Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 236: 236





Nhìn Trần Lâm và Lôi Thành cười nói vui vẻ như không có chuyện gì.
Liễu Mộng Điệp không nhịn được hừ lạnh những vẫn phải đứng ra kết thúc trò đùa này.
Liếc nhìn toàn trường một vòng, Liễu Mộng Điệp chầm chậm bước lên phía trước mỉm cười nói.
- Lôi đại nhân, tiểu đệ nhà ta còn nhỏ không hiểu chuyện.
- Mong ngài lượng thứ cho.
Nghe Liễu Mộng Điệp nói thế, Lôi Thành khẽ liếc nhìn nàng rồi nhìn lại Trần Lâm.
- Không ngờ tên nhóc này lại khiến Liễu Mộng Điệp đích thân đứng ra bao che, xem ra chuyện dạy có hắn một bài học cần phải tính toán lại.
Lôi Thành khẽ nhíu mày suy nghĩ.
Tuy nhiên, mặt ngoài Lôi Thành vẫn như không có chuyện gì cười nói.
- Không ngờ tên nhóc này lại là người của Liễu phu nhân.
- Cô thật đúng là có bản lĩnh nha.
Nghe Lôi Thành nói thế, Liễu Mộng Điệp không khỏi khó chịu bĩu môi khinh bỉ nói.
- Ngài là thống lĩnh tối cao của Vũng Hải, ta chỉ là thuộc hạ của ngài, chức nhỏ hơn ngài một bật...
- Ngài cứ gọi thẳng tên ta là được, phu nhân gì đó thì không cần.
Nói xong Liễu Mộng Điệp không chút khách khí nắm đầu Trần Lâm kéo đi để mặc Lôi Thành đứng đó.
Thấy thế, đừng đừng là thống lĩnh tối cao của Vũng Hải nhưng Lôi Thành chỉ biết ngượng cười lắc đầu xem như không nghe thấy gì.
Ngược lại, rất nhiều người đang đứng xem đều không khỏi giật mình bàn tán...
Họ thật sự không ngờ Trần Lâm lại là người của Liễu Mộng Điệp, chỉ là nàng ta cứ thế nghênh ngang rời đi, dường như có chút không xem Lôi Thành ra gì nhưng lão vẫn không có động thái gì khiến mọi người khó hiểu.
Chỉ có một số ít đại lão của Vũng Hải, biết được nội tình bên trong mới thấu hiểu cho nỗi khổ tâm của Lôi Thành mà...!mỉm cười đắc ý...
Nhất là thuộc hạ thân tính của Lôi Thành, Ngô Bình.
Dĩ nhiên Ngô Bình cười không phải khinh thị Lôi Thành mà là vì Trần Lâm là người của Liễu Mộng Điệp...
Chỉ cần được Liễu Mộng Điệp bảo kê, Lôi Thành rất khó để động đến Trần Lâm, ít nhất đường đường chính chính động đến là không thể.
Bên kia bị kéo đi như một con chó, Trần Lâm chỉ biết lắc đầu cười khổ liếc nhìn bà chị Liễu Mộng Điệp này...
Đừng tưởng Trần Lâm không biết gì, thật tế lúc La Thiên khiêu khích Thu Thảo thì Trần Lâm đã phát hiện những chỉ âm thầm quan sát.
Thế nên, Trần Lâm cũng trông thấy rõ ràng sự gợi ý của Liễu Mộng Điệp với La Thiên về mình.

Đầu sỏ trong chuyện này không ai khác chính là bà chị hút rất nhiều thuốc Liễu Mộng Điệp, nguyên nhân không cần nghĩ nhiều cũng biết chính là vì muốn đá Trần Lâm vào trại rồi cướp Thu Thảo.
Chỉ là không ngờ Liễu Mộng Điệp lại đứng ra kết thúc mọi chuyện, còn kết thúc vô cùng bá đạo gần như không ít kiên kỵ Lôi Thành.
Thảo nào Liễu Mộng Điệp lại dám để La Thiên tìm Trần Lâm...
Bởi lẽ, dù Trần Lâm có giết chết La Thiên thật thì chỉ cần nàng đứng ra đều có thể nhẹ nhàng đem Trần Lâm đi.
Biết bắp đùi của Liễu Mộng Điệp to đến vậy, đã không đánh nhau với Lôi Thành là gì.
Mơ hồ cảm nhận được Liễu Mộng Điệp là “thứ dữ” Trần Lâm lắc đầu cười khổ vì hành động chơi ngu của mình.
Tuy nhiên Trần Lâm vẫn cảm thấy thắc mắc về địa vị thật của Liễu Mộng Điệp.
Nhìn từ vẻ bền ngoài Liễu Mộng Điệp là thuộc hạ của Thái Trọng, mà Thái Trọng là là đàn em của Lôi Thành.

Thế nên địa vị của Liễu Mộng Điệp có thể xem là “tiểu đệ của tiểu đệ”.
Thế nhưng cái “tiểu đệ của tiểu đệ” kia lại không chút khách khí với “đại ca của đại ca”, vậy mà lại không hề hấn gì.
Thậm chỉ Trần Lâm còn cảm thấy vị đại ca của đại ca Lôi Thành kia lại có chút kiên kỵ nàng.
Bất chợt như nghĩ ra gì đó, Trần Lâm có chút sợ hãi tiến đến thì thầm vào tai Liễu Mộng Điệp.
- Liễu phu nhân, người không phải là “nóc nhà” của Lôi Thành đó chứ?
Nghe thấy Trần Lâm lại nói nhảm...
Liễu Mộng Điệp không nhịn được tức giận liếc xéo cậu rồi nói.
- Nóc nhà cái đầu ngươi...
- Đây là Vũng Hải, không phải vùng hoang nguyên mà ngươi muốn làm gì thì làm.
- Ta khuyên ngươi một câu, Lôi Thành không phải người tốt lành gì, hắn ta sẽ không dể dàng buôn tha cho người đâu.
- Tốt nhất là ngươi thành thật lại một chút cho ta, đừng nghĩ mình là vô địch.
- Lôi Thành giết người không cần dùng đến nắm đấm đâu.
Khẽ vuốt vuốt mũi, Trần Lâm chỉ biết ngượng cười nhìn bà chị trước mặt.
Rõ ràng là Liễu Mộng Điệp kích động La Thiên, Trần Lâm chỉ là người bị hại trong cuộc chơi của nàng, vậy mà bây giờ kẻ thủ ác lại lên án người bị hại mới đau chứ.
Khẽ lắc lắc đầu Trần Lâm như không có việc gì nói.
- Một cái Vũng Hải mà thôi, ta không sợ cùng lắm thì đánh ra ngoài thôi.

Quả thật với sức mạnh của Trần Lâm cùng bốn người Thu Thảo, lật cả Vũng Hải này lên thì không thể nhưng an ổn giết ra ngoài thì lại hoàn toàn nằm trong tầm tay.
Tuy nhiên Liễu Mộng Điệp lại không hề biết chuyện đó.
Khi nghe Trần Lâm vẫn không xem Vũng Hải ra gì, Liễu Mộng Điệp không nhịn được tức giận thở phì phò rồi quay ngươi bỏ đi không thèm đếm xỉa đến Trần Lâm nữa.
Thấy thế Trần Lâm không nhịn được gãi đầu hỏi.
- Bộ ta nói gì sai sao?
Đứng bên cạnh Trần Lâm.
Thu Thảo hiển nhiên nghe rõ cuộc trò chuyện giữa cậu và Liễu Mộng Điệp, khiến nàng không nhịn được lắc đầu, ánh mắt có chút thương hại nhìn Liễu Mộng Điệp phía xa.
Quả thật ở gần Trần Lâm quá lâu có nguy cơ bị cậu làm cho tức chết.
Ngược lại, Trần Lâm không hề hay biết mình là tác nhân là phát sinh bên tim mạch của không ít người chỉ mỉm cười quỷ dị nhìn Liễu Mộng Điệp phía xa.
Rõ ràng với thái độ của Lôi Thành với Liễu Mộng Điệp thì chuyện nàng là nóc nhà của lão là hoàn toàn không thể.
Nhìn chung Lôi Thành chỉ kiên kỵ Liễu Mộng Điệp chứ không phát sinh chút tình cảm gì trong cánh ứng xử.

Huống chi Lôi Thành cũng không phải là kẻ kiêng nể nóc nhà như Trần Lâm.
Thế nên, Lôi Thành rất có thể kiên kỵ địa vị của Liễu Mộng Điệp, chỉ là Lôi Thành họ Lôi, ở mảnh đất này người nhà họ Lôi cần phát kiên kỵ ai sao.
Bất chợt như nghĩ ra gì đó, Trần Lâm không nhịn được vỗ đầu thầm nghĩ.
- Đậu xanh, có khi nào Liễu Mộng Điệp là nóc nhà của Lôi Chấn không...
Tuy nhiên, rất nhanh Trần Lâm đã lắc đầu phủ nhận...
Mặc dù chưa gặp nhau lần nào, nhưng thông qua những việc mà Lôi Chấn đã làm, Trần Lâm hoàn toàn có thể đưa ra kết luận, người thích bảo kê như Lôi Chấn chắc chắn sẽ không để lão bà hay thậm chí là thê thiếp ở xa quá mình.
Không tìm ra chút đầu mối nào Trần Lâm chỉ đành bỏ chuyện này qua một bên, đợi khi nào trích huyết rồi hỏi cũng không muộn.
Huống chi Trần Lâm còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Liếc nhìn Liễu Mộng Điệp đã bỏ đi mất dạng, Trần Lâm khẽ cười nhìn qua Thu Thảo nói.
- Đi thôi, chúng ta tìm Tiền lão bản bàn chút chuyện làm ăn.
.

Bên ngoài phủ thành chủ..
Tại một góc khuất nhỏ, một thân hình mập mạp đang lẳng lặng đường đó chờ đợi.
Ánh mắt không giấu nỗi vẽ lo lắng cùng ái náy liếc nhìn cánh cổng to lớn của phủ thành chủ.
Bóng dáng mập mạp kia còn ai vào đây ngoài Tiền Đa Đa.
Bất chợt từ trong phủ thành chủ, một bóng người hùng hổ bước ra chẳng mấy chóc đã bỏ đi mất những vẫn khiến Tiền Đa Đa không khỏi ngạc nhiên.
- Trên đời này ngoài lão tặc phỉ kia ra thì có việc gì khiến nàng ta giận đến vậy nhỉ, không lẽ tới ngày.
Nhìn thấy bóng người kia, Tiền Đa Đa không nhịn được thầm nghĩ.
Tuy nhiên khi Tiền Đa Đa còn chưa nghĩ được nhiều, thì từ trong phủ thành chủ hai bóng người khác chấm chậm bước ra.
Liếc mắt nhìn một vòng, Trần Lâm không nhịn được bật cười khi nhìn thấy một thân hình béo tốt đang ẩn mình trong bóng tối.
- Tiền lão bản chạy cũng thật nhanh nha.
Chầm chậm tiến đến, Trần Lâm vừa cười vừa nói.
Nghe thấy thế Tiền Đa Đa có chút ngượng ngùng bước ra gãi đầu nói.
- Ta chỉ sợ làm vướng chân vướng tay cậu thôi.
Liếc nhìn khuôn mặt béo tốt cười lên không khác gì ông địa cả Tiền Đa Đa, Trần Lâm không nhịn được bật cười.
Thật tế ngay từ đầu khi phát sinh xung đột, Tiền Đa Đa đã vô cùng “nghĩa khí” mà chạy trước, tuyệt đối không cần Trần Lâm ra tay bảo vệ mình...
Tuy nhiên, Trần Lâm lại không mấy để tâm đến hành động “nghĩa khí” đó, ngược lại còn cảm thấy khá ưng ý.
Dù sao đôi bên cũng là bèo nước gặp nhau, cùng lắm chỉ có chút quan hệ làm ăn mà thôi.

Tiền Đa Đa không chạy một mạch mất dạng luôn mà vẫn đứng ngoài cửa chờ đợi cũng xem như không tệ rồi.
Lặng nhìn ánh chiều tà đang chiếu sáng những đám mây trên bầu trời.
Trần Lâm có chút không kiên nhẫn nói.
- Được rồi ta không trách lão, cũng sắp đến giờ cơm chiều rồi.
- Mau dẫn ta đi xem hàng đi.
Thấy thế Tiền Đa Đa chỉ cười cười liếc nhìn Thu Thảo đang đứng một bên không nói gì rồi dẫn đường.
Cứ thế dưới sự dẫn đường của Tiền Đa Đa, hai người Trần Lâm không nhanh không chậm đi trên còn đừng đất của ngoài thành.
Tuy nhiên không chỉ Tiền Đa Đa mà rất nhiều người trên đường đều âm thầm liếc nhìn Thu Thảo.

Dù sao ngoài thân phận là nữ cùng dung mạo thành thục mê người thì một trận chiến ngày hôm trước đã khiến danh tiếng của nữ nhân cầm mỏ neo lang ra cả ngoại thành.
Ngược lại, Tiền Đa Đa sau khi liếc nhìn Thu Thảo lại thoáng trầm ngâm.

Mặc dù đang vô cùng nhiệt tình dẫn đường nhưng Trần Lâm vẫn cảm nhận được lão già kia đang có điều suy nghĩ trong lòng.
Bất chợt một cánh quân đội đi ngang qua thu hút sự chú ý của Trần Lâm.
Cảnh quân kia không phải cảnh vệ quân mà là quân đội ngoại thành dưới quyền Thái Trọng, trời đã về chiều nhiệm vụ của cánh quân kia chính là để...! thay ca.
Tuy nhiên, đều làm Trần Lâm ngạc nhiên không phải cánh quân kia, mà là vị trí mà họ sẽ thay ca với cánh quan khác, cổng bức tường thành bao quanh cả ngoại thành.
Lúc này trời đã về chiều, nhưng lão thiên gia vẫn chưa lặng xuống, mọi thứ vẫn còn khá sáng sủa.
Tuy nhiên, cả bức tường thành bao quanh ngoại thành đều đèn đuốc sáng trưng.
Cả bức tường thành đều được thấp sáng bằng vô số ngọn đuốc, ngoài ra có gần bốn cánh quân đều được trang bị một ngọn đuối cháy sáng khiến cho khi nhìn từ xa trông họ nhưng một con rắn phát sáng không ngừng tuần tra qua lại vô cùng cẩn mật như sợ ăn trộm.
Tuy nhiên, đó chẳng là gì với cánh cổng thành mà cánh quân Trần Lâm vô tình trong thấy sẽ đến để thay ca.
Lúc này tình trạng khám xét người ra khỏi ngoại thành vẫn còn tiếp diễn.
Chỉ là khi trời tối dần, phạm vi cổng thành lại vô cùng “chói mắt” bởi hàng loạt ngọn đuốc thấp sáng cả một vùng trời cùng hai cánh quân đang canh phong cẩn mật đến cả một con muỗi chỉ sợ cũng không thể bay lọt.
Nhìn cổng thành nói riêng và cả bức tường thành nói chung được canh phòng vô cùng cẩn mật.
Trần Lâm không nhịn được lắc đầu hỏi.
- Lão già Thái Trọng này cũng thật là điên có cần canh phòng nghiêm ngạc đến vậy không?
- Sáng như ban ngày kiểu này chắc mấy ngôi nhà gần đây khỏi ngủ.
Nghe thấy Trần Lâm nói thế, Tiền Đa Đa cũng khẽ gật đầu nói.
- Phải Thái Trọng đúng là một tên điên.
- Vì nữ nhân kia, hắn đã canh giữ ngoại thành này suốt gần nửa thánh rồi mà không chịu buôn bỏ.
- Nữ nhân kia, không lẽ Thái Trọng vẫn chưa lấy về được nữ nhân của mình.
Trần Lâm không khỏi ngạc nhiên nói.
Không ngờ Thái Trọng đã đánh một trận lớn với La Thiên, còn vào Băng Thiên hội lục soát một phen vậy mà vẫn không tìm thấy được lão bà của mình.

Xem ra trong chuyện này có ẩn khuất gì đó.
- Phải lão ta vẫn chưa tìm được.
Tiền Đa Đa dừng như không thích Thái Trọng lắm nên có chút hậm hực nói.
Bất chợt Tiến Đa Đa đột nhiên tiến đến vỗ vai Trần Lâm nhỏ giọng hỏi.
- Trần đại nhân, cho phép ta mạo muội hỏi một câu.
- Lúc nãy bên trong phủ thành chủ, tại sao cậu lại ra tay với La Thiên vậy.
- Rõ ràng cậu không phải người không biết tính toán thiệt hơn.