Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 180: Buồn thương



Thành phố vừa lên đèn. Là một trong số ít những thành phố lớn vùng Tây Nam, nên ban đêm ở Vũ Thành cũng vô cùng náo nhiệt. Đối với những chàng trai cô gái chìm ngập trong men cay thì cuộc sống về đêm vẫn chưa chính thức bắt đầu.

Một chiếc xe Hồng Kỳ chạy xuyên qua trung tâm thành phố, chẳng mấy chốc đã dừng lại ngay trước cửa một hộp đêm khu vực phía Đông.

"Chính là ở đây thưa anh." Lâm Khuê xuống xe trước tiên, sau đó mở cửa xe cho Diệp Thiên.

Diệp Thiên đưa mắt nhìn hai chữ Mãnh Hổ được chắp nối lại bằng đèn neon, anh bật cười: "Không ngờ lại có một con Mãnh Hổ giữa cái đất Vũ Thành bé nhỏ này. Cũng chẳng biết nó có mạnh hơn con mãnh hổ ở Bắc Dã không nữa."

Hiếm lắm mới thấy Diệp Thiên nói đùa, Lâm Khuê cũng chẳng biết nên cười hay khóc. Anh có biệt danh là Mãnh Hổ Bắc Dã, mãnh hổ xuống núi, bầy sói tản mất tăm. Dù là Bạch Cốt Hội hay là quân thù địch xâm lấn Long Quốc ngày trước cũng đều có ba phần e ngại với Mãnh Hổ Bắc Dã. Không ngờ có kẻ lại dám xưng mình là Mãnh Hổ ở cái đất Vũ Thành cỏn con này. Lâm Khuê thực sự muốn coi xem tên Tôn Hổ kia có xứng với hai chữ Mãnh Hổ ấy không.

"Đi thôi. Tôi cũng rất chờ mong trận chiến của hai con mãnh hổ." Diệp Thiên vừa nói vừa sải bước đi vào hộp đêm.

Tuy vẫn còn sớm, nhưng trong hộp đêm đã vô cùng náo nhiệt, có không ít nam thanh nữ tú ra vào không ngừng, đứng cách khá xa nhưng vẫn nghe rõ tiếng nhạc xập xình bên trong.

"Đứng lại." Nhưng Diệp Thiên và Lâm Khuê còn chưa vào cửa đã bị hai người đàn ông mặc đồ vest đứng ngay cửa cản lại: "Ở đây chúng tôi chỉ mở cửa phục vụ hội viên thôi, nếu không có thẻ hội viên, thì mời về cho." Người đàn ông mặc vest mở miệng nói chuyện kiểu không cảm xúc, giọng điệu có đôi phần khinh thường.

"Người ta vào được sao chúng tôi không vào được?" Diệp Thiên nhếch miệng: "Lẽ nào là coi thường chúng tôi?"

Tên đàn ông không trả lời, hắn ta hếch cằm lên, ý cũng rõ cả rồi.

"Các người đúng là mắt mù, ngay cả cậu nhà tôi mà cũng dám cản, có tin hay không..." Lâm Khuê chau mày, mặt tỏ vẻ khó chịu. Anh còn chưa nói hết thì bị Diệp Thiên xua tay ra hiệu ngừng lại.

"Tôi cũng dễ tính lắm, không có thẻ hội viện thì làm một cái có được không nào? Chẳng lẽ như vậy cũng không được?"

"Ha hả." Tên đàn ông nghe Diệp Thiên nói vậy, hắn ta cười châm biếng: "Nhìn hai người chắc không phải dân địa phương nhỉ? Xin lỗi nha, quán này còn có một quy định nữa, không phải dân địa phương thì cấm vào."

Hắn ta vừa mới nói xong, tên đứng cạnh cũng nhếch mép khinh thường: "Đúng vậy, vả lại một tấm thẻ hội viên ít nhất cũng phải một trăm nghìn trở lên. Mấy người sang cái club kế bên chơi đi. Mười đồng tiên có thể nhảy cả đêm được đấy."

"Thú vị." Diệp Thiên nhếch môi: "Nhưng, tôi cứ muốn vào đấy thì sao?"

Hai tên kia nghe vậy, nét mặt hung tợn hẳn lên: "Mày cứ muốn vào à? Cũng không phải là không được, nhưng mày vẫn sẽ bị đuổi ra thôi. Quá trình thảm thiết lắm đấy."

"Cách đuổi nào vậy? Đạp? Đánh?"

Tên mặc đồ vest cười lạnh lùng: "Đều được cả. Chỉ cần có thể làm mày gãy chân thì cách nào cũng được. Sao, mày muốn thử à?"

Diệp Thiên bình tĩnh lắc đầu, khoé miệng anh nhếch lên một độ cong mang đầy ý đùa cợt: "Hiểu rồi, là như thế này sao?"

Anh vừa dứt lời, hai tiếng động lớn vang lên, khiến cả hộp đêm rung chuyển đôi chút. Chẳng thấy bóng dáng của hai người đàn ông trước mặt đâu, nhưng trên cánh cửa thuỷ tinh dày nặng của hộp đêm hiện rõ dấu vết bóng hình của hai con người. Thứ âm nhạc đinh tai nhức óc truyền ra phía ngoài, Diệp Thiên vô thức đưa tay lên ngoáy tai. Tiếng động vừa rồi chẳng thu hút được sự chú ý của nam nữ thanh niên đang điên cuồng nhảy nhót bên trong.

"Tôi vốn là người lương thiện, nhưng mà trên đời lại có quá nhiều kẻ chán sống." Giọng của anh bình thản cùng cực, Lâm Khuê đứng sau lưng anh cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Có ai thích giết chóc đâu. Nhưng nếu không ra tay giết chóc thì có vài kẻ cứ hay quên. Thế thì làm sao có thể giải toả nỗi hận trong lòng đây?

"Vào thôi." Hai người lần lượt bước vào hộp đêm.

Bên trong vô cùng sôi động, tưng bừng. Khoảng chục nam nữ thanh niên ăn mặc khá mát mẻ đang điên cuồng lắc lư theo nhạc. Thể loại nhạc kim loại nặng như muốn phá vỡ tung đầu người, cho dù có kẻ hét ầm bên tai bạn cũng chẳng thể nghe thấy gì. Không gian to lớn tràn ngập bầu không khí thối nát tận cùng.

Diệp Thiên nhíu mày lại, anh giơ tay ra hiệu, Lâm Khuê hiểu ý ngay, sau đó bước về phía quầy bar. Chỉ một lát sau, thứ âm nhạc đinh tai nhức óc kia tắt ngúm. Cả thế giới bỗng yên tĩnh lại. Các nam thanh nữ tú như kiểu vẫn chưa tỉnh thần, cơ thể của họ co giật chẳng khác gì mắc chứng động kinh, nhìn rất ư là hài hước.

"Ủa sao vậy? Sao nhạc lại dừng rồi?"

"Mẹ nó, thằng khốn nào tắt nhạc vậy? Chán sống à?"

"Bố đang nhảy sung đây, sao lại tự dưng tắt nhạc thế? Mất hứng khiếp."

Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người có mặt ở đây đều hồi hồn, tiếng oán thán, chê trách của các thanh niên vang khắp hộp đêm.

Diệp Thiên nhíu mày sâu hơn, anh nói với vẻ lạnh nhạt: "Những người không liên quan có một phút để rời khỏi đây đi, không thì tự gánh lấy hậu quả." Anh cũng không cố ý gào to lên hay gì, nhưng giọng của anh truyền rõ vào tai của từng người.

Cả hộp đêm lại im lìm lần nữa. Ánh mắt của mọi người đổ dồn lên người Diệp Thiên, trông khá là dữ tợn.

"Chẳng lẽ là thằng ranh này giở trò quỷ?"

"Não thằng này có vấn đề à? Còn bắt bọn mình rời khỏi nữa chứ, nó là cái đếch gì?"

"Có khi là đứa trốn khỏi bệnh viện tâm thần đấy, mọi người mặc kệ nó đi, nhảy tiếp thôi."

Chỉ một giây sau, tất cả nam nữ thanh niên có mặt nơi này đều chỉ trỏ lên án Diệp Thiên, có kẻ còn định ra tay dằn mặt. Diệp Thiên trở thành mục tiêu công kích chung của mọi người.

"Im miệng." Diệp Thiên nhả hai con chữ bằng giọng nói lạnh như băng, như thể một tiếng sấm vang giữa trời, nổ tung trong ống tai của tất cả mọi người.

Anh vừa nói xong, cả hộp đêm lại khôi phục vẻ yên ắng. Nét mặt ai cũng thay đổi, họ bịt tai lại, nhìn Diệp Thiên như kiểu nhìn một ác quỷ vậy. Có vài người phụ nữ nhát gan còn sợ đến nỗi ôm đầu khóc thút thít. Chẳng ai dám nói thêm một câu nào nữa, thậm chí họ còn không dám đối mặt với Diệp Thiên.

Diệp Thiên đứng chắp tay, khí thế trên người anh khiến mọi người không dám nhìn thẳng. Anh đưa mắt nhìn những nam nữ thanh niên đang ấp ủ mỗi người một cảm xúc ngay trước mặt mình kia, chẳng hiểu sao tự nhiên anh lại thấy lẻ loi cùng quạnh vắng.

"Mấy người..." Anh vừa định nghiêm giọng lên tiếng thì cảm thấy lồng ngực này nghẹn ứ, anh chỉ nói được hai con chữ rồi nuốt lại câu nói sắp trào ra khỏi khoé miệng. Long Quốc vừa mới kết thúc một trận chiến tranh. Ở nơi tiền tuyến kia, có biết nhiêu thanh niên trai tráng ấp ủ trong mình bầu máu nóng những mong gìn giữ nước nhà. Vậy mà những người trẻ này đây, chẳng những không biết giữ cảnh giác, mà còn say trong men rượu suốt ngày đêm. Chẳng phải là đang khiến những anh hùng liệt sĩ kia lạnh lẽo cõi lòng hay sao? Đúng là Con hát chẳng biết thù mất nước, cách sông còn hát khúc Hậu đình hoa.

"Buồn thương thay, buồn thương thay." Diệp Thiên biết dù anh có nói nhiều thêm nữa thì những người này cũng sẽ không thấu hiểu, thôi thà nhắm mắt làm ngơ.

"Còn ba mươi giây nữa, cút đi." Anh bình tĩnh nói câu nhắc nhở, nét mặt của anh lại chìm vào sự giá băng.

Nhưng những kẻ trước mặt anh như kiểu bị doạ mất thần hồn rồi vậy, đứng ngơ ngẩn chẳng ai di chuyển cả. Họ nhìn nhau đầy sững sờ.

"Sao nhạc dừng vậy?" Vào ngay lúc này, hai tên tóc vàng bước ra từ phía sau sân nhảy của hộp đêm. Chúng đưa mắt nhìn xung quanh đầy khó hiểu, sau đó thấy cảnh tượng hiện ngay trước mặt, nổi giận đùng đùng: "Mẹ kiếp, ai dám gây chuyện ở đây? Không thiết sống nữa phỏng? Bưu Tử, mày ra khoá cửa lại cho tao, không có lời của tao thì đừng hòng có con ruồi nào chạy thoát."