Lão Công, Đừng Manh Động!

Chương 46: Hôn lễ



Đang đắm chìm trong ngọt ngào hạnh phúc thì chiếc xe bỗng đột ngột dừng lại, trước một nhà hàng đắt đỏ không thua kém gì của Quân Du tài xế bước xuống xe vòng sang bên hông mở cửa kính cẩn:

- Thiếu gia, đã đến nơi rồi ạ!

Cố Giai Thụy nghe vậy thì khẽ gật đầu, Cố Giai Thụy thu lại nụ cười vui tươi trên mặt thay vào đó là dáng vẻ điềm tĩnh và lạnh lùng. Anh đứng dậy chỉnh lại tóc và quần áo trên người rồi thản nhiên bước xuống xe, sau khi chân chạm đất Cố Giai Thụy nhẹ nhàng xoay lại đứng đối diện với cửa xe rồi khẽ đưa một tay lên nói:

- Linh Nhi, đến nơi rồi!

Vừa dứt câu từ trong xe bàn tay Chu Linh nhẹ nhàng đưa ra khẽ nắm lấy bàn tay Cố Giai Thụy, cô đan tay mình vào tay anh an ủi rồi chậm rãi từ từ bước xuống xe, ngay khi cô vừa bước xuống bậc đầu tiên của chiếc xe thì một bàn tay đã giơ ra để che chắn phần đầu cô lại. Tay Cố Giai Thụy đặt ngang cách đầu Chu Linh một quãng vừa đủ để đảm bảo cô không bị đụng đầu khi bước xuống, người xung quanh nhìn thấy hành động này lập tức trầm trồ lên đầy ngưỡng mộ.

Sự ngưỡng mộ và bàn tán cũng như một số ánh mắt ganh tức chăm chăm nhìn vô bất giác khiến Chu Linh khó chịu, cô nhăn mày khẽ nép vào lòng Cố Giai Thụy tránh ánh mắt của người khác. Cố Giai Thụy bên cạnh thấy vậy cũng bắt đầu phối hợp, anh đưa tay choàng qua ôm lấy vòng eo thon gọn của Chu Linh, bàn tay khẽ nắm lấy bàn tay cô trấn an nói:



- Không sao! Đừng sợ!

- A Thụy, không phải em sợ chỉ là bị mọi người nhìn khiến em không thoải mái.

Cố Giai Thụy nghe vậy thì nhẹ nhàng vỗ vỗ vào mu bàn tay cô vài cái rồi ngẩng đầu dùng ánh mắt sắc lạnh quét quanh một vòng sảnh ngoài sau đó thẳng chân sải bước. Bắt gặp ánh mắt chết chóc đó của Cố Giai Thụy khiến ai nấy bên ngoài sảnh đều chết đứng, ánh mắt lạnh lẽo ấy như đóng băng tất cả mọi người khiến không một ai dám nhúc nhích. Sau khi Cố Giai Thụy đi vào bên trong rồi lúc này mọi người mới bắt đầu phản ứng, tất cả đều lặng lẽ nhìn nhau một hồi rồi mới mở lời tiếp tục bàn tán:

- Ghê quá đi! Cô có thấy ánh mắt của Cố tổng lúc nãy không? Như muốn giết chết người khác vậy.

- Phải! Đáng sợ quá!

- Cố tổng trước giờ nổi tiếng lạnh lùng lại sát phạt quyết đoán, hôm nay gặp mặt đúng là đã mở mang tầm mắt.

- Nhưng cô có thấy cô gái đi bên cạnh Cố tổng không? Hình như là tiểu thư nhà nào đó.

- Ái, cô chẳng biết gì cả. Cô tiểu thư lúc nãy đi vào cùng Cố tổng chính là Chu tiểu thư của Chu gia đó. Nghe nói Cố tổng rất yêu chiều cô ấy, cô ấy muốn thứ gì cũng đều sẽ được đáp ứng.

- Nè! Nghe cô nói tôi mới để ý hình như lúc nãy cô ấy có hơi run, chắc là vì vậy nên Cố tổng mới nhìn chúng ta ghê thế.



- Phải!

- ...

Hàng loạt lời bàn tán được đưa ra âm ĩ cả một sảnh ngoài, các cô gái không ngừng tò mò bàn tán về điều mình vừa nhìn thấy tận mắt. Bên trong sảnh tiệc, cánh cổng lớn nối giữa hai không gian mở ra với ánh mắt tò mò của mọi người trong sảnh. Cố Giai Thụy và Chu Linh ung dung nắm tay nhau cùng bước vào với vẻ thanh lịch và sang trọng. Bên cạnh tiếng hô của người mở cổng đang kêu tên hai người vang lên làm cả sảnh tiệc đổ dồn ánh mắt về phía Chu Linh và Cố Giai Thụy.

Ngay khi bước vào bên trong sảnh cũng là lúc các nhà kinh doanh lớn nhỏ đang đua nhau đến chào hỏi hai người. Những nhà kinh doanh vây quanh Cố Giai Thụy và Chu Linh khiến cả hai vô cùng bức bối, trên tay ai nấy đều cầm một ly rượu hết kẻ này mời lại đến kê khác cuối cùng Chu Linh nhịn không được đành lên tiếng:

- Xin lỗi, cảm phiền các vị vì cả hai chúng tôi đều không thể uống rượu. Hôm nay là ngày vui của Thẩm Tổng theo lý tôi và Cố tổng cũng như mọi người đến đây là để chúc mừng cho ông ấy nên xin mọi người giữ lại cho chúng tôi chút thể diện.

- Chu tiểu thư quá lời rồi, chúng tôi không dám! Có lẽ chúng tôi đã hơi thất lễ rồi nên mới mời rượu liên tục như thế, xin lỗi đã làm khó hai vị rồi. Nhưng Cố Tổng, chúng tôi tốt xấu gì cũng đã có lòng hay anh cứ uống với chúng tôi một chút.

Cố Giai Thụy nghe vậy thì khẽ híp mắt, anh sầm mặt tức giận định lên tiếng giáo huấn cho các nhà kinh doanh một trận thì bỗng bị một bàn tay kéo lại. Chu Linh đưa tay nắm chặt lấy tay Cố Giai Thụy, móng tay cô khẽ gãy nhẹ vào lòng bàn tay anh ra hiệu rồi vẫn giữ nguyên gương mặt tươi cười nói với các nhà kinh doanh:

- Các vị, các vị đều là người đi trước nên chúng tôi rất tôn trọng các vị. Nhưng xin lỗi cho phép tôi được từ chối! Cách đây vài hôm trước A Thụy có bị tái phát bệnh dạ dày khá nặng, bác sĩ đã dặn chúng tôi tuyệt đối không được để anh ấy tiếp xúc với rượu. Mong các vị hiểu cho!

Nói rồi Chu Linh xoay sang nhìn Cố Giai Thụy dịu dàng nói:

- A Thụy, em muốn nhìn thấy cô dâu một chút. Nghe nói cô ấy dù đã đứng tuổi rồi nhưng vẫn rất xinh đẹp khiến em rất tò mò, chúng ta qua đó xem nhé?

Cố Giai Thụy nghe vậy khẽ gật đầu, anh cưng chiều nhìn vào mắt Chu Linh mỉm cười nói:

- Được! Đều nghe em!

Dứt lời mặc kệ những nhà kinh doanh vẫn đang đứng vây xung quanh, Chu Linh kéo tay Cố Giai Thụy đi một nước. Đang được nửa đường tiến đến gần sân khấu thì một giọng nói khiến cả hai phải xoay lại nhìn, giọng nói phát ra từ một cô bé:

- Cô dâu xuống rồi kìa mẹ!
— QUẢNG CÁO —