Pha này cô xong đời rồi, Phó Tranh bước ra khỏi cửa đi xuống lầu, không nặng không nhẹ buông ra vài chữ:
"Cho cô 20 phút chuẩn bị. Tôi có chuyện muốn nói với cô."
Nói xong hắn bước xuống để cô mặt tái ngắt, toang thật rồi. Không để thời gian phung phí, Mộc Hạ nhanh chóng sửa lại giường chăn, trở lại phòng mình tắm rửa vệ sinh cá nhân, mọi thứ cô đều làm trong vội vã.
Cô mặc chiếc áo màu vàng hình con vịt Koduck dè dặt đi xuống. Phó Tranh ngồi ở ghế, vẻ mặt không mấy vui vẻ gì, Mộc Hạ sợ lắm nhưng vẫn phải xuống. Cô thầm cầu khấn:
"Ai giúp tôi không, phát này lên bảng đếm số thật thật rồi. Không biết giết có đau không nhỉ, nếu anh ấy đánh mình thì nên cầm tốc biến hay cấp cứu hồi máu đây huhu."
Thấy cô, hắn dùng con mắt sắc lem liếc 'nhẹ' cô một cái, ra ý bảo cô nhanh lên. Mộc Hạ tiến đến trước mặt hắn người run lẩy bẩy.
Đến giờ hành hình rồi, súng đã ngắm thẳng chán cô rồi. Liệu cô có quyền trăn trối không? Lời đầu tiên cô phải gọi điện từ giã ba mẹ vất vả nuôi cô, nấu ba mẹ cô bữa cơm, gửi lời chào tạm biệt tới bạn bè người thân cô bác. Còn nếu được thực hiện ước mơ cuối cùng cô sẽ xin mặc áo chống đạn. Còn ai chống lưng được cho cô không đây.
Chống lưng? Đúng rồi ông bà Phó có thể cứu cô, hắn sợ ba mẹ như vậy, chắc không giết hay dám đánh cô đâu nhỉ. Nghĩ đến đây cô đỡ sợ hơn, nhưng vẫn run lắm.
Nhìn Mộc Hạ đứng nhắm tịt mắt chân tay run cầm cập, Phó Tranh lên tiếng lạnh lẽo:
"Cô đang bật chế độ rung điện thoại sao? Đứng đó làm gì, ngồi xuống đây."