Lăng Thiên Mộng Huyễn

Chương 207: Chương 207



Lâm Dật Hiên mắt lộ hàn mang, trực tiếp hỏi.
- Đánh chết cũng không nói.
Người nọ không biết là đang giả bộ kiên cường, hay là thật kiên cường, vậy mà dưới tình huống kiếm đã vào thịt, còn nói như vậy.
- Vậy chết đi.
Lâm Dật Hiên căn bản là không hỏi lần thứ hai, kiếm nhẹ nhàng vung lên, lập tức một đạo huyết châu từ cổ người nọ phun ra, sau đó người nọ mang theo một tia tuyệt vọng cùng hối hận, trực tiếp ngã trên mặt đất, có lẽ hắn hối hận tại sao phải kiên cường như vậy.
Lâm Dật Hiên cầm lấy kiếm, tiếp tục tiến trước, xem ra Triệu Khánh Văn đã sớm phòng bị tốt, nếu không cũng không có khả năng ở trong đại lâu có người cầm súng tuần tra, hơn nữa vừa nhìn thấy hắn là nổ súng, rõ ràng cho thấy những người này đã thấy qua bộ dáng của hắn, nghĩ đến dùng thủđoạn của Triệu Khánh Văn, tìm được hình của hắn cũng không khó.
- Ở bên cạnh, tất cả mọi người tới tầng cao nhất, chỗ đó vừa rồi có âm thanh súng nổ.

Đúng lúc này, hành lang nơi xa truyền đến một hồi hô quát, sau đó Lâm Dật Hiên liền nghe được một hồi tiếng bước chân hỗn loạn tiếp cận nơiđây.
Triệu Khánh Văn cai quản Tiễn Bang xem ra cũng có vài phần thực lực, phản ứng rất nhanh, nhưng đến cũng chỉ là chịu chết mà thôi, tuy những người này chẳng qua là tiểu đệ, nghe lệnh làm việc, nhưng mà đối với Lâm Dật Hiên mà nói, địch nhân liền là địch nhân, không có sai và đúng, cũng không có đúng cùng không phải, địch nhân là phải tiêu diệt.
Lâm Dật Hiên đột nhiên gia tốc, nhanh chóng đến một cái góc rẽ, trường kiếm trong tay trực tiếp chém ra, mà lúc này vừa vặn có một người từ góc rẽ vọt ra, một kiếm không lưu tình, trực tiếp xẹt qua cổ người này, trong nháy mắt người nọ bảo trì khí thế lao tới trước, sau đó phốc ngã trên mặt đất. Mà Lâm Dật Hiên chém qua một kiếm, trực tiếp xoay người một cái, lúc này hắn cũng thấy rõ xông lại ít nhất có hơn mười người.
Bọn hắn nhìn đến Lâm Dật Hiên, tất cả đều gào thét trực tiếp bóp cò súng, viên đạn như làn mưa hướng Lâm Dật Hiên khuynh tiết mà đến.
Lâm Dật Hiên hừ lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay trực tiếp chém ra, vẻn vẹn là mấy đạo hàn quang, sau đó liền nghe được một hồi thanh âm leng keng dồn dập, sau đó liền chứng kiến vô số bị viên đạn chém thành hai nửa rớt xuống, mà lúc này cả người Lâm Dật Hiên đột nhiên vọt tới trước, xông vào những người kia, kiếm trong tay ở dưới chân khí thúc dục nhanh vô cùng, chẳng qua là trong nháy mắt, bóng người Lâm Dật Hiên liền thoảng qua bên cạnh những người kia, mà đồng thời những người kia cũng nhao nhao lộ ra một tia hoảng sợ, thò tay bụm lấy miệng vết thương trên cổ không ngừng tuôn máu kia.
Lần này Lâm Dật Hiên để lại hai người sống, hai người này đang ôm cổ tay không ngừng kêu rên, đồng thời dùng một biểu lộ hoảng sợ nhìn Lâm Dật Hiên, đây là quái vật gì a, đối mặt nhiều người bắn phá như vậy, vậy mà lông tóc không bị tổn thương, còn chém giết đồng bạn của bọn hắn, càng thêm khủng bố chính là cái này cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, bọn hắn ngay cả phản ứng cũng không kịp phản ứng, liền trực tiếp toàn quân bịdiệt.
- Triệu Khánh Văn ở nơi nào?
Lâm Dật Hiên vẫn không có một câu nói nhảm, trực tiếp nhìn về phía hai người còn sống kia, ánh mắt như sương lạnh, lại để cho hai người run lên. Phảng phất cảm giác mình sắp bị đông cứng.
- Ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không biết...
Đúng lúc này một tên khác đột nhiên từ bên hông lấy ra một cái Lựu đạn, nhẹ nhàng mở chốt bảo hiểm, vẻ mặt nhe răng cười mà nhìn về phía Lâm Dật Hiên.
Trong mắt Lâm Dật Hiên phát lạnh, người này sợ đến cái dạng này rồi, lại vẫn dám cùng hắn đồng quy vu tận, đây rốt cuộc là vì cái gì, tuy trong nội tâm Lâm Dật Hiên nghi hoặc, nhưng mà không có một tia chần chờ, kiếm quang lóe lên, tay người nọ trực tiếp bị Lâm Dật Hiên gọt xuống dưới, sau đó kiếm của Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng gảy lên, cánh tay nắm lựu đạn trực tiếp bắn đi xa.
- Oanh...

Cánh ta cầm lựu đạn kia đụng vào một mặt tường, đột nhiên phát ra một tiếng nổ mạnh, cả tòa lầu đều đi theo run rẩy một cái, sóng xung kích xen lẫn mảnh vỡ, trực tiếp hướng nơi đây bắn qua. Lực trường Véc-tơ Hoạt Động trực tiếp mở ra, lập tức những mảnh vỡ kia bị chắn bên ngoài, bất quá những sóng xung kích kia lại không có cách nào hoàn toàn ngăn cản, có một nửa trực tiếp lao đến, bất quá Lâm Dật Hiên đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, tùy ý để sóng xung kích kia từ trên người xông qua, kích thích quần áo một hồi rung động.
Sau khi sóng xung kích đình chỉ, Lâm Dật Hiên chém ra một kiếm, tên ném lựu đạn kia đầu lìa khỏi cổ, đầu người lăn lông lốc.
- Triệu Khánh Văn ở nơi nào?
Lâm Dật Hiên hỏi một người khác, bất quá kiếm của hắn sớm chuẩn bị kỹ càng, chỉ cần người này một có dị động, như vậy kiếm của hắn sẽ lập tức xẹt qua cổ của hắn, để cho hắn đầu thân xa cách.
- Không nên, không nên, ta nói, ta nói, Triệu Khánh Văn tại phòng họp lầu 19.
Hiện tại người nọ hoàn toàn bị Lâm Dật Hiên hù sợ, cả người không ngừng run rẩy.
Lâm Dật Hiên nhàn nhạt nhìn người nọ một cái, nhẹ nhàng cầm kiếm lên, sau đó trực tiếp đi thẳng về phía trước, nơi này là lầu 23, xem ra còn phải hướng phía dưới mới được, thiệt là, vì cái gì Triệu Khánh Văn không ở nơi cao nhất nhỉ.
Mà mới người nọ vừa rồi bị Lâm Dật Hiên buông tha một mạng, chứng kiến phía sau lưng Lâm Dật Hiên, không khỏi lộ hiện ra vẻ vui vẻ dữ tợn, trong tay đột nhiên lấy ra một thanh súng ngắn màu trắng bạc, họng súng trực tiếp nhắm ngay đầu Lâm Dật Hiên, không chút do dự bóp lấy cò súng.

Chẳng qua là một sát na khi hắn bóp cò kia, lại chứng kiến một đạo hắc mang đột nhiên lóe lên, sau đó súng trong tay lập tức nổ bung, toàn bộ bịphá thành mảnh nhỏ, mà không đợi hắn có thời gian suy nghĩ, hắc mang kia lập tức quán xuyên qua đầu của hắn, đầu người như là nát quả táo dập, tìm không thấy một điểm hoàn hảo.
Mà Lâm Dật Hiên tiếp tục đi tới khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, thực cho là hắn sẽ đần như vậy sao? Đạo lý trảm thảo trừ căn hắn bây giờ là đã minh bạch.
Lâm Dật Hiên đi thẳng đến thang lầu, cũng không có gặp được một người, xem ra tất cả mọi người ở tầng lầu này đã bị hắn giết chết.
Lâm Dật Hiên theo thang lầu đi xuống, hạ một tầng lầu cũng không có ai, xem ra hết thảy mọi người có khả năng đều tập trung vào lầu 19, Triệu Khánh Văn cũng biết hắn khó đối phó, cho nên đem mọi người tập trung lại.