Lão Bà Ta Là Hồ Ly

Chương 10: Chương 6. Ta Muốn Đi Ngao Du!!




NĂM NĂM SAU...
Thực Nhân cốc bây giờ đang là mùa hè... Giữa cánh đồng hoa đủ màu sắc, một người một thú đang hối hả chạy đi đâu đó. Nói người thì cũng không đúng lắm, vì "người đó" có một đôi tai và chín cái đuôi đang ngoe ngoẩy. "Người đó" không ai khác chính là nàng hồ ly Lạc Tuyết của chúng ta.
Sự việc đó là do khi biến đỗi, lúc đầu thất bại nhưng sau đó nhờ viên Dương Hoàng kim đan mà sư phụ nhét cho cô lại hoá thành công. Thế nên mặc dù cô thành con người, nhưng vẫn còn những dấu vết của hồ ly. Nói chính xác hơn, là thất bại của chuyển hoá.
Việc này cũng khiến cô khá là cực khỗ khi phải tốn cả mấy tháng trời mới có thể điều khiển linh hoạt được tai và đuôi của mình và cũng như là việc tập giấu 2 thứ đó đi. " Ngươi chưa kịp đi ngao du thiên hạ, ta sợ ngươi đã thành con thú trong mấy gánh xiếc hoặc bị mang đi bán ấy đứa cuồng *** rồi " - trích nguyên văn lời Vũ Phong. ( À ~ thật ra là "cuồng thú" các ngươi đừng suy nghĩ bậy bạ :v là "cuồng thú đó nha ~ =)) )
Quay lại câu chuyện của chúng ta.
Lạc Tuyết nhà ta đang có âm mưu gì đó rất lớn, bằng chứng là nàng ta vừa về tới nhà liền lấm la lấm lét nhìn trước nhìn sau rõ mập mờ.
" An toàn. Không có sư phụ ở đây, vô mau thôi Hắc Miêu "
Con thú mà ta nhắc lúc đầu chính là Hắc Miêu. Hắc Miêu nghe thấy tín hiệu an toàn từ Lạc Tuyết, nó liền từ từ nhẹ nhàng theo sau cô vào nhà trong. Tới gần phòng, Lạc Tuyết thở phào nhẹ nhõm toan bước vào thì một giọng nói trầm thấp từ tính vang lên.
" Tuyết nhi, ngươi làm gì mà lấm la lấm lét vậy? " Vũ Phong ngồi trên cây táo gần đó nói vọng xuống. Nói toẹt ra là những hành động "mờ ám" nãy giờ của Lạc Tuyết nhà ta đều đã lọt vào mắt xanh của Vũ Phong.
Lạc Tuyết bị phát hiện ra liền giật mình quay lại. Nhưng ngay sau đó, gương mặt hoảng hốt liền thay vào là một gương mặt "hám trai" đầy rõ nét.

Vũ Phong vẫn phong cách quen thuộc bận một thân bạch y tử, ngồi trên cây với dáng vẻ lười nhác, mắt phượng nhắm hờ đầy mị lực, mái tóc đen dài được buột hờ hững buông thỏng trên vai càng tăng thêm phần hấp dẫn. Không biết do vô tình hay cố ý mà một phần áo tách ra, lộ vòng ngực rắn chắc và xương quai xanh quyến rũ, mang đầy tính khiêu khích. Cãnh tượng trước mắt khiến tiểu Hồ Ly nhà chúng ta nước miếng tuông rơi, hận không thể lao vào ăn sạch sẽ đậu hũ.
Hắc Miêu thấy cảnh tượng đó liền gặm lấy một góc áo của Lạc Tuyết giật giật nhắc nhở.
Lạc Tuyết như từ trong mộng vội nuốt nước miếng - " Ah ~ ta có làm gì lấm la lấm lét đâu? Ta đang đường đường chính chính bước vào đây thôi " - Lạc Tuyết vừa nói vừa nhanh tay giấu túi đồ sau lưng nhưng vẫn thuận lợi lọt vô mắt Vũ Phong được.
" Thật không? " - Vũ Phong từ trên cây bay xuống tiến tới gần Lạc Tuyết phà hơi nóng vào tai cô.
" Thâ... Thật mà! " Lạc Tuyết ngứa ngáy bên tai vội vàng gật đầu lia lịa. Nhưng thật chất là để che đi gương mặt đỏ bừng của mình.
" Thế cái gì đây " Vũ Phong giơ túi đồ đáng lẽ đang nằm trong tay Lạc Tuyết lên hỏi
Lạc Tuyết giật mình quay ra sau không thấy túi đồ còn trong tay mình nữa, sắc mặt cô liền thay đổi liên tục từ đen chuyển sang đỏ rồi xanh lại tím nhìn rất bắt mắt - " Đó là.... Đó là...."
" LẠC TUYẾT! NGƯƠI THẬT TO GAN!! DÁM TRỐN TA RỜI KHỎI THỰC NHÂN CỐC ĐI XUỐNG DƯỚI LÀNG HẢ?? "
Ở trong nhà, đại boss đang nỗi giận khiến Lạc Tuyết hốt hoảng, ra sức vuốt mông ngựa cho đại boss hạ hoả.

" Sư phụ, ta biết lỗi rồi, ngươi đừng giận. Sẽ xấu lắm. Ta chĩ là muốn mua đồ về nấu món ưa thích cho ngươi thôi mà. Nên ngươi hết sức đừng giận. Nha? " Lạc Tuyết vì công cuộc dụ dỗ đại Boss chịu rời khỏi Thực Nhân cốc để được đi ngao du thiên hạ, tham quan đó đây liền giở ra một gương mặt đáng thương hết sức mong sao đại boss không nổi điên lên mà không cho nàng đi luôn.
" Đừng nguỵ biện, xem ra không phạt ngươi không được! Ngươi đi ra chẻ hết đống củi ngoài đó cho ta "
Lời đại boss như thánh chỉ, Lạc Tuyết không dám hó hé một lời đành uất ức tuân lệnh, lủi thủi ngồi chẻ củi ( vần vãi :v )
" Không được. Nản chí không phải là phong cách của ta, ta sẽ khiến hắn đồng ý chịu rời khỏi Thực Nhân cốc " Lạc Tuyết vùng dậy, chí khí hừng hực vội vàng lao đi.
Hắc Miêu nằm đó không buồn ngẩng đầu lên, thái độ hiện rõ ra mặt : ta đã biết trước kết quả rồi . Y như rằng, nửa ngày sau, Lạc Tuyết trở về với y phục lôi thôi, lấm lem bùn đất.
Chuyện là trong nửa ngày này, Lạc Tuyết hết đặt bẫy, hạ độc, ám sát,... Làm đủ mọi cách trên trời dưới đất để làm cho Vũ Phong đồng ý, nhưng ngược lại, đã không kế hoạch nào thành công mà còn chính mình tự dính vào cái bẫy do mình làm ra nữa ( Cáo: Chẹp chẹp, tội nghiệp )
" Không sao. Còn một kế hoạch cuối, ĐẢM-BẢO-THÀNH-CÔNG. Muahahahahah "
Tưởng chừng như Lạc Tuyết từ bỏ, nhưng không, cô nàng nói xong liền cười mang rợ rời đi. Hắc Miêu nằm đó liền ngẩng đầu lên rùng mình một cái, Vũ Phong đang hái thuốc cũng chợt hắc xì vài lần. Không biết lần này cô nàng lại giở trò gì đây?!?
Trời tối, sau khi ăn xong, Lạc Tuyết bỏ đi đâu đó. Một lát sau, cô nàng quay lại với một chén chè trên tay

" Sư phụ, ta có làm một chút đồ tráng miệng cho người nè "
" Ngươi cứ để đó đi. " Vũ Phong liếc nhìn chén chè một cái, nhàn nhạt mở miệng nói.
" Uh vậy ta để ở đây, ngươi nhớ ăn kẻo nguội " Lạc Tuyết để chén chè xuống, hồi hộp nhìn chén chè.
Đợi mãi không thấy Vũ Phong ăn, Lạc Tuyết lo lắng tính hối Vũ Phong ăn nhưng lại sợ kế hoạch đổ bể nên cô nàng không cách nào khác liền đẩy nhanh tiến trình.
" Sư phụ ah ~ ta ở đây cũng 5 năm rồi, ta tập luyện cũng gần hết tất cả các môn võ cũng như y thuật rồi. Người... Người có thể cho ta rời Thực nhân cốc không? " Lạc Tuyết bước tới gần, nhẹ nhàng ngồi lên đùi Vũ Phong, đưa tay ôm cổ dựa cơ thể mềm mại của mình vào cơ thể rắn chắc của hắn, dụi dụi đầu như một con mèo nhỏ.
" Hửh? " Vũ Phong không đẩy nàng ra, đưa tay uốn lấy những lọn tóc nhỏ của nàng - " Ngươi muốn rời khỏi đây? "
" Đúng vậy ah ~ ở đây miết ta cảm thấy người ta như mốc meo hết rồi nha ~ Có rời đi ta cũng đi với ngươi mà sợ gì thế giới? Cho nên đồng ý được không? "
Thấy Vũ Phong im lặng Lạc Tuyết như mở cờ trong bụng liền nói tiếp " Im lặng là đồng ý đó nha " - Vũ Phong hé môi tính nói gì đó, Lạc Tuyết liền vội vàng áp môi mềm của mình vào chặn không cho đối phương kịp nói gì cả. Cái lưỡi đinh hương tự động dâng vào miệng sói chơi đùa. Một lát sau, Lạc Tuyết rời khỏi môi của Vũ Phong đỏ mặt nói - " Ngươi đồng ý rồi, không được rút lại "
Vũ Phong như chưa thoả mãn, nhíu mày lật ngược lại tình thế đè Lạc Tuyết lên bàn từ thế bị động thành chủ động cúi xuống hôn Lạc Tuyết. Cái lưỡi thô ráp thò vào trong quấn lấy cái lưỡi đinh hương chơi đùa, hút lấy mật ngọt bên trong miệng của Lạc Tuyết. Rời khỏi môi của Nàng, Vũ Phong vẫn giữ nàng không cho cựa quậy, hắn từ từ ngắm nhìn nàng từ trên cao. gương mặt đỏ bừng, đôi môi anh đào mềm mại có chút sưng đỏ vì bị chà sát, khoé miệng còn lưu lại tơ nước. Vì đây là mùa hè nên Lạc Tuyết mặc y phục mỏng dễ hoạt động, thoáng mát nên Vũ Phong có thể thấy rõ bộ ngực sữa căn tròn phập phồng lên xuống vì thở dốc như đang dẫn dụ mình càng khiến hắn như ngộp thở.
Không đợi Lạc Tuyết kịp lấy lại hơi thở, Vũ Phong liền cúi xuống chiếm đoạt lấy đôi môi ấy lần nữa. Tới khi nhận thấy vật nhỏ dưới thân như sắp ngất đi vì thiếu oxi, Vũ Phong mới luyến tiếc buông ra cho nàng thở. Như chưa đủ, Vũ Phong liền cúi xuống gặm vào cổ của Lạc Tuyết một cái tạo ra ấn kí của riêng mình.
" To gan, nàng dám dùng sắc dụ ta, rồi lại còn dám bỏ xuân dược vào chén chè nữa . Ta nên phạt nàng sao đây?" Vũ Phong vừa nói vừa gặm vành tai của Lạc Tuyết

" Ah ~ Ngươi chưa uống mà phải không? Để... Để ta đi đổ là được. " Nhận ra Vũ Phong biết được kế hoạch của mình ngay từ đầu, mặt Lạc Tuyết đã đỏ lại còn đỏ hơn, nàng vội vàng ba chân bốn cẳng ôm tô chè chạy mất xác.
Nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của nàng rời đi Vũ Phong chĩ biết cười khỗ. Xem ra hôm nay hắn lại phải tắm nước lạnh rồi.
Lạc Tuyết chạy ra ngoài liền ngồi phịch xuống, ôm tim thở dốc. Những cảnh tượng hồi nãy cứ hiện ra trong đầu nàng. Công nhận nàng to gan thật ! Nhưng xem ra... Kế hoạch lần này của nàng ít nhất cũng thành công rồi nhỉ?
--------------------------------------------
Konnichiwa ~ lại là ta đây >