Lăng Thiên Mộng Huyễn

Chương 239: Chương 241




Lăng Thiên Mộng Huyễn
Tác giả: Mặc Mộng Trần
Chương 241: Dụ dỗ sa đọa (1)

Lu Ya nghe nữ thích khách nói xong, nhẹ nhàng cười ra tiếng, tiếng cười kia thật bi thương cô đơn, nước mắt không tự chủ mà theo khóe mắt chảy ra, thật sự là bi ai, tình nghĩa hơn mười năm, nguyên lai còn không bằng hai kiện trang bị Hoàng Kim cấp thấp.
- Oanh...
Đúng lúc này một đạo thiểm điện đột nhiên lướt qua bên cạnh Lu Ya bay đi, trực tiếp đánh về phía nữ thích khách này, thân thủ nữ thích khách kia vô cùng nhanh nhẹn, nhanh chóng nhảy ra xa xa, trực tiếp tránh qua, tránh né tia chớp công kích, mà ngay lúc này, tên nam Ma Pháp Sư kia trực tiếp đến trước người Lu Ya, pháp trượng trực tiếp đánh tới trước mặt, mà đồng thời Rogge Cung Tiễn Thủ kia cũng nhanh chóng đến bên cạnh Lu Ya, cô ta biết rõ những người đối diện kia thật rơi xuống sát tâm, cho nên nàng vì mạng sống phải phản kháng, về phần hoà giải đám người kia thông đồng làm bậy, nàng biết mình không có tư cách này.

- Ách...
Đúng lúc này Lu Ya đột nhiên kêu lên một tiếng buồn bực, toàn bộ thân thể trực tiếp quỳ một chân trên đất, cô ta đưa tay hơi có chút run rẩy, chỉ vào người nữ thích khách kia, rên rỉ nói:
- Ngươi thật là ác độc...
Người nữ thích khách kia nhẹ nhàng cười nói:
- Như đã hạ thủ, dĩ nhiên là phải hung ác đến cùng, hắc ám chi thủy không tệ a, vừa vặn tương khắc lực lượng ánh sáng trong cơ thể ngươi, chỉ cần trúng hắc ám chi thủy, tin tưởng ngươi đã không có sức mạnh gì.
- Ai nói.
Lu Ya đột nhiên khẽ quát một tiếng, trên thân thể đột nhiên bộc phát ra q bạch uang cường đại, bạch quang kia đột nhiên xuất hiện ở trong huyệt động hắc ám, làm cho tất cả con mắt đều có chút đau đớn, kìm lòng không được mà nhắm nghiền hai mắt.
- Đi...
Lu Ya quát nhẹ một tiếng, sau đó trực tiếp ôm lấy Lâm Dật Hiên hôn mê ở một bên, hướng về ở chỗ sâu trong động quật chạy như bay, cũng không phải nàng không muốn hướng ra phía ngoài trốn, mà là những người kia đã chắn trên đường.
- Truy...
Nữ thích khách thấy Lu Ya chạy, không khỏi vội vàng đuổi theo, hiện tại thật không thể để cho bọn hắn chạy, nếu không thì phiền toái, nếu như chẳng qua là ba người Lu Ya chạy còn chưa tính, bọn hắn canh giữ ở cửa động vài ngày, tin tưởng ba người kia cho dù không đói bụng chết, cũng sẽ bị quái vật giết chết, nhưng mà Lu Ya lại mang Lâm Dật Hiên đi, Lâm Dật Hiên cường đại bọn hắn là thấy được, nếu như hắn tỉnh lại mà nói, bọn hắn sẽ nguy hiểm.
Lu Ya ôm Lâm Dật Hiên cực kỳ nhanh chạy về phía trước, mà tốc độ của Rogge Cung Tiễn Thủ cùng Ma Pháp Sư kia cũng không chậm, nhất là Ma Pháp Sư kia có tốc độ không thua Cung Tiễn Thủ, quả thực làm cho người ngạc nhiên.
Chẳng qua là trong chốc lát, Lu Ya đột nhiên cảm giác được tà khí quanh người cường thịnh ngoài ý định, rất muốn dừng lại, nhưng mà đằng sau đuổi đến rất nhanh, căn bản không thể ngừng, chẳng qua là trong chốc lát, bọn hắn tiến vào bên trong một đoàn sương mù, sau đó lại qua trong giây lát, hai mắt tỏa sáng, bọn hắn xuất hiện ở trong một đại sảnh bằng đá, trong đại sảnh tuy cũng tràn ngập khói đen, nhưng mà so với bên ngoài thì ít đi rất nhiều, mà quỷ dị nhất chính là trong đại sảnh kia nổi lơ lửng một thủy tinh hắc sắc, thủy tinh kia tản ra hào quang rất tà dị.
Vừa tiếp cận hắc sắc thủy tinh kia, thân thể Lâm Dật Hiên đột nhiên phát ra một tia hắc khí, sau đó trực tiếp bị hắc sắc thủy tinh hấp dẫn, trực tiếp thoát ly hai tay Lu Ya ôm ấp, trực tiếp trôi lơ lửng ở không trung, sau đó bên trong hắc sắc thủy tinh đột nhiên xuất hiện đại lượng hắc khí vây quanh Lâm Dật Hiên.

- Tuổi trẻ dũng giả, đến trong ngực của ta, ta có thể cho ngươi lực lượng càng thêm cường đại...
Ngay thời điểm ý thức củaLâm Dật Hiên mơ mơ màng màng, một thanh âm hơi hư ảo, truyền vào trong óc Lâm Dật Hiên. xem tại
Cái gì đây? Sau khi nghe được thanh âm này, ý thức của Lâm Dật Hiên đột nhiên bừng tỉnh, chẳng qua là hắn tỉnh lại mới phát hiện mình ở trong một hắc sắc không gian, toàn bộ không gian mặc dù không có một tia sáng, nhưng hắn lại có thể thấy rõ tất cả sự vật.
- Đến đây đi, đến bên cạnh thân thể của ta, ngươi có thể đạt được lực lượng vô thượng.
- Buông nội tâm ra, chậm rãi dung nạp, ta cho ngươi lực lượng...
Thanh âm kia tựa hồ đầy rẫy hấp dẫn chi lực, làm cho Lâm Dật Hiên chậm rãi buông lỏng tâm thần.
Mà đúng lúc này, một cổ hắc sắc sương mù bao phủ tới Lâm Dật Hiên, mà Lâm Dật Hiên lại cảm giác mình như là tiến nhập bên trong một thế giới linh khí đầy đủ, linh khí vô tận hướng về thân thể của hắn, mà hắn lại muốn nhanh chóng thu nạp những linh khí này đến trong thân thể.
- Không đúng!
Một thanh âm cảnh giác từ đáy lòng Lâm Dật Hiên bay ra, cái này là thanh âm của mình, rồi lại giống như từ xa xôi truyền đến, tựa hồ chân thật, rồi lại tràn đầy hư ảo.
Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng lắc đầu, hắn cảm giác trạng thái bây giờ của mình giống như đang nằm mơ, rõ ràng nhìn tất cả trước mắt đều hư giả, rồi lại tình nguyện tin tưởng cái này là thật sự, hắn chậm rãi nghênh hướng sương mù hắc sắc kia.

- Tỉnh lại, không được đi qua...
Lúc này thanh âm ki lần nữa truyền đến, lần này là trực tiếp từ đáy lòng Lâm Dật Hiên truyền tới, hơn nữa thanh âm so với trước càng thêm rõ ràng, nhưng mà lúc này tay của Lâm Dật Hiên đã va chạm vào hắc sắc sương mù, hắc sắc sương mù như là có sinh mạng, trực tiếp tuôn đến trong cơ thể của Lâm Dật Hiên.
Đúng lúc này, đột nhiên toàn thân Lâm Dật Hiên rùng mình một cái, sau đó hai mắt khôi phục thanh minh, toàn bộ người nhanh chóng lui về phía sau, cùng khói đen kia kéo ra khoảng cách, mặc dù khói đen kia đang không ngừng truy đuổi Lâm Dật Hiên, cũng không có nhanh bằng tốc độ của hắn, chẳng qua là trong giây lát, Lâm Dật Hiên liền bỏ qua khói đen.
- Ngươi là ai?
Lâm Dật Hiên ngẩng đầu nhìn qua hư không, lạnh lùng hỏi, vừa rồi nguy hiểm thật a, thần trí hắn bị mê hoặc, hơn nữa là khi hắn có chút bất tri bất giác, nếu như không phải vừa rồi kịp thời tỉnh táo lại, hiện tại hắn chỉ sợ đã bị hắc sắc sương mù kia cắn nuốt.
- Nhân loại, ngươi là người thứ nhất ở dưới thôi miên của ta mà tỉnh táo lại.
Thanh âm kia lần nữa từ trong bóng tối truyền tới, bất quá lần này thiếu đi lực lượng mê hoặc nhân tâm, nhiều hơn một tia rét lạnh khủng bố.