưng sau đó Kiều Tĩnh Thi đã từ chối.
"Tôi muốn nói chuyện nghiêm túc với anh!"
Nghe cô đề nghị như vậy, anh cũng đặt bát cháo sang một bên, rồi quay lại nhìn cô, ôn nhu nói:
"Ừm, tôi đang nghiêm túc lắng nghe đây!"
Sau đó là một khoảng lặng chợt ập tới, Kiều Tĩnh Thi lần đầu tiên trầm mặc ngắm nhìn Vũ Tư Thần rất lâu, khiến người đàn ông ấy bắt đầu hơi cau mày, khó hiểu.
Thời khắc hồi hợp đọng lại tại đây. Nhịp tim rộn ràng trong lồng ngực, và một suy nghĩ lẫn quyết định khó lường đã thúc đẩy người con gái ấy chủ động tiến tới gần khuôn mặt tuấn tú ấy, nhẹ nhàng áp đảo bờ môi mỏng bạc tình của anh, khiến Vũ Tư Thần không kịp phản ứng chỉ biết trưng ra đôi mắt kinh ngạc.
Nhưng ngay sau đó, Kiều Tĩnh Thi đã dừng lại nụ hôn của mình. Cô nhìn anh, dõng dạc tuyên bố:
"Vũ Tư Thần, tôi thích anh!"
Dù Kiều Tĩnh Thi đang vô cùng nghiêm túc, nhưng có vẻ như Vũ Tư Thần lại không hề tin tưởng. Vì trên môi anh đang xuất hiện nụ cười trào phúng, khiến cô lập tức chau mày không vui.
"Anh cười cái gì hả?"
"Cười cô diễn dở quá, vừa học lỏm mấy chiêu trò trêu chọc người khác từ ai vậy chứ? Cơ mà cũng vui đấy!"
Nhận thấy thái độ mỉa mai của người đàn ông dành cho mình, và ý là anh ta chẳng hề tin tưởng, làm Kiều Tĩnh Thi ngày càng không vui.
Để đạt được mục đích của mình, để thuần hóa được anh ta, cô nàng chẳng nói thêm điều gì, mà lần này lại trực tiếp tiến tới nuốt chửng bờ môi hư hỏng của anh.
Nụ hôn mang theo cơn hậm hực, nhiệt tình và phóng túng của người phụ nữ. Lúc này mới thật sự khiến Vũ Tư Thần dao động, khi anh kịp định thần lại đó là lúc vành môi của mình vừa bị Kiều Tĩnh Thi nghiến vào một cái đau điếng.
Tới lúc được buông tha, anh ta lập tức ấm ức phàn nàn:
"Kiều Tĩnh Thi, em..."
"Tôi thích anh! Nghiêm túc, không hề đùa giỡn. Anh nghe rõ chưa hả?"
"Ừ, rõ."
Giây trước giây sau, Vũ Tư Thần đã thay đổi thái độ một cách chóng mặt. Nhưng dáng vẻ của anh vẫn cứ ngây ngô ra, gật đầu rồi trả lời cứ như một thằng khờ bị bất ngờ đến ngơ ngác.
Sau đó, đang được đà trơn tru, Kiều Tĩnh Thi nhanh chóng hỏi tiếp: