Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 160: Tôi không nghe rõ



Tô Thanh Thanh kêu gào khản cổ, chỉ một từ thôi mà cứ như dùng hết sức lực cả đời của cô vậy. Tô Thanh Thanh thấy Diệp Thiên và Tiểu Vũ Mao biến mất ngay trước mắt mình, cô điếng người. Không có đau khổ, không có nước mắt, cũng không có buồn thương. Cô ngồi nơi đó, như một cái xác không hồn. Trái tim tuổi trẻ của cô đã nát thành từng mảnh vào khoảnh khắc Diệp Thiên và Tiểu Vũ Mao rơi xuống.

"Ha ha ha. Chết rồi, chúng chết cả rồi, hay lắm." Mạnh Hải bịt chặt miệng vết thương ở tay, máu chảy đầm đìa cả người, nhưng hắn ta mặc kệ, gân giọng cười như điên. Diệp Thiên là kẻ mà hắn ta hận nhất, cuối cùng cũng chết rồi. Cho dù cả cánh tay bị chặt mất cũng đáng, chứ nói chi đến hai ngón tay con con.

"Diệp Thiên, ha ha ha, chắc mày cũng không ngờ mình cũng sẽ có ngày hôm nay phải không? Đây là kết cục chống đối tao đấy." Mạnh Hải đắc chí vô cùng, hắn ta xoay người lại, không cần xem thì hắn ta cũng biết giờ phút này, chắc chắn rằng Diệp Thiên đã nát như tương rồi. Chết không toàn thây, đây chính là kết quả mà hắn ta mong muốn. Hắn ta ngẩng đầu lên, thấy Tô Thanh Thanh đứng dậy, đi về phía tường vây sân thượng như một con zombie vô hồn, cả người cứng đờ, không có một tia sức sống.

"Thanh Thanh, em nghĩ thoáng đi, tên Diệp Thiên kia chết cũng chẳng lấy gì đáng tiếc cả, em yên tâm, sau này tôi sẽ yêu thương em, bảo vệ em."

Tiếc là Tô Thanh Thanh vẫn bước về phía tường vậy, như kiểu không nghe thấy bất cứ tiếng động nào cả. Gió nhẹ vờn trên lọn tóc của Tô Thanh Thanh, bao phủ khuôn mặt tắng bệch cùng đôi con ngươi vô hồn của cô.

"Thanh Thanh, đến nước này rồi mà em vẫn nghĩ đến Diệp Thiên sao, chẳng lẽ em định sống ôm cái bia mộ mà sống hết đời à?" Mạnh Hải thẹn quá hoá giận, hắn ta gầm lên đầy hung dữ: "Tô Thanh Thanh, tôi khuyên em tốt nhất là em nên xem rõ tình hình đi, nếu không đừng trách tôi dùng vài thủ đoạn nhỏ. Đến lúc đó còn liên luỵ cô chú thì không hay lắm đâu."

Hắn ta nói tràng giang đại hải là vậy, chỉ tiếc Tô Thanh Thanh không nghe được chút gì. Bước chân của cô vẫn không ngừng, cô đứng ngay trên tường vây sân thượng với sự nhẹ nhàng vô cùng. Cơ thể mảnh mai của cô trông như một chiếc lá vậy, tưởng chừng sẽ theo gió cuốn đi.

"Tô Thanh Thanh, tôi đã xuống nước thế rồi thì em đừng có mà không nể mặt, đến nước này thì em đừng trách tôi không nể tình xưa." Mạnh Hải gầm lên: "Hừ, Diệp Thiên chết rồi, tôi muốn xem xem ai sẽ đến cứu em." Hắn ta dứt lời, lôi điện thoại ra định kêu người lên.

Cũng vào lúc này, một giọng nói bình tĩnh bỗng vang lên: "Mày có chắc không?”

Chỉ bốn chữ ngắn ngủi nhưng nghe lại tựa như một tiếng sấm vang dội nổ vỡ trái tim Mạnh Hải. Hắn ta điếng người, mắt trợn rõ to. Cái cách hắn ta quay đầu lại trông cực kì cứng ngắc, trước mặt của hắn là một người lớn cùng một đứa bé. Hình như đứa bé đã thiếp đi, giọt nước mắt nơi khoé mắt làm người ta thấy thương. Còn người lớn kia đang nhìn chằm chằm vào hắn ta, trên khuôn mặt lạnh lùng ấy không có một cảm xúc nào cả.

"Sao, sao lại vậy được?" Mạnh Hải như kiểu nhìn thấy ma quỷ vậy, đôi mắt của hắn ta trợn ngược lên, trông như sắp rơi ra ngoài. Mạnh Hải sợ hãi, vội lùi về sau, bước chân của hắn ta hoảng loạn, ngã sõng soài trên mặt đất, gương mặt kinh hãi khôn nguôi, không nói thêm được một lời nào hết. Bởi hai người trước mắt này đây chính là Diệp Thiên và Tiểu Vũ Mao, kẻ vừa mới nhảy xuống dưới kia.

"Diệp Thiên?" Giọng nói quen thuộc khiến Tô Thanh Thanh khựng lại. Cô còn nghĩ mình nghe nhầm, cô quay phắt người lại, hình hài chân thực trước mặt khiến cô bật khóc trong nỗi vui sướng. Đôi mắt của Tô Thanh Thanh sáng rực, cô chẳng màng gì hết, vội chạy về phía Diệp Thiên, sau đó dang tay ôm lấy Tiểu Vũ Mao và Diệp Thiên.

"Diệp Thiên, nãy anh làm em sợ chết khiếp." Giọng Tô Thanh Thanh run rẩy, cô sợ tất cả đều chỉ là ảo tưởng của cô thôi. Suýt chút nữa cô cũng nhảy theo luôn rồi, tuy giờ cô đã biết Diệp Thiên còn sống, nhưng trong lòng vẫn thấy sợ hãi không thôi.

"Em yên tâm, anh không việc gì." Diệp Thiên vỗ nhẹ bờ vai của Tô Thanh Thanh, anh đặt Tiểu Vũ Mao vào lòng cô, con bé đã ngất đi vì sợ hãi, bấy giờ anh mới bước lên một bước, nhìn Mạnh Hải với vẻ lạnh băng.

"Mày, muốn chết kiểu gì?" Vẫn là câu nói ấy, nhưng lúc này đây, Mạnh Hải thấy lòng mình khác hẳn vừa nãy. Giờ hắn ta vẫn đang hãi hùng tột độ. Đây là tầng hai mươi sáu hẳn hoi, vậy mà cùng con nhóc kia lại có thể bình an vô sự, không có lấy một vết thương? Chẳng lẽ hắn ta mọc cánh à?

"Tôi, tôi không muốn chết." Mạnh Hải bị doạ mất vía thật rồi, với thủ đoạn của Diệp Thiên thì chắc rằng hôm nay hắn ta sẽ chết thảm vô cùng. Nhưng hắn thực sự không muốn chết.

"Được, vậy không để mày chết." Giọng Diệp Thiên rất bình tĩnh, lời anh nói khiến Mạnh Hải mừng rơn. Hắn ta chưa nói gì hết rồi bỗng thấy sai sai sao đó, tên sát thần Diệp Thiên này dễ ăn nói thế từ khi nào vậy?

"Anh, rốt cuộc anh muốn gì?"

Diệp Thiên đưa mắt nhìn tên Mạnh Hải đang lo sốt vó kia, gương mặt của anh vẫn bình thản như thường: "Chẳng gì cả, tao chỉ muốn mày sống không bằng chết thôi." Anh vừa nói vừa nhấc chân phải định đạp vào đũng quần Mạnh Hải, mặc cho con mắt đau đáu hoảng sợ của hắn ta.

"Dừng tay."

"Cậu Diệp, xin hãy thủ hạ lưu tình."

Đúng lúc này, có hai giọng nói bỗng vang lên. Hai bóng người xuất hiện đột ngột ngay bậc thang dẫn lên sân thượng. Một người chính là Tô Thuỵ Sinh, kẻ vừa mới hớt hải lái xe đến, anh ta thấy Mạnh Hải vẫn còn sống thì thở phào nhẹ nhõm. Người còn lại khoảng tầm hai lăm, hai sáu tuổi. Dáng người của anh ta cao gầy, dưới lớp áo mỏng kia là từng thớ cơ bắp rõ ràng. Anh ta cạo đầu đinh, trông rất có sức sống. Trên mặtcủa anh ta không có cảm xúc gì cả, tựa như một người máy vô tâm vô tình, nhưng lại cho người ta cái cảm giác rằng kẻ này rất uy nghiêm.

"Cuối cùng anh cũng đến rồi anh Thiên, mau giết nó cho em, em muốn nó sống không bằng chết." Mạnh Hải nhìn thấy người thanh niên kia, hắn ta bỗng cậy thế kêu gào inh ỏi. Bởi người thanh niên kia là Mạnh Thiên - anh ruột cùng một mẹ đẻ ra của hắn ta.

Mạnh Thiên khác Mạnh Hải, tên tuổi của anh ta được xếp vào hàng đầu trong lứa trẻ của cả Long Quốc. Tham gia quân đội năm mười tám tuổi, anh ta chinh chiến nhiều năm, đã lập được những chiến công hiển hách. Hiện nay, anh ta được chiến tướng Thanh Long công nhận, đề bạt, tên tuổi nổi bần bật. Mạnh Hải to gan lớn mật như vậy cũng bởi thấy sự có mặt của Mạnh Thiên. Qua cuộc điện thoại lần trước, Mạnh Hải đoán chắc rằng anh mình đã bám víu được một trong hai gia đình họ Lâm hoặc gia đình họ Diệp. Dù là gia đình nào đi nữa thì chiếc thuyền chở theo địa vị của gia đình họ Mạnh đã dâng theo mực nước. Bấy giờ hắn ta mới dám mưu toan cướp Tô Thanh Thanh. Nếu không, có cho hắn ta mười lá gan thì hắn ta cũng chả dám động vào con gái của Tô Vệ Quốc.

"Diệp Thiên, ha ha ha, mày chết chắc rồi, có anh tao ở đây thì mày chết chắc rồi." Mạnh Hải khoái chí, cười ha hả.

Chỉ tiếc là vẻ mặt của Diệp Thiên chẳng thay đổi gì sất, chân phải của anh không tạm dừng dù chỉ một giây, anh đạp mạnh xuống đũng quần của Mạnh Hải.

"Áaaa." Đau đớn dữ dội khiến Mạnh Hải hét lên tựa lợn bị chọc tiết. Đũng quần của hắn ta be bét máu, đau đến độ suýt ngất đi. Hắn ta vừa hét vừa liếc nhìn Mạnh Thiên, nhưng anh ta không tỏ vẻ sẽ ra tay giúp đỡ gì cả. Mạnh Hải thấy nghi ngờ, nỗi tuyệt vọng bao trùm lấy hắn ta.

Tô Thuỵ Sinh thấy cảnh này, anh ta hít lạnh một hơi, đưa tay che đũng quần theo bản năng. Cậu Diệp ra tay vẫn hung tàn như ngày nào.

Vẻ mặt của Mạnh Thiên từ đầu đến giờ vẫn không có gì thay đổi. Như kiểu người vừa bị Diệp Thiên phế bỏ kia chẳng có quan hệ gì với anh ta.

Diệp Thiên nhìn Mạnh Hải, sau đó quay người lại, ánh mắt lạnh lùng của anh dừng lại trên người Mạnh Thiên: "Nãy cậu nói gì? Tôi nghe không rõ."

"Bốp." Mạnh Thiên không do dự gì cả, anh ta tát vào mặt mình một cái một cái thật đau, trên má hiện rõ dấu bàn tay đỏ chói. Sau đó anh ta khom lưng: "Mạnh Thiên mạo phạm đến anh, xin anh hãy trách phạt."