Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 209: 209





Trong thấy Trần Lâm như con cá chết mà vẫn cố giẫy giụa
Đám người Phương Tuyết không nhịn được hừ lạnh thầm nghĩ.
- Đúng là hôn quân vô đạo, sớm muộn gì cũng chết trên bụng nữ nhân...
Cảm nhận được ánh mắt đầy sát ý lạnh lùng đâm vào lưng mình, Trần Lâm không khỏi đổ mồ hôi.
Nhiều nữ nhân quá cũng không phải là chuyện tốt, sau này nhất định phải tiết chế...
Mỉm cười như không có việc gì, Trần Lâm nhìn lại đám người Phương Tuyết đang đứng một bên thân thiết nói.
- Các nàng còn đứng đó làm gì?
- Mau đến đây, lần này ta cố tình vào Thánh Thành là để chuẩn bị quà cho các nàng đó...
Nghe thấy mình cũng có phần, đám người Phương Tuyết không khỏi giật mình vôi vàng tiến đến, ánh mắt nhìn Trần Lâm hoàn toàn thay đổi đột nhiên thấy thuận mắt vô cùng.
Nữ nhân mà ai lại không thích nhận quà...
Mỉm cười đắc thắng, Trần Lâm liếc nhìn hai chị Phương Tuyết cười nói.
- Đây là hai trang phục phẩm chất tím, ta tặng cho các nàng.
- Sau này hai chị em nàng có thể thỏa sức chiến đấy không lo bị thương nữa.
Nói xong Trần Lâm đưa hai chị em Phương Tuyết hai bộ trang phụ.
- Đa tạ đại...!à...!chủ nhân...
Tiếp nhận hai bộ trang phục phẩm chất tím vô cùng quý giá, hai chị em Phương Tuyết ngượng ngùng cảm tạ, không quên thay đổi cách xưng hô nhằm lấy lòng Trần Lâm.
Nghe thấy thế Trần Lâm mỉm cười đắc ý nhìn hai chị em chờ đợi, tuy nhiên hai chị em Phương Tuyết cũng không biết làm gì nhìn lại Trần Lâm đợi chờ.
Thấy thế Trần Lâm khẽ ho khan một tiếng tự nhiên như người điên nói.

- Các nàng có thể thay luôn lại đây, yên tâm ta không nhìn đâu.
Nghe thấy Trần Lâm muốn các nàng thay quần áo luôn tại đây, hai chị em Phương Tuyết không nhịn được hừ lạnh.

Mặc dù bản thân các nàng cũng rất muốn, nhưng nhiều người nhìn như vậy vẫn có chút ngượng ngùng ôm lấy quần áo của mình chạy vào một góc khuất.
Thấy thế Trần Lâm chỉ biết lắc đầu thầm nghĩ.
- Chạy đi làm gì không biết, tốn công ta phải phát động quỷ nhãn...
Rất nhanh từ trong con hẻm nhỏ, hai chị em Phương Tuyết với bộ trang phục mới chầm chậm bước ra.
Nhìn chung, trang phục mà Trần Lâm thiết kế cho hai chị em Phương Tuyết khá không nhau, mang phong cách của những samurai truyền thống của Nhật quốc đúng theo phong cách chiến đấu của hai nàng, nhưng được cách tân đôi trông có vẻ nhẹ nhàng thanh thoát và quyến rũ hơn rất nhiều.
Hai bộ trang phục đều một màu đen tuyền với nhưng miếng giáp bảo vệ vai và cánh tay, vừa tăng thêm phần bảo hộ, vừa hiện lên vẻ cứng cáp chắc chắn cho trang phục...
Tuy nhiên với trang phục của Phương Ngân, Trần Lâm cố tình thêu lên hình một mặt trăng khuyết tỏa ra những tia sáng bàng bạc nơi lưng áo và một phần góc áo.
Còn của Phương Tuyết thì dĩ nhiên rồi, Trần Lâm cũng thêu lên một bông hoa tuyết lớn nơi lưng áo và những bông hoa tuyết nhỏ nơi góc áo như tạo điểm nhấn cho tranh phục của các nàng.
Đeo thanh katana bên hông, hai chị em Phương Tuyết trông như tựa như hai nữ samurai hiện đại bước ra từ trong truyện tranh khiến Trần Lâm không khỏi tắm tắc khen khiếu nghệ thuật của mình...
- Ta không làm nhà thiết kế thời trang đúng là bất hạnh của thiên địa...
Trần Lâm vuốt càm ánh mắt thương tiếc nhân sinh thở dài nói.
Nghe thấy Trần Lâm thủ dâm tư tưởng, đám nữ nhân đều không khỏi khinh bỉ, tên này rõ ràng là lấy ý tưởng của người ta, nói trắng ra là đạo chứ sáng tạo được gì.
Dĩ nhiên đám người Phương Tuyết chỉ dám nghĩ không dám nói.
Bên kia Trần Lâm mặc kệ đám nữ nhân đang thầm khinh bỉ mình liếc nhìn Yến Nhi mỉm cười nói.
- Đến phiên nữ xạ thủ của chúng ta, ta mong nàng sẽ thích nói.

Nói xong Trần Lâm lấy ra một bộ trang phục đưa cho Yến Nhi...
Không ngờ mình cũng có phần, Yến Nhi không khỏi ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.
Yến Nhi thân là xạ thủ nên không cần lắm đến trang bị phòng thủ làm gì, không ngờ Trần Lâm vẫn cho nàng, phải biết nhưng trang phục tuy nhìn có vẻ bình thường này đều là trang bị tím, tuy không phải tím độc nhất nhưng để có được nó vẫn phải tiêu tốn một lượng thần tệ không nhỏ, không nói đâu xa cả Vũng Hải chưa ai đủ tài lực để chịu chơi như Trần Lâm...
Ôm lấy bộ trang phục của mình, Yến Nhi ngượng ngùng tiến đến hôn nhẹ lên má Trần Lâm rồi chạy đi mất, dĩ nhiên Yến Nhi cũng không bạo gan đến độ thay đồ luôn trước mặt Trần Lâm...
Tuy nhiên hành động hôn nhẹ Trần Lâm kia vẫn khiến hai chị em Phương Tuyết trơn mắt há mồm thầm trách mình thất sách...
Rất nhanh Yến Nhi đã thay đồ xong, một nữ thợ săn xuất hiện trước mắt một người.
Trang phục của Yến Nhi có phần đơn giản, mang xu hướng hiện đại...
Mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng cao cổ, bên dưới là chiếc quần da đen tuyền ôm sát cơ thể tôn lên cặp chân thôn dài cùng bờ mông trong trịa.
Mang thêm một đôi giày da cùng bao ta da, khiến Yến Nhi toát lên vẻ đẹp mạnh mẽ năng động của thiếu nữ.
Nhưng quan trọng hơn, trên tay Yến Nhi còn cầm thêm một cây cự nỏ to lớn, trang phục mạnh mẽ kết hợp với hung khí to lớn trên tay khiến Yến Nhi tựa như một nữ thợ săn sẵn sàng bắn hạ bất kỳ con mồi nào...
Tuy nhiên Trần Lâm vẫn cảm thí thiếu thiếu gì đó...
Khẽ suy nghĩ một lúc, Trần Lâm mỉm cười lấy ra một chiếc kính đen không chút ngại ngùng đeo lên cho Yến Nhi rồi mới gật đầu hài lòng.
- Đa tạ đại nhân...
Vuốt ve chiếc kính đen, Yếu Nhi cuối đầu lý nhí nói, nàng không ngờ ngoài trang phục ra mình còn có thêm trang bị khác...
Chiếc kính đen kia không tầm thường, nó tuy là một trang bị lam nhưng giá thành để tạo ra nó lại tương đương với một trang bị tím...
Trần Lâm có tình tạo ra nó cho...!dĩ nhiên rồi là bản thân mình.


Dù sao huyết tổ đại nhân cũng sắp đi biển chơi không trang bị chút gì đó là không được.
Tuy nhiên khi nhìn thấy phong thái nữ thợ săn thành phố của Yến Nhi, Trần Lâm quyết định chuyển nhượng nó lại cho nàng...
Dĩ nhiên chiếc kính đen kia là một trang bị lam của hệ thống, thế nên nó cũng cộng chỉ số cho người chơi, giúp tăng 15 điểm tinh thần.
Tuy đối với Trần Lâm thì không đáng là bao nhưng đối với xạ thủ tập sự như Yến Nhi, 15 điểm tinh thần là rất lớn có thể giúp ích rất nhiều...
Xong việc Trần Lâm liếc nhìn nữ nhân cuối cùng đang chờ đợi, nữ giáo viên dâm đãng Thu Thảo...
Khẽ mỉm cười Trần Lâm lấy ra một bộ trang phục rồi tiến lên ôm lấy Thu Thảo thì thầm.
- Thay tại đây luôn nhé...
Nghe thấy thế, Thu Thảo khẽ bĩu môi khinh bỉ những vẫn chầm chậm cởi từng mảnh quần áo của mình ra.
Chứ thế một nữ nhân trần truồng với đôi chân được phủ bởi huyết giáp hiện ra trước mặt mọi người.

Bộ ngực sữa ngạo nhân hiện ra ngay trước mắt khiến Trần Lâm không nhịn được nuốt nước bọt...
Tuy nhiên không đợi ai đó ngắm đủ, Thu Thảo đã nhanh tay lấy trang phục mới của mình vô cùng thuần thục mặc vào...
Cứ thế từng tất da thịt trắng ngần được che lắp khiến ai đó phải tiếc nuối thở dài, chưa ngắm đủ a...
Dần dần một nữ giáo viên xinh đẹp quyến rũ hiện ra...
Nhìn chung trang phục của Thu Thảo khá kỳ lạ, mang hơi hứng của áo dài truyền thống Việt Long quốc nhưng được Trần Lâm cách tân đi rất nhiều cho phù hợp với thời đại không ngừng chiến đấu này.
Cả bộ áo dày có màu tím đen huyền bí ôm sát cơ thể khiến bộ ngực ngạo nhân lộ ra làm mê đấm người nhìn cùng bờ mông thấp thoáng sau tà áo, trông vừa đoan trang nhưng cũng không kém phần quyến rõ.
Tà áo dài cũng được cách diệu cho ngắn đi một ít, thuận lời cho việc di chuyển cũng như chiến đấu, nhưng chiếc quần đen phía trong lại ôm lấy chiếc đùi đẹp rồi khá rộng ra ở đầy gối nhằm che đi đôi chân tựa như hai hùng khí giết người của Thu Thảo...
Dĩ nhiên kẻ màu mè như Trần Lâm không thể không tạo điểm nhấn.
Trên tào áo dài phất phới, một đóa hoa với cành lá màu vàng kim óng ánh tựa như ánh mặt trời cùng đó hoa huyết sắc rực lửa đặc trưng của huyết tộc được Trần Lâm cẩn thận thêu lên, đánh dấu cho thiên hạ biết đây là thành viên của huyết tộc...
Đáng tiếc lúc này không ai biết được biểu tượng “huyết sắc mật côi” kia mang ý nghĩa gì...
- Ngài thấy thế nào.

Quay một vòng cho Trần Lâm ngắm nhìn, Thu Thảo mỉm cười hỏi...
Trần Lâm tiến đến vuốt ve bờ mông no tròn của Thu Thảo rồi cười nói.
- Đẹp...!Thu Thảo của chúng ta rất đẹp...
- Tuy nhiên ta còn có quà cho nàng...
Nói xong Trần Lâm khẽ vung tay lấy ra một chiếc găng tay mào cổ đồng.
Đó không gì khác chính là một trang hai trang bị tím độc nhất mà Trần Lâm đã thắng được từ chỗ con thây ma cao cấp, Găng Tay Cự Nhân giúp tăng sức mạnh cho người đeo nó, có nó Thu Thảo hoàn toàn có thể giải quyết vấn đề vũ khí quá khổ kia của nàng...
Nhẹ nhàng kéo chiếc găng tay có phần cũ kỹ kia lên, Thu Thảo nhanh chống cảm nhận được sức mạnh mà nó mang lại không nhịn được mới miệng muốn nói gì đó...
Tuy nhiên Trần Lâm đã ngăn nàng lại cười nói.
- Điều là người một nhà, không cần phải khách sáo làm gì, nó rất thích hợp với nàng...
Thật ra găng tay cự nhân thích hợp với Trần Lâm hơn, trang bị nó cậu có thể giải quyết vấn đề dư chấn sau sử dụng đại chiêu có thể xem như mạnh nhất của mình Siêu Cấp Vô Địch Phúc Lịch Thủ.
Tuy nhiên Trần Lâm lại ưu tiến hơn cho Thu Thảo, nguyên nhân chỉ có một, đó là dại gái...
Nghe Trần Lâm nói thế, Thu Thảo không khỏi cảm động ôm lấy Trần Lâm, tuy nhiên rất nhanh nàng chợt mỉm cười quỷ dị nói.
- Ta đâu có ý định khách sáo gì với ngài, ta chỉ muốn nói tối này định tìm ngài tâm sự...
- Nếu ngài không muốn thì thôi.
Nói xong Thu Thảo mỉm cười yêu mị rồi buôn Trần Lâm ra quay người cầm lấy chiếc mỏ neo của mình, với sức mạnh mà găng tay cự nhân mang lại, không ngờ chiếc mỏ neo nặng gần cả tấn chầm chậm được Thu Thảo nhắc bổng lên không trung...
Cầm lấy chiếc mỏ neo, Thu Thảo không nhịn được mỉm cười thích ý, ánh mắt lóe lên tia chiến ý rồi đập mạnh chiếc mỏ neo xuống đất, mặt đất dưới chân không chịu nổi một kích trực tiếp vở tan.
Tuy nhiên dư chấn cũng khiến tay Thu Thảo run run, xem ra Thu Thảo muốn điều khiển được cự vật này còn cần một khoảng thời giai luyện tập.
Khẽ vuốt mũi, Trần Lâm nhìn đám nữ đang hí hửng khoe quần áo mới, chuyện trò như cái chợ không nhịn được cười cười ánh mắt nhìn về hướng tây xa xâm, cũng lâu rồi chưa gặp lại đám nữ nhân ở huyết tộc, quả là có chút nhớ nhà...
Tuy nhiên rất nhanh Trần Lâm đã dẹp bỏ chuyện đó qua một bên, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn hòn đảo nhỏ giữa hồ...
Hôm nay Trần Lâm còn rất nhiều việc phải làm...